Những điều cậu đang cố làm tốt, những chuyện cậu
đang cố giấu nhẹm nay đã được phô bày bởi tên Minh Tuấn. Liệu… hắn
có nói với sóc con? Không thể được. Hoàn toàn không thể để chuyện
đó xảy ra được! Cú shock này quá lớn, chắc chắn sẽ làm cô nhóc kia
ngã gục mất.
Ngã người ra ghế, buông thỏng hai tay đầy bất lực,
Chính An chỉ biết cười trong nước mắt. Suốt bao năm làm việc cùng
Vĩnh Khoa và Vĩnh Kỳ, chưa khi nào cậu có cảm giác bất lực đến
tuyệt vọng này cả. Cảm giác lúc này… thật tệ hại.
Nhưng… lúc nãy, chính miệng Vĩnh Kỳ đã khuyên cậu
đừng bao giờ bỏ cuộc mà, cho dù có còn 1% hy vọng cũng không được
nản lòng. Nhất quyết không nản lòng. Vậy thì tại sao bây giờ Vĩnh
Kỳ lại buông tay một cách thất vọng đến thế? Niềm tin mạnh mẽ mà
cậu thể hiện khi nãy tiêu tan đâu mất rồi?
Lấy lại tinh thần, Chính An đứng lên rồi bước tới
trước mặt Vĩnh Kỳ, đặt một tay lên bờ vai đang âm thầm run lên từng
đợt, cậu dịu giọng cất lời :
Ngồi yên vị trên ghế, Vĩnh Kỳ lẳng lặng nhìn sang A
Huân một lúc lâu rồi mới cất giọng, hỏi khẽ :
- Cậu chưa từng phải đấu trí và vướng vào những
chuyện bạo lực như thế bao giờ, phải không?
Vẫn tiếp tục việc quấn băng, A Huân im lặng hồi lâu
rồi khẽ thở dài. Buột miếng băng trắng trên bàn tay đã được khử
trùng, cậu cất lại mọi thứ vào hộp y tế rồi cười nhẹ, nói như thể
không có gì là nguy hiểm khi cậu tự nguyện trở về đây để tham gia
vào việc được cho là nguy hiểm này.
- Tôi rất thích trải nghiệm. Dù sao thì… có một bác
sĩ tốt bụng như tôi bên cạnh chắc mọi người sẽ đỡ mệt mỏi hơn. Không
phải sao?
Cậu mà là bác sĩ tốt bụng?
Trố mắt nhìn A Huân như thể muốn bật miệng thốt ra
những từ đang suy nghĩ kia, nhưng chợt nhớ lại rằng mình đang là kẻ
yếu thế nên Vĩnh Kỳ đành ngậm ngùi im lặng. Cậu chỉ biết nhoẻn
miệng cười như thể mình là tên ngốc không bằng.
- Cậu có vấn đề… ở đây à?
Đưa tay chỉ vào đầu mình, A Huân buông lời trêu chọc
rồi chậm rãi bước đi trước cái nhìn chết người của Vĩnh Kỳ. Cậu
thừa biết, nếu không mau chóng rời khỏi đây thì cậu sẽ bị phanh thây
bởi bàn tay ma quái của Vĩnh Kỳ mất.
Còn lại một mình trong phòng, Vĩnh Kỳ ngưng cười
rồi khẽ ngã lưng xuống giường. Có khi… A Huân trở về lại tốt. Nhờ
vào tài năng mua vui của anh chàng bác sĩ chất phác kia mà nụ cười
có thể lại hiện diện trên khóe môi của cả cậu và Chính An.
Đôi lúc tự thấy, A Huân lại là người tâm lí nhất
trong bốn người. Lối suy nghĩ của A Huân luôn luôn theo hướng tích cực
và thấu đáo khiến mọi người cảm phục và quý cậu hơn. Cũng có lẽ
là do A Huân được sinh ra ở làng chài đầy ấp tình thương yêu con
người, và được nuôi lớn bởi tấm lòng bao la của biển khơi nên cậu
mới chững chạc đến thế!