- Không! Đó là đề nghị của tôi. Cứ coi như, một mạng
đổi một mạng! Không ai có lỗi cả!
Câu nói ấy cứ được lặp đi lặp lại trong đầu anh
chàng đang ngồi bên bậu cửa kính trong suốt, mãi không ngừng. Nói như
thôi thúc, như trách mắng cậu, rằng cậu đã phạm lỗi và gây thương
tổn cho người mình thương yêu nhất.
Phải!
Đó là lời đề nghị của cậu!
Không một ai trong chuyện này có lỗi cả, lỗi là ở
cậu. Vì cậu đã không cứu được sinh mạng của người có ơn với gia
đình mình và vì cậu đã không thể nhìn ra tâm địa của con người đó
sớm hơn, để có cách khuyên ngăn ông sớm hơn, để không xảy ra chuyện
thương tâm như thế.
Vậy thì, cách giải quyết “một mạng, đổi một mạng”
ấy đâu phải không hữu dụng?
Chỉ trách cái đầu của cậu không thể nào nghĩ ra
một kế sách nào hoàn hảo hơn thôi. Đành thế, mặc dù tim cậu cũng
rất đau, cứ như có hàng vạn mảnh vỡ thủy tinh gim vào. Thật sâu.
Nhớ.
Tận sâu trong tâm trí của anh chàng anh tú là nỗi
nhớ vô hạn về thời khắc hạnh phúc và đáng trân trọng. Cậu rất nhớ
người con gái ấy. Rất nhiều!
Hằng ngày, việc nghe cái giọng trong trẻo của cô
nhóc con nghịch ngợm đã trở thành thói quen của cậu mất rồi. Đến
mức, cậu không nghĩ sẽ có lúc cả hai xa cách đến vậy!
Lần này, tuy việc hành động được cho là ngốc nghếch
này có thể kéo cả hai ra xa nhau, mãi mãi. Nhưng, vì cuộc sống là
muôn vàn thử thách mà, cứ cho là sẽ có cầu vòng sau cơn mưa đi.
Đề nghị được đưa ra vào cái hôm định mệnh ấy có lẽ
là một đề nghị đúng. Vì lời đề nghị kia, có thể sẽ thay đổi cả
một con người. Cậu tin là thế!
Gặm nhắm nỗi nhớ một mình trong mỗi đêm đã là thói
quen trong khoảng thời gian gần đây đối với chàng trai này. Cứ cô độc,
hiu quanh như thuở ban đầu, cái thuở mà cậu chưa được gặp mặt cô nhóc
con nào đó.
Buồn.
Nỗi buồn cứ đan xen vào nỗi nhớ, ăn sâu vào máu của
cậu như một loại côn trùng gây hại, khiến mọi suy nghĩ, hành động
của cậu dường như bị kìm hãm, hạn chế. Thường ngày, cậu chỉ việc
nằm ườn ra đó và dán mắt vào trần nhà, đốt cháy mọi suy nghĩ,
triệt tiêu mọi buồn phiền.
Đã có những khi, cậu muốn bay ngay về nơi nào đó
thật nhanh. Và, cô nhóc con đã gây ra nỗi nhớ trong cậu sẽ hiện diện
ngay trước tầm với, cậu sẽ chạy đến cạnh cô và thì thầm vào tai
“Anh nhớ em!”.
Nhưng, điều đó chắc chỉ có trong mơ.
Hiện giờ, ngay cả một cú gọi cậu cũng chẳng dám
thực hiện để gởi gấm nỗi nhớ của mình nữa là. Không phải vì cậu
không muốn. Mà là vì, cậu đã trót hứa với một người, rằng cậu
phải “mất tích” trong một thời gian khá dài. Chẳng biết là bao lâu
nữa.
Chỉ mong rằng, nhóc con kia đừng suy nghĩ lung tung,
đừng khóc vì cậu. Và quan trọng là, đừng hận cậu…
Thế đã đủ!
------------------------------------
Tích tắc.
Tích tắc.
11h đêm, tổ chức DemonWhite :
Cạch. Cạch. Cạch
Màn hình máy tính sáng trưng liên tục hoạt động và
đưa ra những dòng chữ cần thiết cho người xem. Bàn tay thon dài gõ
miệt mài lên bàn phím, tạo ra những con chữ chạy dài trên màn hình
đang bật sáng.
1 sáng, tổ chức DemonWhite :
Chính An ngồi đó, mắt dán chặt vào chiếc máy tính
đang thực hiện nhiệm vụ quan trọng giúp mình. Gương mặt anh tuấn có
phần hốc hác sau nhiều ngày liền làm việc miệt mài cùng những
khoảng thời gian u buồn vô tận. Nhưng bây giờ, nét mặt hăng say vì
“công việc quan trọng” đã làm gương mặt ấy bừng sáng, không phải do
ảnh hưởng từ ánh sáng của chiếc máy tính kia mà là ánh sáng từ
tia hy vọng mới vừa lóe lên sau những cuộc nói chuyện trong ngày hôm
qua.
Trước đó, khi vừa trò chuyện và mách “sự thật dối
lòng” cho cô nhóc Thiên Di nghe thì lập tức, Chính An liền nhớ đến
một việc khá quan trọng mà cậu đã có “dính dáng ngầm” đến.
Để lại Thiên Di và mối nghi ngờ to đùng về việc
chồng mình cả gan đi ngoại tình trong lúc đi công tác ở ngôi nhà đầy
ánh đèn điện, Chính An vội tức tốc phi như bay đến phòng làm việc
của tổ chức để thực thi những ý nghĩ ban nãy lóe lên trong đầu cậu.
Và, đã có kết quả cho sự thành khẩn của Chính An.
Là thế này, khi xưa, vì để tiện bề theo dõi mọi
hành động trong tổ chức và quan sát “bằng tai” hết thảy mọi thứ
diễn ra vào mỗi giờ nên anh chàng chủ tịch lắm trí đa mưu Trương Vĩnh
Khoa đã cho gắn máy nghe “nhí” vào toàn bộ các khu trong tổ chức. Lẽ
tất nhiên, ở phòng của chủ tịch cũng có một chiếc. Hôm đó, Chính An
tình cờ biết được nên đã nảy ra một ý định nho nhỏ cho riêng mình.
Với tài năng của mình và những am hiểu về các máy
móc cũng như thiết bị hiện đại, Chính An đã dễ dàng lòng ghép
chương trình đặc biệt của mình vào trong chiếc máy kia và kết nói
vào vi tính riêng của mình trong tổ chức – chiếc máy mà chỉ mình
Chính An có quyền sử dụng.
Việc làm “lén” đó, Vĩnh Khoa nào hay biết!
Xem ra, lúc đó, trí thông minh của Chính An không phải
thừa thãi. Nhờ thế mà lúc này cậu mới có thể dễ dành tìm vị trị
của ai đó trong vài tiếng đồng hồ miệt mài gõ “cạch, cạch” trên bàn
phím máy tính.
Bây giờ, Chính An chỉ việc kích hoạt chương trình
đặc biệt kia là xong!
Mọi việc diễn ra khá suôn sẻ và thuận lợi với
Chính An, cậu chỉ việc lưu lại số di động “bí mật” và địa chỉ cần
đến.
Thật hoàn hảo!
Ý là, không phải “cách làm” của Chính An thật hoàn
hảo mà là “âm mưu” của vị chủ tịch trẻ kia. Mọi thứ hoàn hảo đến
không ngờ! Và, Chính An chính là người sẽ phá tan sự hoàn hảo kia
một cách bất ngờ nhất.
Cứ chờ đó, Trương Vĩnh Khoa ạ!
-----------------------------------
Sương sớm.
Từng hạt sương long lanh nhẹ lăn dài trên tán lá xanh
um sau trận mưa rào ban tối.
Đúng như người ta nói, sau cơn mưa trời lại sáng.
Hôm nay, quang cảnh thoáng đãng, tinh sạch hơn hẳn hôm
qua.
Bầu trời trong vắt màu thiên nhiên tuyệt đẹp, trên
nền trền trời chan hòa cung mây ấy là những hình thù đáng yêu, hóm
hĩnh từng mỗi cụm mây xốp mịn như kẹo gòn, thu hút ánh nhìn từ
chàng trai đang ngồi đó.
Nghiêng đầu tựa vào tấm kính trong suốt trong một khu
khách sạn tiếng tâm ở một đất nước có vai trò lãnh đạo. Chàng thanh
niên với gương mặt thoáng nét buồn khẽ đẩy tia một vòng quanh khung
cảnh thơ mộng trước mắt, hững hờ theo dõi nhịp sống ngày một trôi đi
với từng nhịp thời gian trống vắng, không một ai để tâm sự. Với khung
cảnh tuyệt đến thế thì cậu rất cần một người ở bên cạnh, vào lúc
này. Nhưng, bất lực, vì lúc này, chẳng một ai bên cạnh cậu cả!
Reng reng reng
- Alo?
Chán nản nhấc máy với mớ tâm trạng hỗn độn, chàng
trai kia khẽ nói vào điện thoại với chất giọng mệt nhoài.
Chàng trai ấy thừa biết ai là người hay thường gọi
điện cho mình nên cũng chẳng hồi họp hay vui mừng nữa. Nhưng, lần
này, suy nghĩ của cậu đã sai hoàn toàn. Người vừa-gọi-đến không
phải là người hay-gọi-điện cho cậu.
- Là tôi đây.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói quen đến khó
quên, phải nói là không thể nào quên được. Chất giọng trầm trầm đơn
điệu nói nhẹ vào điện thoại, cho thấy người gọi điện có tâm trạng
rất điềm tĩnh, chẳng hề nghi ngờ hay tò mò, cứ như người gọi ấy đã
biết rất rõ và tường tận mọi chuyện đã diễn ra vậy!
Đúng vậy! Chính anh chàng điển trai Dương Chính An
chứ không ai khác!
- …
Im lặng hồi lâu, chàng trai đang nằm trên chiếc giường
rộng êm ái ấy nhanh chóng ngồi bật dậy, vì ngạc nhiên. Cậu thừa
biết ai là người gọi điện, nhưng, tại sao người đó lại biết…
Hừ!
Chết thật!
Tại sao cậu lại quên mất con người có nhan sắc “trẻ
hóa” kia lại thông thạo mạng internet và các thủ thuật vi tính cơ
chứ?
Quả là một sai lầm lớn khi gọi điện để “cảnh báo”
anh chàng “mưu trí” kia!
Trầm ngâm hồi lâu với dòng suy nghĩ khá chính xác
của mình, chàng trai ấy lạnh lùng nói vào điện thoại với chất
giọng tỉnh bơ như không biết gì.
- Sao cậu…
Chưa kịp để ai đó nói hết câu của mình thì người
gọi đến đã hung hăng nói vào điện thoại. Tráo trợn và đầy bất ngờ.
Cứ như một món quà tặng dành cho con người thích “đùa” người khác
kia!
- Im lặng và ra mở cửa cho tôi. Mau lên đi chủ tịch…
Trương Vĩnh Khoa!
- Gì hả?
Tròn mắt ngạc nhiên, Vĩnh Khoa như không tin vào tai
mình và những từ ngữ vừa vụt qua não bộ. Từng tế bào thần kinh như
run lên bần bật khi trí não giàu vitamin… À, trí não giàu chất xám
của mình đã phân tích kỹ lưỡng những thanh từ có phần quan trọng ấy
xong.
Chuyện gì đang diễn ra thế?
Vĩnh Khoa đang “cư ngụ” tại Mỹ, không phải đang có
mặt tại tổ chức ở Việt Nam. Tại sao lại phải ra mở cửa? Hiện giờ
Chính An vẫn đang ở Việt Nam kia mà? Dù cho có thông thạo và rành về
lĩnh vực mạng thông tin thì Chính An cũng không thể nào tìm được manh
mối của cậu nhanh đến vậy chứ?
Nghi ngờ nhìn về phía cửa phòng, Vĩnh Khoa khẽ nhíu
mày rồi bước nhẹ đến cạnh cánh cửa đang đóng im lìm.
Có nên mở không?
Nếu đúng là Chính An, thì cậu phải giải thích rõ
mọi chuyện trong lúc này ư?
Còn nếu không phải… thì sao?
Điên thật! Đó đã đúng là giọng nói đặc trưng của
Chính An rồi còn gì? Nhầm lẫn sao cho được!