Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 36: Chương 36: Chương 37




“Xã hội càng văn minh, sẽ ngày càng phát triển...” Nhan Khê đọc đến nửa bản tin, thấy màn ảnh phía sau đạo diễn phát ánh sáng nhắc nhở, đây là tin khẩn cấp thêm vào, sau khi đọc nhanh hết tin, để màn ảnh cập nhật clip tin tức vào.

Clip chưa tới hai phút, Nhan Khê vừa đọc tin, vừa lấy bài viết thêm vào. Khi đó vừa mới gặp tin đột xuất này, tay chân cô có chút luống cuống, bây giờ đã biết cách xử lý lưu loát rồi.

Màn ảnh vừa chuyển, Nhan Khê phối hợp với Trương Hạo đọc tin tức, đột nhiên đầu như bị thứ gì đó nện trúng, lỗ tai ong ong, người bên cạnh nói gì cũng nghe không rõ, đã hôn mê bất tỉnh.

Thấy trên TV Nhan Khê bị đèn rơi trúng, Nguyên Dịch bất động vài giây chưa lấy lại tinh thần, mãi đến khi bản tin vội kết thúc, anh mới giật mình cảm giác được trừ đôi mắt vẫn nhìn TV, những nơi khác trên cơ thể tựa hồ đã bị mất đi tri giác.

Ném điều khiển ra, anh không chút nghĩ ngợi lao nhanh ra ngoài.

“Nguyên Tiểu Nhị, em sao vậy?” Nguyên Bác thấy Nguyên Dịch vẫn mang dép lê mà đi ra cửa, kéo tay anh lại, “Mang giày vào trước đã.”

Nguyên Dịch cúi đầu đổi giày, bình tĩnh lại không ít, vội lấy áo khoác dì Lý đưa qua: “Em ra ngoài có chút việc, không ăn cơm ở nhà.” Nói xong, anh vội vàng ra cửa, áo khoác vắt trên tay, cũng không có thời gian mang vào.

“Giữa trưa ra ngoài cũng không nói ai tiếng nào.” Nguyên Á Sâm mất hứng nói, “Đã sắp thành ba mươi rồi, làm việc không có chút phép tắc nào.”

Mặt Nguyên Bác không chút thay đổi nhìn ông, khom người đổi giày, đi ra cửa cũng không quay đầu lại.

“Bà xem hai đứa nó kìa...”

“Được rồi.” Từ Nhã bỏ đũa xuống, “Ông ăn cơm đi, con cái đã lớn rồi, ông lại mắng chúng như vậy, còn ra gì nữa?”

Nguyên Á Sâm buông đũa xuống, có chút mất hứng nói: “Tôi là ba chúng, nói bọn nó vài câu thì có làm sao?”

Từ Nhã có chút giận: “Vậy thì bây giờ ông chạy theo ra ngoài mắng, tôi không cản.”

Bị vợ nói như vậy, ngược lại Nguyên Á Sâm không nói ra lời.

Dừng đèn đỏ, Nguyên Dịch thất thần nhìn vạch kẻ đường, đến khi phía sau có người nhấn còi xe, mới giật mình phát hiện đã hết đèn đỏ. Khởi động xe, phía sau có xe cứu thương chen lên, anh tránh qua một bên.

Chiếc xe này... Chạy đến chỗ Nhan Khê sao?

Anh chạy theo phía sau xe cứu thương, không lâu sau thấy nó rẽ phải chạy vào một đường khác.

Đường này không đến đài truyền hình.

Chương trình trực tiếp xảy ra sự cố, Nhan Khê cũng không phải người đầu tiên, nhưng tỷ lệ phát sinh sự cố kiểu này còn khó hơn trúng độc đắc, huống chi kênh tám cũng không có bao nhiêu người theo dõi, nhưng bởi vì phía trên có chính sách nâng đỡ, mọi người đều được dùng thiết bị khá tốt, sau một khoảng thời gian các thiết bị đều được kiểm tra, sao có thể xảy ra chuyện này được chứ?

Trương Hạo còn chưa lấy lại sự bình tĩnh, anh ngồi ngoài trường quay, uống nước trợ lý đưa cho. Lúc trước đều là anh ngồi ở vị trí của Nhan Khê bây giờ, nhưng vì tối qua anh ngủ không ngon, mặt trái hơi sưng, góc sáng trong trường quay có chút vấn đề, sẽ làm mặt trái của anh thấy rõ ràng, cho nên hôm nay cố ý đổi chỗ với Nhan Khê.

Ai ngờ lại phát sinh sự cố ngoài ý muốn, nếu hôm nay không đổi chỗ, người bị đèn rơi trúng là anh.

Nhớ lại cảnh Nhan Khê được nâng khỏi trường quay, phía sau lưng đều là máu, anh cảm thấy lạnh hết cả người, tay cầm ly không khỏi run rẩy.

“Nhan Khê?” Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần tây xám đứng trước mặt anh, “Cô ấy bị thương có nghiêm trọng không?”

Trương Hạo ngẩn ngơ nhìn người đàn ông trước mặt, anh vừa mới từ trong hoảng loạn mà tỉnh lại, phản ứng có chút chậm.

Nguyên Dịch thấy anh ta như vậy, không có chút kiên nhẫn nào, “Cô ấy được đưa đến bệnh viện nào rồi hả?”

“Soái ca, cô Nhan được đưa đến bệnh viện trung tâm tốt nhất rồi.” Trợ lý chương trình thấy dáng vẻ hung bạo của người đàn ông xa lạ này, dáng vẻ như một lời không vừa ý thì muốn đánh người vậy, vội nói, “Đài trưởng và đạo diễn cũng đi theo đến bệnh viện rồi.”

Nguyên Dịch không kịp nói cảm ơn, đã lao ra ngoài.

Thấy Nguyên Dịch đã đi khỏi, trợ lý nhẹ nhàng thở ra, xoay người thấy trong trường quay có người đang dọn dẹp, vội mở miệng ngăn lại: “Chờ chút, đừng phá hoại hiện trường, đạo diễn vừa báo cảnh sát, cảnh sát muốn đến khám hiện trường.”

Người này dừng tay lại, hắn xoay người nhìn trợ lý: “Muốn làm lớn chuyện đến vậy, có thể không tốt cho đài chúng ta không?”

“Đúng là không tốt.” Trợ lý nói hắn ra ngoài, chờ sau khi hắn ra ngoài, đóng cửa trường quay lại, “Cậu vừa mới vào nên không biết, cô Nhan khác với mấy người dẫn chương trình khác, chuyện hôm nay tự chúng ta chủ động điều tra, nếu không nhà cô ấy muốn làm rõ, sợ là đài chúng ta sẽ không yên.”

“Chuyện này, không phải là sự cố ngoài ý muốn sao?”

“Có phải ngoài ý muốn hay không, chờ cảnh sát điều tra, nếu chúng ta nói, thì người nhà cô ấy sẽ không tin, đến lúc đó người không yên sẽ là chúng ta.” Trợ lý cũng biết sự việc hôm nay là bất ngờ, nhưng cho dù là vậy, cũng cần người chuyên nghiệp khám nghiệm, mới cho kết quả đáng tin.

Không lâu sau, cảnh sát đến, theo cảnh sát đến còn có hai chuyên viên, nghe nói và chuyên viên cấp cao khám nghiệm hiện trường, cho dù là một mẫu da đầu bình thường, bọn họ cũng phát hiện được.

Vì một chuyện nhỏ như vậy mà mời chuyên viên cao cấp sao?

Người phụ trách đài truyền hình có chút kinh hãi, rốt cuộc là người dẫn chương trình nào bị đèn rơi trúng, giống như xảy ra vụ án hình sự, ngay cả nhân vật lớn như vậy cũng đến hiện trường rồi hả?

Nguyên Dịch nghe trợ lý nói, hai vị chuyên viên đã đến hiện trường, mặt trầm xuống nói: “Tôi biết rồi.”

Lúc trước Nhan Khê đều ngồi bên phải, chỉ có hôm nay là đổi chỗ, ngồi bên trái, kết quả là xảy ra chuyện. Anh không tin lại có sự trùng hợp như vậy được, đèn trần đã được gắn chặt, nói rơi xuống thì rơi xuống sao.

Khi Nhan Khê mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm úp sấp trên giường, xung quanh có người nói chuyện, mũi ngửi được mùi thuốc sát trùng.

“Anh Nguyên, xin anh yên tâm, não bộ không có vết thương nghiêm trọng nào, ngược lại vết thương trên lưng cần phải chú ý, tránh để nhiễm trùng.”

“Sao bây giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh?”

Nhan Khê cảm thấy mình muốn nôn, mà lại nôn không được, bên tai đều là tiếng nói của Nguyên Dịch, sao trước kia cô không biết, Nguyên Tiểu Nhị là một người nói nhiều như vậy.

“Cô tỉnh rồi hả?” Người bên cạnh thấy cô mở mắt, vui mừng nói, “Anh Nguyên, cô ấy tỉnh rồi!”

Trực giác cho Nhan Khê biết, quanh cô đang có không ít người, chỉ do cô đang nằm sấp nên không thấy.

Nguyên Dịch mang khẩu trang ngồi xuống trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô, “Cô còn nhớ mình tên gì không?”

Tầm mắt Nhan Khê rơi lên vạt áo Nguyên Dịch: “Nguyên Tiểu Nhị, áo của anh rơi ra rồi.”

Nguyên Dịch chậc một tiếng: “Xem ra là không mất trí nhớ, đầu óc vẫn bình thường.”

Thấy một người đàn ông một mét tám ngồi xổm bên giường, Nhan Khê thiếu chút nữa nhịn không được sờ đầu anh, lại khen ngợi một câu “Ngoan lắm.”

Sau đó bác sĩ vây lại hỏi cô một đống chuyện, lại quan sát mắt mũi miệng cô một hồi, được đối đãi với kiểu thận trọng này, Nhan Khê có ảo giác như mình là một vật thí nghiệm rất trân quý.

Sau khi các bác sĩ đi khỏi, Nguyên Dịch đứng dậy ngồi lên ghế: “Nhan Tiểu Khê, có phải cô ra cửa chưa bái phật đúng không, loại xui xẻo này mà cũng gặp được hả?”

“Anh không thấy vết thương trên người tôi sao, không thể nói chuyện nhẹ nhàng với tôi chút được hả?” Trên lưng cô bây giờ không còn cảm nhận được gì, chắc thuốc tê vẫn còn, nên cô cũng không biết vết thương sâu bao nhiêu, “Điện thoại của tôi đâu?”

“Bây giờ là lúc nào rồi, cô còn tìm điện thoại?” Nguyên Dịch đứng dậy lấy điện thoại trong ngăn kéo ra, bọc bên trong túi chống khuẩn. Nhét di động vào tay Nhan Khê, “Đây.”

“Cảm ơn.” Nhan Khê không ngốc, vết thương này của cô không đến nổi làm cho nhiều bác sĩ vây quanh khám như vậy, lại còn có phòng bệnh đơn cao cấp này nữa, kênh tám không có khả năng này, cũng không có hào phóng như vậy. Cho nên mọi chuyện đều là Nguyên Dịch sắp xếp, chỉ có vấn đề là, sao Nguyên Dịch biết cô bị thương, hơn nữa lại tới đúng lúc như vậy?

“Cảm ơn gì chứ.” Nguyên Dịch không được tự nhiên xoay mặt, “Tôi đã sắp xếp hai hộ lý chăm sóc cô rồi, có chuyện gì thì gọi họ làm.”

Nhan Khê nhìn màn hình di động, bây giờ đã hơn ba giờ chiều, sáng nay ba cô và trợ lý đi khảo sát hạng mục ở nơi khác, nên tạm thời không biết chuyện này. Điện thoại có hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, phần lớn là bạn bè gọi.

Cô gọi cho Tống Hải trước, nói chuyện mình bị thương, để ông không phải lo lắng, nói cô đã ổn hết rồi.

Chuyện làm lớn đến vậy, cô bị đèn rơi trúng, thêm việc trước đó ở trên mạng cô dẫn chương trình Câu chuyện quanh ta vài kỳ cũng được nhiều người biết, chuyện này sớm muộn gì cũng xuất hiện trên đó. Thay vì để ông đọc tin này trên mạng rồi lo lắng lung tung, không bằng cô nói thẳng trước, trấn an cảm xúc của ông.

Tống Hải vừa nghe con gái bị thương, vừa về khách sạn đã nói trợ lý đặt ngay vé máy bay trở về, làm Nhan Khê khuyên mãi.

“Ba, thật sự con không sao hết, bạn con đã mời giúp một số chuyên gia rồi, còn mời thêm hai hộ lý nữa.” Nhan Khê nằm sấp trên giường, nghiêng đầu nhìn Nguyên Dịch, “Không tin ba có thể hỏi anh ấy, thật sự con không sao.”

Sau khi nói xong, cô mở loa ngoài, ánh mắt kia ý nói Nguyên Dịch giúp cô trấn an Tống Hải.

Dưới ánh mắt sáng lấp lánh của Nhan Khê, Nguyên Dịch... Chịu thua rồi.

“Dạ đúng, bác trai người đừng lo, con có quen biết vài người, tuyệt đối sẽ mời bác sĩ tốt nhất cho Tiểu Khê.”

“Dạ, hộ lý cũng là người chuyên nghiệp.”

“Vết thương? Không có gì hết, chỉ bị thương ngoài da thôi ạ.”

Nguyên Dịch chưa bao giờ ngờ, hóa ra đàn ông làm ba có thể nói nhiều đến mức này, anh luôn phải khẳng định sẽ chăm sóc tốt cho Nhan Khê, Tống Hải mới miễn cưỡng đồng ý sẽ không trở về ngay, nhưng chậm nhất là sẽ về sau hôm nay.

“Ba.” Nhan Khê tắt loa ngoài, đưa điện thoại lên tai, “Lần này ba ra ngoài là vì trẻ em nông thôn vùng xa, vết thương của con không có vấn đề gì, đừng làm người khác nghĩ ba giả làm từ thiện, gây phiền phức cho ba.”

“Nếu không chăm sóc tốt cho con, ba nào có tâm tư quan tâm đến con nhà khác chứ.” Tống Hải bất đắc dĩ thở dài, “Ba biết ý của con, yên tâm, ba sẽ không làm mình mệt, cũng sẽ không về gấp, nhất định sẽ chú ý sức khỏe, được chưa?”

“Ba biết thì tốt rồi.”Giọng nói Nhan Khê nũng nịu lại, “Khi nào ba về, nhớ mang đặc sản địa phương về cho con.”

“Chỉ biết có ăn thôi.” Nghe được giọng nói thoải mái của con gái, Tống Hải nhẹ nhàng thở ra, có tâm tình nhắc đến đồ ăn, xem ra vết thương thật sự không sao, “Người vừa nói chuyện với ba, có quan hệ gì với con, bạn trai sao?”

“Ba, ba đừng nghĩ nhiều.” Nhan Khê liếc nhìn Nguyên Dịch, “Sao có thể chứ.”

Không nói với thân phận của Nguyên Dịch không có khả năng kết hôn với cô, với dáng vẻ kiệm lời của anh với cô, không giống như có ý với cô.

Đàn ông bình thường đều ít nói giống anh, đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện có bạn gái.

“Tôi ra ngoài gọi điện thoại.” Nguyên Dịch thấy Nhan Khê nói chuyện vui vẻ với ba cô như vậy, đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.

Vừa mới bấm số trợ lý, đã bắt máy ngay.

“Ông chủ, bên phía cảnh sát đã có kết quả, chuyện này thật sự không phải là sự cố, mà là cố ý.”

Cổ họng Nguyên Dịch căng thẳng, trong đầu không ngừng hiện lên dáng vẻ Nhan Khê bị đèn rơi trúng, thế nào cũng không dừng được, anh nhíu mày: “Kẻ tình nghi là ai?”

“Là thợ ánh sáng đến thực tập, nhưng người hắn nhắm vào không phải cô Nhan, mà là Trương Hạo.” Vị trợ lý Mạnh này có chút đồng cảm với Nhan Khê, “Nhưng không ngờ hôm nay cô Nhan đổi chỗ với Trương Hạo.”

Nếu người xui xẻo, thì uống nước cũng bị mắc răng. Tình hình là, người dẫn chương trình thường không thể đổi vị trí, nhưng vì mặt trái của Trương Hạo bị sưng, đổi chỗ với Nhan Khê sẽ có góc quay đẹp hơn, thêm vào đó lượt xem của chương trình cũng không cao, đối với việc này cũng yêu cầu không quá khắt khe, đủ mọi trùng hợp, cô Nhan gặp xui rồi.

“Tôi biết rồi.” Nguyên Dịch cúp máy, hơi mở cửa một chút, không đi vào.

Nhìn người bên trong, nằm sấp trên giường tóc tai bù xù không chút hình tượng, không chỗ nào đẹp. Trên người Nhan Khê mặc bộ đồ bệnh nhân rộng rãi, lộ hơn nửa cánh tay, trắng nõn mềm mại như đậu hủ.

Nguyên Dịch khép cửa lại, dựa vào tường bỗng không có can đảm đi vào. Có y tá đi ngang qua, tò mò nhìn anh một cái, không phải người trong phòng bệnh này bị thương không nghiêm trọng lắm sao, sao sắc mặt người thân lại nặng nề như vậy?

Nguyên Dịch không để ý đến ánh mắt người khác, mở trình duyệt trên điện thoại, do dự hồi lâu, trên khung tìm kiếm gõ một câu.

Thích một người sẽ như thế nào?

“Nguyên Tiểu Nhị?”

Anh nhét di động vào túi, vội đi vào phòng: “Sao vậy?”

“Di động tôi rơi rồi.” Nhan Khê tội nghiệp nhìn anh, “Anh nhặt giúp tôi được không.”

Lúc này sắc mặt cô tái nhợt, nhìn anh vẻ mong đợi, làm lòng anh xót xa mềm mại lại.

Đến bên giường, khom người nhặt di động, Nguyên Dịch ngồi xổm bên giường đối diện với Nhan Khê: “Nhan Tiểu Khê.”

“Ừm?” Nhan Khê lấy điện thoại, khó hiểu hỏi, “Sao vậy?”

“Một thời gian nữa tôi chuyển nhà, cô tới giúp tôi được không.”

“Khi nào chuyển?” Bây giờ cô còn nằm sấp trên giường, có thể đi đâu?

“Một thời gian sau nữa, có lẽ chờ sau khi cô hồi phục lại.” Nguyên Dịch đứng lên, “Bây giờ thuốc tê đã hết, cô ngủ tiếp đi, miễn cho bụng khó chịu.”

Nhan Khê không thấy được vẻ mặt của Nguyên Dịch, nhưng thấy anh ra ngoài, thì hỏi, “Anh phải về rồi sao?”

“Không, tôi đi ăn cơm.” Nguyên Dịch xoay người lại nhìn cô, “Đi ăn gà xào cay, cá chần nước sôi gì gì đó, dù sao bây giờ cô cũng không thể ăn, tôi có thể ăn giúp cô.”

Nhan Khê: ...

Đây là đặc biệt tới chọc tức cô?

Xế chiều hôm đó, Trương Vọng nhận được điện thoại của Nguyên Dịch nói đổi thời gian chuyển nhà.

Lý do là ngày mai không phải ngày tốt, cần mời một đại sư tới tính ngày tốt.

Mấy hôm trước đến ngay cả hoàng lịch cũng không muốn nhìn, lúc này lại muốn mời đại sư xem ngày, đây là tính làm trò gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.