Cố Mặc Hàm cảm giác bản thân càng ngày càng nóng, trên
mặt hiện ra sắc hồng không bình thường, anh kéo áo sơ mi ra, lộ ra lồng ngực
cường tráng, mãnh mẽ dùng sức ôm Tần Vũ Dương vào trong ngực.
Hai người trọng tâm không vững nên ngã nhào trên đất,
thời điểm Cố Mặc Hàm ngã xuống phát ra một tiếng buồn bực, đau đớn khiến anh có
phần tỉnh táo, anh đỡ Tần Vũ Dương dậy.
"Vũ
Dương, em ngã có đau không?"
Một cái cúi đầu lại thấy Triệu Tịch Vũ đang ở trong
ngực anh, anh bỗng nhiên ý thức được bản thân đang làm gì.
Cùng với sự biến mất của đau đớn, anh dường như lại
xuất hiện ảo giác, trong lòng có một chút hoảng sợ.
Cố Mặc Hàm cầm lấy chiếc bình hoa bên cạnh đập xuống
đất, nhặt lên một mảnh vụn nhỏ mạnh mẽ đâm vào nơi bắp đùi, lập tức máu tươi
chảy ròng.
Triệu Tịch Vũ hiển nhiên khiếp sợ bởi động tác của
anh,"Mặc
Hàm..."
Cố Mặc Hàm đẩy cô ta ra, không liếc nhìn cô ta một cái
mà dựa tường mở cửa đi ra ngoài, lảo đảo đi xuống dưới lầu, anh gọi điện cho Hà
Văn Hiên.
"A
Hiên, cậu còn ở bệnh viện không?"
Hà Văn Hiên hơi thấy kỳ lạ, "Còn.
Cậu làm sao vậy, giọng không hề ổn chút nào?"
Gió đêm rét lạnh làm cho Cố Mặc Hàm thanh tỉnh rất
nhiều,"Tớ
bị hạ thuốc, bây giờ đi qua tìm cậu."
Cố Mặc Hàm giơ tay đón chiếc xe đến thẳng bệnh viện.
Theo chất lỏng lạnh lẽo không ngừng tiến vào trong cơ
thể, Cố Mặc Hàm cảm thấy khá hơn rất nhiều.
"Ai
hạ thuốc cậu? Liều vừa đủ, thuốc này cũng không dễ mua đâu, thật đúng là không
tiếc của mà." Hà Văn Hiên điều
chỉnh dụng cụ truyền dịch.
Cố Mặc Hàm sửa sang lại quần áo, "Triệu
Tịch Vũ."
Bác sĩ Hà luôn luôn hỉ nộ không lộ ra cũng nhịn không
được phun ra lời thô tục, "Mẹ
kiếp, con này thật đúng là thủ đoạn chồng chất nhiều vô kể mà! Làm sao cậu trêu
chọc trúng con này thế !"
Cố Mặc Hàm bất đắc dĩ cười, "Nói
thật, tớ cũng không biết."
Hà Văn Hiên cúi đầu liền thấy trên quần Cố Mặc Hàm ướt
một vùng, anh đưa tay sờ lên, trên tay là một mảnh hồng, "Cái
này là gì?"
Cố Mặc Hàm thở ra một ngụm khí, "Nhẹ
một chút, đau."
"Đây
cũng là cái con đó làm?"
Cố Mặc Hàm lắc đầu, "Không phải, tự tớ đâm,
nếu không cậu nghĩ rằng tớ làm sao chịu đựng nổi ?"
Hà Văn Hiên ngồi xổm xuống xử lý miệng vết thương cho
anh, sắc mặt phi thường khó coi.
"Đúng
rồi, cậu và Thanh Viễn gần đây thế nào rồi?" Cố Mặc Hàm chuyển đề tài.
"Còn
sao nữa? Cậu cũng không phải không biết, cậu ta hiện đang gieo họa cho phụ nữ
với một tốc độ quả thực có thể gọi là tốc độ ánh sáng, biết một bông vừa nở là
cậu ta liền ngắt một bông, trông thấy tớ thì hận không thể trốn xa hơn ba mét,
tớ còn có cách nào nữa."
Cố Mặc Hàm nở nụ cười, "Không có cách nào? Lời
này cũng không giống Hà Văn Hiên nói ra được. Có phải lại bố trí bẫy rập gì đó
chờ thằng ngốc kia nhảy xuống không vậy?"
Hà Văn Hiên nhíu mày, đôi mắt sau cặp kính kia lóe lên
tia sáng, "Cũng
chỉ có cậu là hiểu rõ tớ."
Hai người nhìn nhau cười rộ lên.
Trong quán bar Lý thiếu gia đang săn cái đẹp, cảm thấy
lỗ tai của mình nóng lên, anh sờ sờ, có loại dự cảm không tốt.
Cố Mặc Hàm bị cuộc điện thoại của Diệp Thấm Đình gọi
về.
Anh vừa vào cửa chính, liền nghe được giọng của Triệu
Tịch Vũ, bà Cố đang chào hỏi cùng cô ta, Dương Y nửa nằm trên ghế sa lon vẻ mặt
bực mình nhìn Triệu Tịch Vũ, anh có chút đau đầu vỗ vỗ trán.
"Mẹ,
chị dâu." Anh ngồi vào ghế sofa.
Diệp Thấm Đình nháy mắt ra dấu với con trai, "Hàm
Tử, đi vào bếp mang trái cây cho Triệu tiểu thư dùng."
Cố Mặc Hàm ngoan ngoãn đứng dậy đi đến phòng bếp,
không lâu sau, Diệp Thấm Đình quả nhiên đi vào.
"Mẹ,
sao cô ta lại đến?"
"Con
còn hỏi mẹ, mẹ còn muốn hỏi con đó, may mắn ông nội và bố con không có ở đây,
bằng không cho con đẹp mặt."
"Vậy
cô ta vào bằng cách nào?"
"Cô
ta nói với lính cảnh vệ gác cửa là bạn gái của con, vậy nên mẹ liền đón cô ta
vào. Rốt cuộc cô ta có phải hay không vậy?"
Cố Mặc Hàm gặm quả táo, "Cứ coi là vậy đi."
Diệp Thấm Đình vả cho con một cái tát, "Đúng
thì là đúng, không thì là không, cái gì mà gọi là cứ coi là vậy đi."
Cố Mặc Hàm không nói.
"Nói
thật, cô bé này mẹ không thích lắm, so với Vũ..." Bà Cố chợt dừng lại, nhìn sắc mặt Cố Mặc Hàm.
Cố Mặc Hàm ngược lại một chút cũng không để ý, ngược
lại mang theo một ít khoái cảm trả thù, "Kém hơn nhiều so với Tần
Vũ Dương, đúng không ạ? Con đây cũng biết, thế nhưng con còn cách nào nữa? Mẹ
bảo con đi đâu mà tìm lại một Tần Vũ Dương đây?" Nói xong lời cuối cùng sắc mặt có chút chán chường.
Nói xong mang trái cây đi ra ngoài. Diệp Thấm Đình thở
dài.
Triệu Tịch Vũ ngồi ở trên ghế sofa có hơi lúng túng,
lại thêm Dương Y không che dấu gì mà nhìn chằm chằm cô ta, cô ta lại càng thêm
đứng ngồi không yên, cô ta cười cười với Dương Y, còn Dương Y vẫn nhìn chằm
chằm cô ta.
Cố Mặc Hàm đem trái cây đặt lên trên bàn, một tay kéo
Triệu Tịch Vũ đi nhanh về phía trước, ra đến cửa, anh lập tức bỏ Triệu Tịch Vũ
ra, hai tay bỏ vào trong túi quần.
"Rốt
cuộc cô muốn cái gì?"
Triệu Tịch Vũ hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Mặc
Hàm, chân của anh không sao chứ?"
"Nhờ
hồng phúc của cô, tạm thời chưa chết được, cũng chưa tàn phế được."
"Mặc
Hàm, xin lỗi."
"Tôi
không muốn nói nhảm với cô, cô nói thẳng đi, cô muốn cái gì."
"Chúng
ta sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, em nghĩ đây là thời điểm đến gặp mặt người nhà
của anh."
Cố Mặc Hàm cười to, thật giống như là nghe được câu
chuyện gì đó rất buồn cười, "Kết hôn? Triệu Tịch Vũ, cô còn chưa
tỉnh ngủ hả?"
Triệu Tịch Vũ trước kia thích nhất là nhìn nụ cười này
của anh, nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút hoảng sợ, "Anh
muốn đổi ý? Chúng ta đã nói xong rồi mà."
Cố Mặc Hàm thu lại ý cười, "Đúng,
chúng ta đã nói xong, cô thả Tần Vũ Dương, tôi liền ở bên cô. Nhưng, tôi không
nhớ còn phải bao gồm cả việc kết hôn này."
"Chẳng
lẽ giữa chúng ta ngoại trừ giao ước cái gì cũng không có sao?"
"Còn
có cái gì? Tình cảm? Cô cảm thấy có khả năng sao", Cố Mặc
Hàm nhìn cô ta, "Đúng
rồi, tối mai có buổi tiệc, cô hãy đi cùng tôi, tôi sẽ cho mọi người biết cô là
bạn gái của Cố Mặc Hàm tôi, sao, cô có hài lòng không?"
Trong mắt Triệu Tịch Vũ toát ra vẻ đau lòng, "Em
muốn không phải là danh phận!"
"Vậy
thì cái gì? Xin lỗi, sợ rằng tôi cũng chỉ còn lại cái danh phận là có thể đưa
cho cô thôi. Triệu Tịch Vũ, cô nhớ kỹ, tôi sẽ ở bên cô, nhưng cô đừng đến quấy
rầy người nhà của tôi, tôi cũng sẽ không kết hôn với cô, vĩnh viễn không có khả
năng!"
Buổi dạ tiệc ngày hôm sau quả nhiên để cho Triệu Tịch
Vũ xuất hiện hết sức nổi trội, hầu như tất cả kinh thành danh viện đều biết cái
người đàn ông không thể chinh phục kia đã có chủ.
Thế nhưng, kế tiếp vài ngày liên tục được Lý Thanh
Viễn chiếm cứ các sách báo giải trí lớn đã được Cố Mặc Hàm chia nửa giang sơn.
Từ danh môn thục viện đến diễn viên người mẫu, ai cũng biết, mới vừa được phù
chính [1] Triệu
Tịch Vũ đã bị đánh vào lãnh cung.
Triệu Tịch Vũ cầm lấy tờ báo xông vào phòng làm việc
của Cố Mặc Hàm, thư ký cản cũng không cản được.
"Cố
tổng, vị tiểu thư này..." Thư
ký vẻ mặt dè dặt.
Cố Mặc Hàm cũng không ngẩng đầu lên, giống như đã sớm
biết cô ta sẽ đến, "Tôi
biết rồi, cô đi ra ngoài trước đi."
Triệu Tịch Vũ đem tờ báo ném lên trên bàn, nổi giận
đùng đùng, "Cố
Mặc Hàm, anh có ý gì đây?"
Cố Mặc Hàm nhún vai, bất cần đời trả lời, "Đàn
ông trong thành Bắc Kinh đều là loại tổ tông ăn chơi, cô không biết sao? Hơn
nữa, tôi sinh ra ở loại gia đình này, thì đã có tư chất ăn chơi rồi,
cũng không có bất kỳ hàm ý nào sĩ nhục cô."
"Anh
nói bậy! Anh không phải là loại người này, nhất định anh làm là để trả thù em
có đúng không?"
"Triệu
Tịch Vũ, tôi đã ở bên cô rồi, hiện tại trong thành Bắc Kinh ai lại không biết
cô là bạn gái của tôi, cô còn muốn cái gì nữa?"
"Mặc
Hàm, anh đừng như vậy, chúng ta hòa hợp ở bên nhau không tốt sao?" Triệu Tịch Vũ hạ thấp tư thái, mang theo vẻ cầu xin.
"Chẳng
lẽ chúng ta bây giờ không phải hòa hợp ở bên nhau sao?" Cố Mặc Hàm hỏi ngược lại, giọng điệu còn nhấn mạnh lên
hai chữ "Hòa hợp".
Cuối cùng Triệu Tịch Vũ hai mắt đẫm lệ rời đi.
Cố Mặc Hàm nhìn bóng lưng của cô ta, trên khuôn mặt
anh tuấn mang theo vẻ tối tăm.
Triệu Tịch Vũ, cô phá hoại hạnh phúc của tôi, tôi cũng
sẽ không cho cô thoải mái. Cô đã muốn ở bên tôi, vậy hãy chuẩn bị cho tốt vào.
***
Chỗ cũ, toilet.
Tần Vũ Dương ở trong vách ngăn lẳng lặng nghe.
"Này,
có coi tờ báo mới đây không? Cố thiếu gia đó cùng họ Triệu trước đây ở công ty
T kia đang ở cùng một chỗ đó."
"Ừ,
lại còn liên tục phong lưu nữa chứ."
"Không
nhìn ra Tần tổng có cái gì khác thường nha, không phải khoảng thời gian trước
còn nói cô ta và Cố thiếu gia ở cùng một chỗ sao?"
"Haiz,
chuyện như vậy ai mà đoán được, ảo tưởng gả vào nhà giàu có bao nhiêu chim sẻ
biến thành phượng hoàng, thế nào có thể thành công? Hơn nữa, cái loại cậu ấm đó
sao có thể có tình cảm thật được, Tần Vũ Dương chỉ sợ là bị người ta chơi đùa
thôi."
Không biết vì sao, Tần Vũ Dương nghe thế một chút cũng
không tức giận, có lẽ trong lòng cô cũng cho là như vậy.
Cô còn chưa làm gì thì chợt nghe được bên vách mở cửa"Phanh" một tiếng, bên ngoài lập tức yên tĩnh.
"Tần
Vũ Dương là ai không cần các cô chỉ trỏ, nên làm gì thì đi làm đi." Một thanh âm không hề nghĩ đến lại vang lên.
Sau đó là tiếng bước chân lộn xộn.
"Đi
ra đi."
Tần Vũ Dương đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn cô ta, "Làm
sao cô lại biết tôi ở bên trong."
Bạch Ngưng hỏi một đằng trả lời một nẻo, soi gương sửa
sang lại đầu tóc, "Tháng
sau tôi kết hôn, cô hãy làm phù dâu cho tôi đi."
Tần Vũ Dương thật sự giật mình, "Cái
gì? Cô muốn kết hôn?"
Một Trương tổng cao ngạo kia trên mặt lại hơi lộ ra vẻ
mất tự nhiên.
"Nhưng
mà, vì sao cô lại tìm tôi làm phù dâu? Tôi không cho rằng bình thường một người
luôn khiến cô chán ghét lại làm phù dâu của cô."
Bạch Ngưng từ trong gương nhìn cô, "Tần Vũ
Dương, cô thật sự không hiểu hay là giả bộ không hiểu vậy?"
Tần Vũ Dương hoàn toàn hôn mê, "Hiểu
cái gì?"
"Quên
đi quên đi, không nhiều lời với cô nữa, vậy cô nói có đồng ý hay không
nào."
Tần Vũ Dương suy nghĩ một chút, "Được
thôi, làm phù dâu thì có thể, nhưng tôi sẽ không mang theo tiền mừng đâu."
Bạch Ngưng liếc cô một cái, hai người cười rộ lên.
Tần Vũ Dương chợt phát hiện, cuộc sống của cô sau khi
mất đi một vài người, lại để cô phát hiện bên cạnh cũng còn nhiều người đáng
yêu như vậy.
Khi Tần Vũ Dương từ phòng thay quần áo đi ra liền
chứng kiến Trình Húc đang nói chuyện với đôi vợ chồng tương lai.
Anh ta vẫn là dáng vẻ kia, cười rộ lên khiến cho người
ta có cảm giác thật ấm áp, giống như tên của anh, như mặt trời mùa xuân.
Bạch Ngưng ngoắc cô, "Tới đây, giới thiệu phù
rể cho cô làm quen."
Tần Vũ Dương không nghĩ đến thế giới này lại nhỏ như
vậy.
Trình Húc nhìn Tần Vũ Dương mặc một bộ váy phù dâu màu
trắng đơn giản, trên mặt trang điểm nhẹ, cả người tươi mát tự nhiên.
Không đợi Bạch Ngưng mở miệng, Tần Vũ Dương liền cười
nói với anh ta, "Đã
lâu không gặp."
"Đã
lâu không gặp."
Bạch Ngưng kinh ngạc, "Thì ra là các người có
quen biết, vậy thì càng tốt, Trình Húc là phù rể."
Dưới sự giải thích của Trình Húc, Tần Vũ Dương rốt cục
cũng hiểu rõ quan hệ của ba người, bọn họ là bạn học, Trình Húc và bạn trai của
Bạch Ngưng là bạn cùng phòng.
Tháng ba, mùa xuân hình như đã tới.
Hôn lễ ngày đó, trời trong nắng ấm, mang theo lời chúc
phúc của ông trời, hi vọng cặp đôi hôn nhân này mỹ mãn, bạch đầu giai lão.
Tần Vũ Dương nhìn cô nữ cường nhân [2] ấy
sau khi lắng nghe lời bày tỏ của chú rể thì tựa ở trong ngực anh ta khóc không
thành tiếng, trong lòng xúc động, thì ra người phụ nữ kiên cường cũng có lúc
yếu đuối, cô vẫn luôn chờ đợi một người nào đó xuất hiện có thể nhìn thấu vẻ
cứng cỏi của cô mà vẫn quý trọng cô.
Lúc cô dâu tung bó hoa, Tần Vũ Dương bị một đám người
chen lấn đẩy sang một bên, Bạch Ngưng vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc nháy mắt với cô
một cái, quay đầu, bó hoa liền hướng về phía Tần Vũ Dương bay tới.
Nhìn sao cũng giống một cảnh tưởng đã từng quen thuộc,
Tần Vũ Dương sững sờ đến xuất thần.
Bọn họ nói, chúc mừng cô, hi vọng bọn cô sớm ngày đi
vào cung điện hôn nhân.
Tần Vũ Dương nhìn bó hoa, bỗng nhiên đi vài bước qua
hướng bên cạnh, bó hoa rơi xuống ngực của một cô gái khác, trong lúc nhất thời
tiếng hoan hô tiếng thét chói tai không ngừng, cô từ từ rời khỏi đám người đó.
"Sao
em không chụp lấy?" Không
biết khi nào thì Trình Húc đã đến bên cạnh cô.
Tần Vũ Dương ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời rồi nhắm
mắt lại, "Không
biết."
Dưới ánh mặt trời, Trình Húc có thể thấy rõ lông tơ
trên mặt cô, lông mi thật dài khẽ run lên, tình cảm anh chôn dấu dưới đáy lòng
cứ như vậy nứt đất mà chui lên.
Gần đây trong thành phố C đã xảy ra một việc không lớn
không nhỏ. Thư ký đắc lực Triệu Tây Bác của bí thư thành ủy được tra ra là nhận
hối lộ rất lớn, đã bị bắt giữ và thẩm vấn.
"Mặc
Hàm, anh giúp anh trai em có được không?" Cách cái bàn Triệu Tịch Vũ nhìn anh.
Cố Mặc Hàm thong thả cắt miếng bò bít tết, "Tôi là
một người làm ăn, loại chuyện như vậy cô cho rằng tôi giúp được sao?"
"Giúp
được, anh nói một tiếng với bác trai ..."
"Ông
ấy? Nếu ông ấy là loại người không phân tư công minh đó, cô cho rằng hôm nay cô
sẽ cùng tôi ngồi ở chỗ này sao? Triệu Tịch Vũ, kỳ thật tham ô nhận hối lộ không
phải là chuyện gì bí mật, nhưng mà anh phải chơi cho giỏi vào đừng để người ta
bắt được nhược điểm, một khi bị người ta nắm lấy nhược điểm, dù cho Đại La thần
tiên cũng không thể nào cứu được anh."
"Mặc
Hàm, từ nhỏ anh trai em đã rất thương em, van cầu anh."
Cố Mặc Hàm nhấp một ngụm rượu đỏ, "Tôi
không có cách nào hết. Cô cần bao nhiêu tiền tôi sẽ cố hết sức mà tôi có thể,
nhưng chuyện khác, xin lỗi tôi bó tay."
Trên cuộc họp sáng sớm ở Phong Hoa, Cố Mặc Hàm đang
cúi đầu nhìn văn kiện, Hà Văn Hiên thong thả lau mắt, Thạch Lỗi và Doãn Đông
Tuân tụ lại một chỗ xem báo, Mạc Sính Dã híp mắt hưởng thụ cà phê, bên kia Lý
Thanh Viễn lấy tờ báo gấp thành máy bay, gấp xong thì phóng về phía Cố Mặc Hàm.
Máy bay vững vàng đáp xuống trước mặt Cố Mặc Hàm, Lý
Thanh Viễn đắc ý huýt sáo.
"Là
cậu làm có phải không?"
Cố Mặc Hàm rất nhanh tháo rời máy bay rồi nhìn lướt
qua, không chút nào để ý mà gật đầu, "Động tác vốn đã không
sạch sẽ, chẳng qua tớ chỉ làm một việc mà người đóng thuế cần làm thôi."
Sau đó lấy ra một chồng văn kiện phân cho bọn họ, "Tớ đã
xem qua không có vấn đề gì, các cậu xem có vấn đề gì không."
Thời điểm nhận được văn kiện, vài người đều khôi phục
lại vẻ đứng đắn, từ một khắc đó, bọn họ đã bắt đầu dốc sức làm vào cái thế giới
tràn trề máu tanh.
Làm như vậy là để, tương lai sẽ không để cho người
mình yêu lại trải qua tình cảnh mạo hiểm mà phải chịu cảnh bó tay nữa.
___________
[1] Phù
chính: thời xưa từ thiếp lên làm vợ.
[2] Nữ
cường nhân: là cụm từ mà người Trung
Quốc dùng để chỉ những phụ nữ mạnh mẽ, giỏi giang.