Nhớ Ngọt Ngào

Chương 15: Chương 15




“Không được phép yêu sớm.”

#chuyển ngữ: Nại

Bốn năm sau.

Ánh mặt trời buổi chiều muộn chiếu vào phòng học tầng hai, rời gần tầm mắt lại, chiếc áo đồng phục chỉnh tề màu xanh trắng làm cho lòng người cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái. ở chiếc bàn cuối cùng gần cửa sổ là chỗ ngồi của Kiều Miên và Tinh Dã.

Tiếng giảng bài của giáo viên vang từ bục giảng xuống dưới cuối lớp, qua lớp cản của không khí, cùng với sự hỗn loạn trong lòng thiếu nữ, khi tiếng giảng bài của giáo viên đến bên tai Kiều Miên thì không thể vào đầu cô được nữa.

Chiếc bút đã hết mực lưu lại một dấu bút in sâu trên trang giấy, dịu dàng mà lưu luyến khắc lên ba chữ:

Thẩm Vân Lê.

Cô không dám để ai khác biết được bí mật của mình, nội tâm lại không thể giấu được bí mật.

Tinh Dã vốn đang nghe giảng, ánh mắt chợt liếc nhìn Kiều Miên đang xao nhãng, theo thói quen, cậu búng một cái lên trán cô: “Nghe giảng đi!”

Kiều Miên đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình bỗng chốc giật nảy, cô lẳng lẳng lật sang trang giấy khác ngẩng đầu nhìn lên bảng đen, ánh mắt vừa mới chăm chú được một chút đã lại nhanh chóng mất đi tiêu cự.

Trước kia cô vẫn cứ cho rằng tình cảm cô dành cho anh chỉ là biết ơn cùng cảm động, không hề liên quan đến tình yêu.

Nhưng bây giờ cô đã mười sáu tuổi.

Từ một cô bé biến thành một cô gái, không phải lúc cô xuất hiện kinh nguyệt lần đầu mà là lúc cô nhìn thấy dấu son môi mờ đỏ trên cổ áo Thẩm Vân Lê, chính là khoảnh khắc ấy.

“Tiểu Kiều.” Tinh Dã quơ quơ tay trước mặt cô: “Trong người không khỏe sao?”

Đôi mắt lờ mờ của Kiều Miên nhanh chóng lọc ra vài tia sáng, cô nhìn quanh phòng học, không biết lúc nào mới hết tiết, cô cười yếu ớt với Tinh Dã: “Không phải, chỉ là mình không muốn nghe giảng bài.”

“Anh mình nói anh ấy và anh Vân Lê hôm nay sẽ đưa bọn mình đi ăn.” Tinh Dã nhàm chán mở điện thoại di động lên.

Nghe vậy Kiều Miên nhìn lướt qua màn hình, trên đó hoàn toàn không có bất kỳ tin nhắn nào: “Bao giờ?”

“Lúc nào tan tầm hai anh ấy sẽ qua đón, chắc phải hơn bảy giờ.”Tinh Dã thu điện thoại: “Chúng mình ra cửa hàng tiện lợi chơi trước.”

“Đi.” Tiếng chuông tan học vang lên, Kiều Miên nhanh chóng thu dọn đồ dùng học tập.

Thứ sáu, khoảng thời gian tốt đẹp nhất chính là sau hai tiết học, ánh nắng vẫn tươi sáng, cùng nhau ra về.

Kiều Miên và Tinh Dã theo dòng người đi ra khỏi phòng học, người đi lại trên cầu thang rất đông, tràn ngập những tiếng bàn tán xì xào của con gái, Kiều Miên thuận mắt nhìn lướt theo hướng của bọn họ, rồi chạm phải một ánh mắt trong không trung.

Ánh mặt trời chiếu trên gương mặt của cậu ta, từ khóe môi đến khóe mắt đều tràn ngập hương vị của ánh mặt trời, cậu ta mỉm cười nhìn cô, Kiều Miên sững sờ, không phải vì cô u mê nhan sắc đó mà là, đối diện với ánh mắt của cậu, cô chợt cảm thấy giật mình.

Cô khẽ nâng khóe môi lên tạo thành một nụ cười mỉm lễ phép và đủ xa cách, rồi lấp tức rời mắt, cùng Tinh Dã đi khỏi dòng người.

Cuối cùng sau khi ra khỏi cầu thang, hai người mới đi song song được với nhau, chợt Kiều Miên cảm thấy cách tay mình đau đau, cô ngẩng đầu nhìn Tinh Dã.

“Cậu quen anh ta từ khi nào?” Tinh Dã giờ đây đã cao hơn Kiều Miên một cái đầu, cậu dõi mắt xuống là đã có thể nhìn được bao quát từ trên xuống dưới người cô, cậu nhăn mày biểu lộ tâm trạng bất mãn.

“Ai cơ?” rất ít khi có cơ hội nhìn thấy Tinh Dã tức giận nên dù Kiều Miên đã biết vẫn cố trêu chọc cậu.

“Tần Lãng.” Tinh Dã lạnh mặt nói ra cái tên này, hương sữa thường hay quanh quẩn bên người cậu giờ đã không còn thấy nữa.

Kiều Miên nhìn về phía trước, cười khẽ: “Không quen.”

“Vậy tại sao cậu ta lại cười với cậu?’ Tinh Dã không tin, nhìn xăm soi vào mắt cô.

“Có thể do…ngoại hình mình khá xinh đẹp đấy.”

Nhìn thấy đôi mắt đơ ngốc của Hạ Tinh Dã, Kiều Miên không nhịn được cười, rõ ràng khuôn mặt non tơ như sữa mà còn bày đặt nhìn cô bằng cặp mắt như thế, nhưng cũng phải nói lại, kiểu ánh nhìn vừa rồi của Hạ Tinh Dã không khác gì lúc Thẩm Vân Lê hay chú Hạ Thịnh Văn nhìn cô.

Đều sợ cô bị người khác lừa đi mất.

“Tiểu Kiều, mình rất nghiêm túc, cậu ta được rất nhiều bạn nữ theo, cậu đừng dính vào cậu ta làm gì.” Tinh Dã đá những viên sỏi trên mặt đường, vị sữa đáng yêu dần trở về.

“Không phải cậu cũng được rất nhiều bạn nữ yêu thích sao? Thế mà mình lúc nào cũng như hình với bóng với cậu đây.” Kiều Miên trêu.

“Không giống nhau, tóm lại anh Vân Lê nói không được yêu đương sớm.” Tinh Dã vừa đá một cục sỏi lăn đi rất xa, cậu cãi không lại cô, chỉ đành lôi Thẩm Vân Lê ra để thị uy.

Kiều Miên cụp mắt: “Ừ, biết rồi.’

Tần Lãng là học sinh lớp 11, là một người có tiếng tăm khá lừng lấy trong trường vì ngoại hình xuất chúng, thành tích nổi bật, và gia thế hiển hách. Dường như cậu sở hữu tất cả những ánh hào quang trên đời mà người khác hằng khao khát, một người như vậy, hỏi xem ai không muốn tới gần.

Trong lòng Kiều Miên đã có người rồi, mặc dù nụ cười hôm nay của cậu ta có đôi chút mập mờ nhưng chỉ dừng lại ở mức đẹp mắt đẹp lòng mà thôi.

Trong cửa hàng, Kiều Miên và Tinh Dã ôm ly trà sữa nhàn nhã dạo vòng quanh, bộ đồng phục cùng ngoại hình của hai người hình như khiến người có mặt trong cửa hàng thỉnh thoảng lại để ý đến.

“Đường đỏ ở nhà uống hết chưa?” Hạ Tinh Dã hỏi một cách vô cùng tự nhiên.

“Còn một chút.” Kiều Miên cũng trả lời rất tự nhiên.

“Vậy mua thêm đi, băng vệ sinh thì sao>?”

“Hết rồi.”

Hai người đi qua đi lại giữa mấy kệ hàng, Hạ Tinh Dã nghiêm túc chọn mua đường đỏ, ánh mắt trong veo không chứa một chút suy nghĩ mờ ám khiến người khác khó chịu nào.

Mấy năm nay mỗi khi Kiều Miên đến tháng đều được Hạ Tinh Dã quan tâm chăm sóc, không biết từ lúc nào, chai nước trắng đựng đầy nước đường đỏ, khi cô không để ý đến thì cậu đã chuẩn bị băng vệ sinh giúp, lúc cô đau bụng đã có cậu lên baidu hoặc tìm bác sĩ để học hỏi kinh nghiệm…

Công việc của Thẩm Vân Lê bận rộn, ít khi quan tâm đến những thứ này, Kiều Miên không có người thân, bạn bè bên cạnh cũng chỉ có mình cậu.

Từ nhỏ Tinh Dã đã ghi nhớ kỹ lời anh mình nói, Tiểu Kiều là em gái của cậu, phải chăm sóc cô thật tốt.

Cho dù Kiều Miên còn sinh trước Tinh Dã những hai tháng.

“Đừng mua nhiều quá, còn phải đi ăn nữa đấy.” Kiều Miên để lại một túi, mua nhiều quá lúc cầm đi không tiện.

“Ừ.” Hai người đẩy xe đi tính tiền.

Thời gian còn khá sớm, họ từ thang máy cửa B đi ra, Tinh Dã mua cho mình một ít màu nước, tầng ba là khu bày bán đồ của nữ, khi đi qua một cửa hàng nội y, Kiều Miên dừng bước.

“Muốn vào không?” Kiều Miên cong môi, mái tóc dài cột đuôi ngựa phía sau đầu vẫn quăn quăn như ngày nào.

“Ơ…” Tinh Dã chần chờ nói: “Mình đợi cậu ở ngoài.”

Kiều Miên cười trêu cợt, Tinh Dã ngồi ở khu chờ, tuy rằng nói là em gái nhưng nếu để anh Vân Lê biết được chắc anh ấy sẽ cho cậu ăn đòn mất.

Bốn năm trôi qua, Kiều Miên càng ngày càng xinh đẹp, từng đường cong trên cơ thể cũng dẫn trở nên rõ ràng hơn,từ một cô nhóc cao đến hông anh giờ đây đã dẫn chạm đến bờ vai anh, duy chỉ có một thứ mãi không đổi đó chính là mái tóc quăn màu nâu thật dài.

Kiều Miên có thể nhận ra, Thẩm Vân Lê rất thích mái tóc ấy.

Còn Hạ Tinh Dã, cậu giờ đây cũng đã cao lớn hơn, trên cơ thể vẫn vấn vít hương sữa trong nắng mai, rất được bạn bè mến mộ.

Trong nhà hàng, đồ ăn vẫn chưa được dọn lên, bàn cơm sạch sẽ để duy nhất một tờ phiếu điểm.

“Anh đây đã vì mấy đứa mà dùng sắc mê hoặc nhà giáo nhân dân rồi đấy mà còn không biết đường học tập cho cẩn thận vào!’ Hạ Thịnh Văn nhìn qua phiếu điểm, một đứa top đầu một đứa top cuối khiến lòng anh đau nhức.

Câu chuyện bán đứng nhan sắc này của Hạ tổng cũng được coi như một bộ truyện cổ tích, quả thực Hạ tổng của chúng ta đã cưa đổ thành công cô giáo chủ nhiệm hiện tại của Kiều Miên và Hạ Tinh Dã- Hà Niệm Vân.

Mới đầu Tinh Dã cho rằng anh mình định đổi khẩu vị, ai ngờ có một hôm anh nói: Lên cấp ba rồi, chúng ta cùng cố gắng nỗ lực nhé!.

ừ, nhưng có điều ông anh này của cậu cũng không đến mức cặn bã như vậy, tuy rằng mục đích tiếp cận cô giáo Hà Niệm Vân không được trong sáng lắm nhưng ít ra anh đối xử với cô cũng được coi là toàn tâm toàn ý đúng không?

Kiều Miên hơi cúi đầu, giả bộ như đang nghe lời, nhưng vẫn không tránh khỏi tai kiếp.

“Tiểu Kiều ở trường có phải đã thầm thương bạn học nam nào rồi phải không?” Hạ Thịnh Văn nhìn vào vị trí gần cuối bảng điểm, nửa đùa nửa thật nói.

Thẩm Vân Lê trước giờ vẫn im lặng nghe được điều đó, hai hàng lông mày lập tức cau lại, anh nhìn Kiều Miên, ánh mắt không hề chó chút tâm tình dư thừa nào.

Dường như có thể cảm ứng được điều đó, Kiều Miên ngẩng đầu lên nghênh tiếp ánh mắt anh, cô rất muốn biết suy nghĩ của anh lúc này nhưng thật đáng tiếc, cô không nhìn ra cái gì cả, trong khoảng thời gian của một cái chớp mắt, cô lại cúi đầu.

Nhưng, hành động này nhìn từ vị trí của Thẩm Vân Lê chẳng qua là biểu hiện của sự chột dạ mà thôi.

“Không thể nào, ngày nào Tiểu Kiều cũng ở cùng em…” nói được một nửa, Hạ Tinh Dã phát hiện ra lời này của mình không ổn, cậu lại giải thích: “Anh Vân Lê, anh đừng hiểu lầm, ý của em là… bên cạnh Tiểu Kiều không có bạn nam nào khác cả, không thể nào.”

“Ừ, cái này thì bọn anh yên tâm lắm vì chú em không vừa mắt của Tiểu Kiều được đâu.”Hạ Thịnh Văn cười, chỉ vào phiếu điểm: “Em có thể đừng chỉ lo cho bản thân mà bớt chút thời gian đốc thúc Tiểu Kiều với được không?”

“Em biết rồi, lần sau nhất định sẽ tiến bộ hai mươi, ba mươi bậc.” Tinh Dã tùy tiện đáp.

Trước kia cậu phải nỗ lực học tập rất nhiều, chỉ sợ cái gì Kiều Miên không biết đến hỏi cậu thì cậu lại không trả lời được, mấy năm nay nỗ lực nhiều thành quen, nhưng Kiều Miên trước giờ luôn ưu tú hơn cậu giờ đây không hiểu sao liên tục đội sổ.

Đêm mùa xuân, không khí ngập tràn hơi lạnh, con xe chạy vững vàng trên đường, ngang qua từng giao lộ sáng đèn.

Người đàn ông bên cạnh lặng lẽ lái xe, khuôn mặt anh tuấn khuất một nửa trong bóng tối, Kiều Miên ngồi ở vị trí bên cạnh ghế lái, không khí trong xe vô cùng yên tĩnh, áp suất mơ hồ càng lúc càng hạ xuống.

Không biết vì kết quả học tập của cô hay là vì cái gì khác.

Về đến nhà, đèn phòng khách được mở lên, ánh sáng đột ngột làm cho bầu không khí như ngưng trệ, Thẩm Vân Lê ngồi tại ghế sofa, Kiều Miên biết rõ anh định nói ý kiến của mình, vậy nên cô tiến đến ngồi bên cạnh anh.

Nhiều chỗ ngồi như vậy, cô chỉ chọn vị trí bên cạnh anh.

Kiều Miên không cảm thấy sợ chút nào, cho dù bầu không khí tịnh lặng đến độ bức bối nhưng anh nhất định sẽ không làm tổn thương cô, anh tốt như vậy…

“Không được phép yêu sớm.”

Không biết qua bao lâu, Thẩm Vân Lê mới cất giọng trầm khàn nói ra năm chữ, ngữ điệu như mệnh lệnh.

Kiều Miên ngây ngẩn nhìn lên bức tường trống trơn trước mặt, thật lâu sau cô mới trả lời: “Vâng.”

Ban đêm yên tĩnh thật muốn dụ dỗ con người ta phạm tội, Kiều Miên lúc này rất muốn dựa vào lòng anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.