Tần Vũ Dương cười từ trong mộng tỉnh lại, bên ngoài
một mảnh đen kịt, ngọn đèn xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào. Cô mở đèn lên, nhìn
căn phòng quen thuộc trong khách sạn, bên cạnh không một bóng người, trái tim
dần dần chìm xuống.
Thì ra mọi thứ đều là mộng.
Cô ôm lấy chăn ngồi dậy, hốc mắt sưng mũi cay cay. Cô
vùi đầu vào trong gối, bả vai không ngừng run run.
Cố Mặc Hàm xử lý xong công việc, đóng máy tính, xoay
cái cổ vài vòng, đứng lên. Anh nhìn qua thời gian, đi vào phòng ngủ. Mới vừa mở
cửa liền thấy Tần Vũ Dương hai mắt đẫm lệ nhìn qua.
Anh lập tức đi tới, đưa tay lau nước mắt của cô, "Làm
sao vậy, Vũ Dương? Gặp ác mộng à?"
Tần Vũ Dương sững sờ nhìn anh, giống như không thể tin
được. Cô từ từ vươn tay, xoa lên mặt Cố Mặc Hàm, trong mắt một mảnh mờ mịt, "Mặc
Hàm..."
Trong thanh âm nho nhỏ mang theo tia ủy khuất, trái
tim Cố Mặc Hàm lập tức mềm thành một vũng nước.
Cố Mặc Hàm có chút đau lòng, anh ôm Tần Vũ Dương, nhẹ
nhàng vỗ sau lưng cô ôn nhu dỗ dành, "Là anh, Vũ Dương, xin
lỗi, chuyện này đã dọa em sợ phải không?"
Một lát sau, Tần Vũ Dương từ trong lòng ngực cô giãy
giũa thoát ra, nhắm mắt lại dán lên môi anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi anh.
Cố Mặc Hàm ý xấu khép miệng bất động nhìn Tần Vũ Dương tự do phát huy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Vũ Dương đỏ lên, oán hận
trừng mắt anh. Cố Mặc Hàm nén cười vẻ mặt ngạc nhiên hỏi, "Làm
sao vậy?"
Tần Vũ Dương hung hăng cắn lên cằm anh, dẫn tới Cố Mặc
Hàm nghẹn cười. Anh duỗi cánh tay dài ra sờ vào ngực Tần Vũ Dương. Tần Vũ Dương
không phối hợp xoay đông xoay tây, rất nhanh liền phát hiện có gì đó bất
thường, cô không dám cử động nữa giương mắt cẩn thận nhìn Cố Mặc Hàm, Cố Mặc
Hàm xứng bộ dáng của một thiếu gia, "Em nói nên làm sao bây
giờ?"
Mặt Tần Vũ Dương lập tức trở thành trái cà chua nhỏ,
cúi đầu xuống nhỏ giọng lẩm bẩm, "Là chính anh lưu manh,
còn trách em..."
Cố Mặc Hàm nhướng mày, "Ê, em còn không chịu
trách nhiệm!"
Tần Vũ Dương cười hì hì đưa tay nhéo bắp thịt bên hông
anh, đột nhiên dừng lại, nụ cười trên mặt cũng đã biến mất, yên lặng nhìn Cố
Mặc Hàm.
Cô chạm đến một cái gì đó lạnh như băng.
Cố Mặc Hàm cúi đầu nhìn thoáng qua, từ bên hông lấy
khẩu súng ra, ném qua một bên, cười nói với cô, "Xin lỗi, thói quen
thôi."
Tần Vũ Dương nhìn khẩu súng, đột nhiên đẩy Cố Mặc Hàm
ra chui vào trong chăn, bịt kín đầu.
Cố Mặc Hàm nhẹ nhàng kéo cái chăn, "Em làm
sao vậy?"
Tần Vũ Dương đẩy anh ra, "Không cần anh lo! Anh
tránh ra."
Cố Mặc Hàm có chút bất đắc dĩ, "Vũ
Dương..."
"Làm
sao anh có thể làm như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện gì, bảo em phải làm sao
đây!" Trong thanh âm mang theo tiếng thút thít.
Cố Mặc Hàm dùng sức lôi cái chăn xuống, đem đầu Tần Vũ
Dương lộ ra, cô cuộn mình vào trong đó giống như một loài vật nhỏ, trong lòng
Cố Mặc Hàm khẽ động.
"Anh
sai rồi, sau này cũng không như vậy nữa, đừng khóc mà."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Vũ Dương khóc đến mũi cũng
hồng hồng, Cố Mặc Hàm nhìn trong lòng rất thích, không tự chủ được bật cười.
Tần Vũ Dương thẹn quá hoá giận, "Anh
còn cười! Cởi quần áo ra!"
Cố Mặc Hàm mắt mở to nhìn cô, "Chủ
động thế này? Gấp gáp đến như vậy sao?"
Tần Vũ Dương cau mày xì anh, "Anh
tên lưu manh này, nghĩ gì thế?" Nói
xong tiến đến kéo quần áo anh ra.
Cố Mặc Hàm cởi áo, Tần Vũ Dương liền ngây dại.
Cố Mặc Hàm quan sát sắc mặt của cô, "Được
rồi, không cho phép khóc đó."
Trước ngực tráng kiện đều là vết sẹo lớn nhỏ, phần
lưng cũng có, một số đã nhạt nhìn không ra dấu vết, một số còn rất rõ nét. Nhất
là vị trí gần trái tim, miệng vết thương kia có phần nhìn thấy mà giật mình.
Tần Vũ Dương hít mũi một cái, chỉ vào chỗ đó hỏi, "Chỗ
này có phải là bị thương lần này không ?"
Cố Mặc Hàm gật đầu.
Ngón tay Tần Vũ Dương từ từ đến gần, nhẹ nhàng chạm
đến, sau đó môi cô từ từ kề lên, cảm giác ngứa từ miệng vết thương chảy thẳng
đến đáy lòng Cố Mặc Hàm. Cảm giác vừa rồi dần dần trở lại, anh theo lực đạo của
Tần Vũ Dương từ từ nằm xuống, theo cô cổ áo rộng thùng thình nhìn vào, cảnh
xuân vô hạn. Màu đen nơi đáy mắt anh càng sâu hơn, lồng ngực phập phồng kịch
liệt, máu toàn thân đều vọt xuống dưới thân, vừa mở miệng trong thanh âm mang
theo sự kiềm chế và khàn giọng, "Vũ Dương..."
Tần Vũ Dương đè anh, lần lượt hôn lên vết thương của
anh, môi lửa thân mật từ lồng ngực đến bụng, dùng đầu lưỡi ma sát qua, trên
người Cố Mặc Hàm như bắt lửa.
Anh đã hơn một năm không đụng đến cô, sao chịu được sự
trêu chọc như vậy của cô chứ. Anh kéo cổ áo của Tần Vũ Dương hướng ra hai bên,
lộ ra bờ vai trong suốt mượt mà. Anh từ từ xoa lên đó, từ phía sau cởi móc khóa
áo lót ra, sau đó nhẹ nhàng xoa nắn nơi cao ngất không còn gò bó trước ngực, véo
nhẹ vê mạnh, còn nhẹ nhẹ xoa nắn cái điểm đỏ hồng kia.
Tần Vũ Dương không kiên nhẫn di chuyển, tiếp tục đi
xuống. Cô cởi đai lưng của Cố Mặc Hàm, rút quần áo ra. Đã không còn trói buộc,
cái cực nóng kia lập tức bắn ra, ở ngang trước mặt cô.
Đây là lần đầu tiên Tần Vũ Dương quan sát ở khoảng
cách gần như vậy, nhìn chăm chú, có chút ngây ngốc.
Cố Mặc Hàm cảm giác được hô hấp của Tần Vũ Dương rơi
lên vị trí mẫn cảm nhất, anh nhắm mắt lại kéo tay Tần Vũ Dương qua đè lên trên
nhẹ nhàng chà xát.
Tần Vũ Dương thấy chất lỏng màu trắng từ đỉnh chảy ra,
cô buông tay ra, chần chờ một chút, đỏ mặt từ từ hé miệng ngậm lấy.
Cảm giác ấm áp ướt át làm cho Cố Mặc Hàm trướng đến
thấy đau, anh không tự chủ được thẳng lưng đưa về phía trước.
Tần Vũ Dương cảm thấy cái đó trong miệng càng ngày
càng nóng, càng lúc càng lớn, còn có thể cảm giác được sự nảy đập của nó, cô há
to miệng mới có thể ngậm lấy cả bộ phận. Cô không biết tiếp theo nên làm cái
gì, chỉ thử chuyển động lên xuống, đầu lưỡi đến cái lổ nhỏ kia, sau đó ma sát
đỉnh đầu.
Kỳ thật động tác của Tần Vũ Dương hoàn toàn không có
kỹ xảo, hàm răng thỉnh thoảng sẽ đụng phải dẫn đến một chút đau đớn, nhưng
chính cái loại ngây ngô này làm cho anh càng thêm hưng phấn. Tay anh vuốt ve
lấy da thịt □ bên ngoài của Tần Vũ Dương, hạ thân nghênh hợp với động tác của
Tần Vũ Dương, từ từ đem thô to của mình xâm nhập vào giữa môi lưỡi cô, nhắm mắt
lại hưởng thụ.
Mặt Tần Vũ Dương càng ngày càng hồng, miệng cũng mỏi
nhừ, cô há to mồm, cảm giác được đã đến cổ họng của cô, sau đó mút chặt lấy,
trên tay hạ thấp □ . Cảm giác khít khao đột nhiên từ xương sống chảy thẳng đến
não, Cố Mặc Hàm còn chưa kịp làm bất kỳ động tác gì liền bắn ra. Chất lỏng bạch
trọc trắng đục không ngừng phun trào ra, Tần Vũ Dương không nghĩ tới anh ngay
cả chào hỏi cũng chưa làm thì đã bắn ra, cô còn chưa kịp bỏ ra thì đã bị sặc,
trong miệng, trên mặt, thậm chí trên tóc đều dính.
Cố Mặc Hàm chờ khoái cảm dần dần biến mất, anh cười mở
mắt ra, ngồi dậy đem Tần Vũ Dương áp xuống dưới thân, lấp kín môi của cô, trêu
chọc khiến cô đem chất lỏng trong miệng nuốt vào.
Thanh âm "Ực" từ
trong cổ họng Tần Vũ Dương truyền ra, Cố Mặc Hàm hoàn toàn hài lòng, cười đến
như con mèo ăn vụng.
Cố Mặc Hàm dựa vào trán cô, ngọt ngào kêu, "Bà
xã..."
Tần Vũ Dương không biết mình vừa rồi tại sao lại có
hành động to gan như vậy, sợ hết hồn đồng thời có chút ít kích thích, cô nhắm
mắt lại giả chết.
Cố Mặc Hàm chôn ở trước ngực cô vất vả cần cù cày cấy,
tay theo đường cong đi vào tận bắp đùi, cách lớp vải hơi mỏng ma sát viên đậu
khấu kia, chỗ đó đã một mảnh lầy lội, nơi mềm mại của cô ngậm lấy Cố Mặc Hàm,
mơ hồ không rõ hỏi, "Có
muốn hay không?"
Tần Vũ Dương cắn môi dưới, nhịn xuống tiếng rên rỉ đã
quanh quẩn giữa môi.
Cố Mặc Hàm bật cười, ra tay càng thê ác liệt, anh kéo
miếng vải kia xuống, mạnh mẽ chèn hai ngón tay vào, lập tức cảm giác được tầng
tầng lớp lớp mềm mịn bao trùm anh. Anh một đường tìm kiếm dần dần đi sâu vào, ở
chỗ không xa mò đến viên lồi lên kia, không ngừng lưu luyến ở nơi phụ cận đó.
"Nói
cho anh biết, có muốn hay không?"
Tần Vũ Dương mạnh mẽ kẹp chặt hai chân, mềm mại cầu
xin,"Mặc
Hàm... muốn, em muốn..."
Cố Mặc Hàm tà ác cười, "Muốn cái gì?"
Tần Vũ Dương mở đôi mắt sương mù ra ủy khuất nhìn anh,
trong mắt óng ánh trong suốt, đáng thương, không biết trả lời như thế nào.
Cố Mặc Hàm phủ bên tai cô, vừa cắn lỗ tai cô vừa nhỏ
giọng dạy bảo.
Tần Vũ Dương nghe, mặt càng thêm hồng, "Anh,
không biết xấu hổ..."
"Nói
mau, nói anh liền cho em..."
Lý trí còn sót lại của Tần Vũ Dương nói cho cô biết
không thể nói, nhưng thân thể hư không làm cho cô muốn ngừng mà không được.
Cô mềm mại xin, "Mặc Hàm, cho em
đi..."
Cố Mặc Hàm nhìn cái dáng vẻ nhỏ bé vừa mềm vừa ỏng ẻo
anh chịu không nổi, trên tay khẽ dùng sức, kẹp lại viên lồi lên kia, không
ngừng ma sát. Cảm giác tê dại dần dần khuếch tán đến toàn thân, cô thoải mái
mềm mại rên rỉ.
Khoái cảm tản đi, Tần Vũ Dương vẫn chưa thỏa mãn, cô
lại bắt đầu hút chặt ngón tay của Cố Mặc Hàm. Sau khi Cố Mặc Hàm cảm giác được
biến hóa của cô, thì trêu chọc, "Không đủ?"
Tần Vũ Dương cắn môi, chớp mắt nhìn về phía anh, một
mảnh khát vọng, đáp án rõ ràng. Cố Mặc Hàm nhìn áo cô mất trật tự, giấu đầu hở
đuôi, cái vật nào đó vừa mới mềm xuống lại dần dần ngẩng đầu.
Cố Mặc Hàm trở Tần Vũ Dương lại, duy trì tư thế nửa
quỳ, một tay vịn eo cô, tay kia đặt ở trước ngực cô, từ phía sau cấp bách hò
hét vọt vào, vừa nhanh vừa mạnh mẽ va đập vào mông cô, sự co rút kẹp chặt của
Tần Vũ Dương cùng tiếng rên rỉ không ngừng thở gấp giữa hai người sung sướng
khi đến đỉnh ...