Số bà kể cũng nhọ, chưa kịp phủi tay đã bị cậu cả bắt quả tang. Cậu hung hăng đấm cho bà vài quả rồi ra sức đào đào bới bới. Bà ngó trộm cậu, bụ bẫm trắng trẻo, xinh trai quá đi mất.
Cái mũi này, khuôn miệng
này, là của phú ông chứ ai? Cứ như đúc khuôn ra vậy, thảo nào phú ông
cưng cậu đến thế! Cậu ở nhà trên chắc được ăn sung mặc sướng lắm. Xem
kìa, mới tý tuổi đầu đã ra dáng cậu chủ, oai quá, bà mừng cho cậu quá,
bao nhiêu muộn phiền của bà bỗng chốc tan biến. Bà rụt rè toan chạm vào
má cậu, mà cậu lại cáu kỉnh hất tay bà ra rồi bực bội quát.
-”Á à...hình nộm à...bà định trù ẻo bu tui chết sớm nhá...cái loại đàn bà độc ác...bu tui nói không sai mà...”
Bà định tiến lại gần cậu mà cậu trốn bà như trốn hủi, tim bà như có lưỡi
dao sắc cứa dần cứa mòn. Cậu doạ cậu sẽ méc bu để bu trị tội bà, bà vội
vàng bào chữa bu cậu mới là kẻ tiểu nhân. Có lẽ bà nóng giận quá nên
nghĩ chưa thấu, bu cậu, dù gì cũng là bu cậu, bu Đinh Phi Yến của cậu,
đẹp như hoa như ngọc, sao cậu có thể tin lời một con quỷ xấu xấu bẩn bẩn bôi nhọ bu mình.
Cậu tát bà.
Không phải lần đầu tiên cậu
đánh bà, sức cậu cũng chẳng đáng là bao, nhưng bà thấy đau ghê lắm. Cảm
giác ấy, nó tê nó buốt tới từng lớp da thịt. Bà gạt nước mắt kéo cậu
lại, hai tay cậu bị bà kiềm chặt. Ban đầu cậu còn vùng vằng nhưng một
lúc nghe được mấy lời đường mật thủ thỉ của bà bỗng dưng hai mắt sáng
rực, cậu quên khuấy luôn chuyện vừa xảy ra, vui vẻ nhảy chân sáo về
phòng.
Tâm trạng cậu phấn chấn lắm, sáng hôm sau xuống phố huyện
hỏi tiểu thư Cẩm Chi miệng vẫn cứ cười ngẩn ngơ. Phú ông phú bà nhìn con trai hớn hở trong lòng cũng rộn ràng theo. Cậu cả là trưởng nam, lại là cháu đích tôn họ Phạm nên mới đám hỏi thôi nhưng cũng hoành tráng lắm
rồi. Phía trước ngựa xe tấp nập, phía sau gần năm mươi trai tráng theo
sau, nào là trầu cau nào là lợn mán, chưa kể năm hòm vàng lớn, mười
thùng bạc nén cộng vô số trang sức đá quý đi kèm.
Quan bát phẩm
đón con rể tương lai từ đầu ngõ, tiếng trống, tiếng kèn í a í ới, tiếng
pháo hoa nổ lộp bộp nghe đến vui tai. Từ ông ngoại cậu là quan thất phẩm tới các quan lớn có máu mặt trong huyện đều tụ họp đầy đủ, không khí
tất bật rôm rả lắm.
Trong khi đó cũng là đi hỏi vợ nhưng nhà cậu
hai chỉ có ba người, cậu, bu và vú Năm. Lẽ đời mà, cháu của tội phạm sát nhân thì đâu thể bì được với người bình thường, huống chi so với con
cháu nhà quan.
Trầu cau của nhà trồng, nhành phong lan lớn do
cậu hái được ở trên núi về. Lợn mán, đôi gà rừng cũng là cậu bắt được
chiều qua, ngoài một ngàn quan được phú ông cho thì lễ vật còn lại do
cậu tự kiếm hết.
Bà Yến ban sáng còn bận lo cho cậu cả nên không
có thời gian quán xuyến hết mọi việc, vú Năm nhân cơ hội canh ba đã thức giấc chạy xuống nhà bà Phúc giúp cậu hai chuẩn bị các thứ. Cậu ngoan
lắm, nhân lúc vú vo gạo cậu cũng giúp vú làm gà, mổ lợn. Cậu còn đục sẵn trái dừa để vú đồ xôi cho thơm, cậu ít nói nhưng vú lại cứ thích tâm sự chuyện trò với cậu, tại vú cảm thấy cậu là người biết lắng nghe.
-”Ăn hỏi xong tháng sau rước cô Trâm về là có người bầu bạn rồi, cậu hai
nhỉ? Cô Trâm không được nhu mì như những đứa con gái khác trong thôn
nhưng tháo vát nhanh nhẹn, cô ấy sẽ lo được cho cậu hai và bu cậu, cậu
cũng đỡ vất vả.”-“...”
-”Chẳng ai hoàn hảo cả đâu cậu ạ, cậu hai
đã nghe các cụ có câu “thân em như hạt mưa sa, hạt rơi đài các hạt ra
ruộng cày” chưa? Ý chỉ phận đàn bà nhỏ bé của chúng tôi đó, tội lắm, cậu nhớ đối xử tốt với cô ấy nhé. Mai sau có nạp bà hai bà ba thì cũng đừng lơ là bà cả, nha cậu...”
Vú dặn đi dặn lại, cậu hai chỉ cười
thôi. Lúc mọi thứ gần xong xuôi bà hai mới vươn mình tỉnh giấc, bà chải
tóc trang điểm rồi đủng đỉnh đi đằng trước, vú Năm với cậu hai bê đồ
theo sau. Phấn son bà hai dùng toàn là gửi người mua dưới phố huyện đó,
nhà thì nghèo rớt mùng tơi mà bà tiêu hoang kinh lên được. Tội nghiệp
cậu hai làm quần quật cả ngày cũng không đủ tiêu, vú nghĩ mà ức thay,
nhưng phận tôi tớ đâu có dám ý kiến.
Xa xa cu Trí ngồi vắt vẻo
trên ngọn dừa nhòm thấy cậu Lâm sắp sang nhà mình liền hò hét rõ to.
Dung cũng hớn hở vỗ vỗ tay gọi vọng xuống. Hai đứa trẻ con lít nhít,
chẳng hiểu làm cách nào mà chúng nó đưa nhau được lên đó nữa. Trâm ở
trong buồng nghe tin hồi hộp muốn ngạt thở, không vì cái tục lệ chết dẫm chắc mợ hai tương lai lao vọt ra ngoài ngõ đón chồng rồi cũng nên.
Cậu Lâm đem phong bao mới phát cho cu Trí và Dung, bọn trẻ con sướng reo
lên ầm ĩ. Cái Trang đang chửa nhưng vợ chồng nó vẫn từ thôn bên về chia
vui với chị Trâm, bà Trinh lao ra ngõ hồ hởi đón khách, bà Phúc nhìn
cánh cổng ọp ẹp chợt bĩu môi cái rõ dài.
Bà cũng kiệm lời y như
cậu hai vậy, thủ tục từ đầu tới cuối đều là vú Năm trình bày thương
lượng. Nhà cậu hai nghèo nhưng lễ vật cậu kiếm đủ cả, lại toàn đồ tốt
nên bu Trâm khá hài lòng, khổ nỗi, cái hộp đựng tiền đó, khi mở ra lại
chỉ có một trăm quan.
-”Chị Phúc...chị nhầm à...phú ông đã hứa một ngàn quan tiền...”
-”Thì một ngàn quan đó còn gì?”
Bà hai ngơ ngác hỏi lại, bà Trinh lắc đầu bảo đâu có, bà hai bực bội xỉa đểu.
-”Có khi ban nãy mang vào trong buồng chị biển thủ rồi ấy chứ, định lấy thêm chín trăm quan nữa cơ à? Khôn như chị bao giờ cho chết?”
Vú Năm
biết bu Trâm không phải loại người như vậy, vú vội nháy cậu hai chạy về
tìm lại, có khi lúc sáng bận bịu nhiều việc lại đánh rơi ở chỗ nào rồi.
Trâm bên trong lo lắng ngó ra, mặc dù vú với vợ chồng cái Trang ra sức
khuyên giải mà bu Trâm với bà hai vẫn chửi nhau ghê quá. Đỉnh điểm là bu chỉ thẳng vào mặt bà hai quát lớn.
-”Này nhé, đây ít nhiều cũng
không phải cái loại chó phản chủ nhé! Trâm nhà tôi thiếu quái gì giai
hỏi, nhà bà nuốt lời trước tôi đây cũng không thèm nữa. Mang hết đồ về
rồi mau CÚT cho tôi.”