Người làm nghe lời bà lũ lũ lượt lượt kéo lên, mợ Trâm sốc, chân tay mợ
bủn rủn, mợ tưởng như mợ không đứng vững nữa, cậu Lâm đột ngột kéo mợ ra đằng sau. Cậu đứng chắn giữa mợ và tụi kia, bọn chúng xông lên một bước cậu cũng xông lên một bước, rồi tay cậu với lấy ấm trà mợ pha ban nãy,
bất chấp tu sạch.
Kẻ hầu người hạ bên dưới nín thở nhìn cậu, một
khắc trôi qua, cậu vẫn bình an vô sự. Tất nhiên rồi, trước đó mợ từng
nhấm nháp thử mấy chén mà, có sao đâu. Với cả mợ cho độc vào làm gì cơ
chứ? Cậu Lâm cũng vậy, cậu mợ tuy nghèo tuy khổ nhưng cậu mợ vẫn sống
vui, đâu cần hại ai đâu?
Mợ nhanh mồm nhanh miệng giải thích, khổ nỗi, bà cả nhất định không tin. Bà kêu vấn đề không ở ấm trà mà là ở
chén trà, cậu cả nghe bà phân tích mắt sáng ngời ngời, cậu chỉ thẳng mặt mợ Chi tố cáo.
-”Bu Yến, là nó, mấy cái chén ngọc là nó chuẩn
bị, chính nó muốn hại thầy chứ không phải Trâm đâu bu ạ. Con yêu nghiệt
ngoa độc, lần trước nó còn đập đá vào đầu Trâm nữa ý, bu phải cho người
bắt nó lại thôi bu ạ.”
Mợ Chi ấm ức cãi lại, cậu mợ khẩu chiến
một trận tanh bành khói lửa, bà cả nhức hết cả đầu, bà sai tụi thanh
niên khiêng ông cùng bà hai về phòng, đoạn kêu người đi mời thầy lang.
Thầy giỏi, lang bạt chữa bệnh khắp thôn, phải nửa canh giờ sau mới lôi
được thầy về nhà, thầy khám một hồi thì kết luận phú ông trúng mê hồn
hương một thời gian dài rồi, sức khoẻ kiệt quệ là việc sớm muộn thôi chứ chẳng liên quan gì tới chén trà nhỏ.
Hương này mê tính rất nặng, nếu dùng liên tiếp thì giỏi lắm cũng chỉ trụ được dăm bữa nửa tháng là
ngỏm củ tỏi, phú ông thân thể cường tráng nên may mắn tới giờ vẫn còn
thở, âu cũng là cái phúc.
Bà cả khóc rưng rức, bà khẩn khoản mong thầy lang dốc toàn lực chữa cho cả phú ông lẫn bà hai. Kẻ hầu người hạ
còn tưởng bà nhân hậu thế nào, ai dè thời khắc bà hai vừa mới hé mắt, bà cả đã sai người tống bà xuống chuồng lợn giam lỏng. Bà hai bị trói ở
cái cột giữa chuồng, lợn nái lợn sề mười hai chú kêu eng éc quanh bà, ăn ngủ nghỉ vệ sinh cũng thân thiết ngay bên cạnh, ngẫm cũng vui.
Bà còn chẳng đủ sức để chửi đổng, cái giá của mấy tháng vui chơi sa đoạ
chính là bây giờ hét không ra hơi. May sao trên đời vẫn còn có người nhớ tới bà, vợ chồng cậu hai. Cậu đem theo âu cháo loãng, mợ thì cầm thìa
gỗ bón cho bà từng chút một. Mợ thở dài thườn thượt, bu thế nào thì vẫn
là bu cậu thôi, bu gặp khó khăn hoạn nạn cậu bỏ được à? Cậu không bỏ thì sao mợ mặc kệ bu được? Phận làm con nào có chuyện bất hiếu như thế, dân làng người ta cười chết.
-”Bu thương cậu hai nhất, lát cậu lên xin bu cậu Hưng chịu tội thay cho bu được không?”
Bà hai ăn được hớp cháo người cũng tỉnh tỉnh ra, bà ngọt nhạt năn nỉ, mợ Trâm ức chế gào lên.
-”Quên đi, ai làm người đó chịu. Bu vô lý nó vừa vừa thôi.”
-”Chị im miệng, dâu với chả con, cãi mẹ chồng cứ nhem nhẻm đi, chả ra thế thống gì sất.”
-”Vâng, con không ra thể thống gì, vậy bu thì sao? Có đồ ngon chưa bao giờ bu
nhường cậu, bu nhà người ta con hư con hỗn toàn bao che cho con, còn bu
thì sao? Trước giờ bu gây tội rồi toàn bắt cậu phải chịu thay. Bu hèn
lắm.”
Mợ ức chế nên mợ đếch nể nang ai cả, buột miệng xong mợ mới giật mình thon thót, mợ vừa bảo bu hèn đó, bu là bề trên mà mợ lại lộng ngôn như vậy, còn trước mặt cậu nữa, mợ toi chắc rồi. Chuyện này có kêu trưởng thôn phân xử thì mợ cũng là người sai thôi, cho nên bu càng được thể vin vào, bu kêu bu khổ quá, bu ép cậu phải chỉnh đốn mợ ngay tức
khắc.
Mợ không muốn cậu bị rơi vào thế khó xử nên tự động đưa tay ra cho cậu phạt, cậu cũng chậc lưỡi nhặt cái cành khô quật mợ một phát, thế nhưng bu vẫn chưa chịu, bu bĩu môi xỉa đểu.
-”Cậu đuổi muỗi cho nó hả?”
Cậu thở dài, cậu kêu bu nghỉ đi, lát cậu đi xin bà cả chịu trói thay cho
bu. Bu mừng huýnh, quên khuấy mất tội lỗi của mợ Trâm, mợ thì ngược lại, mợ vừa ức vừa xót, nom theo bước chân cậu mà mợ rớt nước mắt.
Mọi chuyện cũng nào dễ dàng tới vậy, bà cả không những không gặp cậu, bà
còn hùng hồn sai con Bưởi ra tuyên bố bà đã mua hương cấm rồi, từ đêm
nay bà sẽ cho đốt khắp chuồng lợn. Bà nói là bà làm thật, lợn trúng
hương nhảy nhót như quân rồ, chao đảo chỉ trực lao vào người bà hai, cậu hai lại phải xuống trói từng con lại không cho tụi nó húc bu cậu, mợ
hai cũng giúp đỡ một bên.
Cậu mợ tuy bịt khăn kín mít rồi nhưng
vẫn bị ảnh hưởng đôi chút, ra khỏi chuồng đầu óc mợ choáng váng, mắt cậu thấy hơi mờ mờ, cả cậu lẫn mợ người cùng nóng rực, mợ siết cậu rất
chặt, mợ hôn dọc theo cổ cậu, trống ngực cậu đánh dồn dập, cậu tự bấm
vào tay mình một cái thật mạnh, đoạn cậu đẩy mợ ra, vòng tay qua eo mợ,
vác mợ về.
Mợ bị cậu quăng không thương tiếc lên giường, khổ nỗi, mợ khi đó người ngợm mụ mị, lại chồm dậy bò xuống, nhưng mợ cũng không
có làm gì quá đáng cả, chỉ ôm chân cậu rồi lăn ra ngủ khì khì thôi. Cậu
khẽ bấu eo mợ, mợ trong mơ phụng phịu quay mặt đi hướng khác, cậu cười,
rồi cậu cứ thế ngồi xổm, tay chống cằm, ngây ngốc ngắm mợ.
Rạng
sáng ra cậu lại phải xuống cởi trói cho lợn, rồi từ đêm thứ hai cậu
không cho mợ vào chuồng nữa, cấm tiệt bắt mợ đứng bên ngoài. Có hôm mợ
bận gội đầu xong mới chạy qua, cậu ngửi mùi bồ kết thơm thoang thoảng,
cậu nhìn mợ tóc ướt thấm đẫm vạt yếm đào, chân tay cậu bủn rủn rụng rời, mợ lo cho cậu, mợ tiến tới gần thì cậu tự động nhích ra xa.
-”Cậu ghét tui hả? Hay lại giận gì tui rùi?”
Mợ tủi thân hỏi han, cậu bực bực gật đầu rồi phăng phăng đi đằng trước. Mợ lẽo đẽo theo sau, buồn thối ruột thối gan. Cậu ghét mợ nên từ đó mợ nào có dám chủ động gần gũi, cậu thì cứ hễ bắt gặp ánh mắt mợ là mặt đỏ
phừng phừng quay đi.
Đến ăn cơm chung mâm mà cậu cũng cứ cúi gằm cái mặt, có lẽ do rước mợ về lâu lâu rồi, nhìn mợ nhiều rồi nên cậu
chán đó, mợ chắc mẩm như thế nên lòng mợ não nề lắm. Mợ tìm mợ Chi tỉ tê tâm tình, mợ ấy móc túi lấy hũ son quệt cho mợ một ít, mợ soi mình
trong chum nước, mợ thấy mợ rạng rỡ đáo để, mợ chạy vội về gặp cậu khoe
khoang.
-”Ê, tui đẹp không? Đẹp nhỉ cậu nhỉ?”
-”Không.”
Cậu kết luận câu xanh rờn, mợ buồn đến nỗi cả ngày không nuốt nổi cái gì
cả, cứ ngồi ở góc nhà, cằm tựa đầu gối, khoé mắt rơm rớm. Cậu đi chợ về, trong tay cầm cái bánh tẻ, cẩn thận bóc rồi đưa lên miệng cho mợ mà mợ
cũng lắc đầu, giọng mợ ảm đạm vô cùng.
-”Xưa đẹp người ta còn chẳng thương giờ hết đẹp rùi không khéo mấy hum nữa bị đuổi ra khỏi nhà mất.”
-”Người ta là ai?”
Cậu trêu, mợ xị mặt không thèm đáp. Cậu xoa đầu mợ, rồi cậu tiếp tục chọc.
-”Mợ không ăn bánh thì tui đem qua cho bé Dung nhé!”
Mợ ghen lồng lộn, mợ ngay lập tức giật lấy nhai ngồm ngoàm, mợ bị cậu bấu eo đau điếng, mợ càu nhàu.
-”Cậu suốt ngày bấu eo tui thui, sao cậu không sang mà bấu eo con Dung ý?”
-”Ừ, thì sang.”
Cậu làm bộ đứng dậy, mợ nghệt mặt, vội vàng chạy ra ngoài cửa chắn không
cho cậu đi đâu sất. Thôi, mợ thua, mợ thua cậu đó, mợ thương cậu nhiều
hơn nên mợ thiệt, mợ đành chịu vậy. Cậu quay lại lấy lạt chẻ sẵn trong
gầm giường ngồi đan rổ, mợ thì dệt vải ngay bên cạnh, cậu mợ thỉnh
thoảng liếc nhau, mợ giận giận, còn cậu thì cười cười.
Tầm chiều
vú Năm hớt hải xuống gọi, vú kêu bà cả tìm cậu. Bà nghĩ thông rồi, được
hôm mát mẻ bà có sai người đem lúa ra phơi ở mười sân lớn để tránh ẩm
mốc, bà kêu nếu cậu có thể xúc toàn bộ chỗ này vào kho trong một canh
giờ thì bà tha cho bu cậu. Cậu hai đồng ý, vú Năm, mợ Trâm uất nghẹn
họng, là mười sân lớn, bình thường bao nhiêu người chạy ra chạy vô mãi
mới xong, đằng này có mình cậu hai, tới mùa quýt nào đây?
Hơn thế nữa, bà còn đợi lúc trời bắt đầu đổ sấm mới cho cậu bắt đầu. Chẳng ai
dám giúp cậu cả, vì bà kêu kẻ nào làm càn bà đánh què chân kẻ đó. Mưa
mỗi lúc một nặng hạt, cậu vẫn mải miết cào lúa thành đống, cậu nhanh trí hơn người ta nên cậu không mang từng thúng chạy vào kho mà đổ sang
thùng lớn rồi kéo vào một thể.
Những sân bằng phẳng thì còn dễ
dàng, sang đến sân dốc hơn lúa bị nước mưa cuốn trôi, rơi hết xuống
rãnh, mợ hai đứng nom mà xót cả ruột, mợ bất chấp lời bà cảnh cáo, mợ
lao ra giúp cậu. Cậu cắm cúi làm nên chẳng để ý, mãi tới lúc sau ngẩng
lên thấy mợ ướt sũng đứng bên cạnh cậu mới phát hoả, cậu đập vai mợ quát tháo.
-”Mợ vào đi.”
-”Không.”
-”Cút vào.”
Nói nhẹ mợ chẳng nghe, nói nặng cũng không có tác dụng, cậu bực quá kéo tay mợ lôi vào, mợ ngồi thụp xuống, tay kia tranh thủ bám vào cành mận,
nhất định không chịu nhích người. Sức cậu khoẻ, cành mận thì non, gẫy
làm đôi, mợ mất đà ngã nháo nhào lên người cậu, cậu cũng trượt chân ngã
ngửa ra đằng sau, nửa người vùi thẳng vào đống lúa.
Sấm sét đánh nhì nhằng, bão về.
Bão lớn, lốc xoáy cuồn cuộn đánh bật từng gốc cây, những vết thương cũ trên chân cậu bị mưa đá thấm lạnh buốt, giàn thiên lý trên đầu cậu mợ bắt
đầu rung rung, cậu trở mình không kịp, cậu vội đưa bàn tay to lớn của
mình che lên đầu mợ.
Gió quật liên hồi, giàn đổ, chục thanh nứa
bên trên ồ ạt đập xuống, nứa sắc cứa đứt mu bàn tay cậu, máu chảy thành
dòng rỉ xuống trán mợ, máu quyện cùng nước mưa trong vắt và nước mắt mặn chát của mợ. Mợ nấc. Mợ nghẹn. Rồi mợ gào ầm ĩ.
-”Sao bảo không thương tui cơ mà? Không thương thì đỡ hộ tui làm gì? Mặc xác nó đâm thủng đầu tui đi chớ.”
-”Im.”
Cậu quát, nhưng mợ đang điên nên mợ bướng lắm, nào có chịu nghe lời. Mợ
giật lấy tay cậu giữ khư khư, vừa lôi khăn đắp lên mợ vừa cau có cằn
nhằn, mợ hỏi cậu bữa nay ăn lộn cái bả gì mà ngu thế? Cậu bấu eo mợ,
đoạn cậu kéo mợ nhích lại gần, hơi thở của cậu phả đều đều quanh chóp
mũi mợ, môi cậu tách môi mợ, khẽ nhá.
Tim mợ đập dồn dập, lòng
mợ bức bối rộn rạo như thiêu như đốt, chẳng biết có phải do bão hay
không mà mợ thấy trời đất chao đảo. Mợ ngây ngốc nhìn cậu, vành tai cậu
hơi đỏ, cậu đưa tay che mắt mợ, dịu dàng hôn mợ, từng chút, từng chút
một. Ngọt, ngọt lắm, ngọt hơn cả bánh mật. Mợ như bị thôi miên, mưa trút xuống rào rào mợ cũng chẳng thèm để ý, mợ chẳng nghe thấy tiếng mưa rơi đâu, mợ chỉ nghe giọng cậu nho nhỏ thôi.
-”Chính mợ bỏ bả tui mà, mợ còn trách cái gì nữa?”