Nhớ Ngọt Ngào

Chương 14: Chương 14




“Chú, chú có con đây, từ nay về sau mỗi một năm qua đi chúng ta vẫn ở bên nhau như vậy.”

Tuyết ban đêm rơi xuống còn lưu lại đầy trên đường khiến các phương tiện di chuyển rất chậm.

Nhớ đến dáng vẻ thần thần bí bí của chú xinh đẹp xem chừng có chuyện gì vui, tuy ngoài mặt Kiều Miên không thể hiện ra nhưng trong lòng đã sớm xù lông đoán già đoán non.

Cuối cùng xe tiến vào một khu chung cư, tới nhà của bạn anh sao? Hay là về nhà bố mẹ…

Cả khoảng thời gian dài như vậy Kiều Miên vẫn chưa từng gặp bố mẹ anh lần nào, cũng không nghe anh nhắc đến họ, nhìn anh cầm chìa khóa thuần thục mở cửa, trong lòng Kiều Miên âm thầm thừa nhận câu trả lời này.

Đột nhiên cô cảm thấy hơi căng thẳng xen lẫn bối rối cùng sợ hãi…

Nếu bố mẹ anh không thích cô thì sao đây? Nếu họ không đồng ý để anh nuôi cô thì sao?

Ánh mắt của Thẩm Vân Lê lướt qua khuôn mặt của cô, anh nhanh chóng nhận ra sự bất an trong ánh mắt cô, khóe môi anh không khỏi cong lên.

Nhập khóa mật khẩu, ổ khóa kêu tinh’ một tiếng rồi cửa mở ra.

Kiều Miên nhanh chóng trốn sau lưng Thẩm Vân Lê.

“…” không biết là cô đang suy nghĩ gì trong đầu nhưng phản ứng như vậy rất khác với dự liệu của Thẩm Vân Lê, anh nghiêng người nhìn cô: “Đi vào.”

Kiều Miên chậm chạp di bước, vừa tới cửa nhà lại đứng đực ra.

Thẩm Vân Lê đóng cửa lại, không biết cô đang do dự hay câu nệ điều gì, thế là anh đặt hai tay lên vai cô, đẩy cô đến trước một căn phòng.

Bả vai chợt cảm nhận thấy một luồng ấm áp, ý thức của Kiều Miên bỗng chốc không còn rõ ràng nữa, chỉ cảm thấy một dòng điện đang chạy dọc theo cột sống lan ra toàn thân.

Cửa phòng bị đẩy ra, Thẩm Vân Lê mở đèn lên, nhìn chăm chú nét mặt cô: “Thích không?”

“…Dạ?” linh hồn không biết dao chơi nơi đâu mãi bây giờ mới trở về, Kiều Miên ngẩng đầu nhìn anh, bố mẹ anh không có nhà sao.

“phòng của con.” Thấy cô đơ ngốc ra như thế, Thẩm Vân Lê rất muốn nói cho cô tỉnh lại.

“…Cái gì ạ?” hình như cô tỉnh lại một chút rồi.

Thẩm Vân Lê cạn lời, ngón tay nhéo nhéo má cô: “Đây là nhà mới của chúng ta.”

Kiều Miên: “,,,”

Tròng mắt cô mở to với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, trên mặt Kiều Miên lúc này toàn là vẻ không thể tin tưởng nổi, cô đưa mắt nhìn kỹ từng góc nhỏ trong căn phòng.

Màn mỏng kiểu cung đình màu hồng nhạt, chiếc giường đôi rộng rãi bồng bềnh chăn gối, gối đầu màu hồng nhạt đặt ngay ngắn trên đầu giường, toàn bộ căn phòng được trải thảm lông mềm mại, đèn trùm được treo cao trên trần nhà, vách tường đầu giường có mấy chứ đang lẳng lặng tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp:

TIAN TIAN.

Không biết từ bao giờ khóe mắt cô đã ướt đẫm rồi, dường như cô đang được trở về cái thời vẫn được bố yêu thương như một cô công chúa nhỏ.

Từng biểu cảm của cô đều lọt hết vào trong mắt Thẩm Vân Lê, khi anh làm những điều này đều chờ mong cô đáp lại.

Mà những phản ứng của cô lúc này khiến anh rất mãn nguyện.

Không biết có phải do niềm vui to lớn đang chi phối đầu óc cô hay không, Kiều Miên lau khô nước mắt, quay người nhào vào lồng ngực của Thẩm Vân Lê một cách rất dứt khoát.

“Chú ơi, cảm ơn chú.” Giọng nói của cô nghẹn ngào.

Đối mặt với hành động đột ngột của cô, Thẩm Vân Lê sững sờ, cô còn rất thấp, chỉ cao tới eo anh, anh nhẹ nhàng buông tay xoa xoa mái tóc cô: “Gọi anh không được à?”

“Chú…” nước mắt nước mũi của Kiều Miên đã bôi hết ra áo anh.

Bởi vì vừa rồi Kiều Miên nặng nề tâm sự nên không để ý đến thiết kế của ăn nhà, rời khỏi lồng ngực anh, cô nhanh chân bước ra phòng khách, gấp gáp như thể đang chạy trốn.

Thẩm Vân Lê cùng theo sau bước chân cô.

Toàn bộ căn phòng mang một tông xám bụi, bàn ghế, rèm cửa cùng tấm thảm trải sàn…

Cô lại đi vào phòng ngủ của anh, lần này là đường đường chính chính mở cửa phòng ra, phòng ngủ của Thẩm Vân Lê vừa đơn giản vừa người lớn, màu lam trầm cùng lam nhạt phối với nhau vô cùng hài hòa.

Phòng ngủ của cả hai đều rất rộng, có ghế sofa, phòng ngủ của Kiều Miên còn có thêm cả bàn trang điểm…

Phòng khách, phòng bếp và phòng ngủ của Thẩm Vân Lê có cùng một phong cách Bắc Âu tối giản, chỉ có phòng của Kiều Miên là tràn ngập hương vị ngọt ngào của thiếu nữ, mơ hồ giống như một hoa viên bí mật được giấu kín đáo.

“Từ nay chúng ta sẽ ở đây sao ạ?” sau khi tỉ mỉ quan sát từng ngóc ngách trong căn nhà, Kiều Miên mới thực sự tin.

“Ừ, ngày mai sẽ dọn nhà.” Thẩm Vân Lê dựa vào một bên tường, nhìn lại mỗi chỗ trang trí trong căn nhà cảm thấy rất hài lòng.

Đèn treo tường, ban công cây lá anh tươi… mỗi một chi tiết nội thất đều mang phong cách của người tự tay thiết kế, sắp xếp chính là anh.

“Chú…Tết chú không về nhà sao?” Kiều Miên lại nghĩ tới vấn đề kia, hình như anh chưa từng nhắc về gia đình của mình.

Thẩm Vân Lê hơi sững sờ, ánh mắt anh dường như đang ẩn chứa một bóng ma khó bỏ: “Nhà chú chính là thành phố A này đây.”

“Con nói bố mẹ chú và người thân trong gia đình cơ ạ.” Tết là ngày đoàn viên, cô đã không có nhà rồi, nhưng anh không thế: “Có khi nào họ không đồng ý để cho chú nuôi con không?”

“Sẽ không đâu.”

Thẩm Vân Lê không nói gì nữa, một hồi im lặng kéo dài rất lâu, Kiều Miên phát hiện bầu không khí có cái gì đó không đúng lắm, không biết có phải cô đã chạm đến những việc mà anh không muốn nhắc tới hay không, trong lòng cô thầm nghĩ, nếu anh không muốn nói thì cô sẽ không hỏi.

Cô không muốn làm anh buồn.

Nhưng bỗng nhiên Kiều Miên cảm thấy bên kia ghế sofa chợt lún xuống, anh ngồi bên người cô, chậm chạp mở lời.

“Hồi chú học tiểu học, vào một kỳ nghỉ hè bố chú gặp tai nạn qua đời, sau đó mẹ tái hôn với người đàn ông khác, sinh ra một đứa con trai, sơ trung và cao trung chú đều ở lại ký túc của trường, gia đình của họ…”

Thẩm Vân Lê dừng lại một chút, ngữ điệu không mấy biến đổi, không bộc lộ lấy một chút tâm trạng trong đó mà vẫn khiến Kiều Miên siết chặt bàn tay.

“Gia đình của họ sống rất tốt.” Thẩm Vân Lê nói tiếp, dửng dưng như đang nhắc đến chuyện cũ của một ai đó xa lạ: “Từ khi lên đại học, chú chuyển hẳn ra ngoài, lễ tết rất ít khi về.”

Thái độ mây trôi nước chảy đến vậy, chỉ trong vài câu cô đã nghe hết được nhiều năm quá khứ của anh, nhưng móng tay cô lại nặng nề khảm vào da thịt.

Cũng trong độ tuổi như cô lúc này mất đi bố sao?

Nhưng cô có anh chăm sóc, còn anh thì sao?

Thu lại tâm tình đang rối bời, Kiều Miên ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt ánh lên nét hào quang, nụ cười xinh đẹp

“Chú, chú có con đây, từ nay về sau mỗi một năm qua đi chúng ta vẫn ở bên nhau như vậy.”

Thẩm Vân Lê cười khẽ, hơi mù nặng nề như được sự ấm áp này xua tan đi: “Được.”

Ngoài trời tuyết đọng lạnh băng, nhưng trong phòng lại vô cùng ấm áp.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Vân Lê hỏi: “Kỳ nghỉ Tết này muốn đi đâu chơi không?”

ở một nơi anh không nhìn thấy, Ánh mắt Kiều Miên bỗng sáng ngời: “Đi đâu ạ?”

Thẩm Vân Lê: “Châu âu?”

Kế hoạch tạm thời của anh là nơi này.

“Phải…phải ngồi máy bay sao ạ?” trong nháy mắt, sắc mặt Kiều Miên tái nhợt, trận hỏa hoạn kia dường như lại cháy trước mặt cô, trái tim đập nhanh khiến cơ thể cô không còn sức lực, chân cũng mềm nhũn hẳn đi.

Sự sợ hãi của cô quá mức rõ ràng, Thẩm Vân Lê không đành lòng, lập tức đổi giọng: “Vậy chúng ta sẽ đi nơi khác, ở trong nước thôi, chú sẽ lái xe hoặc đi tàu cùng được.”

Kiều Miên gật đầu, chậm rãi hít thở để cho mình sống lại: “Đi đâu ạ?”

“Con muốn đi đâu?” Thẩm Vân Lê hỏi cô.

“Có thể đi Vân Nam không ạ?” Kiều Miên suy nghĩ một chút, nói ra một nơi mà cô đã hướng tới từ lâu.

Thẩm Vân Lê vốn không ngờ là đáp án này, suy tính một lúc rồi anh gật đầu: “Được, chúng ta sẽ lái xe đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.