Tần Vũ Dương dừng ở cổng Cố gia, Cố Mặc Hàm quay đầu
nhìn cô, "Sao
vậy?"
Tần Vũ Dương nhìn anh, "Em không muốn đi."
Cố Mặc Hàm cầm tay cô, "Sợ cái gì, em cũng không
phải là chưa từng tới."
"Cái
đó sao có thể giống nhau được? Anh không phải đã nói, ông nội anh hi vọng
Triệu..."
"Dừng!" Cố Mặc Hàm cắt đứt cô, "Không
có chuyện gì, yên tâm đi, tiểu gia tôi sẽ che chắn cho em."
Nói xong duỗi ngón trỏ ra vuốt cằm Tần Vũ Dương.
Tần Vũ Dương bị trêu chọc cười cười, vạch trần anh, "Anh
che chắn cho em? Em xem bản thân anh còn khó giữ nổi kia kìa?"
Hai người vẫn còn cãi nhau hi hi ha ha, cửa từ bên
trong mở ra. Cụ ông Cố cùng một vị lão phu nhân khí chất phi phàm đi ra.
Lão phu nhân trông thấy hai người tỉ mỉ đánh giá một
phen, cuối cùng tầm mắt rơi vào bàn tay hai người đang cùng nắm thật chặt. Bà
quay đầu mỉm cười nói với cụ ông Cố, "Dục Kỳ, đây là một đôi
bích nhân." Sau đó liền rời
đi.
Cụ ông Cố lúc này mới nhìn về phía hai người.
Tần Vũ Dương bắt buộc bản thân không được tránh né ánh
mắt của ông, không ngừng nắm thật chặt tay Cố Mặc Hàm.
Cố Mặc Hàm dùng ngón cái nhẹ nhàng ma sát mu bàn tay
cô an ủi, nở nụ cười nhìn ông nội mình, "Ông nội."
Thật lâu sau, cụ ông Cố mới mở miệng, "Vào
đi."
Vào cửa, liền nghe được thanh âm y y nha nha của trẻ
con. Tần Vũ Dương đến gần mới nhìn thấy một cô tiểu công chúa màu hồng phấn
đang làm nũng trong lòng ma ma.
Một đôi mắt xoay tròn ngập nước, vừa nhìn đã khiến cho
người khác yêu thích, con mắt giống Dương Y, những chỗ khác lại có bóng dáng
của Cố Mặc Thần, da thịt trắng trắng mềm mềm, tay phải nắm thành quyền đặt lên
môi cắn, rất là đáng yêu.
Dương Y nhìn thấy Tần Vũ Dương hô to một tiếng, đem
con nhét vào tay mẹ chồng, đi tới, "Vũ Dương!"
Cụ ông Cố cau mày nhìn cô ấy, "Đều đã
làm mẹ, còn không chững chạc như vậy!"
Nói xong thì cười tủm tỉm đi tới duỗi hai tay ra, "Chíp
bông ngoan, để cụ ôm nào."
Tiểu công chúa duỗi cánh tay nhỏ ngắn ngủi ra, trong
miệng bi bô, "Ông
cố..."
Diệp Thấm Đình vẻ mặt từ ái nhìn Tần Vũ Dương, "Vũ
Dương, tới đây ngồi."
Dương Y lôi kéo Tần Vũ Dương đi qua ngồi xuống.
Cố Mặc Hàm đứng ở bên cạnh cụ ông Cố, đưa tay vê khuôn
mặt nhỏ nhắn béo ụt ịt của đứa nhỏ, "Ơ, nha đầu con rất có
phúc khí nha, được thái thượng hoàng thương cháu như vậy."
Cụ ông Cố liếc anh một cái, "Đừng
vê mặt cháu!"
Cố Mặc Hàm còn chưa hỏi vì cái gì, thì tiểu công chúa
đã trả lời anh, nước dãi sáng trong trong theo khóe miệng chảy ra, Cố Mặc Hàm
lập tức trốn qua một bên.
"Ông
nội, ông cũng quá thiên vị. Cháu từ nhỏ đến lớn ông cũng chưa ôm cháu được mấy
lần!"
Cụ ông Cố vừa nựng cháu chắt gái vừa giáo dục anh, "Cháu
biết cái gì, con gái đương nhiên muốn nuôi dưỡng cho tốt, cháu chưa từng nghe
qua sao, tòng lai phú quý đa thục nữ, tự cổ hoàn khố thiểu vĩ nam [1]."
Tiểu công chúa nằm trên đầu vai của cụ ông Cố, nghiêng
cái đầu nhỏ nhìn Cố Mặc Hàm, mơ hồ không rõ gọi anh.
"Heo
..."
Cố Mặc Hàm cau mày lại, "Cháu cái con nha đầu
ngốc này, đã dạy cháu bao nhiêu lần, là chú."
Tiểu công chúa lại gọi một tiếng, "Heo
..."
Cố Mặc Hàm không nói gì, những người khác nhìn vui
cười hớn hở.
Dương Y liếc anh một cái, "Cậu
mới ngốc đó, không được nói con gái chị."
Cụ ông Cố giao đứa trẻ cho Diệp Thấm Đình, "Hai người các
cháu đi theo ông."
Lên hết cầu thang là vào thư phòng.
Diệp Thấm Đình tiêu dao tự tại vỗ vỗ mu bàn tay Tần Vũ
Dương, "Lên
đi."
Vào thư phòng, hai người đứng sóng vai nhau. Cụ ông Cố
thưởng thức trà không nói một lời, Cố Mặc Hàm sớm đã quen cái loại áp lực trầm
mặc này không có việc gì đáng lo, cư xử bình thản, nhưng Tần Vũ Dương lại không
trấn định như thế, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi,
Sau một hồi lâu cuối cùng cũng mở miệng, "Vừa
rồi các cháu gặp mặt chính là bà nội Triệu Tịch Vũ."
Tần Vũ Dương nghe được cái tên đó tâm tình hoảng hốt,
sau đó cảm giác được cánh tay Cố Mặc Hàm từ phía sau đưa qua cầm lấy tay cô,
bắt được thì nghe được giọng nói của anh.
"Ông
quen biết bà ấy?"
"Trước
kia khi ở trường quân đội bố bà ấy là sĩ quan huấn luyện của ông, về sau gia
cảnh sa sút, đã rất nhiều năm không gặp." Giọng
của cụ ông Cố mang theo vẻ già nua, tiếp tục nói, "Trước đây không lâu, bà
ấy đột ngột tới tìm ông, hi vọng Triệu Tịch Vũ làm cháu dâu ông, ông đáp
ứng."
Luẩn quẩn một vòng cuối cùng cũng tới chủ đề, ý cười
của Cố Mặc Hàm càng sâu, "Ông
nội, Triệu Tịch Vũ đã làm gì ông không phải là không rõ, tính mệnh của cháu
trai ông thiếu chút nữa hỏng trong tay cô ta, ông đừng có dùng hạnh phúc của
cháu đến thay ông chuộc tội."
Cụ ông Cố trừng anh, dáng vẻ kia làm cho trong lòng
Tần Vũ Dương phát run.
"Cháu
cái thằng ngu này, cháu nói cái gì đó!"
Tần Vũ Dương lôi kéo Cố Mặc Hàm, "Mặc
Hàm, đừng nói nữa."
"Vũ
Dương, cháu ra ngoài trước đi, Mặc Hàm ở lại."
Tần Vũ Dương nhìn Cố Mặc Hàm, Cố Mặc Hàm gật đầu với
cô, lúc này Tần Vũ Dương mới đi ra ngoài.
Sau khi Tần Vũ Dương rời khỏi đây, cụ ông Cố thu hồi
thần sắc nghiêm nghị ban nãy, lại nhàn nhã uống trà, "Nói
đi."
Cố Mặc Hàm hỏi, "Nói cái gì ạ?"
"Cháu
không ngừng chọc giận ông không phải là để cho ông đánh cháu sao, cháu lại biết
rõ ông sẽ không ở trước mặt nó đánh cháu, cho nên mục đích cuối cùng của cháu
là để Tần Vũ Dương ly khai, lời kế tiếp của cháu không muốn cho nó nghe
được."
Cố Mặc Hàm nở nụ cười, "Gừng càng già càng cay,
ông nội ông một chút cũng không già."
Cụ ông Cố liếc anh một cái, "Đừng
cho ông mang mũ cao, nói mau đi."
Cố Mặc Hàm thu hồi nụ cười, "Triệu
Tịch Vũ mang thai, ông biết không?"
Cụ ông Cố đặt tách trà xuống nhìn về phía anh.
Anh lập tức giải thích, "Không phải là của
cháu."
"Cháu
là sợ Tần Vũ Dương hiểu lầm, cho nên cố ý cho cô ly khai?"
"Chúng
cháu thật vất vả ở bên nhau, cháu không hi vọng lại có chuyện gì ảnh hưởng đến
tình cảm của chúng cháu."
"Cháu
biết bà nội Triệu Tịch Vũ hôm nay tới là vì cái gì không?"
"Vì
cái gì?"
"Bà
ấy đã biết tất cả việc làm của Triệu Tịch Vũ, liền mắng Triệu Tịch Vũ một trận,
hôm nay tới là vì giải trừ ước định."
"Ai
nói cho bà ấy biết ?"
"Ông."
Cố Mặc Hàm không tin được nhìn ông, "Đã như
vậy, vì cái gì lúc đó ông đáp ứng bà ấy?"
Cụ ông Cố nặng nề thở dài, "Lúc
đó, ông thấy bọn ông quen biết nhiều năm như vậy, không thể làm xấu mặt mũi bà
ấy, hơn nữa, tình cảm có thể làm vợ chồng thì từ từ bồi dưỡng, cháu nhìn ông và
bà nội cháu không phải cũng là như vậy sao, năm đó trước khi thành thân ngay cả
mặt mũi đều chưa thấy qua, không phải cũng đã trải qua cả đời đấy thôi?"
"Vậy
bây giờ ?"
Cụ ông Cố trầm mặc một hồi, từ từ mở miệng, "Đoạn
thời gian trước quân khu kiểm tra sức khoẻ, kết quả đã có hai ngày trước."
Cố Mặc Hàm trong lòng trầm xuống, "Kiểm
tra ra cái gì ạ?"
Cụ ông Cố vẫn là cười ha hả, "Trong
dạ dày từ lâu đã có một khối u."
"Lành
hay là ác tính?"
"Kết
quả kiểm tra lại còn chưa có."
"Bố
của bọn cháu biết không ạ?"
"Chuyện
này làm ở một bệnh viện, chỉ có cháu và ông biết."
Cố Mặc Hàm nhìn ông lão trước mắt, trong lòng rất khổ
sở,"Ông
nội..."
"Ông
lão này sống nhiều năm như vậy cũng đủ rồi, ông cũng không sợ. Sau khi biết rõ
chuyện này, ông liền suy nghĩ ông đi rồi thì có thể để lại cái gì cho cháu, suy
nghĩ thật lâu mới hiểu rõ. Trong lúc ông nằm chờ chết, ông không bảo đảm cháu
có bao nhiêu của cải, có bao nhiêu quyền, nhưng ông muốn bảo đảm, cháu ít nhất
phải có được người phụ nữ mà cháu yêu, bởi vì trong lòng cháu có yêu, thì mới
có thể chịu được mọi cú đấm, mới có thể yêu quí người khác, mới có thể có được
lòng dạ thiên hạ, chỉ cần trong lòng có yêu, mới có thể một phen giành được sự
nghiệp. Vũ Dương đứa nhỏ này không tệ, cháu phải quý trọng cho tốt. Ra ngoài
đi, ông mệt rồi."
Cố Mặc Hàm đi tới cửa lại quay đầu lại, "Ông
cùng bà nội cháu..."
Cụ ông Cố nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi, từ từ
nói, "Cả
đời này ông chỉ yêu duy nhất một người phụ nữ đó chính là bà nội cháu, cho tới
bây giờ cũng không có người khác."
Tần Vũ Dương đi xuống lầu, trên ghế sa lon chỉ còn lại
Diệp Thấm Đình cùng đứa bé. Sau khi Tần Vũ Dương ngồi xuống, Diệp Thấm Đình nói
với cô, "Con
giúp bác trông một lát, bác đi lấy thứ này."
Tần Vũ Dương gật đầu.
Tiểu công chúa chớp con mắt to nhìn người trước mặt,
Tần Vũ Dương cười cười với cô nhóc, đưa thay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô
nhóc, xúc cảm thật không tệ.
Tiểu công chúa không chớp mắt nhìn cô một hồi, đột
nhiên nghiêng người về phía trước nhào lấy đồ trang sức trên áo lông của Tần Vũ
Dương, đó là một con bướm khảm kim cương, sinh động như thật. Cô nhóc cứ vừa
với tới vừa cọ vào trong lòng Tần Vũ Dương, nắm lấy con bướm trước ngực Tần Vũ
Dương không buông.
Cố Mặc Hàm sau khi đi xuống thì xách cô nhóc lên, "Tiểu
nha đầu, dám ăn đậu hủ vợ chú."
Chíp bông đột nhiên được bồng lên giữa không trung,
hưng phấn nhảy nhót hoa tay múa chân, còn cười hì hì không ngừng.
Tần Vũ Dương liền vội vàng hỏi anh, "Sao
rồi?"
Cố Mặc Hàm đặt chíp bông xuống, trên mặt lập tức hiện
ra vẻ thống khổ, khập khiễng đi đến ghế sofa nửa nằm xuống.
Tần Vũ Dương cao thấp sờ anh, lo lắng hỏi, "Bị
thương chỗ nào rồi? Ông nội đánh anh?"
Cố Mặc Hàm không ngừng kêu to "Ai u ai u",
kéo tay Tần Vũ Dương đè lên bắp đùi anh.
Tần Vũ Dương lập tức đẩy anh ra, vừa ngẩng đầu liền
thấy chíp bông đang mở thật to con mắt tò mò nhìn bọn họ, mặt của cô càng đỏ,
đánh Cố Mặc Hàm một cái, "Anh
dạy hư đứa nhỏ!"
Cố Mặc Hàm ngồi thẳng dậy, ôm lấy chíp bông, chỉ vào
Tần Vũ Dương nói với cô nhóc, "Chíp bông, gọi thím."
Chíp bông nhìn Cố Mặc Hàm, lại nhìn Tần Vũ Dương, cắn
ngón tay bi bô kêu, "Gối
..."
Cố Mặc Hàm bị chọc cười, ra sức hôn cô nhóc một cái.
Bà Tần trở lại thấy cảnh này, cười nói, "Hai
người các con đều thích con nít như vậy thì mau mau sinh một đứa, thừa dịp mẹ
còn khỏe thì có thể giúp các con giữ hộ."
Cố Mặc Hàm thoải mái trả lời, "Được
ạ."
Tần Vũ Dương duỗi tay luồn vào trong quần áo anh, bên
hông xoay 360 độ, cơ thể Cố Mặc Hàm run lên quay đầu cười nịnh cô.
Diệp Thấm Đình đi đến ngồi xuống bên cạnh Tần Vũ
Dương, lấy ra một cái vòng ngọc đeo vào tay cô.
Tần Vũ Dương nhìn độ tinh khiết của đá ngọc này liền
biết giá rất mắc, cô vội vàng rút tay về, "Bác gái, cháu không thể
nhận..."
Diệp Thấm Đình giữ chặt lấy tay cô, "Đứa bé
ngoan, cầm lấy đi. Lúc đầu Cố gia cũng có một vật quý gia truyền, nhưng Mặc
Thần là con đầu cháu đích tôn, cho nên sau khi Dương Y vào cửa thì đưa cho nó.
Cái vòng ngọc này là năm đó khi bác xuất giá, bà ngoại Mặc Hàm cho bác, hiện
tại bác giao nó cho con, hi vọng con cùng Mặc Hàm về sau có thể sống hạnh
phúc." Nói xong kéo tay Cố Mặc
Hàm đặt lên tay Tần Vũ Dương.
Cố Mặc Hàm cười hì hì, "Mẹ, mẹ cứ yên tâm
đi."
Tần Vũ Dương nhìn Diệp Thấm Đình, "Cảm ơn
bác gái."
"Còn
gọi bác gái sao?"
Tần Vũ Dương trong ánh mắt khích lệ của Diệp Thấm Đình
cùng Cố Mặc Hàm, gọi thêm một tiếng "Mẹ".
Trước buổi cơm tối, Tần Vũ Dương hỏi Cố Mặc Hàm, "Rốt
cuộc là như thế nào vậy?"
Cố Mặc Hàm khuê cái cằm, "Tiểu gia anh ra tay, còn
không giải quyết được chuyện này sao?" Nói xong nhớ tới bệnh tình của cụ ông Cố, vẻ mặt có
chút hoảng hốt.
Tần Vũ Dương lập tức cảm giác được, áp chế trong lòng
không hỏi.
Về đến nhà, Cố Mặc Hàm mới nói ra.
Tần Vũ Dương có phần lo lắng, "Vậy
làm sao bây giờ?"
Cố Mặc Hàm nghĩ một lát, lấy điện thoại ra gọi một
cú điện thoại.
"Alô,
chú Trần, cháu là Hàm tử."
"Hàm
tử à, muốn cái gì mà gọi điện cho chú?"
"Bệnh
của ông nội cháu rốt cuộc là như thế nào ạ?"
Bên kia chần chờ một chút, "Thủ
trưởng dặn phải giữ bí mật."
"Ông
nội cháu đã nói cho cháu biết, chú tỉ mỉ nói lại cho cháu đi."
"Kết
quả kiểm tra lại vẫn chưa có, chú cũng không biết. Bất quá cháu yên tâm, bệnh
của thủ trưởng bên trên cũng đã dặn dò xuống, chúng ta nhất định sẽ coi
trọng."
"Tốt
rồi, có kết quả thì chú nhất định phải cho cháu biết ngay."
Cúp điện thoại, Cố Mặc Hàm ngồi ở trên ghế sofa có
chút suy sụp, ưu sầu nhàn nhạt khóa ở hai đầu lông mày, như có như không, nửa
gương mặt giấu ở trong bóng đèn làm cho người ta đau lòng. Tần Vũ Dương đi qua
ngồi xuống, sờ mặt Cố Mặc Hàm nhìn vào ánh mắt của anh, ôn nhu mở miệng.
"Mặc
Hàm, ông nội sẽ không có chuyện gì đâu."
"Vũ
Dương, từ nhỏ ông nội đã rất thương anh, từ lúc xảy ra gặp chuyện, anh luôn
chống đối ông, chọc ông tức giận, anh ..."
Cố Mặc Hàm như đứa bé lải nhải nói. Tần Vũ Dương biết
rõ lúc này anh không cần bất kỳ sự an ủi nào, chỉ cần là một đôi tai nguyện ý
lắng nghe.
_________
[1] Tòng
lai phú quý đa thục nữ, tự cổ hoàn khố thiểu vĩ nam: từ trước đến giờ giàu sang
nhiều thục nữ, từ xưa quần áo lụa là ít vĩ nam.