Ngày hôm sau. Chíp….chíp… Tiếng chim hót líu lo đánh thức tôi dậy. Ngáp
một cái rõ to, tôi uể oải xuống giường tiến thẳng về phía phòng tắm. Ôi
trời, nhìn mắt tôi không khác gì con gấu trúc, đầu tóc bù xù như tổ quạ, hai mắt díp lại, quần áo nhăn nhúm vô độ. Hu hu hu, tôi chẳng khác gì
yêu tinh dọa người nữa. Với lấy bộ quần áo đồng phục, tôi thay bộ đồ ngủ ra rồi cầm lược chải tóc. Rồi bỗng dưng “Rầm” tiếng động lớn khiến tôi
giật mình. Vội vã chạy ra khỏi thì tôi thấy cánh cửa phòng mình đã yên
vị trên sàn nhà từ lúc nào. Và thủ phạm gây ra không ai khác chính là
khắc tinh của đời tôi – Trương Vĩ Thiên Ân. Đấy, cái số tôi nó đen thế
đó. Sống cũng chẳng được yên nữa, từ khi bắt đầu gặp hắn thì ngày nào
ông thần xui cũng đeo bám tôi như đỉa. Tại sao hả? Ngay cả tôi cũng
chẳng biết nữa đây này. Tức giận, tôi dậm chân “ruỳnh, ruỳnh” như động
đất ở Nhật Bản, đến trước mặt hắn, tôi quát như kiểu nha đang bị cháy.
-NÀY, ANH ĐANG LÀM CÁI GI VẬY HẢ? MUỐN PHÁ NHÀ TÔI HẢ?
- Xin lỗi, tại tôi mạnh chân quá. Thôi có gì tôi sẽ cho người đến sửa lại giúp em. (cười đểu ơi là đểu)
Chắc tôi tức điên mất, giờ chỉ muốn nhảy lên đấm cho hắn một cái để cho tên đó tỉnh ra nhưng sức lực có hạn nên đành nhắm mắt chịu đựng mà
thôi. Nói một câu xanh rờn cả tô quốc, hắn bỏ xuống phòng khách ngồi.
-Chưa mặc váy.
Tôi cúi xuống nhìn. Sặc. Oh my God. Cái gì thế này? Tôi đang mặc cái
quần ngủ hôm qua, còn áo thì là đồng phục. Hu hu hu. Nhục. Nhục quá! Tôi chạy như bay vào phòng tắm, đóng cửa thật mạnh. Chết tôi rồi! Thế nào
hắn cũng tìm cách mà nói về tôi cho mà coi. Sao ông trời lại bất công
với tôi như thế? Chẳng lẽ tôi đã làm gì sai hay sao chứ? Tôi phải làm gì để đối mặt với hắn đây? Haizzz… Thôi cứ coi như là không đi, giờ nghỉ
học vì một chuyện cỏn con có mà điên. Hất nước vào mặt để tỉnh táo lại,
tôi nhẹ nhàng khẽ mở cửa, ngó nghiêng xung quanh. May quá! Tiếp theo tôi rón rén đi ra khỏi phòng và bắt gặp hắn đang khoanh tay đừng trước cửa. Hức hức, đúng là có tránh . cũng chẳng được . Được, tôi đen đủi. Đang
định dắt xe đến trường thì tên đó kéo tôi lại và nói.
-Hôm nay tôi sẽ đích thân đưa em đến trường.
Thế có khổ không cớ chứ nhưng biết làm sao đây. Tôi định trốn nhưng bị
một đoàn người mặc áo đen chặn lại và đưa lên xe hắn. Tên này ác độc
quá! Tôi cứ có cảm giác như mình là tội phạm đang được đưa đến phòng
giam ý. Giời ạ! Tôi có đụng chạm gì đến hắn đâu mà lại phải gánh chịu
tình cảnh này hả trời? Ấy vậy mà hắn còn vui vẻ nói chuyện điện thoại
nữa chứ. Bộ không thấy tôi ở đây hay sao? Thiên Ân, anh thật đáng ghét.
Sắp thoát nạn rồi. Chiếc xe dừng ngay trước cổng trường. Ặc, híc, quả
này tôi sẽ bị cả đám con gái làm thịt viên chiên rồi. Mặt méo xệch đi,
tôi bước ra khỏi xe, còn không quên lườm cho hắn một cái cháy mặt. Hôm
nay anh thắng nhưng hôm sau thì chưa chắc đâu, cứ chờ đấy tên độc quyền. Vừa nghĩ tôi vừa hậm hực đi vào trường, xung quanh ngưởi tỏa sát khi
ngùn ngụt, ánh mắt hình viên đạn lướt quá đám học sinh như muốn nói:
“Động vào thì chết..” Cũng nhờ cái chiêu này nên tôi mới thoát được tai
kiếp đó chứ không đã chẳng xuất hiện ở đây đâu. Cùng lúc đó, một chiếc
xe mô tô phân phối cao lao vào trường như đi ăn cướp. Tất nhiên tôi biết là ai nhưng không muốn nói ra đó thôi. Tiếp tục dải bước nhanh và dài,
tôi bước vào lớp, quăng cặp sách xuống bàn rồi nắm gục ngủ. Ai ngờ, lại
bị “cái loa phóng thanh” Tiểu Ngọc làm phiền, chán, siêu chán luôn. Đột
nhiên, một đám con gái lớp trên đi và.
o khuôn mặt chẳng có chút
thiện cảm nào và tiến thẳng về phía tôi. Chẳng lẽ sắp có chuyện gì xảy
ra? Một đàn chị lớp trên – hình như là đầu đàn bước lên trước, nhìn tôi
khinh khỉnh nói.
-Cuối giờ học gặp tại nhà kho thể dục. Và đừng nhát gan.
-Được thôi.
Tôi nhún vai như chẳng có chuyện gì xảy ra. Khi bon họ vừa rời khỏi,
mọi cái nhìn đểu chĩa về tôi. Liếc xéo cho họ một cái, tôi ngó lơ ra
ngoài cửa sổ. Nhưng không may là tôi lại phải chịu sự tra hỏi của Tiểu
Ngọc. Haizzzz… Nếu không trả lời thì tôi sẽ chẳng thể sống mà trở về.
Thế là tôi đành nói hết những gì tôi biết nhưng mấy người đó tôi không
biết là ai. Có lẽ họ là thuộc hạ của Maria chăng? Mà thôi kệ, là ai thì
cũng vậy thôi, tôi sẽ không bỏ chạy bởi như thế sẽ là kẻ thua cuộc. Cùng lúc đó, tiếng hét chói tai của bọn con gái khiến tôi thoát ra khỏi dòng suy nghĩ. Một đám đông chen chúc đứng trước cửa. Chả bao giờ tôi được
sống trong yên tĩnh cả. Và tôi cũng chẳng thế ngờ là Kin đến tận đây.
Lại có chuyện gì nữa đây? Tôi nhìn Kin khó hiểu vô cùng. Rồi anh ấy cất
tiếng nói, rất nhỏ như chỉ muốn mình tôi nghe thấy.
-Giờ ra chơi em có thể cho anh một chút thời gian được không?
-Vâng. Đằng nào em cũng rảnh. Vậy em đợi anh ở căng tin nhé.
- Ừ. Quyết đinh thế đi. Anh về đây.Sắp vào lớp rồi.
- Em chào anh. Lúc Kin biên mất khỏi lớp cũng là lúc lời ra tiếng vào, hết thảy học
sinh trong lớp đều bàn tán rất sôi nổi mà tôi chính là chủ đề chính của
câu chuyện. Chuông reo vang, tiết học thứ nhất bắt đầu với bao nhiêu sự
thắc mắc nhưng không có lời giải đáp. Thật sự tôi chẳng thế nào tập
trung được vào bài học. Mấy ngày hôm nay đã có rất nhiều chuyện xảy ra
trong khi tôi chưa chuẩn bị tâm lí để đón nhận nó. Đã không biết bao
nhiêu lần cố giáo nhắc nhở tôi để ý vào bai học nhưng được mấy phút thì y như rằng tôi lại không thể làm được. Đầu óc tôi cứ để đi tận đẩu tận
đâu. Cuối cùng, tôi xin phép xuống phòng y tế với lý do bị đau bụng. Giờ tôi cần được nghỉ ngơi. Tôi lóc cóc đi đến phòng y tế. Ngả người xuống
giường, tôi vắt tay lên trán, hình ảnh người ba thân yêu hiện lên trong
đầu. Chắc ba đang trách tôi vì đã quên mất ông ấy. Đúng, thời gian này
tôi đã quên mất ông, người mà bản thân mình yêu thương nhất. Tôi thật là vô tâm. Ba giận tôi cũng đúng thôi. Tất cả là tại tôi mà. Đau và nghẹt
thở. Tim tôi như đang bị ai gặm nhấm từng chút từng chút một. Dường như
đang có người nào đang nhìn tôi rất chăm chú. Ngồi dậy tôi thấy Thiên Ân đang đứng gần đó, ánh mắt nhìn tôi rất lo lắng. Chẳng lẽ lại có chuyện
gì? Sao lại trùng hợp vậy nhỉ? Hay là hắn cố tình đến đây? Và hắn tiến
gần về phía tôi, rồi sờ trán tôi, ân cần nói.
-Em bị ốm à? Có sao không?
- À, tôi chỉ cảm thấy hơi mệt. (tôi ngập ngừng trả lời)
-Vậy à? Làm tôi rất lo.
Hắn thở phào nhẹ nhõm như mới trút được gánh nặng. Một cảm giác lạ len
lỏi trong trái tim mà không biết tên nó là gì. Thình thịch… thình thịch… Thế này là sao nhỉ? Thực sự tôi không hiểu mình đang bị làm sao nữa. Tự dưng hắn nháy mắt, trêu chọc.
-Mặt em đỏ chót lên rồi kìa. Nhìn đáng yêu thật đấy!
Ôi trời! Chắc mặt tôi bây giờ còn đỏ hơn trái cà chua rồi. Hu hu hu. Thật là mất mặt. Thế là tôi xoay ngoắt 360 độ, nói.
-Tôi mệt nên đi nghỉ đây.
-Vậy thì tôi sẽ ngồi đợi em tỉnh dậy. Sau đó tôi sẽ đưa em về.
Chết! Vậy thì không được. Đến giờ nghỉ trưa, tôi còn phải gặp Kin nữa
cơ mà. Nhỡ hăn mà biết thì tôi sẽ chẳng còn toàn thây nữa đâu. Làm sao
đây? À, đúng rồi. Tôi nở một nụ cười siêu đáng yêu, cất tiếng.
-Giữa giờ nghỉ trưa, tôi có hẹn với Tiểu Ngọc rồi nên không nằm bẹp đến giờ tan trường đâu.
-Thế à? Tiếc thật. Nhưng hết 5 tiết, tôi có thể đợi em ở cổng trường và đưa em về được không?
Nhìn vẻ mặt đáng thương như cún con của hắn khiên tôi không tự chủ mà
gật đầu. Thiên Ân vui mừng đến nỗi bế tôi lê-n xoay vòng. Sao mọi thứ
trước mặt cứ quay vòng vòng thế này? Là tại hắn. Và kết quả là tôi chóng mặt nên phải ở yên trên giường còn hắn thì tung tăng đi đâu đó. Đúng là xui xẻo. Reng…reng… Giờ nghĩ trưa đến rồi. Tôi nhảy xuống giường, tiến
thẳng về phía căng tin. Không biết tôi có lỡ hẹn không nhỉ? À, tí nữa
tôi còn cuộc hẹn với mấy đàn chị khối trên. Đã đồng ý với hắn rồi, biết
làm sao bây giờ. Thôi đến đâu hay đến đó. May quá, Kin chưa đến, tôi
chọn một cái bàn có thể nhìn được cảnh vật bên ngoài, kéo ghế ngồi vào
đó. Lấy cho mình một cốc lúa mạch, tôi nhâm nhi thưởng thức. Mãi một lúc sau, Kin mới xuất hiện, tôi vẫy tay ra hiệu: “Em ở đây” Anh ngồi đối
diện toi, trông có vẻ trầm tư, ánh mắt cứ hướng về một nơi xa xăm nào
đó. Tôi đang rất thắc mắc, Kin đang định nói chuyện gì với tôi. Nếu về
chuyện tình cảm thì tôi không biết nên làm gì cho đúng và không làm anh
tổn thương. Lòng tôi đang rối như mớ bòng bong. Người phá tan bầu không
khi căng thẳng, u ám là Kin, giọng nói của anh có vẻ rất ngập ngừng.
-Anh biết chuyện này hơi vội vàng nhưng em, em có thể làm người yêu của anh không?
Ánh mắt chờ đợi nhìn tôi chằm chằm. Tôi bối rối, chẳng biết tại sao cổ
họng lại ứ nghẹn, bị chặn lại không thế cất lên lời. Có thế anh ấy sẽ
ghét mà bỏ đi thì sao? Thế thì tôi sẽ mất đi một người thân yêu. Vậy nên không thế được. Tôi không chấp nhận điều đó. Không bao giờ. Kin, em xin lỗi vì đã quá ích kỉ, nhưng mong anh hãy hiểu và tha thứ cho em có được không? Gắng gượng mãi tôi mới thốt ra một câu.
-Em muốn suy nghĩ.
-Được. Anh sẽ chờ em nhưng đừng quá lâu, có được không?
-Vâng. Giờ em phải đi có việc gấp đây. Hẹn gặp anh sau.
Rồi tôi quay lưng bỏ đi mà trong lòng đau đớn, muốn khóc nhưng lại
chẳng được. Giờ tôi biết đi đâu đây? Khó chịu quá. Đầu tôi sắp nổ tung ra rồi. Mưa. Mọi thứ xung quanh như
bị nuốt chửng bởi không gian âm u, xám xịt. Từng bước chân nặng nề, tôi
chẳng còn mặt mũi nào gặp Kin nữa rồi. Chắc chắn sau này tôi sẽ làm anh
ấy tổn thương. Những giọt mưa tạt vào mặt và tôi thấy rát nhưng không
thể bằng nỗi đau trong tim. Điện thoại reo, tôi lục túi quần, lấy chiếc
điện thoại, nghe máy.
-Alo.
Im lặng, không có tiếng trả lời. Nó khiến tâm trạng tôi đang khó chịu giờ lại thêm bực bội. Tôi gắt.
-Ai vậy? Trả lời đi chứ.
Chính vì như vậy, người bên kia mới bắt đầu lên tiếng.
-Tiểu Hương, cô Lan đây (mẹ Tiểu Ngọc), mẹ cháu, mẹ cháu… (ngập ngừng)
-Mẹ cháu sao hả cô? Chắc là mẹ phải đi ra nước ngoài rồi à?
Và rồi tôi nghe thấy tiếng khóc của cô Lan. Sao cô ấy lại khóc nhỉ?
Thái độ cũng lạ nữa. Thịch… Bất chợt, tim tôi nhói đau từng đợt, một cảm giác chẳng lành xâm chiếm lấy suy nghĩ. Tại sao lại thế nhỉ? Dường như
cô Lan nén khóc, tiếp tục nói.
-Cháu phải bình tĩnh nghe bác nói nghe. Không được xúc động, được chứ?
-Vâng, cô cứ nói đi ạ. (vì chẳng hiểu chuyện gì nên tôi vẫn hồn nhiên nói)
-Thật ra, bệnh viện vừa gọi đến, mẹ cháu bị tai nạn rất nặng đang được
phẫu thuật ở bệnh viện Nhân Ái. Bác sĩ nói bị đụng xe. Cháu đến luôn đi. Alo… alo… Tiểu Hương… cháu sao vậy?
Tai tôi ù đi, chẳng nghe thấy
gì nữa. Chiếc điện thoại đã rơi xuống vũng nước mưa, tay tôi buông lỏng, mặt tái nhợt như tàu lá. Không phải, chắc chắn là có sự nhầm lẫn nào
đó. Làm gì có chuyện mẹ tôi bị tai nạn cơ chứ? Đúng rồi, cô Lan nói đùa. Cô ấy trêu tôi. Tôi không tin, không bao giờ có chuyện đó xảy ra. Tôi
sẽ đến bệnh viện xác nhận rồi bác sĩ sẽ nói nhầm lẫn. Đừng mà. Hãy nói
đó là đùa đi. Các người nói dối, các người đang muốn hành hạ tôi bằng
cách này đây mà. Mẹ, mẹ ơi, đó là một trò đùa đúng không? Mẹ đã nói
không bao giờ rời xa con nên chuyện này không thể là sự thật đúng không
mẹ? Dưới cơn mưa buốt giá, tôi vùng vẫy yếu ớt, đôi chân bất động không
thế di chuyển. Thật sự rất đau, đau lắm. Nước mắt hòa lẫn với những giọt nước mưa. Mặn đắng. Sẽ chẳng có ai biết là tôi đang khóc, chẳng ai
biết. Bỗng một giọng nói đầy lo lắng dù có mắng nhưng cũng chỉ vì lo
lắng.
-Sao em ngốc thế hả? Trời mưa thế này mà lại ngồi đây, có biết là tôi tìm em cực khổ lắm không?
Ánh mắt vô hồn nhìn Thiên Ân, nói như cầu xin.
-Làm ơn. Hãy đưa tôi đến bệnh viện Nhân Ái. Xin anh.
-Được, được. Giờ tôi sẽ đưa em đến đó.
Nói xong, Thiên Ân bế tôi vào chiếc xe BMW màu bạc của hắn. Lòng tôi
thấp thỏm lo âu, chẳng còn bận tâm ,mình có lạnh hay đau chỗ nào. Chiếc
xe từ từ lăn bánh rồi phóng vút đi trong màn mưa của sự chết chóc, sự
mất mát, đau thương. Ngay bây giờ tôi chỉ muốn gặp mẹ để chắc chắn bà
không bị sao hết. Một phút mà tưởng trừng như một năm trôi qua. Khó thở. Đôi gò má đã ướt đẫm toàn là nước mắt. Giá như cô Lan gọi lại nói có sự nhầm lẫn nhưng chiếc điện thoại vẫn im lặng. Đến bệnh viện, Thiên Ấn
nhấn phanh mạnh. Tôi chẳng nói gì, mở cửa, phi ngay vào bên trong, đằng
sau là tiếng gọi lớn của Thiên Ân. Vừa chạy tôi vừa cầu nguyện những gì
cô Lan nói đều là giả. Vết thương, tôi không muốn nó sâu hơn nữa. Có lẽ
tôi sẽ không thể chịu đựng được thêm một cú sốc nào nữa. Khủng khiếp
lắm! Cũng như ngày mất ba vậy. Nếu không còn có ai ở bên cạnh thì tôi
biết phải làm gì đây, và tôi đâu thể sống vui vẻ được. Nhưng cuối cùng
ước nguyện của tôi không thể trở thành hiện thực. Tôi nhìn thấy cô Lan
đang ngồi trước cửa, khuôn mặt toàn lo âu. Vậy đó chính là sự thật.
Chẳng lẽ không có sự nhầm lẫn nào hay sao? Không thể như thế được. Mẹ
tôi sao lai nằm trong đó chứ? Đi đến chỗ cô Lan, tôi năn nỉ mà nước mặt
lại chảy.
-Cô nhìn nhầm đúng không? Cô hãy nói như vậy đi. Cháu xin cô. Hãy nói đó là nhầm lẫn đi. Tại sao mẹ cháu lại bị tai nạn cơ chứ?
Hiểu lầm đúng không ạ?
Cô Lan nhìn tôi, xót xa, ôm tôi vào lòng, khuyên nhủ.
-Đó là sự thật cháu à. Cô rất tiếc. Cháu đừng quá đau lòng. Mẹ cháu còn đang phẫu thuật trong kia. Sẽ không có gì xảy ra đâu. Mẹ cháu nhất định sẽ tỉnh lại.
KHÔNG. Tôi không muốn nghe. Vì sao? Vì sao ông trời
lại đối xử với mẹ con chúng tôi như vậy? Tôi ngồi thụp xuống sàn nhà
lạnh giá, có một bàn tay vô hình bóp chặt tim tôi. Nghẹt thở. Tôi thật
sự muốn bỏ cuộc. Tôi thật sự muốn thay mẹ hứng chịu tất cả. Những gì tôi yêu quí đều bị tổn thương còn tôi thì vẫn bình yên. Có phải ông trời
đang muốn trừng phạt tôi đúng không? ĐỪNG. Tôi không thể chịu đựng được
nữa rồi. Ba à, con lại không thể bảo vệ được mẹ rồi. Chắc hẳn ba đang
trách con đúng không? Vậy thì đáng lẽ ba phải giúp mẹ đi chứ. Xin ba
đừng đưa mẹ đi theo được không? Con rất mệt mỏi. Dù có kêu gào đi chăng
nữa thì kết quả vẫn chẳng thay đổi. Mẹ tôi là người hứng chịu hậu quá.
Mẹ hãy bình yên nhé. Nếu mẹ tỉnh lại thì chết con cũng có thể mỉm cười
thật tươi. Và tôi đang được một bàn tay to khỏe gạt đi từng giọt nước
mắt, vỗ về, nhìn tôi ôn nhu nói.
-Mẹ em sẽ không sao đâu. Tôi biết
chắc là vậy mà. Đừng khóc. Nhìn em như thế này, tôi đau lắm. Em có thể
đồng ý với tôi được không?
Trong vô thức, tôi gật đầu nhẹ, mắt cứ
hướng về cánh cửa. Lòng bồn chồn không yên, dựa người vào Thiên Ân. Đó
là động lực duy nhất làm tôi có hy vọng. Không có hắn ở bên cạnh thì
chắc tôi đã gục ngã từ. Phải chăng đó là định mệnh? 3 tiếng… 4 tiếng… 6
tiếng trôi qua. Vẫn chưa có một tin tức gì về mẹ tôi. Kin, Tiểu Ngọc,
Triết Vũ và Hải Đăng đều đã biết và tập trung tại đây. Tôi vô cùng cảm
kích và biết ơn họ. Những người đã không bỏ tôi trong lúc khó khăn thế
này. Nhất là Thiên Ân. Hắn đã động viên và an ủi tôi rất nhiều. Tuy có
lúc trêu chọc nhưng tôi biết hắn muốn tôi bớt áp lực nên mới làm thế.
Thế mà từ trước đến nay tôi đã nghĩ rất xấu về hắn. Sai rồi nhỉ? Khoảng 2 tiếng sau, cánh cửa từ từ mở, một bác sĩ tầm 50 tuổi, bước đến gần chỗ
chúng tôi, hỏi.
-Ai là người nhà bệnh nhân – Lâm Ngọc Mai?
Tôi rụt rè giơ tay, trả lời.
-Là cháu. Thưa bác sĩ, mẹ cháu sao rồi ạ? Không có chuyện gì đúng không bác sĩ?
Lo lắng. Một cảm giác thấp thỏm dâng lên trong lòng của tôi. Chờ đợi. Khẽ liếc nhìn tôi, mặt nhăn lại, bác sĩ lắc đầu nói.
-Chúng tôi đã làm hết sức nhưng ca phẫu thuật không thành công. Bệnh nhân đã tắt thở từ mấy phút trước. Xin lỗi.
Đùng. Một tiếng sét vang bên tai. Bác sĩ vừa nói gì vậy nhỉ? Tôi không nghe rõ. Lắp bắp, tôi thốt lên.
-Bác vừa nói gì ạ? Hi hì, là đùa hả bác? Bác có thế nói lại được không?
-Bệnh nhân không thể qua khỏi. Chúng tôi rất tiếc.
Không thế qua khỏi? Ai? Mẹ tôi ư? Nhói. Không thể nào. Không thế nào.
Chuyện đó không thế nào xảy ra được. Tôi đến gần chỗ bác sĩ, nắm vai ông ấy lắc lắc, gào lên như con thú bị cướp mất mồi.
-Ông nói dối. Mẹ tôi không có vấn đề gì cả. Tôi không tin. Tất cả là bịa đặt. Mẹ tôi đâu rồi? Hãy trả lại mẹ cho tôi.
Thiên Ân kéo tôi lại, ôm thật chặt, đau khổ.
-Em phải chấp nhận sự thật. Dù không muốn cũng phải làm.
-Buông tôi ra. Anh cùng họ tất cả đều nói dối. Mẹ tôi không bị sao hết. Đứng lừa tôi. (đập mạnh vào người Thiên Ân) Mẹ, mẹ à, mẹ ra đây đi. Con – Tiểu Hương yêu quí của mẹ đến rồi. Mẹ đừng trốn nữa. Con không tin
lời của bọn họ đâu. MẸ. MẸ.
Hét, hét thật lớn, tôi gọi mẹ trong vô
vọng, giọng nói đã khản đặc. Yếu đuối. Tôi phải làm gì đây? Vùng ra khỏi vòng tay của Thiên Ân, tôi lao vào phòng cấp cứu. Sự thật vẫn là sự
thật. Một gương mặt hiền hậu quen thuộc đang hiện ra trước mắt, đôi mắt
dịu dàng từng nhìn tôi giờ đang nhắm nghiền, môi không còn nụ cười như
ngày nào, đầu và người bị băng bó đầy băng trắng. Dối trá, tất cả là dối trá. Cả người tôi đổ dần về đắng sau, mí mắt cụp hẳn, một màu đen trước mắt, đâu đó tôi còn nghe thấy tiếng gọi của ai đó… Bệnh viện Nhân Ái.
Phòng Vip – số 3.
Tôi lờ mờ tỉnh dậy, mệt mỏi. Đúng rồi, mẹ tôi đâu rồi? Mẹ ơi, mẹ đang ở đâu vậy? Nếu không có
Tiểu Ngọc ngăn lại thì tôi đã bò lết dưới đất. Rõ ràng là trong mơ tôi
thấy mẹ đang gọi mà. Và lúc nãy còn có ai vuốt tóc tôi. Sao lại không
thấy mẹ ở đây thế? Tôi cười cười, hỏi Tiểu Ngọc.
-Mẹ tôi đâu rồi? Bà có nhìn thấy mẹ tôi không?
Đột nhiên, Tiểu Ngọc khóc trách móc tôi nở một nụ cười buồn.
-Sao bà lại ngốc thế hả? Mẹ bà mất thật rồi. Đừng tự lừa dối mình nữa. Coi như tôi cầu xin bà đấy.
-Bà nói cái gì vậy hả? Mẹ tôi mất bao giờ mà mất. Nói vớ vẩn. Hôm qua
tôi vẫn còn ăn cơm với mẹ mà. Đừng có mà trêu tôi nữa. (hơi tức giận)
-Tỉnh lại đi. Mẹ bà bị tai nạn và mất tại đây rồi. Nếu không tại sao bà lại nằm đây hả? (gắt)
Sắp xếp lại kí ức, đầu tôi đau như búa bổ. Roẹt… roẹt… Tôi nhớ ra rồi. Không, mẹ tôi không thể bỏ mặc tôi như vậy.
-Tiểu Ngọc, bà nói đi. Đây là mơ không phải là hiện tại đi. Mẹ tôi vẫn
còn sống. Bà rất thương tôi, không có chuyện bà mất đâu. Xin bà.
-Không. Nếu bà cứ như thế này thì sao mẹ bà có thể siêu thoát được. Hãy
bình tĩnh lại đi. Mẹ bà đâu có muồn bà như thế này, đúng không?
Tôi chạy đến, ôm chặt lấy Tiểu Ngọc, khóc òa lên như con nít.
-Tiểu Ngọc, hức… hức… mẹ tôi… hức… bỏ tôi thật rồi. Hu hu hu. Tôi biết
phải làm gì đây? Đau lắm. Thế là đến cả mẹ cũng chán ghét và bỏ tôi mà
đi rồi. Hu hu hu. Sao mẹ lại làm thế với tôi?
Cứ như thế, tôi khóc
để tuôn hết những đau đớn, đến nỗi mắt sưng húp. Bao giờ tôi mới có thế
được sống hạnh phúc đây? Vậy đó là số kiếp của tôi chăng? Hai ngày sau.
Sau khi chôn cất mẹ, tôi xin nghỉ học 3, 4 ngày ở
nhà lo nốt hậu sự. Mẹ đã ra đi như thế đây. Mẹ có vui khi ở bên cạnh ba
không? Đừng lo lắng cho con. Dù thế nào con cũng sẽ vượt qua vì con là
con của ba mẹ mà. Tôi ngắm nghía ảnh ba mẹ nở một nụ cười xót xa, rồi
quay lưng bước vào phòng. Mấy ngày hôm nay, tôi chẳng thế có một giấc
ngủ ngon. Nằm xuống giường, tôi suy nghĩ về tương lai của mình. Đã bao
nhiêu chuyện xảy đến, tự nhiên tôi lại buông xuôi mọi việc. Cuộc sống
tôi hằng mong muốn nay còn đâu. Thật sự tôi đã quên mất lý do mình tồn
tại trên thế giới này. Còn ai quan tâm, chăm sóc tôi nữa không? Nỗi buồn – Cô đơn. Căn nhà đã không còn tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ. Hình
bóng mẹ nay còn đâu. Không còn những bữa cơm đầm ấm nữa. Giá mà tôi có
thế đi theo ba mẹ thì hay biết mấy. Nhưng ước muốn đó không thế thực
hiện được.Thịch… Thịch… Thịch… Từng cơn đau đến tận tim. Từng hình ảnh
trong quá khứ cứ thế mà quay về. Một giọt… hai giọt… ba giọt… rơi ướt cả gối. Nó vẫn chảy khi mà tôi đã cố ngăn lại. Con có thể khóc một lần
cuối được hay không? Ba mẹ sẽ không phiền lòng chứ? Tôi vục mặt vào vào
gối cứ vậy mà khóc cho đến khi chuông cửa reo. Lau khô nước mắt, tôi lật đật ra mở cổng. Thiên Ân cùng Kin, Triết Vũ, Hải Đăng và Tiểu Ngọc đứng trước cửa. Triết Vũ mở lời.
-Tiểu Hương, em đi chơi cùng bọn anh nhé.
Tôi từ chối ngay.
-Mọi người cứ đi đi. Tôi còn phải giải quyết một số việc. Chúc vui vẻ.
Đóng cửa “Rầm”, tôi tựa lưng vào cổng, không dám đối diện với họ. Tôi
cần một thời gian để ổn định lại bản thân. Mong mọi người sẽ hiêu và
thông cảm cho tôi. Trở về phòng, tôi trằn trọc mãi mới ngủ được một
chút. Chiều. Tôi uể oải tỉnh dậy, người cứ mềm nhũn như bún, lại thêm
choáng váng nên đi lảo đảo mãi mới ra đến bếp. Tủ lạnh trống trơn. Cũng
đúng. Đâu còn ai thường ngày đi chợ cơ chứ. Sao tôi lại nghĩ vớ vẩn vậy
nhỉ? Tự cốc vào đầu mình một cái, tôi lôi mì ra nấu. Xong xuôi, ngồi
phịch xuống bàn, tôi gắp từng miếng cho vào miệng nhai. Nhưng sao lại
đắng thế này? Hóa ra là tôi đã khóc từ lúc nào chẳng hay. Mọi kí ức về
gia đình lại quay về rõ mồn một.
Kí ức.
Tung tăng chạy nhảy khắp bếp, con bé cười toe toét nói.
-Hôm nay là sinh nhật Hương. Bố mẹ có nhớ không?
-Làm sao quên được sinh nhật con gái cưng của mẹ chứ? – mẹ con bé nựng yêu.
-Bố còn có quà cho con đây nè – ba con bé giơ ra trước mặt một chú gấu bong to bằng người con bé
Con bé cười tít mắt nhận lấy quá, rồi nhìn sang mẹ, chu mỏ phụng phịu
-Vậy năm sau mẹ phải tặng Hương đó nha. Năm nào cũng là ba tặng à.
-Ừ. Mẹ biết rồi.
-Ba tặng thì sao? Chẳng lẽ bé Hương ghét ba rồi hả? (làm mặt giận)
- Vâng. (cười tiếp)
-Thật à? (ỉu xìu)
-Không, không, Hương đùa thôi. Hương cũng yêu ba như yêu mẹ luôn nè
Nói rồi, con bé được hai người bế đi chơi công viên, tất nhiên là không quên ôm chú gấu bong đáng yêu. Cả nhà đi mệt nhoài mới chịu về nhà.
Riêng con bé thì nằm ngủ say trên lưng ba luôn.
Sinh nhật ư? Đã bao nhiêu năm rồi tôi không tổ chức nhỉ? À, từ năm ba mất, tôi đã quên
đi ngày mình sinh ra. Năm nay, tôi đã định cùng mẹ chuẩn bị sinh nhật
nhưng có lẽ cũng không thế thực hiện được rồi. Và chỉ 1 tuần nữa thôi là tới sinh nhật tôi. Chính lúc này, nó cần được quên lãng. Tôi chẳng cần
sinh nhât hay gì hết. Thứ tôi cần là một gia đình yên vui hạnh phúc
nhưng nó đã bị đập tan. Lòng tôi quặn đau. Trái tim như rỉ máu. Sống hay chết? Khoảng cách giữa nó rất mong manh. Một nữa tôi muốn sống nhưng
nửa kia lại muốn tìm đến cái chết và nghĩ đó là giải thoát. Có thế tôi
sẽ cố gắng để sống. Nếu tôi chết đi thì ba mẹ sẽ rất giận mà không thèm
nhìn mặt tôi trên thiên đường. Haizzzzzzz… Vắng vẻ. Dọn dẹp bếp xong,
tôi thog thả ra phòng khách bật TV lên xem. Thật trùng hợp. Đó lại là
kênh mà mẹ tôi yêu thich. Không biết trên đó bà có sống tốt không nhỉ?
Khóc. Tôi không thể. “Never cry” Một viễn cảnh tôi đang được mẹ ôm vào
lòng lại hiện ra. Nó khiến trong tôi lại có thêm vết nứt. Chán nản, tôi
tắt TV về phòng ngồi trên giường, cầm một tấm ảnh, trong đó có một gia
đinh rất hạnh phúc. Nhưng nó đã tan ra. Tôi phải mạnh mẽ lên mới được.
Không bao giờ được yếu đuối. Nhìn thêm chút nữa tôi đặt tấm ảnh vào chỗ
cũ rồi đi tắm. Mãi 1 tiếng sau tôi mới đi ra, lau tóc cho khô rồi nằm úp mặt xuống giường. Đây sẽ là một đêm dài hoặc cũng có thế là một cơn ác
mộng mà chưa bao giờ tôi muốn trải qua. Thậm trí ngay lúc nào đây, tôi
chìm vào giấc ngủ sâu và dài dù ẩn chứa trong đó có thế là sự sợ hãi khi đối mặt với quá khứ – hiện tại – tương lai