Cậu cả còn mải đánh khăng ở thôn bên nên mãi nửa canh giờ sau bọn người
làm mới vác được cậu về. Cậu vừa mới bước lên hiên nhà đã bị bu cậu tóm
lại lột áo, bu trầm ngâm ngắm vết bớt trên lưng cậu hồi lâu. Bớt của cậu là bớt quý bớt hiếm không phải ai cũng có đâu nhé, mai sau cậu nhất
định sẽ làm quan to, bu cậu bảo thế.
Cậu cả khoái chí cười sang
sảng, trong khi đó mặt mày bà cả mỗi lúc một tím tái. Nhà phú ông tuy
giàu nứt đố đổ vách nhưng lại không có vị thế trên quan trường, bởi vậy
nên mới đầu sang hỏi thầy bu bà chưa ưng ngay đâu. Phải mãi tới khi mời
thầy xem tướng về, thầy phán sau này phú ông sẽ có đứa con trai mang bớt rồng làm rạng danh gia tộc thầy bu mới gật đầu đồng ý gả con gái.
Cậu Hưng khi sinh ra, quả thực trên lưng có vết bớt lạ. Khổ nỗi, bà chưa
từng thấy con rồng nào cái đầu nó lại nhỏ đến thế! Không lẽ ông thầy đó
phán nhầm? Phải là đứa con trai mang bớt rắn làm rạng rỡ dòng họ mới
đúng. Bà đã luôn chắc mẩm như vậy, cho tới khoảnh khắc nhìn thấy cái đầu rồng uy nghiêm trên người cậu hai.
Phú ông không chỉ có một
người con trai. Phải, bà suýt thì quên mất. Cậu hai làm quan ư? Hoang
đường, thực sự rất hoang đường, cậu đâu có biết chữ? Bà tự an ủi mình
rất nhiều, bà cố gắng trấn an, mà chẳng hiểu sao chân tay bà run cầm
cập, lòng bà bồn chồn không yên.
-”Bà ơi...bà ới...bà...ông biểu...ông biểu bà đưa cái vòng ngọc ông mua năm ngoái trên kinh thành cho bà hai đeo.”
Con Nhài từ đâu co giò chạy tới, vừa báo cáo vừa thở hổn ha hổn hển, cậu cả thấy ức thay, rõ khi xưa thầy còn bảo chiếc vòng đó chỉ xứng với bu
Yến, vậy mà thoáng cái đã thay lòng. Cậu bực thầy ghê đó, cậu toan cầm
chổi lên phòng thầy lùa bà hai đi, nhưng bu cậu lại cản, bu ôm cậu vào
lòng, giọng bu buồn buồn.
-”Tim thầy cậu nhiều ngăn, là do bu dại nên mới bị dỗ ngọt. Bu giờ chỉ trông mong vào cậu thôi, cậu cố học thành tài.”
-”Vâng. Bu Yến yên tâm, sau này cậu đỗ đạt cậu làm quan lớn, rồi cậu đón bu xuống phố huyện cùng cậu nhé!”
Đón cả Trâm nữa cơ, nhưng chuyện đó giờ cậu giữ kín, sợ nói trước bước
không qua. Cậu hứng khởi chạy về phòng luyện chữ. Bu nheo mắt nom theo
bóng cậu, cậu cũng sáng dạ, bu biết mà. Chỉ là, công bằng mà nói, khí
chất của cậu so với cậu hai thì còn thua xa. Giờ bà hai được phú ông
cưng chiều hết mực, nhỡ đâu số cậu hai phất nữa thì bà với cậu cả chỉ có nước ra đê mà ở.
Càng ngẫm bà càng hoảng loạn, bà sai người làm
lén theo dõi cậu hai. Qua một tuần, thằng Quất tìm bà thưa chuyện, nó
kêu ngoài việc chiều chiều cậu hay trèo lên mãi tít ngọn đa ngồi chơi
thì chắc có gì bất thường cả. Nó dẫu sao cũng chẳng khôn hơn con Bưởi
mấy, nó không nhìn ra là đúng, bà thì khác, bà vừa nghe đã biết liền,
cậu hai dám lén học chữ.
Ngay từ đầu nếu cậu muốn học thì cứ việc xin xỏ, bà không tới mức cấm đoán cậu, nhưng sẽ có cách kiểm soát cậu,
cái loại con thứ như cậu chỉ cần học biết mặt chữ là được rồi. Đằng này
nhà dưới đó lại giảo hoạt kêu dốt không cần, để bà lơ là không phòng bị, rồi cậu thì cứ thế lén vụng trộm nghe giảng.
Chẳng biết cậu bắt
đầu nghe từ lúc nào? Thầy bà mời cho cậu cả là thầy giỏi nhất dưới phố
huyện, bà mất bao nhiêu tiền của tâm sức đâu phải để cậu hai được điềm
nhiên hưởng sái thế đâu? Bà uất điên cả người, bà cố nén đợi tới đúng
tầm chiều, khi chúng nó báo cậu đã trèo lên cây rồi bà mới đường hoàng
đi ra.
Bà sai người lặng lẽ rải đá dăm nhọn hoắt khắp vườn, rồi
bà kêu mấy thằng thanh niên trẻ khoẻ cầm rìu đốn bên dưới gốc cây. Cậu
hai kiểu này hết đường thoát, cậu ở trên đó thì cây đổ cậu ngã lộn cổ
xuống ao, mà cậu nhảy xuống thì cũng vỡ mặt với đống đá dăm.
Cậu
chọn cách thứ hai, có điều cậu giỏi hơn bà tưởng. Đầu cậu vẫn lành lặn,
tuy nhiên cậu cũng chẳng cao siêu gì, chân bị đá đâm rách hết da, máu ứa ra từng dòng đỏ quạch, máu chảy bao phủ mấy vết sẹo trên mu bàn chân
của cậu. Bà biết, có thể cậu căm bà lắm, nhưng bà còn biết, cậu không
phải đứa hành xử bốc đồng, còn bà hai, còn mợ hai, cậu chẳng dám chống
trả công khai đâu.
Ngay cả khi bị bà chửi rủa thậm tệ, cậu cũng
chỉ lặng thinh rồi đợi bà xua tay mới tập tễnh lê từng bước về nhà. Bà
thở dài nom theo bóng cậu, rõ là bà ghét cậu, bà uất bà hai nên bà hận
luôn cả cậu, cớ sao mỗi lần bà hành cậu, trông cậu khắc khổ lồng ngực bà lại ngột ngạt?
Bà làm việc xấu nên bà áy náy ư? Bà thấy bản thân mình đâu có lương thiện tới thế? Vì đâu đêm bà không ngủ được? Vì đâu
mỗi lần nhắm mắt gương mặt cậu lại hiện lên trong tâm trí bà?
Bà mò mẫn bật dậy búi tóc, men theo vườn mận đi lối sau xuống căn nhà
tranh của cậu. Ánh đèn dầu mờ mờ, mợ hai đang ngồi tựa lưng vào vách
nhà, cậu hai nằm ngay bên cạnh, chân cậu gác lên chân mợ, hình như mợ
rửa vết thương cho cậu rồi, còn nhá lá thuốc đắp lên nữa. Mợ gặng hỏi
nhưng cậu chỉ bảo lỡ may bị vấp thôi, mợ cứ nhìn xuống chân cậu lòng mợ
lại xót, mợ thút thít mãi không nguôi.
-”Đừng khóc.”
-”Tui đâu muốn đâu, tại nước mắt nó cứ chảy ra ý.”
Mợ nức nở lý sự, cậu đưa tay bấu eo mợ, cậu rất hay bấu eo mợ, lúc giận
cậu sẽ véo thật mạnh, lúc bình thường thì đùa cợt trêu trêu, còn lúc
muốn mợ nghe lời như bây giờ cậu sẽ chỉ nhéo chút doạ mợ thôi. Mợ thế mà không hề sợ, mợ càng khóc tợn, cậu bí quá liền gắng bật dậy, cánh môi
cậu mơn man trên gò má mợ, môi cậu chạm tới đâu, má mợ ửng hồng tới đó,
tim mợ thảng thốt từng nhịp, mợ lơ đãng hỏi cậu, nước mắt mợ có vị gì?
-”Ngọt.”
Cậu đáp, mợ cười ngây ngốc. Cậu nói giỡn đó, nước mắt, vừa mặn vừa chát, mợ biết thừa mà. Nhưng mợ kệ, mợ ôm chầm lấy cậu, cố ý mè nheo.
-”Tui kể cậu nghe cái người này nhé, má thơm đằng má, môi thơm đằng môi, còn
khen tui đẹp, còn ngủ cùng tui, còn sợ muỗi công tui, nhưng mà vẫn không chịu thừa nhận là thương tui. Ai mà nhát gan vậy cậu nhỉ?”
-”Không biết. Ai thế?”
Cậu thản nhiên hỏi lại mợ, mặt cậu tỉnh bơ, nhưng tay cậu đã nhéo eo mợ
thêm một cái nữa rồi. Mợ dỗi, mợ quay mặt đi hướng khác, cậu ghé vai mợ
thì thầm, cậu khen tóc ai mà thơm thế. Mợ sướng, quên khuấy mất mình
đang giận, ngoảnh lại tươi cười giải thích.
-”Tóc tui chứ còn tóc ai? Phòng có mỗi tui với cậu mà, tui gội đầu bằng nước đun bồ kết, lá sả với vỏ bưởi đó. Cậu thích không?”
-”Không.”
-”Không thích sao kêu thơm?”
-”Thơm đâu có nghĩa là thích.”
-”Vậy cậu thích hôi hả?”
Mợ vênh mặt đối chất đến cùng, riêng khoản nói nhiều, nói dai, nói dại thì cậu thua mợ rồi, cậu kêu mợ về giường mợ đi cho cậu còn ngủ. Nhưng mợ
chẳng chịu, mợ lý sự rằng chân cậu đau, để mợ nằm bên này có gì đêm hôm
mợ còn chăm cậu.
Hai cái giường cách nhau có mấy bước chân thôi, nhưng theo như lời mợ phân tích thì chắc phải một cái dưới làng một cái trên phố huyện. Vậy mà cậu cũng chịu, mợ quấn quít đeo bám như nào cậu
cũng mặc kệ. Mợ bên trong ríu rít kể chuyện linh tinh, bà cả bên ngoài
lòng bỗng trùng xuống, bà móc túi áo, lấy ra lọ thuốc để lại trên bệ cửa sổ cho cậu rồi lững thững về phòng.
Bà với phú ông, đã từng có
những ngày như thế. Cuộc đời, rốt cuộc cũng chẳng đoán trước được điều
gì cả, hạnh phúc hôm nay, ngày mai biết đâu lại rơi vào dĩ vãng?
Đau đớn, xót xa, đâu thể lột tả hết được tâm trạng của bà lúc này? Xưa kia
đường đường là tiểu thư nhà quan lớn, xưa kia mặc kệ sự đời, xưa kia cao ngạo là thế, giờ đây tới một đứa nhóc cũng phải sân si tới cùng. Nhiều
lúc bà mệt mỏi muốn vứt quách tất cả mọi thứ, kiếm con ngựa rồi lang bạt tứ phương, tự do tự tại. Nhưng biết làm sao, phóng lao rồi, thì phải
theo lao thôi.
Còn thể diện gia tộc, còn mặt mũi thầy bu, còn
tương lai cậu Hưng, và quan trọng nhất là, người đã trót yêu, nói bỏ,
đâu có dễ dàng.
Vẫn là sống cùng dưới một mái nhà, vậy mà bẵng
qua mấy tháng mới được gặp mặt. Hôm đó, là hai mươi ba tháng chạp, đại
gia đình tụ tập liên hoan tiễn ông Táo về trời. Như thường lệ, phú ông
phải chủ trì buổi này, đích thân phát lương thưởng cho người làm trước
khi họ nghỉ sắm Tết.
Những ai không có người thân, đón Tết cùng
nhà phú ông phú bà thì được mười quan, người về với mẹ già con nhỏ thì
được hai mươi quan. Còn lại tiền thưởng dựa vào năng suất làm việc từng
người. Bà cả chuẩn bị hết rồi, còn đóng từng túi nhỏ có thẻ tên bên
cạnh, phú ông chỉ việc ngồi một chỗ, con Quỳnh gọi tới tên ai thì ông
lựa rồi trao cho người đó.
Giọng con Quỳnh thì to phải biết rồi,
trước khi bị cha bán vào nhà phú ông nó làm nghề ca chèo mà. Giọng phú
ông ngược lại nhỏ tới bất thường, người ông xanh tái bợt bạt. Bà hai
ngồi vắt vẻo trong lòng ông cũng không khá hơn mấy, rõ ràng được mặc yếm lụa nhưng khí sắc yếu ớt khác thường, ngồi một lúc thôi mà bà thấy nhức đầu ghê gớm, bà ghé ông nũng nịu, tất nhiên vẫn không quên đá mắt liếc
đểu tiểu thư.
Bà cả lửa giận bốc ngùn ngụt, bà nhắm đúng mặt bà
hai, cả chén trà trên tay không nể tình quăng thẳng. Bà hai biết nước
trà nguội rồi nên cũng chẳng thèm tránh, trán bà có bị sưng một chút,
nhưng đổi lại phú ông sốt sắng lòng bà như có trăm hoa đua nở.
Lần đầu tiên, phú ông quát bà cả lớn tiếng tới vậy.
Lần đầu tiên, trước mặt người làm, bà bị một trận bẽ bàng đến như thế. Bà
hận bà hai thấu xương thấu tuỷ. Mợ hai nhìn sắc mặt bà gai ốc sởn hết cả lên, mợ đâu có thích ở trên này đâu, tuy đồ ăn ngon, nhà cao cửa rộng
nhưng không khí ngột ngạt lắm. Tuy nhiên tục lệ vậy mà, mợ là phận làm
dâu, vào cái dịp này thì phải dâng trà cho thầy bu xong mới được về.
Mợ Chi cũng thế, trà của mợ là trà hảo hạng, con Chanh nó pha hộ mợ. Trà
thơm lắm, uống xong còn thấy ngòn ngọt nơi đầu lưỡi, ai cũng tấm tắc
khen ngợi. Tới lượt mợ Trâm, mợ chỉ có lá trà tươi mới hái ban sáng
thôi, mợ cẩn thận chắt những giọt sương buổi sớm trên núi để nấu cùng,
cậu mợ tuy nghèo nhưng cũng cố gắng hết sức làm tròn đạo hiếu.
Mợ kính cẩn bưng lên dâng thầy bu, bu Yến tức nên không thèm nhấp, bu Phúc thì chê trà nhà quê nên cũng kiêu căng quay mặt đi, chỉ có phú ông cười cười gật đầu với mợ, từ tốn thưởng thức cả ba chén trà.
Cũng
được, vị trà thanh mát dễ chịu. Thầy thưởng cho mợ hai quan tiền, mợ
mừng huýnh trở về chỗ ngồi, còn chưa kịp quay sang chuyện trò với cậu
hai thì bên trên thầy đã sủi bọt mép rồi lăn đùng ra đất co giật. Bà hai đang ngồi trong lòng ông nên cũng bị ngã theo, bà đập đầu xuống đất
ngất lịm. Cả nhà lớn bé già trẻ được một phen nháo nhác, bà cả hốt hoảng lao vào ôm phú ông, bà vỗ vỗ lưng cho ông, bà dặn ông thở đều, nhưng
người ông cứ yếu dần, được một lúc thì cứng đơ không nhúc nhích.
Ông không nghe thấy bà gọi nữa rồi, dù bà có kêu tới khản cổ.
Đang yên đang lành, tự dưng uống có chén trà của mợ hai liền bất tỉnh, chả
nhẽ trà có độc? Không chỉ riêng mình bà nghi ngờ, bên dưới cũng bắt đầu
xôn xao bàn tán. Nhưng sao phải hạ độc phú ông? Không, không đâu, không
phải phú ông đâu. Là bà đó, là bà hại cậu hai suýt què nên cậu mượn tay
mợ trả đũa, cậu muốn âm thầm giết bà, may sao phú ông gánh nạn thay cho
bà.
Bà giận run người, càng nghĩ bà càng thấy kinh tởm, cậu kể ra cũng xảo quyệt y như bu cậu. Được, lần này để bà cho cậu biết thế nào
là mùi vị đau thương. Để bà cho cậu hiểu, thế nào là cảm giác người thân kiệt quệ trước mắt mà mình lại bất lực. Bà đau như nào, cậu phải nếm
trải y hệt như thế. Bà gạt nước mắt, đoạn bà ngoảnh ra quát lớn.
-”Bay đâu, trói mợ hai lại, đánh đến chết cho bà.”