Đàm Thời Quan ôm Tiêu Cư Mạo vào trong Văn Đức điện, sai người đi lấy nước ấm đến, đổ đầy vào trong chậu gỗ, còn chưa kịp nói tiếng nào, Tiêu Cư Mạo đã tự mình giãy xuống, nhảy tõm vào trong chậu, nước nhoáng cái văng tung tóe khắp người Đàm Thời Quan.
Đàm Thời Quan cũng không tức giận, ngược lại bởi vì tìm thấy Nguyên Bảo, cho nên hắn hiện tại đang rất vui.
Hôm nay lúc còn ở trên núi, chợt có ám vệ đến báo không nhìn thấy Nguyên Bảo đâu nữa. Hắn từ trước đến nay chưa từng cảm thấy hốt hoảng như thế, không dám chậm trễ khắc nào vội vàng sai người tỏa đi bốn phía tìm kiếm, thiếu chút nữa lật tung lên cả ngọn núi Bạch Long, cuối cùng vẫn là nhờ có ám vệ dò xét tin tức chạy về báo lên, nói rằng ở trên phó xá hôm nay có người đã từng nhìn thấy một con mèo trên đuôi quấn mấy vòng vải trắng. Nghe xong Đàm Thời Quan liền ra lệnh lần theo manh mối này tiếp tục tìm kiếm về phía trước, tra mãi cuối cùng dò tới ngay lỗ nhỏ dưới chân tường thành Hoàng cung.
Nguyên Bảo quả nhiên là tự chạy tới Hoàng cung.
Mặc dù rất không phù hợp với quy tắc lễ nghĩa trong cung, nhưng Đàm Thời Quan vẫn mặc kệ sai người tìm đến tận nơi bắt đầu lục soát, may mắn có người bảo trông thấy, thị vệ lại cung cấp tin tức hữu dụng báo lên, để cho Đàm Thời Quan cuối cùng cũng tìm ra được Nguyên Bảo.
Vốn dĩ còn muốn phạt mèo nhỏ vì cái tội chạy loạn lung tung, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của nó, rốt cuộc lại không đành lòng làm gì.
Tiêu Cư Mạo biết rõ bản thân mình bây giờ rất bẩn, cho nên vừa nhảy vào trong chậu nước đã lập tức vươn chân nhỏ ra bắt đầu trái gãi phải gãi, gãi liền tù tỳ hòng chà sạch hết bụi bẩn bám trên lông, đêm nay muốn đến nhìn bản thân mình một chút, hắn không thể để cho mình quá lôi thôi lếch thếch như thế được.
Đàm Thời Quan nhìn thấy mèo nhỏ vừa dễ thương vừa hoạt bát, lửa giận trong lòng vèo một cái triệt để bay hết, thế là hắn cũng mặc kệ quần áo ẩm ướt, ngồi xuống ngay bên cạnh chậu gỗ thay Tiêu Cư Mạo cọ rửa chà lông, trong lúc tắm rửa còn rất chú ý đến cái đuôi còn đang bị thương của hắn, tránh không cho thấm phải nước. Tiêu Cư Mạo phút chốc có người đến hầu hạ tận tình, liền thoải mái ghé vào trên thành chậu gỗ, lim dim mắt hưởng thụ.
Tắm rửa xong, lau khô lông, Đàm Thời Quan tiếp tục đút cho Tiêu Cư Mạo ăn no căng bụng, lúc này mới quay qua ăn cơm của mình. Tiêu Cư Mạo đứng trên ghế nhìn qua, thấy Đàm Thời Quan tới tận bây giờ mới đang chậm rãi ăn cơm, đột nhiên trong nội tâm thế mà sinh ra chút cảm giác áy náy không nói nên lời.
Không nghĩ tới Đàm Thời Quan vì cả ngày bận rộn chạy đi tìm hắn đến bây giờ hình như cơm trưa cũng quên ăn. Ai, tại sao cái tên Đàm Thời Quan này đối với một con mèo quan tâm nhiều đến như thế nhợ?
Đàm Thời Quan ăn cơm xong liền đi vào trong nội thất để thay ra y phục bẩn, y phục ban đầu mặc trên người đã bị móng vuốt của Tiêu Cư Mạo ban chiều cào hỏng mất rồi, còn bị lông mèo bởi vì dính bụi bẩn lấm lem vấy luôn lên y phục của hắn, bây giờ không thể không thay y phục mới
Tiêu Cư Mạo chán nản buồn bực nằm trên bàn đợi Đàm Thời Quan thay y phục xong, lúc này một vài cung nhân bắt đầu tiến lên thu dọn bàn ăn trước đó đã dùng xong, bọn họ nhìn thấy Tiêu Cư Mạo nằm đó cũng không dám đến quá gần, tất cả đều vòng qua hắn rồi tiếp tục làm việc của mình.
Đôi mắt mèo trong suốt óng ánh của Tiêu Cư Mạo miễn cưỡng mở ra, đuôi bị thương vừa nãy đã được Đàm Thời Quan cẩn thận thay thuốc sau đó băng bó lại kĩ lưỡng, chính mình cuộn người lại nằm yên lặng trên ghế, giống như Đế vương bễ nghễ từ trên cao nhìn chằm chằm mấy cung nhân ở dưới đang dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn.
Bỗng nhiên, trong đám người một cung nhân ánh mắt giảo hoạt, tranh thủ không có ai chú ý, khi đi ngang qua bên cạnh lư hương đặt trong phòng, tay áo phất qua một cái, vừa lúc Tiêu Cư Mạo nằm bên cạnh nhìn thấy được.
Người kia vừa mới đem thứ gì đó bỏ vào trong lư hương, lén lén lút lút như thế, nhất định không có ý tốt!
Lông trên người Tiêu Cư Mạo xoát cái sừng lên, kêu to một tiếng, hắn nhảy phốc xuống khỏi ghế, đi đến ngay sau lưng người kia, vươn móng vuốt ra cào hắn.
Đàm Thời Quan, ngươi ra đây mau lên coi!
Cung nhân kia vốn dĩ trong lòng đã chột dạ bất an, nay bị Tiêu Cư Mạo quấy phá như thế, nhất thời hốt hoảng co giò lên định chạy, Tiêu Cư Mạo gấp gáp muốn chết, lại cao giọng ngao một tiếng sắc nhọn, há mồm cắn vào ngay bắp chân của cung nhân kia, người nọ bị đau lập tức theo phản ứng muốn dùng chân còn lại đá cho Tiêu Cư Mạo một phát để nó né ra.
Vừa lúc đúng lúc này, Đàm Thời Quan ở bên trong nghe được động tĩnh, lập tức để y phục xộc xệch như thế chạy ra ngoài xem xét, vừa nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, trong ánh mắt toát lên giận dữ, vươn tay tóm lấy một cái bình Sứ thanh hoa đặt ngay bên cạnh, ném trúng trán cung nhân kia, chỉ nghe người nọ kêu thảm một tiếng, trán lập tức bị thương chảy máu, người cũng ngã xuống đất.
“Người đâu!” Đàm Thời Quan lớn tiếng gọi ra phía bên ngoài điện, nhấc chân chạy đến bên cạnh Tiêu Cư Mạo muốn nhìn xem mèo nhỏ có bị thương hay không, Tiêu Cư Mạo chưa để cho hắn bế lên đã nhanh chân phốc một cái nhảy qua bàn đặt lư hương, giơ chân tát một cái, lư hương thuận thế lăn từ trên bàn rơi xuống đất.
Đám thị vệ vừa nghe gọi bước vào còn tưởng Tiêu Cư Mạo nghịch ngợm quậy phá, nhưng ánh mắt Đàm Thời Quan đột nhiên khẽ biến đổi, chỉ qua cung nhân ngất đi còn nằm trên sàn điện, nói với đám thị vệ: “Giải qua một bên chờ đó, mời ngự y đến đây.”
Tiêu Cư Mạo đứng ở bên cạnh hắn, mắt mèo híp lại, sau lại nhìn qua bên trong lư hương, không biết rốt cuộc đã bỏ gì ở trong đó, chẳng lẽ có người muốn mưu hại Đàm Thời Quan?