Áng mây thứ 10 : Vận mệnh
Chỉ một loáng, một khu nhà máy rộng thênh thang đã
bỗng chốc hóa thành đóng tàn tro, phừng phừng bóc cháy dữ dội như
vũ bão.
Làn khói trắng dần tan vào không trung, để lại phía
sau là một khung cảnh quang tàn, điều hiu đến nặng lòng. Tiếng gió
gào thét dữ dội hơn giữa đêm, mùi máu tanh theo đó sốc lên mũi những
người có mặt tại hiện trường.
Hệt bàn tay ma quái, cả quang cảnh bỗng chốc biến
thành một địa ngục sống. Mọi sự sống như đang bị rút cạn từ lưỡi
hái đen kình của vị thần chết lạnh lẽo.
Bất động một lúc lâu, hàng cảnh sát mới hoàng hồn
và chạy vội vào ngôi nhà máy tan hoang mong tìm được người sống sót.
Nữa giờ sau, xe cứu thương làm âm ĩ cả một vùng
trời khiến con người ta như muốn ngừng thở.
Quăng phiến đá to đang đè nặng lên chân một chàng
thanh niên còn nhúc nhích, người cảnh sát kia lập tức đưa tay gọi
đồng đội :
- Mau, khiêng băng ca ra đây!
Ẩn sau trong góc nhà máy, một cánh tay bê bếch máu
chậm rãi giơ lên như cố ra hiệu gọi người đến, dùng hết sức lực còn
sót lại trong người, chàng trai khẽ nắm lấy tản đá nhỏ rồi ném sang
một người cảnh sát đang cuối người rà soát mọi nơi.
Cạnh một vài thùng dầu trong nhà máy, một chàng
trai với gương mặt và thân hình bê bếch máu đang tựa đầu vào đó, mắt
nhắm tịt.
Bác sĩ cùng y tá hối hả chạy đến, đỡ lấy thân
hình không chút sức lực kia rồi mang nhanh đến xe cứu thương mong cứu
được chàng thanh niên ấy.
Cuối cùng cũng tìm được những người còn sống sót
sau trận nổ lớn vừa rồi, mọi người thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn
nhau.
Tiếng còi cứu thương nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hút
sau mảng đen u ám.
Quang cảnh chỉ còn lại một bãi tha ma sụp đổ trong
nháy mắt, mùi khói bụi vẫn còn vương đâu đó.
Một đêm thật kinh hoàng.
Tích tắc…
Tích tắc…
Tích tắc…
Tiếng kim đồng hồ nhích mình lướt qua từng rãnh
trống trên chiếc đồng hồ treo tường nghe thật mệt mỏi.
3h40 sáng
Nhận được một cuộc điện thoại từ bệnh viện đã làm
Thiên Di tỉnh ngủ hẳn. Ngơ ngác nhìn vào chiếc điện thoại đã tối
thui, Thiên Di sững người hồi lâu rồi đứng phắt dậy, hốt hoảng :
- Vĩnh… Vĩnh Khoa? Chính An? A Huân?
Nét mặt bỗng chốc sa sầm lại, Thiên Di tức tốc chạy
xuống nhà rồi tìm quanh một vòng. Chẳng thấy Vĩnh Khoa đâu cả khiến
Thiên Di sợ hãi hơn, cô nhóc chạy vội ra đường như đang lạc mất phương
hướng.
Dồn hết sức vào đôi chân mỏi nhừ, sóc con cố gắng
chạy thật nhanh để đến bệnh viện. Mắt nhòe đi vì những giọt nước
trong suốt đang thi nhau tuôn ra khắp gương mặt đáng yêu.
Vào đến bệnh viện, việc đầu tiên Thiên Di làm là
chạy đến hỏi thăm cô y tá đang ngồi đó. Sợ hãi bấu chặt tay vào
người cô y tá kia, sóc con run giọng hỏi :
- Chị ơi, có phải vừa có 3 chàng thanh niên vừa được
đưa vào đây không? Phải không? Phải không chị? Họ có sao không? Có nguy
hiểm đến tính mạng không?
Thở dài, cô y tá chỉ tay về phía ngược lại rồi nhỏ
giọng nói :
- Em đi theo hướng đó, bác sĩ đang khám cho họ.
Rối rít gật đầu cám ơn cô y tá trẻ, Thiên Di chạy
nhanh theo hướng đó. Khi bác sĩ vừa mở cửa bước ra thì cũng là lúc
sóc con chạy đến. Vội nắm lấy tay bác sĩ, Thiên Di lo lắng hỏi :
- Họ… có sao không bác sĩ?
Lắc đầu, vị bác sĩ vỗ nhẹ vài bờ vai gầy rồi cất
giọng :
- Có một người bị nặng nhất, nếu qua khỏi ngày mai
không có dấu hiệu tỉnh lại thì bệnh viện cũng đã cố hết sức. Hai
người còn lại một thì bỏng nhẹ, một thì bị thương ở chân, không có
vấn đề gì đáng lo ngại đâu.
Ngồi bệch xuống sàn, Thiên Di đan xen hai tay vào nhau.
Gương mặt đáng yêu chứa đầy nét sợ hãi, sợ đến mức không thể khóc,
sợ đến mức nước mắt đã ngưng lại lúc nào không hay biết.
Trong một đêm, cả 3 người con trai thân thiết nhất
cùng xảy ra chuyện. Mọi việc cứ xảy đến một cách bất ngờ không báo
trước khiến sóc con không thể nào chấp nhận được.
- Con… có thể vào thăm họ được không ạ?
Đưa ánh nhìn mông lung vào vị bác sĩ đang lấy tay day
day hai bên thái dương của mình, Thiên Di nhỏ giọng hỏi và cố đè nén
nỗi sợ trong lòng.
- Tạm thời chưa thể. Hãy cố đợi đến sáng mai nhé cô
gái, đừng quá lo lắng, nhớ chăm sóc cho bản thân mình trước, đừng để
người bệnh lại phải chăm nom cho người khỏe mạnh.
Nói xong, vị bác sĩ ấy cười trấn an rồi duỗi thẳng
chân trên nền gạch bóng trắng toát.
Trong hành lang vắng hoe chỉ còn lại tiếng bước chân
của ông vang vọng và tiếng nấc thật khẽ của sóc con…
----------------------
Tại một nơi nào đó, bóng tối trị vì cả khoảng
không lớn, mảng đen u ám bao trùm lấy cái bóng dài ngoằn in hằn trên
mặt đất.
Ánh trăng mờ mờ ảo ảo vứt ánh sáng nhàn nhạt của
mình xuống khoảng đất vắng bóng người rồi núp sau rặng cây già dày
đặc lá.
Minh Tuấn đứng lặng người, mắt dán chặt vào quang
cảnh điều hiu như kẻ mất hồn.
Gió lao xao rít mạnh vào đêm mang đến những thanh âm
rùng rợn. Bấu chặt lấy vạt áo sơ mi, Minh Tuấn quỳ sập xuống nền
đất xám lạnh lẽo rồi gục đầu như đang tuyệt vọng lắm.
Cả người nóng bừng lên từng chút, từng chút một,
Minh Tuấn vung mạnh tay rồi đấm xuống lòng đường.
Mùi máu tanh ngay lúc đó sộc lên mũi cậu.
Cái đau ở bàn tay đâu bằng cái đau trong lòng. Ruột
gan như thắt chặt lại, tâm can như muốn nổ tung ngay tức khắc.
Vò nát bức thư vừa nhận được, Minh Tuấn trừng mắt
nhìn vào khoảng không mịch tối rồi cười nhạt.
Đôi mắt đen láy bắt đầu vấy lên tia thù hận tột độ,
bàn tay có thể tạo ra những bức tranh tuyệt đẹp bắt đầu xiếc chặt
mảnh giấy nhỏ cứ như nghiền nát một ai đó.
Con người… khi đau khổ tột cùng có thể sẽ biến
thành dã thú bất kì lúc nào mà chính họ cũng không thể nào nhận
ra được.
Vì họ quá yếu đuối, quá ủy mị. Vì họ không bao
giờ chế ngự được con quỷ dữ âm thầm tồn tại trong cơ thể mình.
“Nhớ, đừng quá hèn nhát. Thanh niên như con phải có
sự cầu tiến, phải mạnh mẽ thì mới làm được chuyện…. Ta sẽ luôn dõi
theo con, Minh Tuấn…”
Nhớ? Nhớ sao?
Những gì trong bức thư kia đã in sâu vào tâm trí Minh
Tuấn mất rồi… Người mà cậu yêu quí nhất, kính trọng nhất, biết ơn
nhất lại bỏ cậu mà đi chỉ trong một đêm? Chết tiệt!
Người đã cưu mang cậu suốt những năm tháng khó nhọc,
người đã vì cậu mà làm rất nhiều chuyện, người luôn đối xử tốt
với cậu trong khi cả thế giới quay lưng lại với cậu chỉ vì thân thế
tồi tàn của cậu?
Từ khi sinh ra và lớn lên, Minh Tuấn luôn tự dằn vặt
bản thân mình. Dường như ngay cả ông trời cũng đang bày trò đùa cậu
thì phải? Ông luôn cướp đi mọi thứ tốt đẹp nhất của cậu, chỉ để
lại bàn tay vẽ vời thì đủ rồi sao? Ngay khi tạo hóa ban cho cậu mạng
sống này thì mọi chuyện cứ như đã được áp đặt sẵn. Hại chết cha
mẹ, hại chết mọi người trong dòng họ… Đến bây giờ… lại có thêm một
người nữa chết?
Tất cả cũng tại số khắc người khác của mình…
Thất thiểu đứng dậy, Minh Tuấn tự trách bản thân
rồi lẳng lặng rời đi.
Đủ rồi.
Tất cả đã quá đủ rồi. Cậu không muốn ông trời định
đoạt mình nữa. Cậu phải thay đổi. Thay đổi để… báo thù…
Có trách thì trách tạo hóa sao quá bất công, cướp
hết của cậu mọi thứ. Vậy thì cớ gì ban cho cậu tài năng vẽ vời để
làm quái gì? Cậu không cần cái tài lẻ đó nữa… không cần…