- Diễm My, anh ở đây!
Suốt cả buổi chiều đứng đợi Diễm My khiến Chính An
không khỏi sốt ruột, bồn chồn, lo lắng. Ngay khi vừa nhìn thấy cô
nàng xuất hiện, Chính An phấn khởi giơ một tay lên không trung và cất
giọng gọi. Chẳng là, hôm nay là ngày hẹn hò đầu tiên của hai người.
Chỉnh chu lại trang phục, Chính An nhoẻn miệng cười
tươi nhìn người con gái vừa tiến lại phía cậu. Hôm nay trông Diễm My
thật đáng yêu.
Đưa tay vén lọn tóc trước mặt, Diễm My tinh nghịch
nhìn Chính An, khẽ hỏi :
- Anh đợi em lâu chưa?
- Anh vừa tới. Giờ ta đi thôi.
Nói rồi, Chính An kéo nhẹ khuỷu tay Diễm Mi, cả hai
cùng tiến vào khu vui chơi náo nhiệt. Đông đúc.
Tít xa, một cặp đôi lén lút nhìn nhau bật cười, rón
rén bước theo hai nhân vật chính của buổi tối hôm nay.
- Em muốn chơi trò nào?
Chất giọng trầm ấm của Chính An khẽ vang lên, đồng
thời, cậu cũng quay sang nhìn người con gái cạnh mình. Đặt câu hỏi.
- Ưm…
- Vợ yêu của anh, em muốn chơi trò gì nè?
Đột nhiên, cái chất giọng thân quen từ đâu vọng đến,
cắt đứt dòng suy nghĩ của Diễm My khi cô đang cố gắng chọn ra một
trò chơi thú vị nhất, vì tất cả các trò cô đều muốn chơi. Xoay
người lại, Diễm Mi tròn mắt nhìn hai nhân vật vừa xuất hiện trước
mặt mình, không thốt nên lời.
Về phía Chính An, cậu cũng bày ra một gương mặt hết
sức kinh ngạc nhìn hai kẻ vừa rớt xuống. Xem kìa, nhìn thật chướng
mắt.
Choàng tay qua eo Thiên Di đầy âu yếm, Vĩnh Khoa đưa tay
vuốt nhẹ mái tóc thơm dịu của vợ mình rồi cất giọng hỏi, cố ý để
ai đó nghe thấy được.
Thiên Di cố nén cười, khẽ nhón chân rồi véo một cái
vào chóp mũi Vĩnh Khoa, lém lỉnh dùng chất giọng ngọt ngào để nói.
- Chồng của em chọn đi, trò nào anh chọn em cũng
thích.
- Ôi, sao vợ anh đáng yêu thế này!
- Hi, chồng em mới đẹp trai đó chứ!
Ôi, hai người này đang tự khen nhau kia kìa!
Nén kinh ngạc, Chính An hầm hầm lia tia nhìn man rợn
về phía hai kẻ cố tình gây sự chú ý kia, gầm lên :
- Nè, hai người có thôi không hả?
Bị chất giọng của Chính An làm cho giật mình, Thiên
Di nháy mắt tinh nghịch nhìn Vĩnh Khoa rồi cả hai cùng nén cười.
Buông chồng mình ra, Thiên Di ngơ ngác quay sang phía giọng nói vừa cất
lên, chớp chớp mắt ngây thơ :
- Ủa? Chính An, sao anh lại ở đây? Còn cả Diễm Mi
nữa? Hai người hẹn hò hả?
- A, Di, bạn và chồng đang đi chơi sao? Trùng hợp vậy!
Diễm Mi ngây ngơ chạy lại chỗ Thiên Di, mừng rỡ vang
lên. Cô rõ là không nhận ra âm mưu phá đám của hai vợ chồng nhà này
mà. Gượng cười, Chính An hít thở sâu rồi bước nhanh đến, kéo tay
Diễm Mi ra phía khác, nói nhỏ :
- Em đừng để gương mặt của hai người đó lừa gạt. Họ
rõ ràng đã theo chúng ta mà.
Diễm Mi ngạc nhiên nhìn về phía Vĩnh Khoa và Thiên Di
rồi lại nhìn sang Chính An. Tại sao Thiên Di lại phải theo dõi cô và
Chính An chứ? Quái lạ!
Thầm nghĩ, Diễm Mi nhoẻn miệng cười tỏ vẻ “Không có
gì!” rồi nắm lấy bàn tay rắn chắc của Chính An, kéo cậu lại chỗ
hai vợ chồng nhà “trẻ con” đang đứng.
- Để em hỏi Thiên Di, chắc không phải như anh nói đâu.
- Em bị họ lừa rồi.
Thiểu não trả lời, Chính An giương đôi mắt sắt bén
về phía hai kẻ đáng ghét đang giở trò ma quái trêu cậu. Nhưng, ánh
mắt của cậu có là gì so với hai tên “quỉ” nhỏ gian manh kia chứ.
Ngầm hiểu được những biểu cảm trên gương mặt đáng
yêu của cô bạn xinh xắn, Thiên Di hé môi cười lén rồi vòng tay ra sau,
ôm chầm lấy Vĩnh Khoa ngay khi Diễm Mi vừa dừng chân trước mặt hai
người. Vùi đầu vào thân người ấm áp của Vĩnh Khoa, cô khẽ mếu máo :
- Chồng ơi, anh Chính An vu oan mình kìa. Mình đâu có
theo dõi bọn họ, đúng không chồng?
Đưa tay vuốt nhẹ tấm lưng nhỏ như đang an ủi, Vĩnh
Khoa đanh giọng lại, nhìn Chính An trách móc :
- Dương Chính An, tại sao cậu lại vu oan bọn tôi? Có
biết vợ tôi đau lòng thế nào khi bị vu oan không hả? - Rồi lại vỗ về
Thiên Di bằng giọng nói nhẹ nhàng hơn - Vợ ngoan, anh dẫn em ăn kem,
nhé?
Gì? Lại ăn kem? Sao lúc nào cũng là kem?
“Phân đoạn” này chẳng phải Thiên Di đã tập kĩ lưỡng
cho Vĩnh Khoa rồi ư? Tại sao cậu lại luôn lập lại kịch bản cũ thế
chứ? Muốn trêu tức nhau à?
Lần này, Thiên Di không những không hưởng ứng theo mà
còn làm bộ mặt nhăn nhó. Hừ! Cái tên chồng đáng ghét này, kịch bản
chẳng phải cô đã tập cho cậu cảnh này nhiều lần rồi sao? Lúc này
lẽ ra Vĩnh Khoa phải chuyển sang Diễm Mi để công kích chứ? Cô đã dặn
cậu bao lần là phải dùng giọng nỉ non, lừa Diễm Mi cho cô nàng nói
giúp cả hai với Chính An còn gì?
Lập tức buông tay khỏi người Vĩnh Khoa, Thiên Di cau
mày nhìn cậu, rồi nghiến răng :
- Nè, em đã nói cảnh này không phải vậy rồi mà?
- Anh thích. Cảnh của em nghĩ anh không làm được. Áp
dụng cách của anh hay hơn.
Không kém cô vợ bé nhỏ, Vĩnh Khoa cũng ấm ức gắt
lên, mắt lạnh băng nhìn xoáy cô. Con nhóc này ngày càng quá đáng.
Nghĩ thế nào mà lại bắt anh nhẹ giọng với con gái? Dù sao thì việc
đi theo Chính An và Diễm Mi cũng dễ như trở bàn tay rồi. Nếu hai
người đó nhất quyết không cho thì cậu và vợ bé nhỏ cứ lẻo đẻo theo
sau. Ai cấm bao giờ?
Hừm! Khó khăn lắm cậu mới gật đầu đồng ý diễn
chung kịch với cô vợ tinh nghịch lắm mưu mẹo này. Đã phải kìm nén
lắm Vĩnh Khoa mới ngọt ngào đến vậy. Không thì đừng có mơ.
Trừng mắt, Thiên Di đã đá bay sự tồn tại của hai
nhân vật chính trong đêm nay bằng sự hung hăng của mình. Chóng tay ngang
hông, cô nhìn Vĩnh Khoa bằng đôi mắt rực lửa.
- Nếu cách ăn kem của anh hay hơn cách của em thì có
lẽ kem trên thế giới này bán sạch hết rồi!
- Nếu em muốn, anh sẽ mua hết cho mà ăn.
- Em không thích. Em ghét kem.
- Vậy hôm bữa ai ăn hết hủ kem anh mua hả? Anh hay em?
- Trương Vĩnh Khoa, anh sao lúc nào cũng hơn thua với
em vậy?
- Em mới là người thích hơn thua với anh.
- Anh…
- Thôi, thôi, Di dễ thương, bình tĩnh lại nào. Bình
tĩnh nào!
May mà có Diễm Mi chen ngang vào cuộc cãi vã không
lối thoát kia nên hỏa khí mới dần hạ xuống.
Kết quả “chung cuộc” của trận khẩu chiến ấy thế
này : Diễm Mi đành tách lẻ cùng Thiên Di. Điều dĩ nhiên, Chính An
phải “cặp” cùng Vĩnh Khoa. Chiến dịch làm hòa từ đó được bắt đầu.
Kéo Thiên Di lại chiếc ghế đá trong khu vui chơi, Diễm
Mi thở dài chán nản nhìn gương mặt phừng phừng lửa giận của cô bạn
mà không biết nên nói gì để dập đi ngọn lửa hờn giận trong lòng con
nhóc thích tranh cãi kia.
Thiệt tình, đã là vợ chồng rồi mà cứ như con nít
không bằng. Hở tí là cãi nhau rồi đâm ra giận nhau. Báo hại Diễm Mi
hôm nay không được vui vẻ bên Chính An ấm áp.
Đặt mình ngồi phịch xuống ghế, vươn vai. Một lúc
sau, cô bạn tinh nghịch ngó nghiêng nhìn sóc con, nói đùa :
- Này, còn giận chồng Di hả?
- Hừ! Tất nhiên. Không giận mới lạ. Anh ấy suốt ngày
thích hơn thua, chẳng bao giờ nhườn Di hết. Đáng ghét!
- E hèm, thật sao? Vậy những gì anh Chính An nói về
Di, hoàn toàn sai sao ta?
Hắng giọng nhẹ, Diễm Mi làm điệu bộ mờ ám rồi
nháy mắt tinh nghịch nhìn Thiên Di, khiến sóc nhỏ bất giác giật
mình. Chính An rốt cuộc là nói gì mà Diễm Mi lại nhìn cô với đôi
mắt gian manh đó nhỉ?
Như đọc được suy nghĩ trong lòng Thiên Di, Diễm Mi khẽ
cười rồi nói tiếp :
- Mình nghe kể là lúc trước có một cô nhóc rất
quậy phá. Suốt ngày cô nhóc đó không ngừng bày cách trừng trị kẻ
máu lạnh, khiến anh ta giận dữ nhưng cũng chẳng làm gì được. Bởi
vì, anh ta rất yêu cô nhóc đó. Yêu tha thiết. Yêu chân thành. Cuối
cùng, sau bao nhiêu sóng gió, họ đã tìm được nhau và sống bên nhau
trọn đời. Nghe giống truyện cổ tích Di ha?
- …
Tạm thời ngồi im lặng, Thiên Di bỗng cảm thấy có
một phần lỗi. Nếu cô không chấp Vĩnh Khoa, nếu cô nhườn cậu trong lúc
cãi nhau thì cả hai đâu gây lộn suốt như thế? Dù gì ai đó cũng đã
rất khổ sở trong quá khứ rồi cơ mà?
Nhưng, không cãi nhau thì còn gì vui?
Loanh quanh trong mớ tâm tư hỗn tạp, tâm thức của sóc
con không ngừng đấu đá lẫn nhau. Và rồi, cô đưa ra quyết định : Vẫn
tìm cách cãi nhau, nhưng sẽ giảm độ “hung hăng” xuống mức cực tiểu.
Tuyệt vời!
Niềm vui trong “cuộc sống” vẫn được giữ nguyên vẹn
mà không hề tổn thất!
Cười thầm, Thiên Di tinh nghịch quay sang, lè lưỡi trêu
Diễm Mi :
- Mi và anh Chính An hôm nay hẹn hò hả?
Nghe Thiên Di nhắc đến Chính An, Diễm Mi bỗng xụ mặt.
Vài giây sau, cô ngẩng đầu lên với cặp mắt hờn trách, đanh giọng :
- Không tại cô và chồng cô thì tôi đã được đi cùng
hoàng tử của mình rồi. Cô hại tôi cả đấy! Đền đi.
- Đi, anh đền cho em!
Khi Diễm Mi vừa nói xong thì lập tức, một bàn tay to
lớn kéo lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô. Theo phản xạ, Diễm Mi chạy
theo dáng người quen thuộc ấy. Chỉ phút chốc, cả hai đã hòa vào
dòng người tấp nập bên ngoài. Bỏ lại Thiên Di ngơ ngác ngồi đó trông
theo.
Hừm! Đáng ghét! Bỏ cô lại một mình một xó thế này
mà được đấy!
Hậm hực đứng lên, Thiên Di quay người lại phía sau
thì chợt nhìn thấy một ánh mắt dịu dàng đang nhìn mình chăm chăm. Trước
khi sóc con toan xoay lưng bước đi lần nữa thì chất giọng lạnh tanh
mang theo hơi ấm riêng biệt đã ùa vào tai cô.
- Vợ, anh xin lỗi!
Mím chặt môi, Thiên Di đột nhiên chạy đến, vòng tay ra
sau, ôm chặt lấy thân hình vạm vỡ của Vĩnh Khoa, thút thít :
- Em xin lỗi, sau này sẽ không làm chồng buồn nữa
đâu!
- Ngoan, có kem cho em này! Cầm lấy và lên anh cõng!
Ngoan ngoãn vâng lời Vĩnh Khoa, Thiên Di lon ton chạy ra
sau lưng cậu rồi trèo lên. Được ăn kem mát lạnh, lại còn được cõng đi
dạo trên đường. Thật thích!
Sau khi đã “chén” xong que kem “hạnh phúc”, Thiên Di
cười tinh nghịch rồi đưa tay choàng qua cổ Vĩnh Khoa, tựa đầu cô vào
đầu cậu, khẽ nói :
- Yêu chồng nhất!
- Ừ, anh biết.
- Sau này em sẽ không hung dữ với chồng nữa, chịu
không?
- Thật không?
- Đương nhiên là… không rồi. He he.
- Kệ. Anh nhườn vợ vậy!
- Hì hì, em đùa thôi. Mà chồng ơi, em nhớ con!
- Ừ, để vài ngày nữa anh và vợ sẽ sang đó đón
Thiên Vũ sang đây.
- Sao lại vài ngày?
- Thì để vợ chồng mình thân mật thêm vài ngày nữa
chứ sao!
- Anh… ghen tị với con à?
- Không có.
- Em biết mà.
- Không.
- Ha ha, chồng đáng yêu quá đi.
Trăng khẽ bật cười soi rọi đường cho hai người phía
dưới, sao lấp lánh chung vui niềm hạnh phúc bất tận, tỏa sáng vạn
dặm.
Sau bao sóng gió, cuối cùng thì tình yêu vẫn đánh
bại tất cả. Những người yêu nhau lại tìm được nhau, trao nhau những
chiếc hôn nồng ấm cùng những nụ cười bất tận.
Ngọt ngào vệt nắng hạnh phúc.
Định mệnh.
Dây chỉ đỏ tình yêu vốn không thể cắt đứt.
Rồi, hạnh phúc sẽ về với những người thực sự trao
trọn con tim cho nhau.
Vĩnh viễn…
HẾT