Nhỏ Đáng Ghét Em Đã ... Cướp Trái Tim Anh Rồi ! Phần 2

Chương 14: Chương 14




Áng mây thứ 14 : Bí mật được bật mí

- Ừ, ừ, mọi việc vẫn thuận lợi. Em đừng lo, không sao đâu. Ừ, sẽ ổn cả thôi. Ừ, tạm biệt em.

Cúp điện thoại, Vĩnh Khoa đưa tay day day hai bên thái dương, đôi mày rậm khẽ chau lại cùng gương mặt mệt mỏi. Mọi chuyện liệu đến bao giờ mới kết thúc đây? Còn có thể nuôi hy vọng được nữa không? Chết tiệt! Sao mọi thứ cứ rối như len thế này?

Rầm!

Đưa tay hất mạnh đóng đồ trên bàn làm việc, Vĩnh Khoa giận dữ thu tay thành nắm đấm rồi vung tay, đấm thật mạnh xuống chiếc bàn kính. Thủy tinh trong suốt nứt thành những mảnh vụn, cấm sâu vào da thịt cậu. Nhưng… cái đau thể xác đó làm sao có thể sánh với nỗi đau trong tâm hồn cậu?

Mùi máu tanh nồng nặc bủa vây khắp căn phòng, mang hương vị nguy hiểm tràn vào làn không khí lẫn mùi máu.

Cạch!

Từ ngoài cửa, Chính An cuối đầu bước vào, trong cậu cứ như kẻ mất hồn. Trên đôi mắt cậu dường như biết nói hai từ “bất lực”, mi mắt cử động nhè nhẹ cho nỗi đau chóng qua. Khi tia nhìn chạm ngay hành động hành hạ thể xác kia thì Chính An mới bừng tỉnh.

Biết lý do vì sao Vĩnh Khoa lại làm vậy nên Chính An đành im lặng. Lẳng lặng dịch chân trên nền gạch lạnh ngắt vắng sự thân quen, Chính An thả mình ngồi xuống chiếc ghế đối diện Vĩnh Khoa rồi thở dài chán nản. Một lúc sau, cậu mới khẽ cất giọng. Những thanh từ trầm thấp quyện vào mùi máu tanh sặc mùi đau thương.

- Áp lực nặng quá, đúng không? Ngay cả tôi cũng vậy. Rốt cuộc thì đến bao giờ mọi chuyện mới trở về như cũ đây? Rốt thì bao giờ tên ngốc kia mới…

- Đủ rồi, Chính An.

Cưới buồn, Chính An bỏ qua câu nói có hàm ý ngăn những lời cậu nói. Đan xen hai tay vào nhau, Chính An chậm rãi đẩy tia nhìn vô hồn sang khung cửa ngập nắng.

- Cậu biết không, tôi đã rất mệt, rất mệt mỏi rồi. Cứ chờ đợi trong vô vọng thế này thì…

Thả lỏng bàn tay đẫm máu sang một bên, Vĩnh Khoa trừng mắt nhìn Chính An rồi gắt lên. Thật sự thì cậu cũng đang có tâm trạng như Chính An nhưng… cậu hiểu là mình không thể buông xuôi mọi chuyện trong lúc này. Nếu ngay cả Chính An cũng xuống tinh thần thì cậu còn có thể chóng đỡ nỗi sao? Cậu có thể chịu đựng một mình hay sao?

- Tôi nói đủ rồi, cậu không nghe thấy à?

Lúc này, Chính An mới hờ hững quay sang Vĩnh Khoa. Gieo tia nhìn nghi hoặc lên người Vĩnh Khoa, khóe môi xuất hiện một nụ cười nhẹ, cười mà như không cười. Cụp mắt, Chính An nhấn mạnh từng từ được bật ra. Mọi thứ đã quá giới hạn của sự cho phép trong cậu, dù muốn dù không thì cậu cũng chẳng còn sức lực đâu mà đấu trí hay đấu tinh thần với một ai cả.

- Nghe. Nghe rất rõ. Nhưng cậu cũng thế, không phải sao? Chịu đựng là đều không hề dể dàng gì, cả tôi và cậu đều như nhau… CHẲNG PHẢI CHÍNH ANH CŨNG KHÔNG THỂ KÌM NÉN CẢM XÚC HAY SAO, VĨNH…

- ĐỒ NGỐC, CẬU CÓ CHỊU IM KHÔNG HẢ?

Dằng mạnh tay xuống bàn, Vĩnh Khoa đứng phắt dậy, giương đôi mắt giận dữ nhìn sang Chính An. Mọi chuyện bây giờ đã rối ren lắm rồi, làm ơn đừng một ai làm phức tạp hóa nó lên được không? Sức chịu đựng của con người đâu phải vô hạn?

Gì thì gì, lúc này Chính An cũng đã không còn kìm chế được. Cậu đã quá mệt mỏi rồi.

Đứng dậy nhanh như cắt, Chính An trừng mắt nhìn Vỉnh Khoa rồi buông lời chua xót, tận sâu trong đáy mắt cậu là sự chịu đựng đang lọt khỏi ranh giới, vỡ tan tành.

- Đủ rồi… diễn thế này đã quá đủ rồi. Cuối cùng, người chịu đau nhiều nhất không phải là tôi, hay anh, mà chính là sóc con. Là sóc con chịu đau nhiều nhất đó. Sẽ ra sao nếu cô ấy biết anh và tôi cùng diễn kịch để gạt cô ấy? Nên dừng lại trước khi…

Bốp!

- Cậu nói gì hả? Tưởng có mình cậu là chịu đựng thôi sao? Tưởng có mình cậu là mệt mỏi chắc? Tôi cũng có cảm xúc của mình mà? Đến nước này cậu đòi dừng mọi chuyện lại thì dừng sao? Làm ơn có trách nhiệm tí đi, đồ ngốc!

Một cuộc ẩu đã diễn ra ngay sau đó, Vĩnh Khoa giận dữ và Chính An cũng không kém. Cả hai lao vào cuộc đọ sức vô nghĩa mà chẳng chịu nhườn nhau. Cứ thế, họ đo tài, đo sức bằng những cú đấm dứt điểm. Có lẽ đó là cách tốt nhất để họ giải tỏa mọi đớn đau trong lòng…

Cạch!

- Chồng yêu, anh Chính An…

Nụ cười trên môi tắt hẳn khi nhìn thấy cảnh Vĩnh Khoa và Chính An ẩu đả nhau, Thiên Di ngơ ngác nhìn hai chàng trai trước mặt lúc lâu rồi mới lí nhí hỏi khi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với họ. Chẳng phải trước giờ mọi người hòa đồng lắm sao? Có bao giờ Thiên Di thấy cả hai đánh nhau đâu!

- Hai anh… đang làm cái trò gì vậy? Sao lại…

- A, không có gì, không có gì đâu. Bọn anh đang đùa đó mà.

Rời tay khỏi ngừơi Vĩnh Khoa, Chính An nhoẻn miệng cười đáp. Ngay sau đó, Vĩnh Khoa cũng phủi quần áo rồi đứng dậy trong tích tắc. Cậu khẽ gật đầu để hưởng ứng lời nói của Chính An rồi giấu bàn tay đang bị thương ra phía sau để Thiên Di không nhìn thấy.

- Em tìm bọn anh có gì không?

Câu nói của Vĩnh Khoa như khẩu lệnh nhắc nhở và đã lôi Thiên Di thoát khỏi mối ngờ vực ban nãy. Cười tinh nghịch, cô nhóc nghiêng đầu ra phía sau rồi nói với người đang đứng sau lưng mình nãy giờ bằng chất giọng đáng yêu :

- Minh Tuấn, mau vào đây. – Đưa tay kéo anh chàng lớp trưởng vào trong, Thiên Di cười hớn hở rồi nhìn sang Vĩnh Khoa và Chính An. – Tuấn nói có chuyện muốn hai anh giúp nên nhờ em dẫn đến đây.



Sững người, Vĩnh Khoa và Chính An nhìn nhau hồi lâu rồi chợt hiểu ý nhau. Dám mò đến đây ngay lúc này, Minh Tuấn quả là không dễ đối phó chút nào. Còn nhờ vả Thiên Di dẫn đến tổ chứ, không lẽ… định dùng sóc con làm mồi nhử?

Bước đến cạnh sóc con, Chính An cười nhẹ rồi đẩy cô nhóc ra ngoài kèm theo cái nháy mắt tinh nghịch :

- Nhiệm vụ của em đã xong. Giờ thì ngoan ngoãn về nhà đi nhé! Còn lại là chuyện của con trai, em không nên biết thì hơn.

Rầm.

Đóng sầm cửa lại, Chính An nhanh chóng trở lại vị trí của mình rồi ngồi xuống ghế, đẩy tia nhìn không thiện cảm sang người đang ngồi đối diện mình.

Định nói gì đó với Minh Tuấn nhưng Vĩnh Khoa chợt nhớ đến một chuyện quan trọng, cậu thản nhiên rời ghế rồi bước đến cánh cửa đang đóng kín kia, bất ngờ đẩy cửa ra.

Quả không sai, cái tính tò mò vẫn chẳng thay đổi. Cũng may cậu có đề phòng trước.

Đưa mắt nhìn cô nhóc đang cười lúng tùng nhìn mình, Vĩnh Khoa vung tay lên, xoa nhẹ mái đầu xinh rồi dịu giọng bảo :

- Ngoan nhé, em về nhà trước đi. Bọn anh có chuyện phải bàn. Đây toàn là chuyện của con trai nên em không nghe sẽ tốt hơn.

Tận mắt chứng kiến Thiên Di lủi thủi bước khỏi căn phòng chủ tịch thì Vĩnh Khoa mới an tâm đóng chặt cửa lại rồi tiến về phía bàn làm việc.

Giang phòng bỗng chốc chìm vào sự im lặng hiếm có. Im lặng đến ngạc thở.

Rốt cuộc thì Minh Tuấn đến đây với mục đích gì?

- Vết thương có lẽ không nhẹ lắm đâu, chủ tịch Demon!

Chất giọng trầm hiểm của Minh Tuấn đánh tan dấu hỏi to đùng trong đầu Vĩnh Khoa và Chính An, cả hai không rời mắt khỏi con người khó lường kia một giây nào ngay khi câu nói vừa dứt.

Nhếch môi ,Vĩnh Khoa khẽ cất giọng, âm vực trong giọng nói đầy chất mỉa mai, khinh bỉ :

- Chắc không nhọc công đến chỉ để xem vết thương cỏn con này chứ, cậu Minh Tuấn? À, mà sao cậu không theo ngành y nhỉ? Cậu có tố chất đấy!

Cười nhạt, Minh Tuấn vẫn giữ nguyên thái độ từ lúc bước vào cho đến tận bây giờ, dửng dưng đáp trả Vĩnh Khoa :

- Đơn giản thôi, tôi có khiếu hội họa hơn khiếu khám chữa bệnh. Không đúng, phải nói là… tôi có tài năng về lĩnh vực báo thù hơn.

Đến mức này, Chính An đã không nhịn được nữa. Thu tay thành hình nắm đấm, cậu hằng hộc nhìn Minh Tuấn rồi gắt lên :

- Nhưng cũng đừng dùng sóc con làm bia chắn, hèn lắm!

- Đó là cách làm của tôi.



Hừm! Nói sao nhỉ? Hôm nay thật là ngày tốt đối với Minh Tuấn. Chắc hẳn may mắn đang mỉm cười với cậu rồi đây! Nếu không phải vì Thiên Di tạo cơ hội cho cậu có dịp nghe lén toàn bộ mẩu chuyện kỳ bí kia thì làm sao cậu có thể phát hiện ra một bí mật to lớn đến thế?

Khi vừa đến trước cửa phòng của chủ tịch, tiếng ồn bên trong đã chóng truyền ra ngoài. Thấy Thiên Di toa đưa tay đẩy cửa bước vào thì Minh Tuấn lại tò mò muốn nghe xem chuyện gì đang xảy ra bên trong giang phòng rộng kia nên cậu đã vờ ho rồi nhờ sóc con chạy đi lấy nước cho cậu.

Cũng nhờ có thế mà Minh Tuấn đã biết được toàn bộ sự việc. Tại sao cậu lại lơ là việc Vĩnh Khoa còn có người anh song sinh là Vĩnh Kỳ nhỉ? Thì ra… trong trận nổ ở cái nhà máy cũ mèm kia, ngoài việc có một người chết thì còn tồn tại một người đang bị thương và hôn mê. Ngay cả ông trời cũng giúp Minh Tuấn báo thù thì còn gì tốt hơn thế!

Im lặng một lúc lâu, Minh Tuấn khẽ đứng dậy rồi ung dung bước về phía cửa. Trước khi đưa tay mở cánh cửa đang khép chặt, cậu không quên bỏ lại vài lời nói quan trọng mà cậu đã thu thập được khi đến đây. Thật không uổng công cho chuyến đi đầy lí thú này.

- Tôi nên gọi chủ tịch là Vĩnh Khoa… hay Vĩnh Kỳ đây, Chính An? Khó quá nhỉ! Ha ha ha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.