Trong Văn Đức điện bầu không khí tĩnh lặng mà căng thẳng, đám cung nhân bị yêu cầu ở lại trong lòng hoảng hốt không thôi, ngay cả thở cũng chẳng dám thở mạnh, run lẩy bẩy quỳ gối trên mặt đất. Mà kẻ bị Đàm Thời Quan đả thương khi nãy cũng đã tỉnh lại, bọn thị vệ đem vải trắng nhét vào trong miệng người nọ, không cho nói chuyện, càng không có cách nào tự sát.
Ngay lúc Tôn ngự y được thị vệ dẫn tới, liền thấy Nhiếp chính vương một thân khí thế uy nghiêm ngồi ngay trước điện, trong ngực còn ôm một con mèo nhỏ đang tròn mắt nhìn qua bên này, mèo kia thần thái cao ngạo, ngẩng đầu, híp mắt, nhàn nhạt liếc nhìn hắn.
Tôn ngự y tự dưng trong lòng run lên một cái, muốn quỳ xuống hành lễ, nhưng bị Đàm Thời Quan giơ tay bảo dừng lại, “Đi qua đây xem thử trong lư hương có thứ gì không sạch sẽ hay không?”
Tôn ngự y ở trong cung làm việc đã rất nhiều năm rồi, thủ đoạn ngầm nào cũng đều đã gặp qua, sớm đã không còn thấy ngạc nhiên với mấy chuyện bỏ thuốc hạ dược gì gì đó, nhưng hắn ngàn vạn lần cũng không ngờ tới có kẻ nào gan to bằng trời dám ở dưới mắt của Nhiếp chính vương làm ra loại thủ đoạn bị ổi này, này chẳng phải là sợ mình sống thọ quá hay sao?
Hắn nhanh chóng không tiếng động bước qua xem xét lư hương, dùng tay vẫy vẫy, sau đó ngửi ngửi mấy cái, đột nhiên sắc mặt cứng đờ, lấy kinh nghiệm nhiều năm hành y mà nói, cái này rõ ràng là thôi tình hương!
“Tôn đại nhân, có phát hiện gì không?” Đàm Thời Quan chẳng buồn nhìn tới thần sắc thay đổi liên tục của Tôn ngự y, mải mê vuốt ve bộ lông xinh đẹp của Tiêu Cư Mạo, hỏi.
Tôn ngự y đối mặt với khí thế áp bách trên người Nhiếp chính vương, trên trán tuôn ra mồ hôi lạnh, hắn khẽ run tay, đặt lư hương xuống trên bàn, sau mới lên tiếng: “Bẩm Nhiếp chính vương, lư hương này bên trong có thôi tình hương.”
Một đám người trong điện vừa nghe tên thôi cũng đã đủ biết hương này có tác dụng gì, bọn người không khỏi nghi hoặc, cung nhân này cớ gì muốn cho Nhiếp chính vương hít phải thôi tình hương?
Tiêu Cư Mạo giật giật cái đuôi xù lông của mình, cái được cái không nhịp nhịp rồi lại vuốt ve mấy cái trên cánh tay Đàm Thời Quan, sâu trong đôi mắt màu vàng kia trầm xuống âm u.
Đàm Thời Quan hỏi tiếp: “Thôi tình hương này dùng để làm gì?”
Tôn ngự y mặt mày đỏ ửng, cái này làm sao nói ra được đây? Nhiếp chính vương hỏi hắn vấn đề này là muốn hắn trả lời như nào, nhưng mà nhìn thấy Nhiếp chính vương một mặt nghiêm túc đứng đắn, Tôn ngự y không thể làm gì khác hơn nói: “Có thể dùng để mê hoặc thần trí người khác, sau đó lợi dụng để phát sinh quan hệ...”
Đàm Thời Quan gật đầu nhẹ, đôi con ngươi thâm trầm nhìn về phía cung nhân kia vẫn còn đang quỳ trên mặt đất, trong mắt người nọ bây giờ đều là hoảng sợ tột độ, lắc đầu kịch liệt như trống bỏi, từ trong cổ họng phát ra tiếng gào thét.
“Ngươi nếu chịu khai ra người đứng sau ngươi, Bổn vương sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Cung nhân kia đột nhiên yên tĩnh trở lại, hai mắt vô thần, đúng là từ bỏ chống cự, cũng không muốn giải thích.
“Ngươi không nói, bổn vương cũng có thể tra ra được, đến lúc đó tội thêm một bậc, không chỉ là ngươi, người nhà của ngươi cũng không thoát nổi tội chết.”
Tiếng nói sắc như dao nhọn thầm thì bên tai cung nhân nọ, người kia nghe xong tròng mắt co rụt lại, tuyệt vọng dập đầu cầu xin Đàm Thời Quan, trong cổ họng liên tục phát ra thanh âm ' ư ư '.
Ngay tại lúc bầu không khí đang ngưng trọng, ngoài điện bỗng truyền đến một giọng lanh lảnh: “Thái hậu giá đáo —— “
Đàm Thời Quan ngẩn người, chậm rãi đứng dậy, Tiêu Cư Mạo trợn to tròng mắt, từ trên người hắn nhảy xuống, lẳng lặng nhìn chăm chú nhìn về phía ngoài điện.
Đàm Thời Quan đứng tại chỗ một hồi, mới cất bước ra trước cửa đại điện muốn nghênh đón Thái hậu. Tiêu Cư Mạo bước chân ưu nhã, cũng theo ngay sau lưng hắn.
Váy bào lộng lẫy kéo lê trên mặt đất thành từng gợn sóng lăn tăn, nàng mặc bộ y phục thêu phượng hoàng, sắc xanh bao trùm toàn bộ y phục, nổi bật lên hoa văn phượng hoàng thêu bằng chỉ vàng trông càng cao quý nhã nhặn, trời sinh cho người nọ bộ dạng thanh tú đoan trang, nay mặc lên y phục của Thái hậu càng lộ rõ khí độ phi phàm.
“Vi thần tham kiến Thái hậu.” Đàm Thời Quan vén vạt áo quỳ xuống, những người khác đều cúi đầu quỳ xuống đất, không dám nhiều lời, mà bốn cái chân nhỏ vẫn còn đang đứng trên mặt đất của Tiêu Cư Mạo cứ như vậy rơi vào trong tầm mắt của Thái hậu.
Nàng thản nhiên nhìn Tiêu Cư Mạo một cái, thanh âm bình tĩnh không lay động, giống như là nói đến một việc hết sức bình thường: “Nhiếp chính vương hôm nay ở hoàng cung gióng trống khua chiêng, chính là vì con mèo này sao?”
Đàm Thời Quan thu liễm thần sắc trên mặt, khí độ lạnh nhạt, “Nếu như đã quấy rầy đến Thái hậu, mong rằng Thái hậu thứ tội.”
Thái hậu nhẹ nhàng cười, nhưng trên khuôn mặt tinh xảo kia chẳng hề có ý cười, “Nhiếp chính vương, chẳng lẽ lúc Hoàng Thượng hôn mê bất tỉnh, ngươi liền lập tức xem Hoàng cung này như hậu viện nhà mình?”
Không đợi Đàm Thời Quan đáp lời, nàng bỗng nhiên nghiêm nghị quát: “Nhiếp chính vương, ngươi đang tính toán mưu mô cái gì?!”