Sáng.
Một buổi sáng đẹp trời, mây nhuốm màu lạ lẫm, kinh
ngạc ngó nhìn khung cảnh im lìm bên trong giang phòng khách rộng lớn.
Từ dưới bếp, mùi hương của từng món ăn không ngừng
tỏa lan, vây bủa khắp căn nhà.
- Vợ yêu, ăn cơm nào.
Bỏ chiếc tạp đề ra khỏi người, Vĩnh Khoa lạnh giọng gọi cô vợ
bé nhỏ của mình xuống dùng bữa sáng. Khẽ nháy mắt với người giúp việc trong
nhà, cậu mờ ám nói khẽ :
- Nhớ nhé. Tất cả do tôi nấu.
Gật nhẹ đầu thay câu trả lời, cô giúp việc cười thầm rồi vội
đi làm việc của mình. Còn Vĩnh Khoa, cậu chỉnh chu lại trang phục rồi đảo mắt
quanh chiếc bàn thuỷ tinh đang chứa đầy thức ăn, cười mãn nguyện.
Vì chiều lòng cô vợ bé bỏng mà cậu phải chật vật từ sớm để
tìm nguyên liệu và sau đó thì... đứng một bên quan sát cô giúp việc tốt bụng đã
đồng ý giúp cậu hoàn thanh bữa sáng theo yêu cầu oái ăm của cô chủ đáng yêu.
Gì mà phải có một bữa sáng đúng nghĩa? Gì mà nếu là mì gói
thì em sẽ không ăn?
Hừ! Muốn đầy đoạ chồng mình thì có.
Tất cả cũng tại Dương Chính An chết bầm hại cậu mà ra. Nếu
không tại tên lắm chuyện, ba hoa Chính An thì Thiên Di làm gì mà có cơ hội điều
khiển Vĩnh Khoa chứ!
Nhưng cũng nhờ thế mà cả hai mới tương phùng sau chuỗi ngày
đau khổ. Cười nhẹ, Vĩnh Khoa chậm rãi bước từng bước lên bậc thang lầu. Nơi cậu
sắp đến, đương nhiên là phòng ngủ.
Cạch.
Đẩy cánh cửa, Vĩnh Khoa chuẩn bị bộ mặt vui vẻ nhất có thể rồi
cất bước đến bên chiếc giường lớn. Gương mặt từ hạnh phúc chuyển sang u ám đến
không ngờ.
Sao chứ? Trông khi cậu phải dậy từ sớm để lo bữa sáng thì cô
vợ ngốc nhà cậu lại hăng say mà "nướng" một cách ngon lành? Đã thế,
khi cậu dùng chất giọng ngọt ngào của mình để gọi "Vợ ơi, ăn cơm" thì
cô vẫn chẳng nhúc nhích hay định ngồi dậy ư?
Quá đáng! Quá đáng mà!
Hầm hầm, Vĩnh Khoa đưa tay giật mạnh cái chăn Thiên Di đang
quấn chặt lấy, đanh giọng gọi :
- Vợ, dậy!
Ánh ban mai chan hoà chen mình vào khung cửa kính trong suốt,
từ tốn bò đến góc giường, tham lam chiếm một khoảng rộng nền nhà mà soi rọi.
- Ưm... Đang ngủ mà. Ai mà vô duyên quá.
Với giọng ngáy ngủ, Thiên Di đưa tay quơ loạn xạ trong không
trung để tìm kiếm chiếc chăn bông yêu dấu của mình. Mãi chẳng thấy, nhưng thôi
cũng chẳng cần. Tiếp tục quay mặt sang hướng khác, sóc con vô tư ngủ.
Hướng lên phía gương mặt lạnh tanh của chàng trai đang đứng
tần ngần cạnh mép giường, nắng ngập ngừng thăm dò mọi nhất cử nhất động của ai
kia. Khí lạnh lan toả, đánh đuổi vệt nắng nhàn nhạc còn sót lại trên nền gạch
bóng loáng.
Quăng luôn cái chăn đang nắm chặt trong tay, Vĩnh Khoa
khoanh hai tay trước khoang ngực rồi gằng giọng :
- Anh đếm tới 3 mà không chịu ngồi dậy thì đừng trách. 1...
Ngáy ngủ, Thiên Di ngẩng đầu lên một lúc rồi nhanh miệng đưa
ra lý do chín đáng cho mình.
- Anh quên rồi sao chồng yêu, vị trí trong nhà của chúng ta
đang được hoán đổi. Là hoán đổi đó.
Hoán đổi à? Hoán đổi ư? Vĩnh Khoa mặc kệ. Cậu đã cất công nấu...
À, không phải... đã cất công đứng kế bên người nấu để quan sát cách cho ra lò
món ăn. Dù gì thì cũng phải để con nhóc này thấy "tay nghề" của…
người hầu của cậu chứ!
- Dậy. Không nói nhiều. Không chống đối.
Môt cách thô bạo, Vĩnh Khoa khẽ khom người, bế xốc cô gái
nhỏ trong tích tắc.
Bị nhấc bổng một cách bất ngờ, Thiên Di tỉnh ngủ hẳn ra.
Nhìn thấy nét mặt lạnh như tiền của chồng mình, sóc con vội nhăn nhó đánh lạc
hướng. Mặc dù đang nắm trong tay quyền hành điều khiển chồng mình nhưng mỗi khi
trông thấy gương mặt lạnh tanh, hung hăng này thì sóc con không khỏi lo lắng
hay hoảng sợ.
- A, bỏ em ra, em cần vào nhà vệ sinh.
- Nếu em muốn... đáp đất nhanh. Anh sẵn sàng!
- Hả?
Ngẩng người sau câu nói mờ ám của Vĩnh Khoa, Thiên Di ngơ
ngác đưa mắt nhìn cậu thăm dò.
Nằm gọn trong vòng tay to lớn, ánh mắt ngây thơ cùng gương mặt
chẳng biết gì sắp xảy ra khiến sóc con trong đáng yêu vô cùng. Không cầm lòng
được trước nét đẹp hút hồn của vợ mình, Vĩnh Khoa nhẹ nhàng cuối đầu thấp xuống,
rồi lại nhẹ nhàng đặt lên bờ môi bé xinh một nụ hôn khẽ.
Đợi đến khi Vĩnh Khoa ngừng lại thì Thiên Di mới nhíu mày
khó chịu để che giấu sự ngượng ngùng (giờ này mà còn ngượng ngùng cơ đấy, đã là
vợ chồng rồi còn gì^^). Đánh vào bờ ngực rắn chắc, Thiên Di bĩu môi trách móc :
- Đồ biến thái.
Biến thái?
Cái con nhóc này... Thật là, vợ chồng hôn nhau cũng được cho
là biến thái? Ôi trời, chắc Vĩnh Khoa phải trích một ít thời gian cỉa mình ra để
huấn luyện lại cô vợ ngốc này mất! Cứ mãi thế này lỡ khi đang tung tăng dạo phố
cậu lại muốn hôn cô, cô kêu biến thái thì khổ.
- Vợ, muốn anh biến thái nữa không? Anh đang cao hứng đây!
Cao hứng? Cao... hứng.... Cái gì cơ?
Đỏ mặt, Thiên Di vội đá bay cái ý nghĩ "ghê rợn"
mang tính đen tối vừa loé sáng lên trong đầu mình, nhăn nhở nói :
- Muốn chết không chồng? Mau cho em xuống đi. Đói rồi.
- Không, em nhịn luôn đi. Chiều anh vợ nhé?
Dùng chất giọng gian manh nhất của mình, Vĩnh Khoa ma mị
nhìn cô vợ nhỏ đang ngoan ngoãn trên tay mình mà trong lòng vô cùng hả hê. Chẳng
là, cậu đã nắm được những gì cô vợ ngốc đang nghĩ đến trong đầu qua nét mặt
đáng yêu khi nãy.
Vẫn vậy, Thiên Di cứ dễ bị dụ hệt như lần đầu gặp mặt. Cứ thế
thì làm sao Vĩnh Khoa cầm lòng cho đành. Rồi cậu sẽ lại càng yêu say đắm con bé
vợ này mất thôi.
Cách dùng từ của Vĩnh Khoa lại trôi dào thêm sự phong phú
cho trí tưởng tượng cao xa của Thiên Di. Dè chừng nhìn Vĩnh Khoa, Thiên Di nhăn
mặt phản bác :
- Không. Không là không. Anh thật nham nhỡ. Em nếu trước khi
lấy anh biết được anh là một tên như thế thì sẽ không đồng ý lấy anh đâu.
- Muộn rồi. Em chẳng phải đã thuộc về anh còn gì?
Thản nhiên đáp lời, Vĩnh Khoa giương đôi mắt sâu hoắc đẹp mê
hồn nhìn chầm chầm người sóc con khiến cô bất giác đỏ mặt. Cái gì chứ? Bộ
mặt thật của Trương Vĩnh Khoa chồng cô đây ư? Ôi trời ạ, đúng là không
thể đánh giá một con người qua bề ngoài của họ mà.
Kẻ lạnh lùng ban đầu gặp mặt. Kẻ hung hăng, giận dữ
mỗi khi có chuyện gì đó bực mình. Kẻ bỗng chốc biến thành dịu
dàng ngay khi cô gái của mình gặp nguy hiểm. Kẻ ngốc nghếch luôn tự
hành động một mình. Kẻ có thể cười như thiên thần khi ở cạnh Thiên
Di. Kẻ có nét mặt đẹp mê hồn làm say đắm bao cô gái nhẹ dạ cả tin
như cô. Cái kẻ mang tên Trương Vĩnh Khoa này rốt cuộc có bao nhiêu bộ
mặt đây?
Những suy nghĩ lẩng đẩng khiến gương mặt Thiên Di
không ngừng biến đổi sắc thái biểu cảm. Nét mặt lúc nào cũng ngây
thơ đến mức người ta chỉ muốn véo cho một cái.
Vĩnh Khoa hài lòng lắm. Vì cậu thích ngắm gương mặt này của
vợ mình mãi. Trông dễ thương cực.
- Anh tin không, em có thể bỏ anh đấy!
Dọa ai?
Hừ! Cười gian, Vĩnh Khoa thẳng thừng đáp lời cô vợ
bé nhỏ không chút do dự :
- Cứ cho là vậy. Đơn li hôn anh không kí, chữ kí của em cũng
vô dụng. Còn nữa, em có chạy đằng trời cũng thoát khỏi Trương Vĩnh Khoa này
đâu.
- Thế thì em ngoại tình.
- Anh sẽ nuôi bồ nhí.
- Em bỏ nhà theo trai.
- Anh thâu đêm với gái.
- Đồ trẻ con.
- Thế thì người lớn đừng trách trẻ con.
- Anh...
- Thế nào? Còn gì nữa vợ thân yêu của anh!
Cứng họng.
Đau khổ nhìn kẻ thắng cuộc, Thiên Di chỉ còn biết dùng cách
van nài :
- Chồng yêu, em đùa anh mà. Hì hì, nhưng giờ em không muốn
đâu. Để... tối nhé?
- Tối làm gì vậy vợ?
Ngẩng người, Vĩnh Khoa tỏ vẻ không hiểu ý vợ mình, nghiêng đầu
hỏi lại với nét mặt "ngây thơ".
- Thì... chẳng phải anh muốn... muốn...
- Ha ha ha
Đến lúc này, Vĩnh Khoa đã không còn kìm chế được nữa. Cậu nhẹ
nhàng đặt Thiên Di xuống rồi bật cười sặc sụa, khiến Thiên Di ngơ ngác không hiểu
gì đang xảy ra, chỉ biết tròn mắt dẹt nhìn tên chồng ngốc đang ôm bụng cười
nghiêng ngả.
- Ha ha, vợ à, anh thích lối suy nghĩ của em lắm. Hay chúng
ta...ngay bây giờ luôn nhé? Anh không muốn để vợ mình chờ lâu đâu.
1 giây.
2 giây.
3 giây.
- Á á á á... Đồ xấu xa, dám trêu em.
Rầm.
Sau khi đã hiểu ra được vấn đề, Thiên Di trừng mắt nhìn tên
chồng gian manh của mình rồi chạy tót vào nhà vệ sinh. Đóng sầm cửa lại.
"Đúng là không trêu ai vui bằng vợ mà, đồ con nít ngốc!"
Nghĩ thầm, Vĩnh Khoa họ nhẹ rồi lại tiếp tục "giở
trò" ma quái.
- Vợ ơi, em sao thế? Là do em muốn...
- Á á á, anh im ngay. Còn nói nữa thì tối nay ngủ dưới đất
đi. - Thiên Di từ phía trong phòng vệ sinh nói vọng ra.
- Ơ, thế em không muốn anh nữa sao vợ?
Giở giọng, Vĩnh Khoa cố nén cười mà nói rõ ràng từng thanh từ.
Chưa kể đến việc cậu còn cố ý nhấn mạnh từ ngữ quan trọng nữa.
Rầm.
- Anh mà còn nói nữa thì tối nay cuốn gối ra đường đi. – Hét
lớn, Thiên Di nổi giận đùng đùng đá mạnh chân vào cánh cửa đang đóng
sầm lại.
Vẫn vô tư nhoẻn miệng cười thích thú, Vĩnh Khoa nhún
vai tỏ vẻ bất lực rồi nói vọng vào :
- Nhà này của anh mà vợ!
- Thế em sẽ dọn đồ về nhà mẹ. Hứ.
- À, thôi. Để anh dọn ra đường cho vợ vừa lòng.
- Anh có chịu im và đi xuống nhà không hả?
- Bà xã đại nhân của anh mau thay quần áo rồi xuống dùng bữa
sáng với anh nhé. À, nhớ đừng suy nghĩ đen tối nữa. Em ngày càng hư hỏng rồi đấy,
vợ à!
Trước khi đóng cửa phòng lại, Vĩnh Khoa còn cố tình bỏ lại
câu nói mang tính chất chòng ghẹo cô vợ nhỏ. Chỉ cần nghĩ đến nét mặt tức tối,
phùng mang trợn má của Thiên Di là cậu không nhịn được cười rồi.
Vui thật! Không ngờ Vĩnh Khoa lại cưới ngay con bé là chất
gây cười siêu siêu tốc. Sóc con ngay từ khi sinh ra đã là người dành cho nhà họ
Trương rồi.
Chậm rãi nhấc từng bước chân xuống nhà, Vĩnh Khoa
lại liên tưởng đến gương mặt tức tối của Thiên Di rồi không kìm chế
được, cậu bật cười sặc sụa. Ôi, cười đến chết mất thôi…
Rầm.
Âm thanh lạ từ trên phòng ngủ vọng xuống, khỏi cần
bước lên xem thì Vĩnh Khoa cũng đoán được đó là do nội công thâm hậu
của cô vợ bé nhỏ gây ra. Hẳn là cánh cửa nhà vệ sinh phải chịu đau
nhiều rồi.
Vĩnh Khoa nằm phịch xuống sofa, trong mắt ánh lên tia
vui hạnh phúc tột cùng. Ngày tháng nhung nhớ, khổ đau, tự dằn vặt
đã trôi qua rồi. Giờ là lúc cậu chính thức bù đắp cho Thiên Di, để
cô nhóc được vui vẻ, hạnh phúc.