Nhỏ Giọng Chút, Cách Tường Có Tai Đó!

Chương 15: Chương 15: Cách Tường Có Tai Đó~》




Tổ kịch【 Thổ Liễu Cá Tào】

Hài kịch truyền thanh ngắn đam mỹ hiện đại

《Nhỏ giọng chút, cách tường có tai đó~》

6465429020120422183821077

Lời nói đầu:

Một ngày nọ, bạn A tan tầm trở về nhà, chợt nghe thấy từ nhà bạn B vọng ra tiếng khóc thét chói tai. Bạn A vô cùng khẩn trương, nghiêm túc hoài nghi bạn B ở sát vách đang bị cưỡng X!

Vì vậy, bạn A đã mạnh mẽ từ ban công phá cửa nhảy vào nhà bạn B.

Không có tiếng khóc, mọi âm thanh đều yên tĩnh.

Trong phòng chỉ có một người.

Bạn B đang đeo tai nghe, miệng há hốc.

Câu chuyện bắt đầu từ đây…

Link kịch: *chọt*

ngan dong (34)

Staff

Nguyên tác: Hi Lan

Chuẩn bị/ Trang trí: Tử Dạ Linh Thần

Biên kịch: Mặc Tử Hàm

Hậu kỳ: A Lý Lang | Niết bàn công tác thất

Hậu kỳ phụ/ Tuyên truyền: Tô Vãn | Duệ Mỹ thanh xã

ngan dong (16)

Cast

Cát Cường: Chi Hạ Dương Ti | Xuân sắc kinh hồng

Tiêu Thịnh: Hiên Nhiên | Tiễn Đao kịch đoàn

ngan dong (20)

Kịch bản:

【 Trong hành lang 】

Cát Cường: 【Có tiếng bước chân】(nội tâm, có vẻ uể oải) Haizz, cuối cùng cũng giải quyết xong cái án tử kia, bốn giờ sáng mất tiêu rồi! May mà cục cho nghỉ ngơi một ngày.

Tiêu Thịnh: 【Bên trong căn phòng đóng kín cửa, âm thanh xa xa, không nghe rõ】(kêu thảm thiết) A——-

Cát Cường: 【Tiếng bước chân dừng lại】(cả kinh) A? Tiếng gì thế? 【Dính sát vào cửa tỉ mỉ nghe】

Tiêu Thịnh: 【Bên trong cánh cửa, nghe không rõ】(tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế, nức nở) Buông! Ông muốn làm gì! Buông ra! Buông ra! Đừng động vào tôi! Đừng mà! Đừng mà… Ông đừng làm thế… Mau buông tôi ra! Cứu tôi với… Tôi xin ông… Buông ra! A—- Ông là đồ cầm thú! A——

Cát Cường: 【Song song với câu “Đừng mà!”】(nội tâm, cả kinh) Trời ạ! Là Tiêu Thịnh! Cậu ấy… Cậu ấy đang bị… Bị người ta cưỡng X! (nội tâm, giận dữ) Tên nào mà lớn gan như vậy, dám động đến cậu ấy! Chết tiệt, cửa không mở được! 【Có tiếng bước chân gấp gáp】Chỉ có thể nhảy qua từ sân thượng! Mong là còn kịp!

【Mở chốt cửa, chạy vội tới ban công, bay qua lan can, nhào vào ban công sát vách, đạp vỡ cửa sổ, tiếng đổ vỡ vang lớn, kéo rèm cửa, tiếng rên rỉ im bặt】

Cát Cường: 【Nhảy xuống đất, rút súng, lên đạn】(hét lớn) Không được cử động, cảnh sát đây!

【Thế giới vắng vẻ không tiếng động, chỉ có tiếng gió thổi rèm cửa bay phần phật = =】

Cát Cường: (dại ra) Cậu, cậu không có việc gì chứ? (nội tâm, kinh ngạc) Tên côn đồ đâu? Hiện trường phạm tội đâu? Tội phạm đâu rồi? Vì sao cậu ấy vẫn mặc áo ngủ đáng yêu, đeo tai nghe, yên bình ngồi trước máy vi tính vậy?!! Vừa rồi rõ ràng là thanh âm của cậu ấy nha?

Tiêu Thịnh: (cười vô tội) Tôi… tôi chỉ luyện giọng vào sáng sớm mà thôi.

【Cát Cường xoay người đi ra】

Tiêu Thịnh: (vội vã hô to) Này! Cát cảnh quan! Anh đừng có nhảy qua ban công! Nguy hiểm lắm! Này này, anh đi rồi thì ai đền cửa sổ cho tôi. 【Thanh âm nhỏ dần】

【Cát Cường quay về phòng đóng cửa ban công lại, ngã đầu ngủ】

【Một lát sau chuông cửa kêu】

Cát Cường: 【Tiếng ở trên giường trở mình qua trở mình lại】(giọng ngái ngủ) Ai? Không cho người ta ngủ hay sao? 【Ngồi dậy, xuống giường đi mở cửa】

Tiêu Thịnh: (vẻ mặt cười DY) Ôi ôi ôi~ Xin chào Cát cảnh quan, là tôi~

Cát Cường: (quẫn bách, ngại ngùng khi nhìn thấy đối tượng thầm mến) Oái, cậu…

Tiêu Thịnh: (tiếp tục DY) Hắc hắc, Cát cảnh quan, cửa sổ của tôi…

Cát Cường: (tỉnh ngộ, nói nhanh) À… Vừa rồi vội vội vàng vàng nên tôi quên mất, tôi đền tiền cho cậu.

Tiêu Thịnh: Vấn đề không phải là tiền nong. Là thế này, vừa rồi tôi đang ghi âm, sau đó anh phá vỡ cửa sổ, hiện giờ cả căn phòng toàn là tiếng gió thổi ô ô, anh biết đây, nhà tôi các gian thông với nhau, một chỗ yên tĩnh cũng không có. Đêm nay tôi phải giao âm rồi, nếu không giao, chuẩn bị sama sẽ từ trong máy tính lao ra bóp chết tôi.

Cát Cường: (nghi hoặc khó hiểu, nhíu mày) Cậu thu cái âm kì quái gì vậy? Chuẩn bị sama là cái gì?

Tiêu Thịnh: (DY, không giải thích) Hắc hắc hắc, cho tôi mượn chỗ của anh một lát, giao âm xong tôi sẽ giải thích cho anh. (vỗ ngực chứng minh) Nếu như vậy, tôi chẳng những không bắt anh đền cửa sổ mà còn mời anh ăn nữa. Có được không?

Cát Cường: (chần chờ) Vậy cậu tới thư phòng của tôi đi.

Tiêu Thịnh: Tôi đi lấy thiết bị, anh chờ một chút.

【Tiếng bước chân】

Tiêu Thịnh: 【Cách một bức tường, thanh âm nghe càng rõ hơn】(tiếng bị cường bạo, kêu khóc đến tê tâm liệt phế, nức nở) Buông! Ông muốn làm gì! Buông ra! Buông ra! Đừng động vào tôi! Đừng mà! Đừng mà… Ông đừng làm thế… Mau buông tôi ra! Cứu tôi với… Tôi xin ông… Buông ra! A—- Ông là đồ cầm thú! A——

【Xen vào có tiếng xoay người ở gần đó】

Tiêu Thịnh: (H, CV thở dốc) A… Ân… Nhẹ, nhẹ một chút… Đừng… Không phải thế… Nhanh một chút… A… Ân…Ân…

Cát Cường: 【Sụp đổ, đứng dậy, chạy đến sát vách】(rống giận) Không phải là cường bạo sao, thanh âm như vậy là có chuyện gì xảy ra?

Tiêu Thịnh: (ủy khuấy) Cường X xong rồi… Công chính tới an ủi tâm hồn bị tổn thương của tiểu thụ…

Cát Cường: (phẫn nộ) Cậu… Cậu… Cậu đây là thu âm cái gì? Đây là thứ đồi trụy!

Tiêu Thịnh: (ủy khuất) Nào có… H của chúng tôi đều là tắt đèn kéo rèm, chỉ dùng có một phần rất nhỏ rất nhỏ. Chỉ để xây dựng bầu không khí thôi. (nịnh nọt) Cát cảnh quan, mời ngồi mời ngồi, tôi sẽ giải thích cẩn thận cho anh.

【Đứng lên ngồi xuống cọ cọ】

Cát Cường: (kinh ngạc, khẩn trương) Cậu, cậu ngồi lên người tôi làm gì?

Tiêu Thịnh: (nháy mắt câu dẫn) Nhà anh chỉ có mỗi một cái ghế~ 【Cọ cọ】(giả vờ nghi ngờ) Di? Cát cảnh quan? Anh giấu súng ở trong này sao?

Cát Cường: (khẩn trương, lắp bắp) Cậu cậu cậu cậu cậu cậu.

Tiêu Thịnh: (giọng suy tư) A, vừa hay lúc nãy tôi không tìm được cảm hứng (giọng yêu nghiệt) không bằng, anh tới giúp tôi đi?

Cát Cường: (tiếp tục nói lắp) Giúp giúp giúp giúp giúp giúp giúp giúp…. Giúp cái gì?

Tiêu Thịnh: 【Cọ cọ cái phía trước】(vui vẻ) Anh đáp ứng rồi, thật tốt~ 【Hôn】

Cát Cường: Này này, tay cậu làm cái gì đấy? A… A…. 【Thở gấp】

Tiêu Thịnh: (thở gấp, yêu nghiệt) A, Cát cảnh quan, tôi thích anh từ lâu lắm rồi, anh cũng không bài xích, vậy thì đêm nay để tôi…

Cát Cường: (vô lực hét) Dừng tay, dừng tay, tôi là thuần 1!

Tiêu Thịnh: (nháy mắt) A? Yên tâm đi, tôi chỉ nói muốn ở trên anh, chưa có nói muốn thượng anh. 【Tiếng nhỏ dần, còn tiếng hôn dần tắt】

【Đoạn cuối sau ED】

Tiêu Thịnh: Này, Cát cảnh quan, anh thích em từ lúc nào vậy?

Cát Cường: (lạnh như băng) Tôi không thích em.

Tiêu Thịnh: Hừ, dùng máy tính cũng không biết cài mật mã.

Cát Cường: (kinh ngạc) Em xem trộm đồ riêng của tôi.

Tiêu Thịnh: Viết nhật kí là một thói quen tốt nha~ Anh viết nhật kí thầm mến, em viết nhật kí H trao đổi với anh nha~

Cát Cường: (xấu hổ và giận dữ) Em… Em đúng là cầm thú!

Tiêu Thịnh: (yêu nghiệt) Cảm ơn khích lệ! Thế nhưng mỗi lần đau thắt lưng xương sống đều là em nha~ Cát cảnh quan, anh so với cầm thú, càng cầm thú hơn~ 【tiếng nhỏ dần】

ngan dong (11)

ED海报 ——小面包

ED [Tràn đầy tình yêu]

Nguyên xướng: Lương Tĩnh Như

Điền từ: Tử Dạ Linh Thần & Hi Lan

Diễn xướng: Vĩnh Vô Hương ft Trữ Tĩnh

Dịch: Ốc

Link ED: *chọt*

Thụ:

大早起 录个音 都很失败

Sáng sớm ngày ra thu âm thất bại

策划说 要娇喘 我好无奈

Chuẩn bị nói tiếng thở dốc của em quá miễn cưỡng

关好门 锁好窗 耳机一戴

Đóng cửa cho kỹ, khóa cửa cho kỹ, mới đeo tai nghe lên

闭上眼调整好心态

Nhắm mắt lại điều chỉnh tốt tâm tình

这样你居然 还闯进来

Không ngờ anh tự nhiên xông tới

突然地扰乱我的心

Đột nhiên khiến lòng em hỗn loạn

穿制服的你 姿势太帅

Tư thế anh mặc quân phục quá đẹp trai

我眼里都在冒星星

Trong mắt em chả khác gì minh tinh

满满的都是爱 心跳得那么快

Tràn đầy tình yêu khiến trái tim em đập thật nhanh

终于有机会把你勾过来

Rốt cuộc cũng có cơ hội để quyến rũ anh

谁叫你有点呆 喜欢又不说出来

Ai bảo anh ngốc như vậy, cứ không chịu nói ra

怎能不逼你表白

Nên em không thể không ép anh thổ lộ

满满的都是爱 诱惑你说出来

Tràn đấy tình yêu mê hoặc anh phải nói ra

坐上去蹭一蹭心难耐

Ngồi trên người anh cọ cọ, tâm khó nhịn

你怎么还发呆 看我把你绑起来

Anh còn đờ người ra, xem em có trói anh lại hay không

想要逃也逃不开

Muốn trốn cũng không trốn được

Công:

刚下班 缺睡眠 大脑很呆

Vừa tan tầm thiếu ngủ đại não đình trệ

惊叫声 从隔壁 清晰传来

Tiếng kêu sợ hãi từ sát vách truyền tới

很担心 爬阳台 把窗踹开

Anh lo lắng vô cùng, nhảy qua ban công

结果你无辜装可爱

Kết quả thấy em vô tội khả ái

借用了房间 还录呻吟

Còn mượn phòng anh để thu âm rên rỉ

骚扰得我心跳不停

Quấy rầy trái tim anh đập loạn

已经爱上你 无法更改

Đã yêu em tới không thể quay đầu

哦 控制不了的心情

Không thể nào khống chế được tâm tình

满满的都是爱 心跳得那么快

Tràn đầy tình yêu khiến trái tim em đập thật nhanh

诱惑还主动的靠上来

Bắt đầu mê hoặc và chủ động

你实在太可爱 眼神又充满期待

Em thật sự rất đáng yêu, ánh mắt tràn ngập chờ mong

很难不被你打败

Rất khó để chống lại em

满满的都是爱 忍不住说出来

Tràn đầy đều là ái tinh khó nói

笑起来浑身散发光彩

Chỉ cần em cười rộ lên, cả người đều phát ra ánh hào quang rực rỡ

心早已被诱拐 让你做我的主宰

Trái tim sớm đã bị em dụ dỗ và thống trị

想要逃也逃不开

Muốn trốn cũng không trốn được

给我彩虹白日梦 甜甜蜜蜜和闹哄哄

Cho anh cầu vồng ảo tưởng mộng mơ ngọt ngọt ngào ngào

打开天空对我说 爱就像蜜蜂嗡嗡嗡

Mở ra bầu trời, đối với em tình yêu tựa như mật ong

Hợp ca:

满满的都是爱 想不到那么快

Tràn đầy tình yêu nào ngờ nhanh như vậy

遇见你什么都说出来

Gặp phải em, cái gì anh cũng nói ra

谁叫我就是爱 爱你的一点点呆

Ai bảo tình yêu của em và anh đều ngốc như vậy

很难不被你打败

Rất khó để không bị em đánh bại

满满的都是爱 像香槟满出来

Tràn đầy ái tình vừa ngọt vừa chua

我的爱像气泡飘起来

Tình yêu của anh cũng giống như bong bóng bay bay

地球转得很快 心脏快要跳出来

Trái Đất quay nhanh, trái tim đập cũng nhanh

想要逃也逃不开

Muốn trốn cũng không trốn được.

地球转得很快 心脏快要跳出来

Trái Đất quay nhanh, trái tim đập cũng nhanh

想要逃也逃不开

Muốn trốn cũng không trốn được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.