CHƯƠNG 8
Một năm sau, ở một thôn trấn phụ cận từng là nơi giao giới của Tây Du cùng Cổ Lan, xuất hiện một thiếu niên tả hữu mười lăm tuổi gương mặt một phần bị hủy, mang theo một con Bạch lang, mặc hắc y. Vì rất nhiều người khinh thường đại phu miễn phí chẩn trị, nhưng có thói quen cổ quái là không cho người khác đến gần mình, chớ nói chỉ là là đụng chạm, mà ngay cả khi xem bệnh cũng là lấy một sợi chỉ bạc bắt mạch, có thể thấy được người này y thuật cao minh. Không chỉ như thế, những kẻ từng là ác bá nơi đó muốn làm khó dễ vị thiếu niên lạnh nhạt trầm mặc kia, thì còn chưa đến gần đã cùng hơn mười tên ác nhân làm xằng làm bậy chết dưới độc hạ của thiếu niên, càng làm những người khác kinh thán cùng kính yêu. Thệ Lan tên này bất hĩnh nhi tẩu (nhanh chóng lan truyền).
“Thệ Lan ca ca! Thứ này là nương ta bảo ta mang đến cho ngươi, là nương ta tự mình làm đó nga! Ăn rất ngon, Thoại nhi cũng rất ít khi được ăn đó!” Một nam hài đáng yêu cầm một cái rổ lớn hoạt bát bước về phía ta.
“Không cần, Thoại nhi, trở về nói với nương ngươi, bệnh cha ngươi phải ăn nhiều mới tốt, mang bánh bột ngô về đi.” Nhìn trong giỏ đầy bánh bột ngô nóng cũng biết nương của Thoại nhi cơ hồ là đem hơn nửa năm lương thực ra làm.
“Không được đâu! Nương nói Thệ Lan ca ca ngươi nếu không sẽ không cho Thoại nhi về mà!” Nhìn hài tử đang bỉu môi, không nói gì.
“Thệ Lan à, ngươi hãy nhận lấy đi, một năm nay ngươi giúp chúng ta xem bệnh, lại không chịu lấy một xu. Nơi này từ hai năm trước sau khi Cổ Lan Hoàng Thượng diệt Tây Du cũng không phái ai đến cai quản, tuy nói bây giờ so với trước kia tốt hơn rất nhiều, nhưng bệnh của nơi này cuối cùng cũng không vực dậy nổi, ngươi chính là thần tiên cứu mạng của chúng ta a!” Duẫn đại nương mới vừa được ta chẩn đoán bệnh xông lại bắt đầu cảm khái , một năm nay nàng là người cảm khái nhiều nhất.
“Duẫn đại nương, các ngươi nói quá khoa trương , cái gì là thần tiên cứu mạng chứ, ta còn không phải chỉ là một kẻ bị hủy dung khó coi thôi sao.” Thu thập xong đồ vật, chuẩn bị xuống dưới nhà tiếp tục.
“Ai nói khó coi! Chúng ta đều thấy ngươi là người đẹp nhất!”
“Đúng vậy đúng vậy! Thệ Lan ca ca rất xinh đẹp!”Thoại nhi gật đầu hệt như cái tạc toán (đồ đâm tỏi) mà phụ họa theo.
“Thoại nhi, trở về nói với nương ngươi, tâm ý của nàng ta nhận, nhưng nếu nàng không cho ngươi vào cửa về sau ta sẽ không đến nhà các ngươi nữa. Duẫn đại nương, ta đi trước, người hảo hảo nghỉ trước đi.” Gọi Nãi Du đang ngủ gật một bên, thong thả xuất môn.
“Thệ Lan hài tử này luôn thiện lương như vậy, cũng không biết đã gặp phải chuyện gì, đem một gương mặt hảo hảo hủy thành như vậy, thật sự là ông trời đui mù a!” Gió đêm ấm áp thổi qua, đem lời của Duẫn đại nương thổi bên tai ta, thổi xa. . . . . .
“Lan nhi a ~~ ngươi làm gì mà mỗi lần ra ngoài đều biến mặt thành cái dạng này a! Phụ thân ngươi không thích đâu!” Từ sau khi ta không hề e ngại sự động chạm của hắn cùng nghĩa phụ, phụ thân không có việc gì thì luôn nhào về ta làm nũng, thật không biết hai chúng ta đến tột cùng ai mới là phụ thân của ai a!
“Nhuyễn cân tán cùng Thập bộ tiếu phụ thân ngươi thích loại nào? Bất quá nghĩa phụ thích nhuyễn cân tán rồi. . . . . .” Người hệt như vô vĩ hùng (gấu không đuôi mọi người tự đoán là con gì nhé) nhanh chóng rời đi.
“Ô ~ Lan nhi thật là hư ~ không đến một năm đã cách ta cùng Dược một khoảng, hiện tại lại dùng nó để đối phó phụ thân của mình, ta mệnh thật khổ nga ~~! Ô ~~”
“Phụ thân, ngươi mà giả bộ thì nghĩa phụ sẽ đích thân đến thu người.”
“Ách. . . . . . Hảo thôi hảo thôi! Đúng rồi Lan nhi, gần đây đi ra ngoài phải cẩn thận một chút, nơi này hình như có một người nguy hiểm đến đó ~” Biểu tình phụ thân thật lạ, giống như cùng người đến có cừu oán. Là ai có thể khiến phụ thân tức giận như vậy? Còn sống đến bây giờ mà không bị độc chết? Thật đúng là muốn gặp mà.
“Lan nhi, ngươi sẽ không muốn gặp hắn đâu ~” Thật đúng là không thể hiểu nổi phụ thân, bình thường vô tâm không phế, tâm tư thế nhưng cũng tinh tế đến vậy.
“Phụ thân ngươi nói đúng, bởi vì người tới là Cổ Lan Hoàng Thượng.”
“Nghĩa phụ. . . . . .” Lẫm? Hắn đến đây làm gì?
“Không nên hỏi ta, ta cũng không biết!” Phụ thân hướng ta nhún nhún vai.
“Không nên suy nghĩ nhiều, Lan nhi, ký lai chi tắc an chi (nếu đến tự nhiên sẽ đến).” Nghĩa phụ sờ sờ đầu ta. Đúng vậy. . . . . . Hoàng Thượng Cổ Lan quốc cùng ta đã không còn quan hệ gì, Cổ Lam Dạ, người từng là Ngũ hoàng tử nay đã chết, ta của hiện tại, là Thệ Lan, là hài tử của phụ thân cùng nghĩa phụ.
“Nãi Du, chung quy cũng không được cắn y phục của ta, ta không muốn chút nữa ở trần mà về.” Cảnh cáo Nãi Du đang nhìn chằm chằm vào y phục ta đặt ở trên bờ, thảnh thơi trong một con sông trước thác nước tắm rửa. Ba ngày nay chưa bước ra khỏi nhà, chỉ sợ gặp phải người khiến tâm ta hoảng loạn kia, hiện tại, nếu không tắm rửa ta nhất định sẽ nổi mốc. Người nọ chắc cũng đã đi rồi, một Hoàng Thượng không có khả năng không quan tâm chính sự tại nơi sơn dã nán lại lâu như vậy.
“Ô ~~~” Nãi Du đột nhiên gầm nhẹ đem ta từ trạng thái đang ngao du trong vũ trụ kéo trở về.
“Ai?” Ta nhìn về phương hướng Nãi Du rống hỏi. Một bóng người hiện ra trong tầm mắt ta, nhất thời ta cảm thấy máu cả người đều đọng lại. . . . . . Hắn. . . . . . Vì sao còn ở đây. . . . . . Đột nhiên nhớ lại bộ dáng hiện tại của ta, may mắn ta chưa bỏ vết sẹo này ra.
“Như vậy có tính là nhìn trộm không?” Sửa sang lại suy nghĩ, mạnh mẽ bắt mình trấn định ta lên bờ mặc y phục, cũng làm Nãi Du an tĩnh lại.
” Không biết các hạ đến Độc Y Cốc ta có chuyện gì? Độc Y Cốc ta không tiếp khách nhân, cho nên mời trở về. . . . . .” Ngay khi vừa nhìn thấy hắn đã hạ lệnh trục khách. Không ngờ cổ tay bị nắm lại.
“Ngươi, là Dạ nhi đúng hay không!” Mồ hôi lạnh, nháy mắt chảy xuống. Ngươi thật chờ ta nói đúng, phải không? Nhưng còn có nghĩa gì đâu. Nhìn cặp mắt kia tràn ngập kinh hỉ, đã không còn băng hàn ngữ trị, chỉ có nồng đậm sự chờ đợi.
“Dạ nhi? Độc Y Cốc ta chưa bao giờ có người này, thỉnh buông.” Cố gắng muốn từ sự kiềm chế của hắn mà giãy ra, nhưng hắn lại càng nắm chặt hơn, tựa như muốn nắm gảy tay ta.
“Ngươi nói dối! Nếu không phải Dạ nhi, sao lại có khối U Lưu ngọc kia!” Nguyên lai, là kia khối ngọc ta luyến tiếc ném khiến ta bại lộ thân phận a.
“Ngươi nói chính là mảnh đá trên cổ ta?” Mồ hôi, càng ngày càng nhiều, thân mình đã không còn kiềm được mà run rẩy.
“Nó nguyên vốn không phải là của ta, là ta lấy từ xác chết của một người, vốn nhìn thấy đẹp thích mới lưu lại, không nghĩ lại mang đến phiền toái cho ta. Nếu là của bằng hữu ngươi thì ta trả lại cho ngươi là được.” Thật vất vả mới dùng một tay còn lại đang run rẩy kia tháo ngọc xuống, ném sang một bên. Cuối cùng, ngay cả thứ này cũng không giữ được sao a. . . . . .
“Ngươi nói, chủ nhân của mảnh ngọc này đã chết?” Nhìn thấy trong mắt hắn đã bắt đầu kết sương, ý thức của ta bắt đầu tan rả. Phụ thân. . . . . . Nghĩa phụ. . . . . .
“Đồ to gan! Buông người ra!” Một đạo bóng đen hiện lên, lực đạo trên cổ tay biến mất, nháy mắt bị ôm về trong vòng tay quen thuộc.”Nghĩa. . . . . . Phụ. . . . . .”Gắt gao cầm lấy y phục trước ngực nghĩa phụ, ánh mắt trống rỗng, hô hấp dồn dập. Cảm giác sợ hãi như trước chậm chạp không tiêu tan.
“Tiên nhi! Trở về, tình huống của Lan nhi không tốt lắm!” Nghĩa phụ nhíu chặt mi gọi phụ thân đang bận đánh nhau về.
“Lan nhi!” Vội vàng ôm ta từ trong lòng nghĩa phụ ra, phụ thân lo lắng gọi ta.
“Lan nhi! Ngươi đừng dọa phụ thân a! Lan nhi! Dược! Làm sao bây giờ a! Lan nhi sẽ không có việc gì! Sẽ không có việc gì đúng không!”
“Tiên nhi! Nếu ngay cả ngươi cũng Hoảng sợ, thì Lan thì làm sao?” Là thanh âm của nghĩa phụ, người đang mắng phụ thân sao? Phụ thân ngươi lại gây họa a!
Cũng không biết trải qua bao lâu, ta rốt cuộc cũng tĩnh lại. Mắt dần dần rõ lên, hô hấp dần bình thường.
“Phụ thân. . . . . . ?” Nhẹ nhàng gọi phụ thân đang lo lắng nhìn ta, vành mắt bắt đầu hồng lên.
“Người sao dễ nổi giận đến vậy? Rốt cuộc người mấy tuổi rồi a. . . . . .”
” Tiểu hài tử chết tiệt! Vừa tỉnh lại đã muốn bị đánh! Ngươi làm ta sợ muốn chết, Lan nhi. . . . . .” Nghiên đầu vùi vào cổ ta, thanh âm của phụ thân có chút nghẹn ngào.
“Lan nhi, có khỏe không?” Nghĩa phụ ôn nhu đỡ đầu.
“Nghĩa phụ. . . . . . Ta không sao . . . . . .” Sống mũi bắt đầu cay. Từ lúc ta mất đi hết thảy, ông trời cho hai vị thân nhân càng thêm trân trọng ta, cho nên, ta vẫn rất may mắn, không phải sao?
“Nếu không có việc gì , chúng ta trở về đi. Nếu không phải Nãi Du vội vàng kéo chúng ta đến đây, ta cùng Tiên nhi nhất định sẽ hối hận chết mất.” Nguyên lai, lại là Nãi Du cứu ta. . . . . .
“Được rồi Tiên nhi, ngươi còn tiếp tục lề mề nữa thì trời tối luôn đó” Khuyên can mãi phụ thân mới nầng đầu ra khỏi cổ ta, ta càng ngày càng cảm thấy ta có xu thế làm phụ thân của hắn.
“Được rồi được rồi, về nhà! Lan nhi ngươivừa mới mới tỉnh lại, để phụ thân ôm đi.” Ngăn lại ý đồ đứng lên của ta, khẩu khí của phụ thân mềm đến mức có thể ép ra nước.
“Từ từ!” Thanh âm của Lẫm đột nhiên vang lên.
“Ngươi còn ở đây sao? Hừ! Muốn lưu lại Độc Y Cốc luôn sao? Có thể a, chỉ cần ngươi biến thành người chết!” Phụ thân trong mắt tràn ngập lửa giận, nếu không phải đang ôm ta, khẳng định đã sớm đánh qua đó.
“Ta chỉ là muốn hỏi một chút tiểu huynh đệ trong lòng ngươi, chủ nhân của mảnh ngọc. . . . . . Thật sự. . . . . . Đã chết sao?”
“Không phải chết thì là cái gì!? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta vì Lan nhi mà đi tranh đoạt một khối ngọc nát sao?” Không đợi ta nói gì, phụ thân liền cay nghiệt trả lời.
“Vậy . . . . . Không biết. . . . . . Thi thể của y hiện ở nơi nào?” Ta nhìn thấy trong mắt Lẫm lóe lên thật sâu bi thống.
“A! Thi thể a! Chắc là trong bụng con dã thú nào đó rồi, dù sao chúng ta cũng không rãnh để ý đến!” Phụ thân a! Người có biết ngữ khí của người hiện tại không phải chỉ công kích bình thương thôi a, thật có thể tức chết người đó.
“Ngươi nói cái gì! Ngươi là nói các ngươi lấy mảnh ngọc trên thân thể người nọ, lại vứt bỏ chẳng quan tâm đến y ?”
“Đúng thì thế nào? Dù sao cũng chỉ là một người chết, nếu biết mảnh ngọc nát kia sẽ mang đến bất hạnh cho Lan nhi của ta, ta còn không them động đến!” Phụ thân, đừng nói nữa, Lẫm tức giận thật rồi đó, hắn nếu thật sự nổi giận, người cùng nghĩa phụ đều không phải là đối thủ của hắn a!
“Các ngươi đều đáng chết! Ta muốn các ngươi chôn cùng Dạ nhi!” Nhiệt độ không khí xung quanh Lẫm chợt giảm xuống, cây cối phụ cận đã bắt đầu kết băng.
“Hừ! Muốn chúng ta chôn cùng? Không ngẫm lại xem ai mới là người biến hài tử kia thành như thế!”
“Phụ thân!”
“Tiên nhi!” Chậm. . . . . . Lẫm là một người thông minh như vậy, sao lại không nghe không ra những chỗ hổng trong lời của phụ thân? Nên tới, chung quy vẫn là tránh không khỏi a! Cảm giác được Lẫm thu lại chân khí, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, ít nhất phụ thân cùng nghĩa phụ tránh được một kiếp.
“Ngươi thật là Dạ nhi. . . . . . Thật tốt quá. . . . . . Ta ruốt cuộc cũng tìm được ngươi rồi, Dạ nhi của ta. . . . . .” Lẫm vươn tay muốn chạm vào ta lại bị phụ thân tránh đi.
“Cái gì Dạ nhi Dạ nhi, chúng ta ở đây không có người này! Còn nữa không cần tùy tiện chạm vào Lan nhi nhà ta!” Phụ thân căm ghét nhìn Lẫm.
” Chết tiệt, ngươi là ai! Vì sao lại ôm Dạ nhi của ta không buông! Dạ nhi, mặt của ngươi. . . . . . sao lại biến thành như vậy?” Lẫm vẻ mặt tức giận nhìn chăm chú phụ thân đang ôm ta không buông.
“Đã nói không có Dạ nhi, mặt Lan nhi nhà ta từ nhỏ đã như vậy ! Ngươi sao vẫn cứ dây dưa mãi không đi!” Phụ thân một bên trốn tránh Lẫm, một bên rắc U minh tán.
“Sao lại như thế. . . . . . ?”Phụ thân giật mình nhìn Lẫm hào phát vô thương (lông tóc không chút tổn hao), không dám tin.
“Ai ~~ phụ thân, hắn đã ăn qua Tị độc đan, bách độc bất xâm. Nghĩa phụ, phiền toái người nói phụ thân buông ta xuống, ta muốn trở về.” Thật sự là nhìn không nổi trò ngươi truy ta trốn của bọn họ, ta bất đắc dĩ mở miệng. Nghĩa phụ gật đầu, bế ta từ trong lòng phụ thân xuống.
“Muốn nói gì nói xong thỉnh trở về! Chúng ta nơi này không chào đón ngươi!” Phụ thân tức giận nói với Lẫm một đường đi theo chúng ta về.”Dạ nhi, theo ta trở về.” Ánh mắt Lẫm một khắc cũng không rời khỏi người ta.
“Các hạ nhận sai người, ta không phải Dạ nhi trong miệng ngươi, sao có thể theo ngươi trở về.” Uống một ngụm trà của nghĩa phụ, ta thản nhiên trả lời, không mang theo chút cảm tình.
“Dạ nhi. . . . . . Ngươi vẫn không tha thứ cho ta sao? Ta biết là lỗi của ta, cho nên, ngươi cho ta một cơ hội để bù lại, được không?” Từ bao giờ, Cổ Lan Hoàng Thượng lãnh khốc vô tình kia, ăn nói khép nép như vậy thỉnh cầu người khác tha thứ? Lẫm, không phải ta không muốn theo ngươi trở về, mà là, ta đã không còn trở về được nữa. . . . . . cuối cùng đã không trở về được nữa. . . . . .
“Ngươi mơ tưởng mang Lan nhi nhà ta đi!” Phụ thân giận trừng mắt Lẫm, rất có tư thế ‘ngươi dám động ta liền liều mạng với ngươi’.
“Tiên nhi, loại chuyện này phải xem tự bản thân Lan nhi, chúng ta cưỡng cầu không được.” Nghĩa phụ trấn an phụ thân cảm xúc đang kích động.
“Lan nhi ~~ ngươi sẽ không rời phụ thân đúng hay không! Lan nhi nhà ta sẽ không bỏ lại phụ thân đúng hay không! Đúng hay không nha ~~!”
“Phụ thân. . . . . .” Ta thở dài, bất đắc dĩ nhìn một mảnh y phục bị ướt do phụ thân nhào lại làm đổ nước trà lên. Cầu cứu nhìn sang nghĩa phụ, hảo muốn một cước đạp hắn qua đó.
“Tiên nhi. . . . . .” Vẫn là nghĩa phụ dùng được, một phen đem phụ thân từ trên người ta nhắc ra.
“Ta có nói phải đi sao?” Lấy ánh mắt si ngốc xem thường nhìn phụ thân mặt đáng thương hề hề, thật sự là khó khai thông a.
“Da! Có nghe hay không! Cái tên khiến người khác chán ghét này còn không mau đi!” Phụ thân khiêu khích nhìn Lẫm.
“Dạ nhi! Trẫm không biết ngươi phụ thân cùng nghĩa phụ khi nào vậy?” Nhanh như vậy liền xưng “Trẫm”? Lẫm ngươi vẫn là không chấp nhận có người làm trái ý nguyện của ngươi a.
“Hoàng Thượng, ta vốn không phải Dạ nhi, có phụ thân cùng nghĩa phụ đó là tự nhiên, chẳng lẽ người như chúng ta không xứng có thân nhân sao? Hoàng Thượng hình như ngài quản quá rộng rồi!” Lạnh lùng nhìn hắn, châm chọc cười.
“Dạ nhi. . . . . . Ta. . . . . .” Lẫm khiếp sợ nhìn ta, nhất thời uể oải xuống.
“Nếu Hoàng Thượng đã hiểu được, vậy thứ cho ta không thể tiễn xa.” Đứng dậy, muốn thay y phục trên người mình, mấy thứ lành lạnh khoát trên người không thoải mái chút nào.
“Không! Dạ nhi! Ngươi theo ta trở về được không? Vân ma ma cùng Tần thái y cũng đang chờ ngươi, ngươi sẽ không để cho bọn họ thương tâm phải không?” Đột nhiên bắt lấy cánh tay ta, trong mắt Lẫm có sự bối rối ta chưa từng thấy qua.
“A! Phụ thân! Nghĩa phụ!” Ta thét chói tai. Thật khó chịu! Rất đáng sợ! Ai tới cứu cứu ta. . . . . .
“Lan nhi!” “Lan nhi! Ngươi mau buông ra! Ngươi muốn hại chết y sao!” Phụ thân nhanh chóng đem ta đoạt về, nghĩa phụ như trước chắn trước mặt Lẫm.
“Lan nhi, không sao chứ!” Phụ thân đau lòng lau đi mồ hôi lạnh trên trán ta. Thở chậm ra, ta lắc đầu.
“Phụ thân, ta không sao. Ta muốn trở về thay y phục.” Phụ thân gật đầu, lo lắng nâng ta dậy.
“Không sao, ta tự đi được, yên tâm!” Vỗ vỗ tay hắn, ta cười cười.
“Này. . . . . . Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” Lúc đi ra ngoài nghe thấy thanh âm không tiếp thụ sự thật của Lẫm.
“Ta nghĩ, Hoàng Thượng ngài nên trở về là tốt nhất, tình huống của Lan nhi ngài cũng thấy rồi đó, y như vậy. . . . . . Là căn bản không thể trở về được.” Thanh âm của nghĩa phụ không lớn lại mang theo sự khẳng định không thể nghi ngờ.
“Y. . . . . . Tại sao có thể như vậy?” Thanh âm của Lẫm có chút run rẩy, “Vì sao Dạ nhi lại sợ ta chạm vào đến vậy?”
“Hừ! Không phải mình ngươi, là mọi người!” Phụ thân châm chọc lên tiếng.
“Vậy vì sao các ngươi có thể?” Thanh âm của Lẫm nghi vấn.
“Hừ!” Rõ ràng, phụ thân là không muốn nói cho hắn biết.
“Y cũng là vào nửa năm sau mới có thể chấp nhận chúng ta. . . . . .” Trầm mặc một lúc, nghĩa phụ mở miệng nói.
“Y. . . . . . Ta muốn dẫn y trở về, ta sẽ chữa khỏi cho y!” Ngữ khí của Lẫm chuyển thành cường ngạnh.
“Chữa khỏi cho y? Ngươi cho là. . . . . . Ngươi cho là là ai hại y biến thành như vậy đây? Đều là ngươi! Là ngươi không tín nhiệm mới hại Lan nhi đáng thương thành bộ dáng hiện tại! Ngươi có biết hay không. . . . . . Có biết hay không, chúng ta là ở tình huống gì mà cứu cứu được y không. . . . . . đám súc sinh kia. . . . . . Không phải người. . . . . .” Trong thanh âm của Phụ thân dần dần mang theo tiềng khóc.
“Có ý gì! Nói cho rõ ràng! Tây Du sứ giả là các ngươi giết?”
“Hừ! Là chúng ta giết thì đã sao? Chẳng lẽ còn phải lưu trữ đám súc sinh như vậy làm ô uế Độc Y Cốc ta sao!” Nghĩa phụ không màng nhắc lại, chắc phải trấn an phụ thân đang kích động rồi, ta nghĩ.
“Ta phải biết chuyện xảy ra ngày đó! Bằng không, liền khép các ngươi vào tử tội khơi mào phân tranh giữa hai nước!” Ta nghe được thanh âm cái chén vỡ tan.
“Ngươi đến tột cùng là lo lắng cho Lan nhi hay là lãnh thổ của ngươi? Lan nhi nhà ta quả nhiên cũng bất quá không qua khỏi quốc gia của ngươi mà! Cũng đúng, ngươi là Hoàng Thượng a! Sao có thể lưu tâm đến một người bị vứt bỏ chứ! Diệt Tây Du cũng chỉ lấy Lan nhi làm ngụy trang thôi, ngươi việc gì phải chấp nhất vấn đề này làm chi!” Thấy rõ phụ thân đã hận thấu Lẫm .
“Nói! Ta không nghĩ đối với những người Dạ nhi quan tâm xuống tay.” Nhiệt độ không khí giảm xuống ngay cả ta đều cảm nhận được .
“. . . . . .”
“Mấy chục người đặt Lan nhi dưới thân tùy tâm sở dục, là tình cảnh khi Tuyết lang đi ngang qua cứu y. . . . . . Lúc chúng ta đuổi đến, nếu không phải Nãi Du cắn lại, Lan nhi cũng đã là thi thể . . . . . . Toàn thân cao thấp không một chỗ lành lặn. Chúng ta phải đánh ngất y mà ôm về, sau đó y liền rơi vào bóng ma, sợ hãi người khác tiếp cận cùng đụng chạm, còn mỗi buổi tối luôn mơ thấy ác mộng, chúng ta chỉ có thể lo lắng suông mà không thể giúp gì cho y. Lúc đó . . . . .”
“Lúc đó, Lan nhi bộ dáng gầy đến mức không tưởng, có khi ta cảm thấy được cứu y về là sai lầm, khiến y khổ thân như vậy. . . . . . Chúng ta tìm hơn nửa năm thời gian mới có thể làm y tiếp nhận chúng ta, tìm gần hai năm thời gian mới dưỡng y béo một chút, ai ngờ. . . . . .” Răng rắc! Phải là cái bàn nằm giữa rồi. Xem ra phải mua lại rất nhiều đồ vậy .
“Cám ơn các ngươi, cứu Dạ nhi. . . . . .” Thanh âm thống khổ này là xuất phát từ Lẫm sao?
Đẩy cửa ra, ta đi vào.
“Xem ra, các ngươi đàm xong rồi.”
“Dạ nhi!”
“Lan nhi!”
“Nếu đàm xong rồi, vậy ăn cơm thôi.” Đem thức ăn đã hơi lạnh đặt ở trên một cái ghế, không có biện pháp, bàn đã bị người nào đó bị hủy rồi.