Trong khi đó cậu cả cõi lòng tan nát khỏi nói, cậu chạy về méc bu, bu ôm cậu nịnh nọt tiểu thư Cẩm Chi vừa xinh vừa nhẹ nhàng thanh thoát, tốt
gấp vạn lần Trâm ý, rồi cậu sẽ mê Cẩm Chi như điếu đổ cho mà xem. Cái
loại con gái nhà nghèo chẳng có chút phép tắc nào như Trâm cứ để cho
thằng Lâm hốt là được rồi, cậu không cùng đẳng cấp với hai đứa đó.
Bu phân tích rất nhiều, rất hay, tuy nhiên, cậu thì vẫn rất buồn.
Cậu khóc cạn nước mắt.
Cứ tưởng tượng ra cái nụ cười rạng rỡ của Trâm là cậu lại não nề ghê gớm.
Cậu sụt sịt thay cái quần khác, mặc luôn cả chiếc áo lụa bu mới cắt cho
hồi đầu tháng.
Cậu đẹp trai mà, ai cũng khen cậu trắng trẻo mập
mạp, bu cưng cậu không để đâu cho hết. Làm gì có chuyện Trâm lại không
nhận ra nét đẹp của cậu cơ chứ? Cậu hậm hực tìm Trâm mè nheo.
-”Trâm, lấy thằng hai thật hả? Trâm thương tui hơn nó phải không? Thương tui
nhưng vì sợ bu tui nên bất đắc dĩ mới phải lấy nó chứ gì?”
Trâm
sợ cậu phật lòng nên chẳng nói gì. Cậu hí hửng nắm tay Trâm thủ thỉ kế
hoạch bỏ trốn. Trâm vội vàng rút tay ra, dõng dạc hỏi.
-”Thế làm sao để sống qua ngày? Cậu cả biết câu cá không? Biết đốn củi, biết đập đá, biết hái nấm không?”
-”Tui...tui không biết...nhưng tui...tui biết chỗ để chìa khoá nhà kho...hàng tháng tui lại lén về lấy tiền của thầy bu...”
Trâm bĩu môi nhìn cậu cả, người béo mập trắng trắng trông như cái cục bột đã đành, tính lại còn hèn, ý chí thì không có. Mẫu đàn ông như thế làm gì
có cửa làm chồng tương lai của Trâm? Mơ đi nhé!
-”Tui trốn đi với cậu để bu cậu đốt nhà tui à? Cu Trí với bu tui biết sống ra sao? Cậu
thương tui thật không? Cậu thương tui thì phải chúc phúc cho tui, nha
cậu!”
-”Nhưng Trâm lấy nó thì nó được thơm Trâm mất à...tui không chịu đâu...”
Cậu cả lăn ra đất giãy đành đạch, ngược lại hai má Trâm ửng hồng, eo ui sắp được cậu hai thơm á? Ừ đúng rồi, làm vợ cậu mà, mấy hôm phởn quá quên
xừ mất cái chuyện này đó, mới nghĩ thôi tim đã muốn nổ tung rồi. Đầu óc
mông lung mộng mị, Trâm mặc xác cậu cả luôn, hí hửng chạy ra chợ, định
bụng múc âu bún riêu đem lên cho chồng tương lai.
Bà Trinh thấy
bộ dạng hấp tấp của con gái chợt phì cười, bà gọi với dặn Trâm thôi
chiều ở trên núi luôn cũng được, tiện thể lượm ít hạt dẻ, hạt điều,
hướng dương và hạnh nhân đem về phơi khô rồi rang, đợi cuối tháng nhà
cậu hai sang hỏi còn có thứ mời khách.
Trâm vâng vâng dạ dạ rõ
ngoan, ba chân bốn cẳng lao lên chỗ cậu hai, đang nghỉ giữa giờ hay sao
ý, thấy thanh niên trai tráng túm năm tụm ba chỗ gốc xoan đào chơi tổ
tôm, riêng cậu hai thì ngồi ôm Dung ở mạn xa xa. Dung nhỏ xíu, cứ cuộn
tròn trong lòng cậu hai hại Trâm điên máu dễ sợ.
Bé Dung ngoảnh
đi ngoảnh lại thấy cô Trâm liền vẫy tay tíu tít gọi, cậu hai thì chẳng
thèm ngẩng đầu lên, cậu vẫn đang mải bắt chấy cho con nhóc. Trâm bị phân biệt đối xử, nẫu nề hỏi thẳng.
-”Cậu hai thương Dung phải không?”
Dung không hiểu ý từ “thương” mà Trâm nói, vì vậy cũng ôm cậu nũng nịu.
-”Cô Trâm hỏi cậu đó cậu hai, cậu hai có thương con không?”
Cậu hai bẹo má con bé rồi gật đầu. Dung cười tít mắt, cô Trâm thì sững
người, tim gan như bị ai đó cào cấu cắn xé. Cô vội để âu bún ở lại rồi
quay người chạy một mạch lên thác nước đang chảy xiết. Tiếng nước róc
rách, tiếng chim rừng hót líu la líu lo, còn tiếng lòng Trâm thì buồn
thỉu buồn thiu.
Cậu có thể nạp nhiều bà, mỗi bà vài đêm, Trâm
chấp nhận. Nhưng cậu thương nhiều người, nhất là thương người ta hơn
Trâm, Trâm căn bản chẳng thể nguôi ngoai. Trâm phải làm sao để cậu
thương Trâm đây? Dù chỉ một chút thôi cũng được?
Trâm nghĩ, nghĩ mãi, nghĩ từ lúc nắng gắt chiếu rọi tới lúc trăng treo lủng lẳng trên
ngọn tre mà chẳng ra đáp án. Bấy giờ đứng dậy mới nhớ lời bu dặn, cái
giỏ mà trống trơn chỉ sợ về bu đánh đòn Trâm mất. Có đứa tủi thân suýt
ứa nước mắt, may sao quay sang thấy giỏ không trống, rất đầy là đằng
khác.
Các loại hạt được ngăn cách cẩn thận bằng lá chuối.
Bên
cạnh giỏ của Trâm cũng có một cái giỏ khác bày biện y hệt, giỏ của cậu
hai. Cậu ngồi sau lưng Trâm từ lúc nào mà Trâm chẳng hề hay biết, tự
dưng bao nhiêu buồn bực tan biến à, Trâm nhoẻn miệng cười cười với cậu
rồi bẽn lẽn hỏi.
-”Bà hai cũng sai cậu lượm hạt à...cậu...cậu lượm cả cho tui sao?”
Cậu không trả lời, chỉ thản nhiên bảo.
-”Tui về đây.”
-”Ớ, cho tui về cùng với...muộn thế này đi một mình sợ thú dữ lắm...”
-”Yên tâm đi, thú nó không sợ chị thì thôi chứ, chị sợ gì nó?”
Bị trêu nhưng vẫn sướng ý. Lần đầu tiên cậu trêu Trâm nhé, vành tai Trâm đỏ ửng, vừa lẽo đẽo theo cậu vừa ngọt giọng chuyện trò.
-”Tui đâu có phải con út như bé Dung đâu, tui là cả, thầy tui mất sớm, tui
phải thay thầy chăm sóc bu và hai đứa em nữa. Tui mà nhu mì quá người ta bắt nạt ấy...nhưng tui được cái biết việc với cả tháo vát ý...cậu lấy
tui coi như có thêm người làm miễn phí mà...”
Cậu bảo cậu đâu có cần người làm, Trâm não nề thắc mắc.
-”Vậy cậu không muốn rước tui nữa hả?”
-“...”
-”Sao cậu không trả lời...hả cậu? Hay thế này đi...cậu không thích nói thì
dùng hành động chứng minh vậy...nếu cậu không muốn tui làm vợ cậu thì
cậu thơm tui một cái coi?”
Cậu cười, cậu gõ đầu Trâm. Trâm nheo
mắt trìu mến nhìn cậu, cậu không thơm nghĩa là cậu muốn Trâm rồi còn gì
nữa, lòng Trâm như có trăm đoá hoa đua nở ấy, rồi sẽ có một ngày Trâm
làm cho cậu thương Trâm hơn hẳn Dung luôn nhé!
Từ đó cứ rảnh rảnh Trâm lại lên núi, gặp Dung là Trâm cho con bé vài đồng đi mua bánh rán. Nó cảm ơn Trâm rối rít rồi tung tăng xuống chợ, thật ngốc mà.
Thấm thoát cũng tới cuối tháng, phú ông xuất kho cho các cậu tiền hỏi vợ. Bà hai nghe tin từ thằng Quất mừng lắm, bà chải kiểu đầu đẹp nhất, chiếc
yếm tím mộng mơ giữ gìn cả năm hôm nay mới dám lôi ra mặc. Bà thoa son
đỏ, đánh má hồng, chuẩn bị kĩ càng đâu ra đấy, tiếc rằng lúc xuống nhà
kho thì lại chẳng thấy tăm hơi phú ông đâu.
Chỉ có bà cả thôi,
một ngàn quan mà bà ta không cho xuất tiền giấy hay bạc nén. Một ngàn
quan, toàn những đồng xu mệnh giá nhỏ, đựng trong chiếc thùng lớn, bà
hai phải khổ sở kéo rê từng chút, từng chút một. Sức bà yếu, lại cộng
thêm chốt không chặt, ra đến bậc thềm một cái chiếc thùng lăn lông lốc
xuống dưới sân, cả một ngàn quan bắn ra tung toé.
Bà hai điên
lắm, nhưng vẫn phải ngậm ngùi nhặt nhạnh từng đồng. Bà cả õng ẹo đi qua, bước chân thế nào vừa vặn giẫm lên tay bà hai. Bà đay bà nghiến, bà dồn lực xuống gót giày, bà hai đau đến ứa cả nước mắt. Bà cố nhẫn nhịn mong đợi phú ông đi qua để được thương xót, ai ngờ phú ông vừa tới, thái độ
bà cả đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, ngọt nhạt chị chị em em, cúi
xuống nhặt tiền hộ bà hai.
-”Thằng Quất đâu...ông cho mày ăn mày
uống đang hoàng mà mày ngu thế hả con? Một ngàn quan cậu đi hỏi vợ mà
mày xuất tiền lẻ thế này thì mặt mũi ông để vào đâu?”
Phú ông cáu gắt, Quất chẳng dám biện minh nửa lời. Lão Tám quản gia vội dúi cho bà
hai một ngàn quan tiền mặt rồi gọi mấy đứa ra nhặt xu lẻ dưới sân vào
thùng. Cả hai bà cùng ngồi đó, nhưng phú ông lại chỉ đỡ mỗi bà cả, đã
thế trước mặt bao nhiêu người làm trong nhà cũng chẳng nể nang gì sất,
ôm ôm chọc chọc rõ tình cảm.
Bà hai ức nổ bong bóng mắt.
Là bà thích phú ông trước mà, từ ngày xưa xửa xừa xưa phú ông xuống nhà
quan lớn chơi, bà đã phải lòng phú ông rồi. Bà coi tiểu thư như em gái,
bà chăm bẵm bà hầu hạ nó, từ cái tã cũng là bà thay cho nó. Vậy mà nó
lớn rồi, nó đẹp, nó lại quyến rũ phú ông của bà!
Bà hai căm hận
lẻn vào bụi chuối gần phòng bà cả, lấy ra một chiếc hình nộm có viết tên Đinh Phi Yến cùng ngày tháng năm sinh, đoạn bà đâm vài cái kim lên đó
rồi lén lút vùi xuống đất.