Có thời gian thì ta sẽ biên tập lại 10 chương đầu cho đủ bộ *huýt sáo* Vấn đề là thời gian =))))))))))
mocha-chocolate-400×400
Tựa gốc: Tiểu thanh điểm! Cách tường hữu nhĩ yêu~
Tác giả: Hi Lan
14.
Cát Cường thừa dịp nghỉ mùng một tháng năm, ở nhà Tiêu Thịnh chăm chỉ bổ sung thêm một chút kiến thức về phối âm internet.
Khi nghe xong mấy bộ kịch của Tiêu Thịnh, anh lập tức hóa thân thành fan cuồng của Kiêu sama.
Chỉ là Tiêu Thịnh thu âm rất nhiều âm H, đủ loại đa dạng chồng chất, còn hợp tác với rất nhiều người, khiến cho anh vô cùng ước ao đố kị kèm ghen tị.
“Khi em cùng anh cũng không thấy rên hay như vậy…”
Tiêu Thịnh nhướng mày, xinh đẹp mỉm cười: “Anh muốn nghe thì giờ em cho anh nghe~”
“…”
“Lúc người ta xách súng ra trận làm sao có thể rên như thế được? Gì chứ anh có biết cái gì là gia công nghệ thuật không? Muốn nghe sao? Tốt, em mắng một tiếng không ngừng cho anh nghe, lúc đó anh nhớ học thuộc lòng cho em, ghi âm mà học!”
“Á… Không… Không cần…”
Tiêu Thịnh để Cát Cường chuyển sang nhà mình ở chung, lúc đầu anh không quá nguyện ý, còn nghĩ mình là 1, sao lại có thể ở trong nhà tiểu 0?
Tiêu Thịnh trợn mắt: “Không được thì quên đi! Từ giờ cũng đừng có bước chân vào nhà em! Cái tư tưởng gì chứ, ai quy định 1 phải nuôi 0! Ba em mua nhà cho em nên tiền của em không sạch sao, ở một mình có thể sinh ra vàng sao?”
Cát Cường ngay lập tức thỏa hiệp, anh cũng không muốn tiếp tục phun giống lên rèm cửa sổ nữa.
Một mục nửa dòng gửi cho Tiêu Thịnh kịch bản, cậu vừa nhìn liền nổi đầy hắc tuyến.
Kiêu: Cậu thật là Một mục nửa dòng sao… Đã qua bao lâu rồi mới gửi kịch bản! Tôi cùng anh ấy gạo cũng nấu thành cơm rồi!
Một mục nửa dòng: Ái chà chà, tới cùng nhau phối đi~
Kiêu: Để tôi thử xem.
Vì vậy Tiêu Thịnh lôi Cát Cường ra phối âm, ai ngờ anh bình thường nói chuyện thanh tuyến coi như trầm thấp từ tính, vừa đeo microphone vào liền nói lắp, chỉ mỗi một câu mà nói sai liên tục, thật vất vả mới nói được thì lại đều đều như người máy.
Kiêu: *vuốt mồ hôi*, anh ấy không được, cầu CP.
Một mục nửa dòng: … Không ngờ anh ta không được!
Kiêu: (#‵′) 凸 tập trung vào trọng điểm cho tôi.
Một mục nửa dòng: Được rồi, để tôi đi hỏi một chút, cả Phong Lưu quân và Nhị quan đều không tiếp vì đây là kịch ngắn.
Kiêu: Vậy để tôi sửa kịch bản~
Một mục nửa dòng: (“▔□▔)/ Đừng khiến nó hoàn toàn thay đổi~ Ngữ văn của cậu có tin tưởng được không?
Kiêu: 凸 (▔ 皿 ▔) 凸 Khinh bỉ tôi là phải trả phí đó! Cứ chờ đấy, tôi nhất định sẽ sửa nó hoàn toàn thay đổi~
15.
Cuộc sống ở chung vô cùng ngọt ngào, hàng đêm đều vui vẻ đến quên cả trời đất…
Cho tới một ngày…
Cát Cường gầm lên: “Em truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy!”
Tiêu Thịnh giả bộ cô vợ nhỏ: “Cảnh… Cảnh sát Cát, anh muốn bắt em sao…”
Cát Cường ghen: “Không được thu âm!”
Tiêu Thịnh yêu nghiệt: “Ừa… Cảnh sát Cát…”
Cát Cường từ nghiêm trang chuyển sang thở hồng hộc: “Em muốn gì đây? Em đừng nghĩ tới chuyện quyến rũ anh! Anh là một nhân viên cảnh sát chính trực tuân thủ pháp luật! Nè nè… Em ngồi lên đùi anh làm gì?… Tiêu Thịnh… Anh…”
“Ưm… Ưm… Tới đi… Nơi này… Á… Còn muốn… A… A…”
“Tiêu Thịnh… Tiêu Thịnh…”
“Nhỏ giọng chút! Có biết giờ là mấy giờ không hả? Các người rốt cuộc có đạo đức hay không? Không để cho người ta ngủ sao?” Sát vách truyền tới tiếng hàng xóm mới rống giận.
“Khụ khụ…” Tiêu Thịnh vòng tay ôm lấy vai Cát Cường.
Cát Cường hiểu ý, trực tiếp ôm lấy Tiêu Thịnh quay về phòng ngủ, chỉ để lại một đường ưm ưm a a xuân ngữ.
Di? Xuân ngữ? Không phải là xuân vũ sao? (1)
… Được rồi, vô luận người nào cũng rất đủ tà ác, rất thích hợp thành một đôi muộn tao với phong tao.
Cảnh sát Cát, ngài Tiêu, tường của tiểu khu cách âm không được tốt lắm, các người cần phải nhỏ giọng chút, cách tường có tai đó!
[Toàn văn hoàn]
Xuân ngữ vs xuân vũ đồng âm.
11/3/2014: Kết thúc bộ [Nhỏ giọng chút! Cách tường có tai đó!] Tuy rằng chỉ biên tập có 1/3 tác phẩm, nhưng cảm xúc rất đầy đặn. Vì quá thích nội dung truyện nên mới ôm, đồng thời cũng vì lòng tham muốn ôm thật nhiều, thật nhiều truyện võng phối. Chúc mọi người đọc vui.