Đó chính xác là một sự cố, cô không phải vừa mới gặp cướp hay sao? Đúng vậy! Nếu là bạn, bạn sẽ làm gì? Đối với cô ấy – Lâm Di Di, rất đơn giản, gặp cướp chính là: Lấy dép ra phang! Khoảng khắc chiếc giày của Lâm Di Di bay thẳng vào đầu của “tên cướp” kì thực khiến người khác khâm phục. Cơ mà…có gì sai sai có đúng không?
“Cô gái chết tiệt, vì sao lại ném vào đầu bổn thiếu gia?”
Một nam thanh niên quay lại, trừng mắt với cô . Anh từ nhỏ đến lớn chưa hề bị ai chọc giận, huống chi, cô gái này lại to gan dùng giày của cô ta để ném vào đầu anh. Thanh danh của anh! Ngạo khí của anh! Mái tóc yêu dấu của anh!
Cô lật đật chạy tới: “Xin lỗi nhé, vì anh chắn trước tên cướp nên…”
“Người ta làm cướp thì liên quan tới cô? Còn lấy giày ra ném người ta!” Anh chưa thấy loại con gái nào như này, hơi bị bạo lực rồi đấy nhé.
Cô vốn có lòng tốt còn định bồi thường, ai mà biết tên này cọc cằn thế chứ.
“Không phải tôi xin lỗi anh rồi sao? Tôi bắt cướp thì liên quan tới anh?” “Cô ném trúng tôi còn nói không liên quan tới tôi?”
“Trúng thì chịu đi! Ở nơi công cộng không nhìn trước nhìn sau còn nói tôi à?”
“Vậy sao cô không nhìn trước nhìn sau xem có người không rồi hả ném?”
“Người ta đã xin lỗi rồi anh còn muốn cái gì? Trả giày của tôi đây!” Cô giật chiếc giày đang trong tay anh mang vào rồi đi tiếp, đi được một đoạn quay lại làm mặt hề với anh rồi chạy mất dạng.
“Đầu óc có vấn đề! Con gái ai cũng như cô con trai chúng tôi yêu nhau cho rồi.”
“Thật bực bội! Người ta có cố ý đâu chứ. Con trai ai cũng như anh thì con gái chúng tôi ế suốt đời còn hơn.”
Về đến nhà, cô dọn nhà sau đó đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra định kì.Không biết bác sĩ bên trong cãi vả cái gì, chỉ có tiếng nói vọng ra ngoài này thật rõ.
“Đưa tôi làm một lần thì cô chết à, có chết không? Cô không cho nhân tài phát triển tiềm năng là rất quá đáng đấy.”
“Nhân tài? Anh á? Thôi đi, sao anh không nói là bản thân vô dụng đến mức cả một đứa con gái mới lớn như tôi cũng khinh thường?”
“Cô…Coi như tôi xin cô, Nguyễn Như, cô mở tấm lòng đại từ đại bi như Phật sống một lần đi có được không? Xin cô đấy! Coi như nể gương mặt như hoa như ngọc này của tôi cũng được đi, Nguyễn Như.”
Nguyễn Như hai tay chắp lại vờ như tu sĩ:
“Người tu hành nói không với sắc dục!”
“Nguyễn Như!”
Cô nghe đến Nguyễn Như liền mở cửa bước vào.
_ “Như Như.”
“Ấy, Di Di, vào đây đi. Bác gái, bác lại đến à?”
“Mình đưa mẹ đi khám định kì, Như Như, cậu làm gì ở đây vậy?”
“Mình? Mình thực tập ở ở bệnh viện này.”
“Thực tập? Cậu không phải chỉ vừa mười bảy tuổi thôi sao?”
“Thực lực! Là thực lực đó, người ta thông qua nhiều kì kiểm tra lắm mới vào được đấy nhé.”
“Chúc mừng cậu! Vậy không phải cậu khám cho mẹ mình sao, xem giùm đi.”
“Được.”
Minh Huy khó chịu ra mặt:
“Thực lực gì chứ, hay nói thẳng là nhờ nhan sắc luôn cho rồi.” “Ơ, không phải anh nói tôi mắt mũi chẳng phân biệt được, rốt cuộc là lưng trước hay là lưng sau hay sao? Sao? Hôm nay biết tôi đẹp rồi à?”
“Lắm lời! Ai mà thèm khen cô đẹp.”
“Hai người thôi đi, khám cho mẹ mình đã, mình bận lắm đấy.”
“Được, tớ khám liền đây.”
Nguyễn Như vừa khám vừa nói:
“Này, sao cậu không tìm một công ty mà thực tập đi? Cứ đi làm thêm như vậy chẳng phải chuyện tốt.”
“Mình không muốn, với lại, ở công ty thực tập lương thấp như vậy chi bằng sau khi tốt nghiệp mới đi tìm việc làm, dù gì mình còn chưa tốt nghiệp cấp ba cơ mà.”
“Nghe cậu vậy. Bác gái, bác ở đây nằm nghỉ một lát, cháu có chuyện nói với Di Di ạ.”