Áng mây thứ 20 : Thú nhận… có chăng cũng đã muộn?
Khung cảnh ngập nắng và yên ắng trong một không gian
đầy cây xanh, thật bình yên. Tiếng nước chảy róc rách từ cái hồ nhỏ
nhí bên gốc cây kiểng không ngừng vang lên, mang đến những giai điệu
tươi mát, tạo cảm giác dễ chịu cho khách hàng khi bước vào đây.
Cạnh cửa gỗ vương chút nắng bụi, một cô gái với
gương mặt vô hồn đang ngồi đó. Đối diện cô là một chàng trai anh tú
với đôi mày thoáng nhíu lại, chăm chú quan sát nét mặt thờ thẫn kia.
Tận sâu trong đáy mắt chàng trai là nỗi niềm xót thương khó tả.
Một lúc sau, chàng trai ấy mới khẽ cất giọng, phá
tan cái khoảng lặng giữa hai người.
- Nếu xem Tuấn là một người bạn, Di có thể kể mọi
chuyện với Tuấn mà. Dạo này, Di có vẻ khác trước lắm, ít cười hơn
trước, ít đùa giỡn hơn. Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Thật là mấy ngày nay trông Thiên Di khác hẳn. Hình
ảnh một cô nhóc năng động, luôn nghịch ngợm đã mất đâu, giờ đây chỉ
còn lại một cô nhóc với ánh mắt u buồn và chứa sự căm phẫn tột
cùng.
Chuyện gì đã xảy ra thì chắc hẳn Minh Tuấn đã rõ
như trở bàn tay rồi nhỉ? Vậy cậu hỏi thế có nghĩa gì chứ? Tỏ ra
mình không biết gì? Tỏ ra mình là người vô tội?
Kể từ cái ngày hôm đó, Minh Tuấn đã không ngừng quan
sát Thiên Di một cách âm thầm, lặng lẽ. Cậu muốn chứng minh, muốn
kiểm chứng điều gì đó chăng?
Nhìn thấy gương mặt đáng yêu ngày một tiều tụy, Minh
Tuân đau lòng khôn xiếc. Cậu không muốn nhìn thấy cảnh tượng này chút
nào cả. Nếu cậu nhận ra sớm hơn, nhận ra rằng cậu không nên làm
những chuyện ngu ngốc đó, nhận ra rằng cậu không nên mang thù hận
trong mình… Thì có lẽ, bây giờ sóc con sẽ không như thế này.
Khuấy đều tách sữa mà Minh Tuấn vừa gọi cho mình
một lúc, Thiên Di chậm rãi nâng tách nước lên để uống. Nhưng… có gì
đó đắng nghẹn lại ở cổ họng, mùi vị ngọt ngào của sữa cũng chẳng
thể áp đảo được vị đắng ngắt ấy.
Xoảng!
Thủy tinh lại vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Tách nước trên tay sóc con bỗng nhiên rơi xuống đất,
sữa văng cả ra nền đất sạch sẽ. Nhìn Thiên Di không chớp mắt, Minh
Tuấn sững người khi lại nhìn thấy cô nhóc rơi nước mắt.
Không biết đã bao nhiêu lần trong trường cậu nhìn
thấy cảnh này rồi nữa. Cứ mãi nhìn Thiên Di khóc như thế chắc cậu
sẽ chết mất. Nước mắt của cô cứ như kim nhọn đâm sâu vào trái tim
cậu vậy. Thật sự rất đau!
- Di…
- Mình ghét anh ta, rất ghét anh ta. Mình hận là
không thể nào giết chết anh ta. Tại sao chứ? Tại sao anh ta lại nhẫn
tâm như vậy? Anh ta còn muốn mình phải khóc đến bao giờ nữa…
- …
- Vĩnh Khoa… Di rất hận cái tên đó…
Khóc nấc lên, sóc con căm phẫn nói, trong khi nước
mắt cứ rơi mãi không ngừng. Cứ như con suối vỡ bờ, tràn vào đất
liền.
- …
Chỉ biết ngồi lặng thin, Minh Tuấn đau khổ nhìn
người con gái mình đã và đang yêu đậm sâu. Đáng ra cậu không nên làm
như vậy! Cậu vẫn không thể nào trở thành con người tàn bạo được.
Nhìn thấy cảnh Thiên Di rơi nước mắt vì Vĩnh Khoa, cuối cùng thì cậu
đã hiểu. Rằng cậu đã hành động sai lệch… Ai lại đi làm cho người
mình yêu phải khóc cơ chứ? Cậu đúng là đồ tồi!
Nhưng… phải đợi đến khi Thiên Di nhận ra thì… có kịp
không? Liệu có đúng như những gì cậu đã nghe thấy và nghi hoặc tin
tưởng?
- Vĩnh Kỳ... Chắc Tuấn biết anh Vĩnh Kỳ nhỉ?
Câu hỏi của Thiên Di như đánh mạnh vào tâm trạng Minh
Tuấn, cậu không rời mắt khỏi cô nhóc, thoáng gật nhẹ đầu rồi chờ
nghe những lời tiếp theo. Mong rằng… cậu đang nghĩ đúng…
- Vĩnh Khoa ác lắm… anh ấy ác lắm…Mỗi khi có chuyện
gì đó xảy ra, anh ấy luôn tìm đến Vĩnh Kỳ. Anh ấy xem Di là con ngốc
chắc? Làm sao mà Di không nhận ra cho được? Bọn họ tuy là song sinh
nhưng khác nhau một trời một vực đó. Tuấn có tin không? Di có thể
phân biệt hai người bọn họ chỉ trong thời gian ngắn…
Như có một luồng điện chạy xẹt ngang tâm trí Minh
Tuấn, khiến cậu cảm thấy chới với rồi mau chóng tỉnh hẳn. Rút chân
khỏi vũng lầy sa đọa, Minh Tuấn hếch môi hờ hững, nhìn Thiên Di với
ánh mắt đượm buồn.
Cậu đã sai! Sai hoàn toàn khi… thách thức ai đó!
Cuối cùng thì Thiên Di cũng nhận ra Vĩnh Kỳ là
người đang thế vai Vĩnh Khoa. Tại sao khi trước cậu lại không hề tin
rằng đều này có thể xảy ra kia chứ? Tại sao cậu không nghĩ rằng sóc
con có thể cảm nhận được yêu thương?
Cậu quả là kẻ ngốc! Kẻ cuồng si!
Đan xen hai tay vào nhau, Minh Tuấn chậm rãi gieo tia
nhìn mơ hồ lên đôi mắt ngấn lệ rồi nhỏ giọng hỏi, âm vực trong giọng
nói cứ như một bản giao hưởng dịu nhẹ, mang đến cảm giác chua xót
cho người khác khi nghe.
- Nếu như anh ta… ý Tuấn là Vĩnh Khoa, nếu Vĩnh Khoa
vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của Di, thì Di có mở lòng để
tiếp nhận một tình yêu khác hay là sẽ mãi lưu giữa hình ảnh anh ta
trong tim mình?
Trong vô thức, Thiên Di như không nghe rõ những gì Minh
Tuấn vừa nói. Tai cô như ù đi khi những thanh từ được mài giũa nhọn
như lưỡi giáo đâm thẳng vào tim mình.
Mà không… cô đang rất hận người con trai đó. Vậy…
việc anh ta có biến mất vĩnh viễn hay không cũng chẳng nghĩa lý gì
nữa. Chẳng phải ngay bây giờ, ngay lúc này, Vĩnh Khoa cũng đã vụt
khỏi tầm với của cô đó thôi.
Nhưng… việc đón nhận tình cảm mới thì… có lẽ…
không…
Đưa tia nhìn kiên định nhìn Minh Tuấn, sóc con nhẹ giọng
nói, tận sâu trong đáy mắt là sự kiên cường hiếm có ở những người
con gái khác.
- Với Di, bây giờ Thiên Vũ mới là quan trọng nhất!
Thiên Vũ…
Minh Tuấn đã nghe đến cái tên ấy rồi, thế nên nó
không mấy xa lạ đối với cậu.
Cười nhẹ, Minh Tuấn uống một ngụm đắng café rồi
buồn bã nhìn chăm chăm người con gái trước mặt như muốn lưu giữ những
kỉ niệm đẹp giữa cả hai.
----------------------------------
Hoàng hôn buông dần trên khoảng không vô tận. Tít xa,
đường chân trời rực màu cam sẫm, ngăn cách giữa trời và đất, tạo ra
hai gam màu khác nhau.
Ánh chiều buồn ghé sát khung cửa kính trong suốt,
lặng lẽ quăng mình lên dãy hành lang trước khuôn viên, trườn dài lên
bãi cỏ xanh rì vừa rũ nước.
Trong ngôi nhà lấp lánh ánh đèn điện, chiếc tivi
được bật sáng trưng, phát ra những thứ thanh âm vui nhộn từ một bộ
phim hoạt hình nào đó.
Như kẻ mất hồn, Thiên Di thừ người ngồi đó. Cô nhóc
đang đợi. Đợi… một người về nhà để… thú nhận sự thật…
Mà không, phải nói là Thiên Di đang chờ để nghe Vĩnh
Kỳ nói sự thật mà cậu đã giấu mình. Sau đó, cô sẽ sang chỗ Thiên
Vũ và đưa cậu nhóc về đây cùng mình, sống một cuộc sống hai người.
Và tất nhiên, chuyện liên quan đến Vĩnh Khoa, Thiên Di sẽ không để một
ai bên đó biết, để họ không phải lo lắng.
Cạch!
- Em chưa ngủ sao?
Từ ngoài, Vĩnh Kỳ mở cửa bước vào với gương mặt
mệt nhoài sau một ngày làm việc căng thẳng. Cậu cứ tưởng cô nhóc đã
đi ngủ như mọi ngày rồi nên mới vác bộ mặt thảm sầu đó vào nhà.
Nếu biết rằng Thiên Di vẫn còn thức thì cậu đã không mang bộ dạng ủ
rũ đó vào nhà rồi. Vì… Vĩnh Khoa đâu khi nào để vẻ mệt mỏi xuất
hiện trên gương mặt mình mỗi khi ở cạnh cô vợ nhỏ. Đơn giản bởi Vĩnh
Khoa luôn muốn vợ mình vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng… cậu nào ngờ cách
mà cậu vẫn thường hay làm lại cướp đi sự hồn nhiên của cô nhóc tinh
nghịch!
- Dạ, em chưa muốn ngủ!
Rời ghế, Thiên Di sải nhẹ chân đến cạnh Vĩnh Kỳ,
cười tinh nghịch. Đan xen hai tay vào nhau để lấy can đảm, cô nhóc nhỏ
giọng gọi tên thật của người đang đứng trước mình một cách rành
rọt, khiến đối phương vô cùng ngạc nhiên.
- Em muốn chờ anh về, vì em nghĩ anh có chuyện muốn
nói cho em biết, đúng chứ anh… Vĩnh Kỳ?
- …
- Anh còn muốn giấu em đến bao giờ?
- …
- Em đã nói là có thể phân biệt hai người trong
khoảng thời gian ngắn mà. Tại sao anh lại làm như vậy? Cả anh và
Vĩnh Khoa đều như nhau cả. Hai người thật sự rất tàn nhẫn…
Kịch!
Dáng người cao cao từ từ quỳ xuống nền gạch bóng
lạnh ngắt một cách bất ngờ, làm Thiên Di hơi bối rối vì không biết
phải nói gì thêm nữa. Đứng bất động, cô nhóc nấc lên từng hồi, mặc
cho nước mắt rơi đẫm trên gương mặt xinh xinh.
Cuối đầu, Vĩnh Kỳ nắm chặt nắm đấm, nói trong đau
khổ :
- Anh xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi em! Thật sự xin lỗi!
- Anh Vĩnh Kỳ…
- Xin lỗi…
Tách…
Tách…
Một giọt… Hai giọt… Rồi ba giọt…
Lần này, không phải sóc con khóc mà là… Vĩnh Kỳ.
Cậu đang khóc, khóc trước mặt Thiên Di.
Vội ngồi xuống cạnh Vĩnh Kỳ, Thiên Di nhỏ giọng nói
:
- Anh không cần phải làm thế, em… Xin lỗi vì đã nói
những lời không hay với anh. Em xin lỗi. Anh làm ơn, làm ơn đứng lên đi,
có được không? Em sẽ không hỏi nữa, sẽ không nói gì nữa. Những việc
liên quan đến con người đó em cũng không bao giờ muốn nghe hay biết
nữa. Thật đó! Em sẽ không phiền anh nữa. Cũng không muốn biết về con
người đó nữa. Anh làm ơn, đứng lên có được không?
Căn nhà trở nên hiu quanh hẳn. Gió bên ngoài rít mạnh
vào không trung, tạo nên những âm thanh ghê rợn, sởn gai óc.
Ánh đèn cũng không đủ để sưởi ấm hai tâm hồn đã và
đang gánh chịu tổn thương.
Chỉ có nước mắt là có thể giúp họ giải tỏa nỗi
buồn trong tâm hồn.