Áng mây thứ 21 : Tìm lời giải
- Hi, hi, bắt con đi, bắt con đi.
Đứa nhóc với gương mặt tròn phúng phính vừa chạy
lon ton vừa ngoái đầu lại phía sau, cười híp mắt rồi hớn hở reo lên.
Gương mặt trẻ thơ trong sáng, thuần khiết trông thật đáng yêu biết bao!
Ánh nắng chan hòa giữa cung mây, len lỏi chiếu xuống
vài tán lá trên nhành cây cao cao. Bên dưới bóng râm là vài người
trung niên đang ngồi trò chuyện vui vẻ, lắm lúc họ lại hướng mắt về
phía phát ra những thanh âm vui tai cùng tiếng cười giòn tan của trẻ
con.
- Ya, bắt được con rồi!
Chất giọng trầm ấm thoáng vang bên tai khiến cậu
nhóc bật cười khúc khích. Trèo lên tấm lưng to lớn, cậu nhóc nhanh
nhảu truyền giọng nói trong veo đến người đang cõng mình :
- Vũ không muốn đâu, không muốn xa…
- Ngoan nào Thiên Vũ, con sẽ sớm được gặp mẹ Thiên Di
thôi!
Thoáng chút tiếc nuối trên nét mặt mất tia vui mừng,
Thiên Vũ tựa chiếc càm nhỏ xinh vào bờ vai rắn chắc, thở nhẹ từng
hơi.
- Nhưng…
- Ngoan nào, đừng cải lời! Thiên Vũ là ngoan nhất
nhà mà!
Vẫn chất giọng nghiêm nghị khi nãy, từng câu chữ
rành rọt như nhấn mạnh làm cậu nhóc im thin thít. Một lúc sau, Thiên
Vũ mới dám nhỏ giọng đáp :
- Con biết rồi! Sau này, con sẽ méc mẹ Thiên Di cho
xem!
Cười nham hiểm, chàng trai kia khẽ ngoái cổ lại rồi
thì thào với chất giọng gian manh :
- Thách con đấy! Có tin con sẽ đáp đất không?
- A, không dám. Hi hi…
Tiếng cười cứ thế vang vọng mãi một lúc lâu. Dưới
ánh nắng vàng rực đầy tia ấm áp, bầu không khí như quang đãng hơn
nhờ những hành động vui nhộn từ tít xa. Những thanh âm trong trẻo như
lẫn vào không trung, tạo nên một giai điệu truyền cảm khó tả.
Mãi lúc lâu, khi cả hai đã mệt nhoài và không còn
đủ sức lực để tiếp tục chạy giỡn trên thảm cỏ rộng lớn nữa thì
những âm thanh ấy dường như lặn hẳn vào gió.
Chạy lại chỗ chiếc bàn tròn đầy ấp bánh trái,
Thiên Vũ cười tinh nghịch rồi lè lưỡi :
- Con mệt quá! Mà hôm nay trời đẹp thế không biết!
Hai ông cũng đẹp thế không biết!
Đã quá rành cái trò nịnh nọt kia nên Trương Tề chỉ
phì cười rồi lăm lia nhìn cậu nhóc tinh ranh. Ông và Lâm Kỳ thừa biết
nhóc con tinh nghịch Thiên Vũ muốn gì mà!
- Muốn ăn thì cứ “tự nhiên”, con không cần dùng lời
mật ngọt dụ khị hai lão già này đâu.
Bật cười lớn, Lâm Kỳ gieo tia nhìn hài lòng lên
người chàng trai trước mặt. Ông khẽ gật gù rồi quay sang cậu nhóc
Thiên Vũ, nói bằng giọng nghiêm khắc :
- E hèm, phải rửa tay trước khi ăn, quên rồi sao Thiên
Vũ?
- Dạ! – Ngoan ngoãn gật đầu.
Rinh luôn dĩa bánh trên tay, Thiên Vũ chạy vọt vào
nhà rửa tay rồi măm măm một cách ngon lành.
Bên ngoài, hai người trung niên lại tiếp tục chuyện
trò vui vẻ. Còn lại chàng thanh niên kia, cậu tựa lưng vào góc cây
gần đó rồi khép hờ mắt, để cho dòng kí ức trong đầu ùa về như con
sóng tràn vào đất liền.
Trong vô thức, bàn tay ấy khẽ mò mẫm trong túi lấy
ra chiếc phone quen thuộc. Chiếc phone đã theo cậu trong dạo thời gian
gần đây. Đặt phone lên tay và mở âm lượng lớn nhất, chàng trai ấy nhẹ
thả mình vào những chất giọng quen thuộc đang vang lên trong phone.
Đúng là thời buổi công nghệ thông tin hiện đại, việc
gì cũng có thể làm được!~
------------------------------------
- Anh Chính An!
Ngồi xuống ghế, Thiên Di chậm rãi đưa tia nhìn nghi
hoặc sang chàng trai đang ngồi châm chú đánh máy. Vào giờ này, mọi
người trong tổ chức đều đã nghỉ ngơi, trong căn phòng lớn chỉ còn
lại mình Chính An là vẫn ngoan cố vùi đầu vào công việc. Cũng vì
nắm bắt được khoảng thời gian vắng vẻ này nên sóc con mới có mặt ở
tổ chức, vào lúc này.
Tối hôm đó, sau khi chứng kiến Vĩnh Kỳ khóc thì
Thiên Di mơ hồ nghĩ ra vấn đề gì đó. Lý do gì mà một người trước
giờ luôn cười đùa, luôn mạnh mẽ lại có thể rơi nước mắt? Còn Vĩnh
Khoa, tại sao cậu lại biến mất một cách bất ngờ như vậy? Tại sao
Chính An lại luôn lui đến tổ chức và không mảy may trò chuyện cùng
một ai trong dạo gần đây? Tại sao anh chàng bác sĩ trẻ A Huân lại
cười buồn mỗi khi chỉ ở một mình trong phòng làm việc? Và Minh
Tuấn, tại sao Minh Tuấn lại hỏi cô những vấn đề chẳng liên quan, và
tại sao cậu lại biết nhiều về Vĩnh Khoa đến vậy?
Những câu hỏi kia được sóc con thu góp từ những lần
quan sát và trò chuyện cùng những con người luôn mờ mờ ám ám ấy. Cô
luôn đợi đến một lúc nào đó có thể được biết hết sự thật!
Dạo gần đây, Vĩnh Kỳ vẫn giữ nguyên thái độ như
trước. Chỉ là, khi Thiên Di đã biết được thật sự Vĩnh Khoa chính là
Vĩnh Kỳ thì khoảng thời gian dài dằng dặc gần đây, Vĩnh Kỳ đã trở
về với chính tính cách, con người thật của mình. Có điều, khác ở
chỗ là cậu dường như đã thay đổi hẳn. Trầm lặng và vô cảm là hai
từ có thể miêu tả Vĩnh Kỳ lúc này, điều đó làm Thiên Di không ngừng
suy nghĩ về vấn đề đang được che giấu. Có liên quan đến Vĩnh Khoa
chăng?
Vào ngày rảnh, Thiên Di thường tìm cớ để mò đến
bệnh viện – nơi A Huân đang làm việc. Có những lúc, Thiên Di chỉ lén
đến và lén quan sát nét mặt của chàng bác sĩ trẻ. Điều nghi hoặc
là ánh mắt đượm buồn mãi nhìn xa xăm và nụ cười có như không đang
gột tả tâm trạng A Huân mỗi khi phòng làm việc chỉ có mình cậu.
Những lúc như thế, Thiên Di chỉ biết giữ im lặng rồi lặng lẽ rời
khỏi bệnh viện như chưa từng đến. Cho đến một hôm, có cơ hội được
trò chuyện cùng A Huân thì Thiên Di càng ngạc nhiên hơn hẳn. Một anh
chàng dịu dàng, mang dòng máu của biển cả trong người, luôn trò
chuyện một cách thoải mái và chân thật với người khác lúc xưa đã
biến mất. Thay vào đó và một chàng bác sĩ lạnh đạm, tia nhìn lúc
nào cũng đượm buồn xa xăm, nhìn về một hướng nào đó. Cách nói
chuyện thì lạnh lẽo, vô vị, dường như cậu còn chẳng muốn trò chuyện
cùng một ai. Nhưng vì đó là Thiên Di nên cậu mới chịu hé miệng chăng?
Chính An, một người cũng khá thân với Vĩnh Khoa và
Thiên Di cũng khác hẳn mọi khi. Làm việc bất chấp ngày đêm, chẳng
nói chẳng rằng cứ như người câm. Những lúc nhìn thấy Thiên Di thì nở
nụ cười ngượng ngạo mà chính cậu cũng chăng khi nào nhận ra. Để
được trò chuyện cùng Chính An thì còn khó hơn cả A Huân. Mỗi khi
Thiên Di đến tổ chức thì chỉ bắt gặp một dáng người ngồi chăm chỉ
nhìn vào màn hình máy tính như một con robot đã được lập trình sẵn
vậy. Muốn bắt chuyện còn khó hơn cả. Lúc ấy, Thiên Di chỉ biết im
lặng ngồi bên cạnh và quan sát Chính An làm việc. Còn Chính An, cậu
cứ làm việc một cách hăng say như thể không hề biết đến sự tồn tại
của cô nhóc ngồi cạnh mình.
Rốt cuộc thì chuyện quái gì đã làm thay đổi ba con
người kia chứ?
- Em tìm anh?
Chất giọng trầm ấm phá tan cái suy nghĩ trong đầu
và mang Thiên Di quay về với thực tại.
Cuối cùng thì Chính An cũng chịu hé môi nói chuyện
rồi ư? Sóc con có nghe lầm chăng? Là Chính An đang nói thật sao?
Dẹp hẳn công việc sang một bên, Chính An xoay người
về phía cô nhóc rồi trầm tư đặt câu hỏi :
- Mấy hôm nay em cứ đến tổ chức là vì muốn nói
chuyện với anh, phải không?
Chính An thừa biết Thiên Di đến tìm cậu là để làm
gì mà. Chỉ là, cậu không đủ can đảm để đối mặt với cô nhóc thôi.
Làm sao, làm thế nào hay bằng cách nào mà cậu có thể nói toàn bộ
sự việc cho Thiên Di biết đây?
- Anh Chính An, em biết, anh là người bạn, người anh
tốt nhất. Anh cũng là người hiểu rõ tên ngốc Vĩnh Khoa nhất. Em muốn
biết, tại sao cả anh, anh Vĩnh Kỳ và A Huân lại khác xưa đến vậy?
Mọi người đang có chuyện giấu em, đúng không?
- Anh…
Thôi thì, đã đến lúc phải đối mặt với sự thật. Lẽ
nào cậu cứ mãi lẩn tránh trong bóng đêm như một tên hèn nhát sao!
Bấu chặt năm ngón tay, Chính An giương tia nhìn buồn
bã nhìn đâu đó rồi nhỏ giọng nói khẽ :
- Anh xin lỗi vì đã giấu em chuyện này quá lâu. Chỉ
vì anh sợ em sẽ không đủ sức để đối diện với nó. Ngay cả anh, Vĩnh
Kỳ và A Huân cũng đã đổ gục thì làm sao em có thể. Anh nghĩ vậy
đó. Nhưng, bây giờ có lẽ đã không còn giấu được nữa rồi. Em có
quyền được biết sự thật. Sóc con à, Vĩnh…
RENG RENG RENG