Nhóc À ! Anh Yêu Em

Chương 6: Chương 6: TIẾP CẬN (3)




97%.........càng lúc càng thấy bất an, lần này nếu bại lộ nó sợ sẽ không còn cơ hội về gặp anh mất, anh ngồi trong xe chờ phía dưới trong lòng cũng như lửa đốt, đứng ngồi không yên. “thình thịch, thình thịch”-tim nó như đang đánh trống trong lồng ngực, trong cuộc đời nó chưa bao giờ trải qua giây phút này. “liều mạng thế này chẳng biết có tìm đúng tài liệu không nữa”-nó suy nghĩ mà toát cả mồ hôi….”cạch” tiếng cánh cửa được mở ra làm nó thót tim…….

-Em đang làm gì vậy?

-A…n….h vào lúc nào thế?

-Tôi làm em giật mình sao?

-À không, tại tôi đang suy nghĩ nên không để ý đến tiếng cửa thôi!

-Anh có việc bận sao!

-À chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, xin lỗi đã để em đợi lâu! Bây giờ chúng ta đi nhé!

-Đ..i….i….đi đâu cơ?

-Em hỏi thật hay giả vờ vậy, lúc nãy đã đồng ý đi ăn cùng nhau cơ mà!

-À tôi xin lỗi, tôi quên mất, vậy ta đi thôi!

May mà nó nhanh chân coppy xong chứ không thì tiêu rồi, nó nghĩ chắc đây là lần đầu cũng như lần cuối nó làm cái công việc này, “một kẻ trộm, ôi trời mình là một kẻ trộm xấu xa ư, chết mất”….nó không ngừng suy nghĩ và nguyền rủa anh theo cách mà nó hay làm với con bạn thân của nó-Trúc Linh. Không ngừng lẩm bẩm khiến cho Hải Vương cũng phải thắc mắc:-em đang nói gì vậy? –à không, tôi chỉ thấy công ty của anh rất đẹp thôi, hì! Hải Vương có lẽ đã cảm con nhỏ này bởi cái hồn nhiên ấy, cuộc đời anh ta trải qua biết bao mối tình nhưng chẳng đọng lại chút yêu thương nào cả, tất cả đều vì lợi ích cá nhân mà thôi, anh ta đã cố điều tra lai lịch của nó- cái mà Khánh Minh đã cố tình vẽ ra-đã thấy được anh muốn tìm hiểu và muốn tiến sâu với nó cỡ nào.

Tại bàn ăn……..

-Em thấy thức ăn ở đây thế nào?

-Rất ngon, ngon hơn những món tôi tự nấu mỗi ngày!

Hắn cười và thắc mắc:- tại sao em lại xưng tôi với tôi nhỉ, tôi nghĩ nên xưng hô cách khác sẽ dễ nói chuyện và gần gũi hơn.

-A….a….à thì tại tôi quen rồi! anh biết đấy thói quen thì rất là khó sửa mà!

-Đối với ai em cũng vậy sao?

-Ùm…..một số thôi!

-Vậy tại sao tôi lại nằm trong một số đó!

Nó nghĩ đến lúc phải vận dụng cái khả năng nịnh bợ có duyên của mình rồi: - vì tôi thấy anh là một người đáng kính dày dạn kinh nghiệm nên không thể tùy tiện xưng hô được, tôi vốn không có khiếu giao tiếp nên đối với ai tôi cũng cẩn trọng trong lời nói, anh thông cảm nhé!

-À thì ra là vậy, vậy mà tôi tưởng em không có cảm tình với tôi nên mới xưng hô như vậy chứ!

-Anh nghĩ nhiều quá đó thôi!

-Có lẽ vậy nhỉ, tôi xin lỗi nhé, nhưng lần sau em đừng xưng hô với tôi như vậy nữa nhé, tôi thấy rất có khoảng cách với em!-vừa nói hắn vừa nắm lấy tay nó, chặt đến nỗi nó cứng cả người, nó không lường trước được tình huống này cho nên lúc nãy não nó không thể hoạt động được nữa, quá bất ngờ với nó.

“tít tít” –điện thoại em có tin nhắm kìa!

-A…a….à vâng, cảm ơn anh!

“vui quá nhỉ, hoàn thành nhiệm vụ xong rồi thì về đi, tôi ở nhà đợi cô đấy”, “hứ, chỉ biết theo sau ra lệnh thôi”-nó lại lẩm bẩm.

-Em có chuyện gì sao?

-À vâng, tôi có chuyện phải về nhà bây giờ, cảm ơn anh về bữa trưa nhé!

-Để tôi đưa em về!

-Không cần đâu, tôi có xe mà, cảm ơn anh!

Nó lên xe về thẳng nhà, anh đang chờ nó thật, nhưng vẻ mặt thì hơi khó chịu, nó đi vào chẳng thèm chào hỏi chìa USB ra trước mặt anh:- đó!

-Cô có lẽ vui vẻ khi ở bên hắn ta quá nhỉ! Không chuyện người của tôi lại trở thành gián điệp của hắn mất!

-Anh có ý gì vậy, là anh bảo tôi phải tiếp cận hắn cơ mà!

-Tôi bảo cô tiếp cận chứ không bảo cô yêu hắn!

Lòng nó đau, nó có thể chịu bất cứ nỗi oan nào nhưng chính anh lại là người đổ oan cho nó, điều nó càng không ngờ tới, mắt nó rưng rưng nhưng không khóc, nó dặn lòng là không thể để mình yếu đuối trước anh, không thể cầu xin lòng thương hại hay cảm thông của con người ấy. nhưng nó có biết rằng sở dĩ anh nói vậy là vì sự nhiệt tình quá mức của hắn dành cho nó làm anh phải phát điên lên, anh không làm chủ được lời nói của mình nữa.

-Tôi có yêu hay không là chuyện của tôi, còn việc anh giao tôi đã hoàn thành xong, vậy được rồi chứ!

-Đúng, đó là quyền của cô nhưng nên nhớ cô đang ăn lương của tôi nên làm ơn biết đâu là chủ đâu là thù, khi nào tôi đuổi cô ra khỏi công ty thì khi đó hãy tới làm việc cho hắn, được chứ?

“chát”-một cái tát, rất đau. Cả anh và nó đều đau, nhưng người đau hơn là nó, nó không thể để anh làm nhục mình như vậy được:- đủ rồi đấy: nói rồi bỏ mặc anh ở phòng khách bàng hoàng với cái tát ấy, nó chạy lên phòng đóng kín cửa, bà giúp việc năn nỉ mãi nhưng cũng bỏ cuộc. lần nữa, lại một lần nữa anh làm nó khóc, lòng anh thắt lại, cổ họng nghẹn cứng không cất thành tiếng, lên xe và đến một quán bar của người bạn, anh uống rất nhiều:

-Quang Tuấn(bạn trong nhóm của anh): sao mày uống nhiều vậy, mới tỉnh lại không nên uống vậy đâu!

-Mày tránh ra đi, ngay cả người con gái mình yêu còn phải khóc vì mình thì còn gì phải giữ nữa chứ!

-Hải Phong(bạn trong nhóm của anh): cái gì, bộ mày còn nhớ con nhỏ đó à, mày quên nó đã làm gì mày sao?

-Làm gì chứ, thà lúc đó giết tau luôn cho rồi, vậy thì giờ tau không phải làm tổn thương người ấy nữa!

-Quang Tuấn: thôi mày say rồi, để tau bảo tài xế đưa mày về!

Anh dừng trước nhà nó, mở cửa đi lên phòng, không phải phòng giành cho khách mà là phòng nó:”rầm rầm”-nó đang đeo tai phone nhưng vẫn nghe tiếng đập cửa, nó bước đến mở cửa thì một xác người vừa đổ lên người nó, cả hai ngã soài xuống sàn:

-Này, sao anh say giữ vậy hả?

-Kh….o…ông, tôi không say?

-Không say sao lại thế này, mà sao anh lại tới đây chứ!

-Em không muốn gặp tôi đúng không, em ghét tôi đúng không, em đã yêu hắn ta rồi đúng không, em trả lời đi!

Cơn giận của nó lại trỗi dậy, nó không thể quên được những lời mà lúc chiều anh nói với nó, đứng dậy lùi ra xa anh, khoanh hai tay trước ngực, mặc cho anh vẫn nằm ngửa ra đó….

-Anh về đi, tôi không muốn nói nhiều với anh nữa! ngày mai tôi sẽ nghỉ làm, tôi không muốn liên quan gì tới anh nữa!

-LYLY sao em lại đối xử với tôi như vậy chứ?

-Sao, tôi đã làm gì chứ, tôi đã làm gì mà anh lại nói tôi như vậy, anh đã thấy tôi phản bội anh chưa, anh có biết là tình cảm tôi giành cho anh là thế nào không mà anh lại nói vậy!

Tức nước thì vỡ bờ, dù sao trước khi ra đi nó cũng phải làm rõ tất cả, nó nói trong nước nắt, đôi vai run lên tưng hồi, tiếng nấc trẻ con của nó làm anh quặn lòng, anh không biết mình đang say hay đang tỉnh nữa, đứng lên đi về phía cô bé khóc nhè kia, anh ôm nó vào lòng ,nước mắt nó thấm cả vào chiếc ánh sơ mi của anh:

-Anh xin lỗi, anh xin lỗi…..anh đã sai rồi, anh xin lỗi em!

Đẩy anh ra khỏi người mình, vẫn không ngừng khóc:- anh điên rồi sao, anh làm gì vậy?. nắm lấy đôi tay bé nhỏ kéo vào lòng mình:- anh xin lỗi vì đã không nói ra tình cảm của mình, bởi anh rất sợ, anh sợ sẽ mất em!

Nó dường như không nghe vào tai mình, ngầng đổi mắt đẫm lệ lên nhìn anh hỏi ngây:- A…n…h anh đang nói gì vậy?

-Anh yêu em LYLY à, anh không chiệu được khi có người con trai khác ở gần em, anh đã quá ngu ngốc khi bảo em làm công việc đó, anh xin lỗi!

-A…n…..h anh đang say hay đang tỉnh vậy!

-Anh cũng không biết nữa, nhưng dù say hay tỉnh thì anh nghĩ mình đã nói ra điều nên nói rồi: hai tay áp sát vào má, mắt anh nhìn thẳng vào nó:- em làm người yêu anh nhé!

Nó lại khóc to hơn, như một con mèo mít ước vậy:

-Anh ác lắm, ngốc nữa, sao bây giờ mới chịu nói ra câu đó vậy hả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.