Chần chừ.
Do dự.
Cầm chặt chiếc điện thoại vừa lóe sáng trên tay,
Vĩnh Khoa không ngừng nghi hoặc dán chặt mắt vào cánh cửa bất động
trước tầm nhìn. Tư tưởng trong cậu đang đấu tranh mãnh liệt : Một là
mở và giải thích với Chính An mọi chuyện. Hai là không mở và lập
tức trốn khỏi đây để Chính An không tìm thấy.
Vòng luẩn quẫn tâm trí không ngừng dẫn dắt Vĩnh Khoa
đi hết mê cung này đến mê cung khác, khiến cậu không tài nào tập trung
được.
Reng reng reng
Đột nhiên, chiếc điện thoại trong tay cậu lại phát
sáng và run liên hồi. Lần này, người gọi là một người khác, không
phải anh chàng Chính An mưu lược.
Không hề nghĩ suy, Vĩnh Khoa thụt lùi lại vài bước,
ấn điện thoại và nghe.
- Hôm nay sao? Được, tôi biết rồi!
Cúp máy, Vĩnh Khoa khẽ thở dài rồi lùi lại thêm
vài bước nữa. Khác với những lần do dự khi nãy, cậu không ngần ngại
gì mà nhấn phím điện thoại để gọi cho phục vụ phòng. Chưa đầy 5
phút, cậu đã tiếng người phục vụ trước cửa phòng mình và người
phục vụ kia đã thực hiện đúng những gì cậu nói qua điện thoại,
không sót một chi tiết nào.
- Chào cậu, tôi được Vĩnh Khoa gọi đến bảo đón cậu.
Hiện cậu Trương đang đợi cậu dưới sảnh khách sạn ạ!
- Ừ. Tôi biết rồi!
- Mời cậu theo tôi.
- Được.
Mẫu đối thoại ngắn gọn và xúc tích kia không thoát
khỏi tai Vĩnh Khoa. Khá hài lòng với những gì vừa xảy ra, Vĩnh Khoa
ung dung cho điện thoại vào túi rồi nhếch môi cười lạnh.
Đợi cho đến khi không còn một ai đứng trước cửa
phòng mình thì Vĩnh Khoa mới nhẹ nhàng đặt tay lên tay vịn, đẩy nhẹ.
Nụ cười trên khóe môi đỏ mộng vẫn nguyên vẹn.
Cạch!
Không gian bên ngoài khá lạnh và tươi mới, hàng mi
cong vút khẽ chớp nhẹ vài cái rồi đột nhiên khựng hẳn trong làn gió
tươi mát vừa tràn vào giang phòng ấm cúng.
Nụ cười trên khóe môi mộng đỏ cũng chẳng còn thấy
đâu.
Ngạc nhiên nhìn người đang đứng trước mặt mình, Vĩnh
Khoa chỉ biết trừng mắt khó tin chứ không nói gì. Cậu hoàn toàn bất
động khi nhìn thấy anh chàng đang hếch môi cười, như châm biếm.
Làm thế nào có thể chứ?
Tên phục vụ phòng đáng chết! Dám không thực hiện
nhiệm vụ được giao!
- Tôi thừa hiểu tính cậu, Vĩnh Khoa ạ! Nên, người
phục vụ ấy là vô tội. Định không mời tôi vào phòng nói chuyện sao?
- Cậu… - Bỗng, một ánh đèn sáng chói lóe lên trong
tâm trí Vĩnh Khoa. Cười lạnh, cậu thản nhiên khoanh hai tay trước ngực,
gieo tia nhìn lạ lẫm lẫn dò xét lên người anh chàng trước ngưỡng cửa
hồi lâu rồi ngờ nghệch cất giọng, nói với gương mặt tỉnh bơ - … là
ai? Tôi có quen cậu?
Khà khà!
Thật tài! Thật vẹn toàn! Cứ giả vờ như cậu đang
mất trí nhớ cũng hay.
Cười thầm trong bụng, Vĩnh Khoa vẫn giương đôi mắt
“thỏ non” của mình nhìn sang Chính An cứ như là hai người chưa từng
gặp mặt nhau thật vậy. Tại sao con người này lại tài ba đến mức
hoàn hảo như thế chứ? Nói dối mà không hề chớp mắt!
À, không! Cũng tương tự lúc Chính An lừa gạt cô nhóc
cả tin Thiên Di đó thôi. Sẽ ra sao nếu Vĩnh Khoa biết chuyện tày trời
đó nhỉ?
- …
Grừ!!!
Cái tên này!
Định chơi trò mất trí nhớ nữa sao?
Cũ mèm!
Ho nhẹ, Chính An khẽ đảo mắt một vòng quanh con
đường nhỏ trong khách sạn rồi nhếch môi cười gian manh. Chẳng nghĩ
tình, Chính An thẳng thừng giơ tay lên, đẩy mạnh vào người Vĩnh Khoa
khiến cậu thụt lùi lại vài bước chân, bước trở lại vào phòng. Theo
đó, Chính An nhanh chân bước vào phòng và tiện tay đóng cửa, cài
chốt khóa trong.
Nhanh, gọn, lẹ và đầy bất ngờ!
Có hơi ngạc nhiên nhưng Vĩnh Khoa vẫn cố giữ được
bình tĩnh trước thái độ “muốn ăn đấm” của tên bạn thân thối tha Dương
Chính An. Vờ “ngây thơ”, Vĩnh Khoa gằng giọng rồi gắt lên, đồng thời
cũng chuyển ánh mắt không vui sang người lạ mặt vô duyên :
- Làm gì hả? Đã nói tôi và cậu không quen nhau. Có
tin tôi gọi bảo vệ không?
Cười nhạt nhẽo, Chính Anh hất hàm, nói với giọng
như ra lệnh, cùng điệu bộ gian manh khó lường :
- Gọi bảo vệ? Được, cứ thỏa thích. Tôi chiều cậu!
Gậy ong đập lưng ong đây mà.
Còn gì để nói hay để ngụy biện đây Trương Vĩnh Khoa?
- …
Thấy Vĩnh Khoa im lặng không nói gì, Chính An nhân cơ
hội nói tiếp những gì đã được dồn nén bấy lâu trong cậu, bằng
giọng căm phẫn, tức giận :
- Cậu rất muốn chết, đúng không? Có biết vì chuyện
cậu giả chết mà mọi người dường như mất hết mọi dũng cảm để đối
mặt hay không? Khi hay tin, anh Vĩnh Kỳ dường như ngã quỵ, cậu đã từng
nhìn thấy anh ấy rơi nước mắt vì cậu chứ? Còn A Huân, ngày càng mất
thần, chẳng còn vui vẻ, năng động như ngày nào. Ngay cả tôi, tôi cũng…
Còn vợ cậu, cậu có biết khó khăn lắm bọn tôi mới giữ kín được
chuyện này không? Nếu biết, cậu nghĩ sóc con có sống nổi không? Vì
tan lễ của cậu tổ chức rất nhỏ nên bọn tôi đã lơ là và không hề xem
mặt người mình đã chôn. Buồn cười thật, tại sao lúc này tôi mới
nghĩ đến chuyện quan trọng đó nhỉ? Nếu biết được, người nằm dưới
mồ không phải cậu thì bọn tôi đã không như thế rồi. Lần này, trò
đùa của cậu là rất quá đáng, Trương Vĩnh Khoa ạ!
Kịch.
Tròn mắt ngạc nhiên, Chính An nhìn trừng trừng dáng
người thanh niên anh tú vừa quỳ kịch xuống nền gạch hoa mĩ không
chớp.
Sao chứ?
Con người hiên ngang trước giờ không bao giờ cuối đầu
trước ai, nay lại có hành động thấp hèn đến như vậy ư? Việc gì mà
Vĩnh Khoa lại phải quỳ rạp xuống đất như thế?
Tuy đã từng thấy Vĩnh Khoa rơi nước mắt nhưng chuyện
đang xảy lúc này là chưa khi nào Chính An nhìn thấy. Thậm chí là
chẳng một lúc nào, một thời khắc nào anh chàng chủ tịch trẻ tuổi
ấy lại đi làm như vậy cả.
Rốt cuộc là chuyện kinh khủng gì đã xảy ra? Tại
sao… tại sao Vĩnh Khoa lại thay đổi đến mức này?
Bất động vài giây, cuối cùng, Chính An cũng lấy lại
được bình tĩnh. Dẹp bỏ sự ngạc nhiên đang chiếm trọn tròng mắt,
Chính An trầm giọng gọi khẽ :
- Cậu…
- Chính An, tôi… xin lỗi!
------------------------------------------
Sân bay :
- Thiên Di, em đi thật sao?
Với hơi thở gấp gáp vì chạy một mạch đến tận sân
bay khi vừa nhận được tin nhắn từ cô nhóc tinh nghịch, Vĩnh Kỳ khó
nhọc thốt lên từng chữ trong tiếng thở đứt quãng. Đưa ánh nhìn mong
đợi nhìn cô nhóc hồi lâu, cậu lại chuyển mắt sang người con trai mà
cậu đang căm hận lúc này đang đứng cạnh Thiên Di bé nhỏ.
Không sai! Anh chàng đứng cạnh cô chính là Minh Tuấn!
Tối hôm đó, sau khi nghe Chính An nói chuyện xong thì
Thiên Di đã không ngừng suy nghĩ. Cô nhóc không cho rằng Vĩnh Khoa đã đi
công tác xa giống như lời Chính An thuật lại chút nào. Càng không tin
Trương Vĩnh Khoa chồng cô lại đi dan díu với con “mắm” nào bên ngoài.
Nếu có, chắc chắn cậu sẽ chết chắc! Nhưng, điều đó
rất hiếm để được xảy ra!
Một đêm trằn trọc suy nghĩ về chồng mình, cuối
cùng, Thiên Di đã đưa ra quyết định cho riêng mình khi nhận được dòng
tin nhắn từ số điện thoại của anh chàng lớp trưởng lớp Hội họa,
với nội dung :
“Di, Tuấn biết hiện giờ tâm trạng Di rất buồn bực,
về chuyện của Vĩnh Khoa, đúng chứ? Nhưng mà, Di nè, nếu một người
con trai, một người chồng thực sự yêu thương người con gái, người vợ
của mình, thì hẳn là anh chàng ấy sẽ không ra đi mà không hề nhắn
nhủ điều gì với vợ mình. Và hẳn là, sẽ không bao giờ làm người yêu
thương phải khóc. Vì, khi yêu, ai mà không muốn mang lại hạnh phúc cho
đối phương. Di có cảm thấy mệt mỏi không? Mệt mỏi vì phải nghĩ
nhiều và suy đoán lung tung? Mệt mỏi vì bị dày vò trong nước mắt?
Mệt mỏi vì mọi thứ đang diễn ra? Với Tuấn, Di thật mạnh mẽ, mạnh
mẽ đến mức không còn đủ sức để chóng chọi khi mọi thứ đã quá tải.
Từ bỏ luôn là quyết định không dễ dàng, và rất ít người có thể
làm được điều đó. Khi không hạnh phúc, bên nhau mà cứ dày vò, đau
khổ thì sao không buông tay nhau ra. Để không phải cắn rứt và cho rằng
mình đã sai ngay từ lúc khởi đầu? Có lẽ, duyên của Di và Vĩnh Khoa
đã hết. Có lẽ, số mệnh hai người đã đùa hai người quá lâu. Vậy
thì, tại sao không tự giải thoát cho nhau, để Di không phải khóc khi
không biết rằng chuyện gì đang diễn ra quanh mình? [..] Nếu muốn, Di
hãy đi đâu đó cho thư thả. Tuấn sẽ là người đi cùng Di, Di nhé?”
Những gì Minh Tuấn viết trong tin nhắn điều là sự
thật. Chúng đều là những gì luôn luẩn quẩn trong đầu của Thiên Di
trong dạo gần đây. Và rồi, Thiên Di đã khóc, khóc mà chẳng biết lý
do. Cô cũng chẳng cần biết Vĩnh Khoa đã giấu cô chuyện gì, cũng
chẳng cần biết hiện giờ Vĩnh Khoa đang ở đâu.
Có quan trọng không chứ?
Thiên Di không quan tâm đến con người đó nữa. Có lẽ,
hai người nên sớm kết thúc thì hơn!
“Di muốn thăm Thiên Vũ”
Sau khi đã trả lời lại tin nhắn của Minh Tuấn, sóc
con khẽ nằm xuống giường rồi cố nhắm mắt để ngủ. Không hiểu sao, cô
lại chẳng thể chìm vào giấc ngủ và lãng quên mọi chuyện được. Cho
đến rất lâu, rất rất lâu sau đó, đến khi không còn ý thức được nữa
thì cô nhóc mới dần dần chìm vào giấc ngủ muộn. Tạo cảm giác thư
giản cho cái đầu đang căng cứng của mình.
Đó chính là nguyên do khiến Thiên Di chọn chuyến bay
hôm nay để sang Mỹ cùng Minh Tuấn. Đáng ra, cô cũng định từ biệt
Chính An, nhưng mà, gọi mãi chẳng thấy cậu nghe máy và tìm đến tổ
chức cũng chẳng thấy bóng dáng anh chàng ấy đâu cả. Còn A Huân, vì
hôm nay có ca mổ đột xuất nên anh chàng đành phải ở lại bệnh viện.
Không đến tiễn sóc con được, cậu cũng rất tiếc.
Tạm biệt người anh cả Vĩnh Kỳ xong, Thiên Di khẽ
cười nhẹ rồi kéo vali bước vào trong khi nghe thông báo vang lên.
Đứng đó, nhìn theo cái dáng nhỏ nhắn khuất dần sau
đám hành khách đông đút, Vĩnh Kỳ tự trách mình, vo tay thành hình
nắm đấm rồi xiếc chặt.
Mong sao Thiên Di luôn luôn vui vẻ!
Bên cạnh cô nhóc lại là tên Minh Tuấn đáng chết mà
không phải Vĩnh Khoa. Chết tiệt! Nếu không tại Minh Tuấn thì hiện
giờ, người đi cùng Thiên Di bé nhỏ phải là Vĩnh Khoa mới đúng. Nếu
không vì Minh Tuấn, thì giờ họ đã được hạnh phúc bên nhau…
Nhưng, đời đâu như là mơ. Chẳng ai có thể ngờ mọi
chuyện lại đi theo chiều hướng như thế cả. Có muốn cũng chẳng thể
nào ngăn cản được.