Áng mây thứ 11 : Cuộc gọi lạ
- Thiên Di, Thiên Di…
Giọng nói nhè nhẹ khẽ vang bên tai khiến Thiên Di có
cảm giác như mình đang nằm mơ, khẽ chau mày, cô đưa tay dụi mắt rồi
vươn vai. Cả đêm hôm qua, sóc con không về nhà mà ngồi lại trên hàng
ghế ngoài cửa phòng bệnh và ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Bây giờ,
cả người ê ẩm đến khó chịu.
Sau khi đã tỉnh ngủ hẳn, Thiên Di mới tròn xoe mắt
ngạc nhiên nhìn người trước mặt. Là Chính An. Không phải cậu đang nằm
trong phòng bệnh hay sao?
Mỉm cười, Chính An vỗ vai sóc con rồi nói nhanh :
- Bọn anh không sao, khỏe cả rồi. - Vừa dứt lời,
Chính An liền quay lại phía sau, cười nhẹ – Em nhìn xem.
Từ xa, Vĩnh Khoa và A Huân cùng nhoẻn miệng cười
nhìn sóc con. Gương mặt ai cũng tươi tỉnh đến lạ, cô chỉ thoáng thấy một
chân A Huân vẫn còn đi khập khiễng và một tay Chính An vẫn còn được
băng bó. Còn Vĩnh Khoa thì hoàn toàn không hề bị thương.
Vì quá vui mừng nên Thiên Di chạy ào tới rồi ôm chầm
lấy Vĩnh Khoa, nấc lên từng hồi :
- Tốt quá rồi. Anh không sao là tốt rồi. Có biết hôm
qua em sợ lắm không?
Cười buồn, Vĩnh Khoa đưa tay xoa nhẹ mái đầu sóc con
hồi lâu rồi nhẹ giọng bảo. Ẩn sâu trong tia nhìn trìu mến là nỗi
buồn vô hạn khi nhìn thấy cô nhóc trước mặt rơi nước mắt.
- Ừm, anh không sao cả. Em yên tâm đi. Ngoan, giờ thì
mình về nhà nhé!
Gật đầu, Thiên Di toan bước đi nhưng bị chặn lại bởi
những suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu. Đưa mắt nhìn Vĩnh Khoa chăm chăm,
Thiên Di nhíu mày nghi hoặc :
- Nhưng… tối hôm qua… bác sĩ…
- Ngốc, bác sĩ nhầm người thôi. Vì hôm qua cũng có
ba người khác cùng nhập viện với bọn anh.
Những ngày sau đó, bệnh viện của Wen bị nghiêm phong
và cấm hoạt động trong thời gian dài. Còn chàng bác sĩ trẻ A Huân
thì trở về làng chài khi xưa để tiếp tục công việc mình yêu thích.
Đơn giản vì cậu nhận ra nơi mình thuộc về và vì cậu biết mình cần
gì.
Có những thứ… tiền bạc không bao giờ có thể so sánh
được với chúng.
Cho đến một hôm, Vĩnh Khoa tình cờ nhận được cuộc
điện thoại từ một số máy lạ. Cuộc gọi diễn ra ngắn gọn trong vòng
chưa đầy 5 phút.
”Chủ tịch Demon, chờ đấy! Tôi sẽ báo thù… cho ba nuôi
của tôi”
Người gọi điện chỉ nói vỏn vẹn có bấy nhiêu rồi
tự động ngắt liên lạc, cứ như số điện thoại vừa nãy chưa hề tồn
tại vậy. Đặt điện thoại lên bàn, Vĩnh Khoa trầm ngâm suy nghĩ rồi đưa
tay xoa đầu. Mọi thứ đang quá tải đối với cậu, tất cả cứ như chỉ
nhắm vào một mình Vĩnh Khoa khiến cậu thường xuyên đau đầu. Cuối
cùng thì cậu cũng đã hiểu được cảm giác của một người suốt ngày
làm việc, còn công việc thì cứ chồng chất lên mãi. Cảm giác rất
mệt mỏi! Không hiểu tại sao lại có người chịu đựng được mớ công
việc đặc sánh này nữa.
Cạch!
Cánh cửa phòng đột ngột mở ra khiến Vĩnh Khoa giật
mình, cứ tưởng nhân viên bước vào nên cậu nhanh chóng lấy lại thái
độ tươi tỉnh để tiếp đón. Khác xa với dự đoán của Vĩnh Khoa, người
bước vào là Chính An.
Đóng chặt cửa phòng lại, Chính An thở dài rồi bước
đến trước Vĩnh Khoa. Nhìn gương mặt Chính An cũng mệt mỏi không kém
gì chủ tịch trẻ. Dường như cả hai dạo này rất bận và còn bận rất
nhiều việc thì phải!
- Ổn chứ?
Cười nhẹ, Chính An nhỏ giọng đặt câu hỏi rồi nhìn
sang Vĩnh Khoa như thể đang muốn nói điều gì đó. Đan xen hai tay vào
nhau, Vĩnh Khoa lắc đầu rồi thở dài :
- Chắc là không!
- Làm nổi chứ?
- Ừ. – Ngưng lại một lúc, đột nhiên Vĩnh Khoa nhìn
thẳng vào Chính An rồi nghi ngờ nói, trong đáy mắt cậu là nét lo sợ
lạ lẫm – Có người dang muốn giết tôi! Phải mau chóng tìm ra kẻ đó.
Càng nhanh càng tốt!
-----------------------------------------
Bầu trời trong xanh, thoáng đãng chứa đầy mây trắng.
Từng cụm, từng cụm mây ung dung lếch một cách thong dong trên nền thảm
tinh khôi. Gió nhẹ nhè ve vẩy tán lá xanh, tạo ra một vài âm thanh
trong trẻo.
Ngồi một mình ở chiếc ghế đá trong sân trường, Thiên
Di hít thở đều rồi khoan khoái duỗi thẳng chân, khóe môi bỗng chốc
hình thành nụ cười ngây ngô.
Bỗng nhiên, một chiếc bánh mì từ đâu rơi xuống rồi
rơi trúng ngay tay sóc con. Cô ngơ ngác nhìn chiếc bánh mì ngọt rồi
lại nhìn ra xung quanh. Chẳng có ai cả!
Từ phía sau, Minh Tuấn bước lên rồi mỉm cười. Quăng
cặp táp sang một bên, cậu thản nhiên ngồi xuống cạnh cô nhóc.
- Cho Di đó, ăn đi!
Cười tít mắt, Thiên Di rối rít cảm ơn rồi ngồi nhâm
nhi chiếc bánh mì ngọt. Vì sáng nay chưa ăn gì nên Thiên Di mới ăn một
cách ngon lành đến vậy, khiến Minh Tuấn ngồi cạnh bên mà cứ phì
cười vì cái tính cách hồn nhiên kia mãi.
Đột nhiên, như nhớ đến chuyện gì đó, Thiên Di ngừng
ăn rồi quay sang cậu bạn thân, tò mò hỏi :
- Dạo này sao thấy Tuấn đi học thất thường vậy? Có
chuyện gì à?
Đúng thật là dạo này Thiên Di ít gặp mặt Minh Tuấn,
thường thì những tiết học vẽ phong cảnh mới thấy cậu xuất hiện.
Còn lại những buổi học khác hoàn toàn không thấy bóng dáng anh
chàng lớp trưởng đâu cả. Điều đó đâu chỉ khiến mình Thiên Di lo lắng
mà ngay cả các thầy cô cũng nhớ bóng dáng cậu học trò thân yêu. Vì
đại đa số thầy cô trong trường đều quý mến tài năng của Minh Tuấn nên
ai cũng dành cho cậu nhiều tình cảm.
Bỗng, Minh Tuấn thay đổi sắc mặt, nghiêm giọng nói :
- Không có gì, chỉ là… đang gặp rắc rối với việc
tìm người thôi.
Tìm người?
Thiên Di cười tít mắt, gì chứ tìm người thì chỉ
cần nhờ đến Vĩnh Khoa là được thôi. Vì chồng cô vốn quan hệ rộng
mà.
Chẳng nghĩ ngợi nhiều, Thiên Di phấn khởi báo tin
mừng cho cậu bạn thân biết ngay bằng chất giọng tinh nghịch của mình
kèm theo cái nháy mắt chắc nịch.
- Hì, may cho Tuấn rồi, muốn tìm ai cứ nói đi. Di sẽ
nhờ anh Vĩnh Khoa tìm giúp cho.
Vĩnh Khoa?
Lại cái tên quen thuộc kia. Cái tên mà Minh Tuấn đã
thuộc nằm lòng từ mấy ngày trước. Cái tên đó không ngừng vang mãi
trong đầu cậu và có một giọng nói quen thuộc hối thúc cậu phải
giết cho bằng được người đó. Cậu phài báo thù cho Wen, người ba nuôi
mà cậu yêu quí nhất trong đời.
- Di nè, người tên Vĩnh Khoa đó… làm nghề gì?
- À, anh ấy làm trong lĩnh vực kinh doanh và còn
quản lí một tổ chức nữa. Có vấn đề gì không? - Chớp chớp mắt nhìn
Minh Tuấn, Thiên Di cười nhẹ rồi hỏi khẽ.
- Di biết… tổ chức DemonWhite chứ?
- Hì hì, anh Vĩnh Khoa làm ở đó đó.
- Là… Trương Vĩnh Khoa? – Sững người hồi lâu, Minh
Tuấn nghi ngờ nhìn Thiên Di rồi nghĩ ngợi gì đó. Một lúc sau, cậu
mới cất giọng hỏi – Có thể nói cho Tuấn biết… giữa Di và người đó
là quan hệ gì không?
…
Thở ra một hơi dài, Thiên Di đảo mắt nhìn quanh rồi
mím môi. Dù gì thì sự thật đâu thể giấu mãi được. Với lại, chuyện
này có gì mà phải giấu giếm.
Gật đầu, Thiên Di tinh nghịch ghé sát tai Minh Tuấn
rồi thì thầm, giọng nói nhỏ đủ để cả hai cùng nghe thấy.
- Thật ra… anh ấy là chồng của Di.
- Chồng?
Đôi mắt mở to hết cỡ, Minh Tuấn trừng trừng nhìn
người con gái cậu đã-từng và đang thích như không tin vào những gì
mình vừa nghe thấy. Cậu nghe lầm chăng? Người cậu muốn giết lại có
quan hệ thân thiết với cô nhóc này?
Đưa tay lấy cặp táp, Minh Tuấn vờ bịa một lý do gì
đó rồi đi thẳng một mạch ra khỏi trường. Rốt cuộc… ông trời đang trêu
đùa cậu phải không?
Bước thật chậm dưới vỉa hè bám đầy bụi, Minh Tuấn
dồn hết trí thông minh để suy nghĩ. Suy nghĩ thật kĩ càng mọi
chuyện.
Khóe môi bỗng chốc hình thành một nụ cười quỷ
quyệt, Minh Tuấn nắm chặt hai tay tạo thành hình nắm đấm rồi giữ
nguyên nụ cười kia trên môi. Cứ thế, cậu cứ bước đi.
Việc báo thù cho người ba nuôi yêu quí kia nhất định
phải thực hiện.
Còn về Thiên Di… cô nhóc sẽ thuộc về cậu!
Nếu tạo hóa đã cho ông trời quyền an bài mọi chuyện
thì chính Minh Tuấn sẽ tự an bài số mệnh cho mình mà không cần đến
ông trời làm gì.
Cậu sẽ rút khỏi danh sách an bài của ông trời…
Cậu sẽ tự làm chủ số mệnh của mình…