Hai tay không ngừng đánh vào ngực anh như trách móc
-Sao anh lại không nói cho em biết sớm hơn, tại sao bây giờ anh mới chịu thổ lộ vậy hả?
-Anh xin lỗi, anh luôn nghĩ em làm việc cho em đơn giản là vì lợi ích sau này, bởi vậy anh đã không nhận ra được tình cảm của em, anh có lỗi, là anh sai!
anh ôm nó chặt hơn, hôn lên mái tóc thơm, khoảnh khắc môi anh chạm vào môi nó, cả hai người đều cảm nhận được vị ngọt tình yêu là như thế nào, đây là sự hòa quyện tuyệt vời của tạo hóa, mọi noron thần kinh của nó đều ngừng hoạt động, tim đậm loạn xạ, nụ hôn đầu đời mà nó luôn tưởng tượng giờ đã thành hiện thực, hai người trao cho nhau nụ hôn dài ngọt ngào, nhẹ nhàng và ấm áp. Anh ngồi cạnh nó suốt đêm như để bù đắp cho những gì đã xảy ra, ngồi nhìn nó ngủ lòng anh thấy ấm lạ, “ cái nét hồn nhiên này sao Người lại không mang đến với con sớm hơn, sao lại để con phải trải qua nhiều đau khổ như vậy, người phải bù đắp cho con nhiều nhé, vì thế đừng để cô ấy rời xa con nữa, xin Người”.
ánh nắng mai chiếu qua lớp rèm cửa mỏng soi thẳng vào mặt nó, đêm qua nó đã trải qua một giấc mơ đẹp, nó cảm thấy đủ khi dừng lại như vậy, “nhưng không…..không phải là mơ”-nó dường như chưa thích nghi được với hoàn cảnh hiện tại, đôi bàn tay ấm áp của anh đang nắm chặt tay nó ngồi trên chiếc ghế nằm nửa người lên giường, chợt nó không chịu được cất lên tiếng khóc, “tất cả là thật ư? Vậy ra không phải là mơ!”, anh nắm tay nó chặt đến nổi nó không dám cử động mạnh, nó sợ anh thức giấc, có lẽ tối qua anh đã ngồi suốt đêm tại đây, rón rén đi về phía cửa sổ vén tấm rèm màu kem ấy lên, bước ra hôn vào mấy cánh hoa tường vi bé tí, giờ nó mới thấy từ phía cửa sổ này nhìn ra lại đẹp đến như thế, cơn gió nhẹ làm mái tóc mây bay lất phất như đang muốn đùa giỡn, ưỡng ngực hít chút khí trong lành buổi sớm mai làm nó thấy thoải mái trong lòng, thấy yêu cuộc sống này hơn. Chợt một vòng tay đến từ phía sau ôm ngang eo nó, nghe được tiếng thở lùa vào cổ, hơi bất ngờ nhưng nó biết đó là anh:
-Em dậy sớm vậy sao không gọi anh?
-Đêm qua anh ngồi suốt ở đó à?
-Ừm, em có cảm động không?
-Xí, cảm động gì chứ!
Vòng tay ấy dùng sức mạnh của một người đàn ông lật người nó lại đối diện với anh, áp sát mặt vào mặt nó nói nhỏ:
-Giờ thì có cảm động không nào?
-A…n….h anh định làm gì đấy? nghiêm túc nha!
-Làm sao anh nghiêm túc được chứ, tối qua anh thức cả đêm đấy, giờ em bù cho anh nhé!- đưa cặp mắt gian tà nhìn nó, vừa nham vừa ngây.
-B…ù bù là….bù cái gì chứ?
-Cái tôi qua ấy!
Nói rồi không để nó kịp phản ứng, giữa khung cảnh thơ mông buổi sớm ấy có hai người đang tình tứ với nhau, đôi môi lãng tử của anh phủ lên đôi môi hồng bé xinh của nó, nụ hôn vồn vã của anh làm nó có chút khó thở nhưng nó chẳng có chút phản ứng nào, vòng tay ra sau và ôm lấy anh, tiếp tục tận hưởng những gì anh đang trao cho mình.
Anh cắm USB vào máy, có một tệp duy nhất mà nó đã coppy của Hải Vương, nó ngồi sau bắt đầu hoảng hốt, mắt chữ ô miệng chữ o, tay chỉ vào màn hình:
-Có phải là một vụ buôn lậu chứ?
-Em thông minh đấy, đây là vụ lớn nhất từ trức tới nay mà Hải Vương từng than gia!
-Từng….có nghĩa là….!
-Đúng vậy, hắn là một dân buôn lậu chuyên nghiệp đấy!
Anh quay sang nắm lấy đôi bàn tay nó:- LYLY, từ nay em phải cẩn thận với hắn, nếu để hắn biết được em sẽ gặp nguy hiểm đấy, hiểu chưa?
-Ùm, em biết rôi!-nó chợt thấy lạnh người khi biết được con người thật của Hải Vương, nó như vừa mới bước qua ngưỡng cửa tử thần vậy.
Điện thoại reo, là số của Trúc Linh:
-Alo LY à, bà làm gì đó, tui nhớ bà quá à!
-Ùm, tui cũng nhớ bà lắm, sao bà không qua chơi với tui?
-Anh Minh không cho bà à, ảnh phát lệnh cấm vận với tui rồi, hix!
-Bà qua đây đi, không sao đâu, chuyện anh Minh tui lo cho?
-Được không đó, ông đó ổng zữ lắm á!
-Được mà, qua đây đi tui dẫn bà đi ăn kem hỷ?
-Ừ, vậy tui qua mà có chuyện gì là bà chịu trách nhiệm đó nha!
-Ừ mà, qua đi, tui đợi á!
-Ok , tui qua liền, hí hí!
20 phút sau nhỏ có mặt, hai đứa dắt nhau tới quán kem mà anh đã từng dẫn nó đi…….
-Cả tháng nay anh tui có hành gì bà nhiều không zạ? sao ốm zữ!
-Hì, hành gì đâu, tại tui đang giảm cân thôi!
-Bà mà giảm cân nữa hả, bà mà cồn phải giảm cân thì chắc tui là heo mập quá!
-Hỳ….nhưng bà mập đẹp nhưng tui mập xí.
-Giỏi nịnh quá hen, cả tháng chẳng thèm điện thoại cho họ gì hết!
-Ừ…..thì cũng tại…..mà thôi không nói chuyện đó nữa, bà học hành sao rồi?
-Thì cũng tạm tạm, mà tui nghe nói anh Khánh Minh thuê giảng viên về dạy tại nhà cho bà luôn à? Ghê vậy?
-Ừ thì là vậy đó, học còn căng hơn trên lớp nữa, tui chết mất!
-Ghê vậy, tui cũng định xin về học chung với bà mà nghe bà nói vậy thì thôi, hì hì, học trên lớp cho lành, hé hé!
-Đồ tiểu quỷ!
-Kệ, mình yên thân là được rồi, hì!
Trong lúc đó, tại phòng làm việc của Hải Vương:
-Tôi nghe nói Khánh Minh đã tỉnh lại rồi đấy!
-Tôi không nghĩ anh ta lại tốt mạng đến như vậy!
-Cô có nghĩ anh ta đã biết cô là người của tôi chưa! Mà hình như anh ta yêu cô thật thì phải!
-Tôi không giám chắc!
-Liệu có thể tiếp cận được một lần nữa không, tôi nghe nói hắn đang nhúng tay vào vụ làm ăn của chúng ta đấy!
-Được rồi, tôi sẽ thử, tôi sẽ thử! Mà dạo này nghe nói anh đang quen một cô gái sao? Là con gái nhà đại gia nào vậy?
-Chuyện đó không liên quan đến cô!
-Có vẻ như là thật rồi, lần này là thật lòng hay là lợi dụng đây!
-Thật hay giả thì sao?
-Tôi nói cho anh biết, đàn bà đối với đàn ông là liều thuốc độc đấy, anh cứ nhìn Khánh Minh mà học tập!
-Im mồm đi!
-Tôi chỉ khuyên anh vậy thôi, còn nghe hay không thì tùy! Tôi đi đây! Tôi sẽ làm tốt việc của mình, anh cũng nên vậy nhé !
Người đàn bà ấy bước đi để lại hắn với một tâm trạng rối bời, chính hắn là người đã cài cái bẫy để Khánh Minh lọt vào, liệu có khi nào hắn cũng sẽ đi vào con đường ấy, hắn không ngừng suy nghĩ, nhưng cái cách mà nó xuất hiện trong đời hắn quá tự nhiên, hắn không mảy may nghi ngờ, hắn đang suy tính, cái mà người đàn bà kia vừa nhắc nhở.
Tại phòng làm việc của anh…..
Cô thư kí đi vào phòng :
-Bên ngoài có người muốn gặp anh ạ!
-Ai vậy?
-Dạ là cô Hoài My!
Anh hơi bất ngờ, tim anh chợt nhói lên, vết thương vẫn còn âm ỉ đâu đó…
-Cho cô ta vào!
-Vâng ạ!
-Giám đốc mời cô vào!
-Cảm ơn cô nhé!