“Nguyên Tiểu Nhị, anh thích tôi phải không?” Bức tường phủ đầy rêu xanh, có cây ngô đồng tựa vào. Nhan Khê đứng dưới cây ngô đồng, ánh nắng vàng nhạt, chiếu lên bóng dáng của Nhan Khê một tầng ánh sáng.
Nguyên Dịch như cảm nhận được nhiệt độ của ánh nắng, anh mất tự nhiên nhìn Nhan Khê: “Cô nghĩ gì thế, sao tôi có thể thích cô được?”
Nghe thế, nụ cười trên mặt Nhan Khê chậm rãi tan ra, cô ngẩn ngơ nhìn anh, giống như đau thương, lại tựa như phẫn nộ, bóng dáng anh trong đôi mắt trong suốt của cô có vẻ như đang bối rối.
Tách.
Nước mắt lăn dài trên gò má trắng nõn của cô, rơi trên mặt đất đầy cỏ khô.
“Cô, cô đừng khóc.” Nguyên Dịch cảm thấy ngực mình đau đớn như bị kim châm, vội tìm khăn tay trên người, nhưng lại không thấy, dưới tình thế cấp bách anh đưa tay ra lau nước mắt cho cô. Nước mắt tựa như một dòng nước ấm, Nguyên Dịch cảm thấy chính mình như cảm nhận được vị mặn của nó.
“Vậy anh có thích tôi không?” Người con gái trước mặt mở to đôi mắt ngập nước, trong mắt đầy vẻ tủi thân.
Nguyên Dịch há to miệng, muốn nói “Không thích”, nhưng đầu ngón tay ướt át và ấm áp làm anh không thể nói lên hai từ đó.
“Tôi, tôi, tôi...”
“Tôi thích...” Nguyên Dịch mở mắt, ngây người nhìn chằm chằm trần nhà khoảng vài phút, mới từ trong giấc mơ hoang đường này tỉnh lại. Từ từ ngồi dậy, mặc áo vào, vào phòng rửa mặt.
Rửa mặt xong, Nguyên Dịch day day thái dương đau nhức, mở cửa ra ngoài.
Nguyên Á Sâm nhìn con trai thứ hai đi xuống, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Đến giữa trưa mới dậy, bình thường con cũng lấy thái độ lười nhác này để quản lý công ty sao?”
“Ba, con ở Trường Phong chỉ là một chức vụ nhàn rỗi, có hay không có con cũng đâu có gì khác biệt?” Sắc mặt Nguyên Dịch có chút tái, đi đến bàn ăn ngồi xuống, cầm đũa bắt đầu ăn sáng.
“Không phải chính con cũng tự thành lập mấy công ty sao?” Từ trước đến nay Nguyên Á Sâm không hỏi về chuyện kinh doanh của con trai, thấy thái độ không tập trung của anh, nhịn không được nói vài câu, “Nếu công ty không tốt, thì con ngoan ngoãn trở về tổng công ty làm đi.”
“Tạm thời vẫn không cần.” Nguyên Dịch cũng không ngẩng đầu lên nói, “Công ty của con kinh doanh rất tốt.”
Nguyên Á Sâm cho rằng Nguyên Dịch là kiểu người chết vì sĩ diện, quyết định phải cho anh gặp chút sóng gió mới biết đươc tự gây dựng sự nghiệp là chuyện khó khăn cỡ nào, “Ăn sáng xong thì đến thư phòng, ba có chuyện muốn nói với con.”
“Dạ.” Nguyên Dịch uống một hớp cháo, cháo này nấu rất đặc, anh muốn ăn thêm chén nữa.
Nữa giờ sau, ba con hai người ngồi đối diện nhau trong thư phòng, không khí có chút im ắng.
“Mẹ con không nỡ cho con chuyển ra ngoài.” Nguyên Á Sâm nhìn con trai trước mặt, hơi nhíu mắt, “Con nghĩ sao?”
“Ba, năm nay con hai mươi bảy.” Nguyên Dịch bình tĩnh trả lời, “Nên chuyển ra ngoài từ sớm rồi.”
Nguyên Á Sâm phát hiện vậy mà ông đã không còn nhìn ra vẻ vui buồn của đứa con thứ hai này nữa, giống như anh chỉ đang nói về một sự thật, không còn ý nghĩa nào hết. Trong trí nhớ, anh sẽ tranh cãi với ông, sẽ như một đứa nhỏ gây phiền toái, trong lúc bất tri bất giác đã lớn, trái lại người làm ba như ông, những ký ức trước kia lại dường như một giấc mơ.
“Ta không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của con.” Nguyên Á Sâm trầm tư trong phút chốc, “Nhưng con là con chúng ta, trước khi làm cái gì cũng nên nghĩ đến cảm nhận của mẹ con.”
Nguyên Dịch nhìn ông không lên tiếng.
Nguyên Á Sâm không hiểu có chút không muốn đối mắt với con trai: “Tiểu Nhị, năm đó mẹ con mang thai con chịu không ít cực khổ, lại vì khó sinh mà chảy rất nhiều máu, thiếu chút nữa đã chết, con đừng làm chuyện gì cho ta thất vọng.”
“Ba.” Nguyên Dịch bỗng nhiên nở nụ cười, “Chuyện này không phải nên trách ba sao? Nếu năm đó ba không để mẹ mang thai con, không để mẹ sinh con ra, làm sao mẹ có thể chịu nỗi đau đó chứ?”
“Lão Nhị, con càng lúc càng quá rồi.” Nguyên Á Sâm giận tái mặt, “Lăn khỏi đây nhanh!”
Trên mặt Nguyên Dịch không thấy nửa điểm tức giận: “Ba, tức giận không tốt cho cơ thể.”
Chờ khi Nguyên Á Sâm quay đầu lại nhìn, anh đã đứng dậy ra khỏi thư phòng, đầu cũng không ngoái lại.
“Đứa con bất hiếu!” Nguyên Á Sâm nhịn một hồi, mắng thầm một câu. Nghe đến ngoài cửa có tiềng giày cao gót, biết vợ ông Từ Nhã đã về, ông hít sâu một hơi, cố gắng để sắc mặt mình tốt hơn một chút, mới đứng dậy ra ngoài.
“Á Sâm, tôi thấy mặt Tiểu Dịch không được tốt, có phải bệnh rồi không?” Từ Nhã thấy chồng cũng từ thư phòng đi ra, có chút lo lắng hỏi, “Có cần gọi bác sĩ gia đình đến khám chút không.”
Nguyên Á Sâm đưa tay ngăn bà lại, “Không có gì, đừng lo lắng quá, bà dạo phố lâu như vậy, có mệt không?”
Từ Nhã nhíu mày, cuối cùng vẫn gọi điện cho bác sĩ đến, mới cùng Nguyên Á Sâm về phòng.
Trong cao ốc của đài truyền hình thủ đô, Nhan Khê nhìn hoa Thủy Vu trong tay người giao hoa, ký tên xác nhận: “Hoa thì tôi không nhận, cậu muốn xử lý sao cũng được.”
Người giao hoa sửng sốt, anh rất ít khi gặp tình huống này, lúc này cũng không biết nói sao cho tốt, “Thực xin lỗi, cửa hàng chúng tôi không có quy định như vậy.”
“Được rồi, tôi không nên làm khó anh như vậy.” Nhan Khê nhận hoa, nói với anh ta, “Hoa của cửa hàng anh rất đẹp, tôi không có ý kiến gì về hoa của các anh hết.”
Sau khi nói xong, cô lập tức ném hoa vào thùng rác, thuận tiện còn giẫm lên hai cái.
Sau khi giẫm xong, quay đầu lại cười nói với người giao hoa: “Cảm ơn anh, vất vả rồi.”
Người giao hoa: “Không, không vất vả.”
Nâng bó hoa giá trị xa xỉ, trải qua sự chăm sóc cao cấp đặc biệt sau đó được chuyển đến đây, không ngờ đã bị người ta ném vào thùng rác. Trong nháy mắt này, anh bỗng có chút dũng khí để phản bác lại những ngôn luận thành kiến chê bai trên mạng, ai nói đàn ông có tiền có thể theo đuổi được phụ nữ, rốt cuộc là sự tự tin này ở đâu vậy?
Sau khi người giao hoa rời khỏi, những người trong đài mới tụm lại hóng chuyện: “Lại ném bỏ hoa, Tiểu Nhan, rất có khí thế của nữ ma đầu trong giang hồ đó.”
“Không thấy mấy người nữ ma đầu trong phim truyền hình, đều thích chưởng môn danh môn chính phải, võ lâm minh chủ sao?” Nhan Khê khoanh tay trước ngực, giọng nói có chút nhạt, “Nữ ma đầu và giáo chủ ma giáo ở chung một chỗ, sẽ không hạnh phúc.”
Tất cả mọi người biết Nhan Khê không thích người đang theo đuổi này, cũng không đặt mấy lời của cô trong lòng, sau khi hi hi ha ha cũng quên vụ này luôn.
Nhan Khê trở lại văn phòng, nhìn di động trên bàn có tin nhắn của Tống Triều.
Tống Triều: Thích hoa hôm nay không?
Cô nhìn tin nhắn hai phút, gọi cho Tống Triều.
Sau khi điện thoại vang lên, khoảng nửa phút sau mới nhấn trả lời, trả lời: “Cô Nhan.”
“Anh Tống.” Nghe thanh âm gợi cảm của Tống Triều, Nhan Khê không có cảm giác gì, nghề này của cô, nghe những giọng nói kiểu này đã quá nhiều, nên giọng của Tống Triều cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng đến cô, “Tôi không thích hoa, không bằng anh Tống góp số tiền này, làm từ thiện thì hơn.”
“Tiền từ thiện tôi sẽ quyên, tặng hoa cho cô Nhan đây, là chút mong muốn của tôi.” Tống Triều gỡ kính xuống, đôi mắt nhỏ dài hẹp không chút cảm xúc, “Xa cách nhiều năm như vậy, cô Nhan vẫn không muốn chấp nhận sự theo đuổi của tôi sao?”
Nhan Khê cười nói: “Anh Tống đang nói đùa sao?”
“Không, tôi không đùa.” Tống Triều gõ nhẹ ngón trỏ lên bàn, “Tôi không chỉ muốn theo đuổi cô Nhan, còn muốn hợp tác kinh doanh với ba cô, không biết cô Nhan có cho tôi vinh hạnh này?”
Lấy sự nghiệp của ba cô để uy hiếp cô? Tống Triều cho rằng mình đang đóng phim tổng giám đốc bá đạo sao, cho rằng cô rất nhát gan nhỉ?
“Anh Tống, chuyện làm ăn kinh doanh mời anh liên hệ với ba tôi, việc này tôi không làm chủ được.” Nhan Khê cười khẽ một tiếng, “Còn chuyện anh Tống muốn theo đuổi tôi, thì xin lỗi, tôi không đồng ý.”
“À...?” Tống Triều cũng không tức giận, ngược lại cười ra tiếng, “Tục ngữ có câu, lâu ngày mới biết lòng người, tôi tin một ngày nào đó cô Nhan sẽ cảm động với tấm chân tình của tôi.”
“Ngại quá, quan niệm cùng họ với tôi rất nặng.” Nhan Khê sờ chậu cảnh trên bàn, “Gia đình giàu có không thích hợp với tôi, xin anh Tống đây có chừng mực.”
“Cô Nhan...”
Nghe tiếng tắt máy, Tống Triều bật cười. Năm đó người phụ nữ này có thể làm hắn như một thằng ngốc chờ đợi suốt mấy tiếng, quả nhiên có chỗ đặc biệt.
Quan niệm cùng họ rất nặng?
Hắn đặt điện thoại xuống, hắn lại không định cưới cô, kiểu dòng họ này, tất nhiên là không quan trọng rồi.
“Chị Nhan.” Nhân viên công tác gõ cửa phòng làm việc, “Chị nên chuẩn bị hóa trang rồi.”
“Được, cảm ơn, tôi tới ngay.” Nhan Khê đứng dậy đến phòng hóa trang, vừa mới vào cửa thì nghe hai thợ trang điểm đang nói chuyện của Lý Giai Ngữ, thấy cô vào, cũng không ngừng lại, ngược lại hỏi cô có biết Tống Từ không.
“Tống Từ thì tôi không biết, nhưng thơ Đường Tống Từ thì tôi có học rồi.” Nhan Khê tựa lên ghế hóa trang, không muốn tham gia vào hội bát quái này.
“Cái gì mà thơ Đường Tống Từ chứ, chúng tôi đang nói bạn trai lúc Lý Giai Ngữ còn sống.” Thợ trang điểm cầm cọ trang điểm quét tới quét lui trên mặt cô, Nhan Khê có chút lo lắng cô nàng này nói chuyện say mê quá, sẽ vẽ lung tung lên mặt cô không.
“Hôm nay có người tung ra tin, thì ra Lý Giai Ngữ khi còn sống có qua lại với cậu ấm nhà họ Tống Tống Từ, chỉ là không công khai mà thôi. Hai ngày trước có phóng viên chụp được Tống Từ và một nữ diễn viên trẻ thân mật dắt tay nhau ở sân bay, cho nên bây giờ mọi người đều nghi ngờ, Lý Giai Ngữ vì bị bạn trai phản bội, mới nhảy lầu tự sát.” Nói đến đây, thợ trang điểm nhịn không được lắc đầu thở dài, “Những công tử nhà giàu này sao mà tin được, chỉ tiếc cho Lý Giai Ngữ có tài có sắc, lại thua trên đường tình cảm.”
Khó trách tuy Lý Giai Ngữ thua Trầm Tinh Nhan bảy tám tuổi, so về bối cảnh, lý lịch, hay khả năng dẫn chương trình cũng không bằng Trầm Tinh Nhan, nhưng lại có thể đứng cùng một vị trí với Trầm Tinh Nhan, thậm chí còn có cùng các mối quan hệ cấp cao trong giới, thì ra có người chống lưng phía sau.
Người chết vì lợi, những lời này mọi người đều giấu trong lòng không nói ra, nhưng không có nghĩa không ai biết.
Nhan Khê cảm thấy mấy loại suy đoán này thật vi diệu, nếu Lý Giai Ngữ thật sự bị bạn trai nhà giàu phản bội, với địa vị và tiếng tăm bây giờ của cô ta, cũng không thể có khả năng vì một người đàn ông mà tự sát.
Nhưng cô cũng chưa từng tiếp xúc với Lý Giai Ngữ, điều này cũng chỉ là suy đoán của cô.
Nhan Khê vừa nghe thợ trang điểm bát quái vừa lấy điện thoại lướt weibo, quả nhiên trên đây đủ mọi tin tức suy đoán, thậm chí có người còn đăng ảnh chụp và lý lịch của mấy người thừa kế của nhà họ Tống.
Nhìn mấy tư liệu bát quái này mới biết, thì ra Tống Triều không phải là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tống. Ngoại trừ hắn, còn có ba người khác, Tống Từ, Tống Thi, Tống Phú. Nhan Khê có lý do nghi ngờ, người đặt tên cho bốn người họ là một người mê lịch sử nhà Tống, mà Tống Triều là người được yêu thích nhất, mặc kệ là thi từ ca phú, đều bao gồm trong cái tên Tống Triều.
Bốn người này là anh em họ, lớn nhất là Tống Từ, đến Tống Thi, Tống Phú, cuối cùng là Tống Triều, nhưng không thể không công nhận, trong ảnh và lý lịch của bốn người này được đăng lên, Tống Triều là đẹp nhất, bằng cấp cao nhất, xem ra là quý công tử hoàn mỹ nhất.
So với Tống Triều thì, ba người kia đều dính không ít tai tiếng.
Sau khi tin tức này được đăng lên weibo, đã có vô số người buôn lời trêu chọc gọi Tống Triều bằng chồng, giống như hắn là công tử nhà giàu trong sạch, công tử của các công tử, là kim cương vương lão ngũ.
Kiểu này như muốn giẫm lên ba người kia, nói theo kiểu mấy tin tức này là, đã sớm dùng nát mấy cái thủ đoạn trong làng giải trí rồi, bởi vì bốn người này là người thừa kế của gia đình giàu có, mà Tống Triều có một khuôn mặt tuấn mỹ, mà lại không có bất cứ tai tiếng nào mà cộng đồng mạng có thể tìm ra.
Có thể thấy được tiền tài và dung mạo là bộ lọc dày và mạnh nhất thế giới này.
Tắt khung tin tức bát quái này, Nhan Khê mở khung trò chuyện, gửi cho Nguyên Dịch một biểu tượng cảm xúc.
“Sao vậy?” Người một nhà đang ngồi trước bàn ăn, Nguyên Bác thấy Nguyên Dịch nhìn xuống di động.
“Không có gì.” Nguyên Dịch lấy điện thoại, đứng lên nói: “Bữa sáng con ăn trễ, bây giờ vẫn chưa đói, mọi người cứ ăn trước.”
Nhan Khê: 【Lão đại】
Vừa thấy biểu tình chân chó này, Nguyên Dịch biết Nhan nịnh hót có việc muốn nhờ anh. Nghĩ nghĩ, đổi tên Nhan Khê thành Nhan nịnh hót.
Anh tìm mấy cái biểu tượng cảm xúc, chọn biểu tượng một vị vua gửi qua.
Nguyên Tiểu Nhị: 【Có việc khai tấu, không việc bãi triều】
Nhan nịnh hót: 【Có việc, từ chối công tử nhà giàu theo đuổi, thì có kết cục đáng buồn không? Bây giờ để ba tôi bán hết tài sản lấy tiền, còn kịp không? 】
Tay Nguyên Dịch khựng lại, kẻ nào lại không có mắt như vậy, dám theo đuổi cô ấy?
Vừa rồi anh định hỏi là ai, thì Nhan Khê lại gửi tin qua.
Nhan nịnh hót: 【Tới chương trình của tôi rồi, sau khi hết Bản tin mười hai giờ thì nói chuyện tiếp. 】
Đến sofa phòng khách ngồi xuống, Nguyên Dịch mở TV, phát hiện kênh số tám đài thủ đô đang phát quảng cáo, mà phần lớn trong đó là sản phẩm của nhà họ Tống.
Trong lòng Nguyên Dịch nhất thời trống rỗng, lại cảm thấy bị đè nén. Anh nhìn tin nhắn của Nhan Khê mấy lần, xụ mặt nhắn lại: “Ai muốn theo đuổi cô?”
Bên kia không trả lời.
Không lâu sau, tiếng nhạc của Bản tin mười hai giờ vang lên, rất nhanh Nhan Khê xuất hiện trên TV.
Nguyên Dịch cảm thấy nội dung của Bản tin mười hai giờ không có gì đáng xem, nhất là hôm nay càng đặc biệt khiến người ta chán ghét.
Lãnh đạo đi tham quan nghi thức xây dựng thì có cái gì đáng đưa tin, không đưa tin thì bị nói sao? Cây mía dài mọc nhánh mọc hoa mà nói tới ba phút, có bệnh hả? Còn có chó có thể tự đi mua bữa sáng, vẹt có thể đọc thơ, mấy cái loại tin tức kiểu gì vậy?
“Nguyên Tiểu Nhị, trên sofa có gai hả?” Nguyên Bác sau khi ăn cơm xong thì đi qua, thấy Nguyên Dịch ngồi trên sofa cọ tới cọ lui, “Ngồi không yên thì vào phòng mà nghỉ.” Nói xong vươn tay lấy điều khiển.
“Anh đừng chuyển kênh.” Nguyên Dịch lấy điều khiển lại, “Tin tức này rất hay.”
Nguyên Bác quay đầu nhìn TV, đang đưa tin mấy bác gái tập múa ở công viên, sắp tham gia tiết mục biểu diễn của đài truyền hình. Trong màn hình, mấy bác gái mặc đồ biểu diễn đỏ đỏ tím tím, tay cầm quạt, xoay vòng, trên mặt nở nụ cười rực rỡ.
Tin này thì có gì hay?
Nguyên Bác cảm thấy mình và em trai không cùng một cấp độ và chiều sâu rồi, sâu như rãnh biển Mariana vậy.