Sáng ngày hôm sau.
Tôi không ngủ được nhiều nên thức dậy từ rất
sớm. Làm về sinh cá nhân xong, tôi vào bếp mặc tạp dề rồi chuẩn bị cho
mình một bữa sáng không quá cầu kì. Dạo này không có ai quét dọn nên nhà rất bẩn. Tôi ăn nốt miếng bánh rồi lấy dụng cụ ra lau chùi nhà. Vì nhà
của tôi không quá to như nhà cùa Thiên Ân và Kin nên việc dọn dẹp chỉ
một chụt là xong hết. Nếu ba mẹ có về đây thì chắc là hài lòng lắm đây.
Tôi mỉm cười nhưng đó chỉ là một nụ cười rất buồn và gượng gạo. Bây giờ, tôi chỉ việc ngồi chơi mà thôi. Không còn bất cứ một việc gì để tôi có
thế làm được. Trời đã gần tối mịt nhưng mới có 7h. Thế là tôi vơ vội
chiếc áo khoác, bỏ ra ngoài, khóa cửa lại, tôi đi dạo xung quanh mà cũng không biết là nên đi đâu. Ơ? Sao tôi lại đến đây nhỉ? Cũng hay thật.
Nơi cuối cùng tôi muốn đặt chân đến chính là công viên The Dream – nơi
Thiên Ân từng đưa tôi đến. Vẫn vườn hoa ấy, vẫn hàng cây ấy,… mọi thứ
không thay đổi. Ngay cả bản thân mà tôi cũng không hiểu vì sao mình lại
đến đây vào lúc này. Phải chăng tôi đang nhớ hắn? Không thế nào. Tình cờ mà thôi. Hồi còn bé, tôi cũng được ba mẹ đưa đến đây chơi, trò chơi mà
tôi yêu thích là xích đu. Ngồi trên xích đu, tôi được ba đẩy ở phía sau, còn mẹ thì đứng gần đó nhìn ba con tôi mỉm cười. Hạnh phúc lắm! Tôi
muốn đưa tay nắm lấy nó nhưng nó lại biến mất. Nhưng tôi đã không khóc,
có phải là do tôi vô cảm hay do đau quá mà không thế khóc được? Tôi đã
hứa với ba mẹ là phải mạnh mẽ cơ mà, dù có đau khổ đến mấy cũng phải
chịu đựng đến cùng. Ba, mẹ, nếu được thì con vẫn muốn lên trên đó cùng
với ba mẹ, nhưng sao khó quá? Đột nhiên, tôi cảm thấy quần mình đang bị
ai đó kéo, quay lại thì là một cô bé khoảng 6, 7 tuổi, đáng yêu lắm. Cô
bé bập bẹ nói.
-Chị ơi. Chị đừng buồn nữa nha.
-Sao em biết là chị buồn vậy? (khó hiểu)
-Hồi trước, anh em cũng từng như vậy khi bà ngoại mất mà. Nhưng anh em
mạnh mẽ lắm, anh ấy còn chăm sóc em cơ mà. (tự hào kể về anh)
-Thế ba mẹ em đâu mà chỉ có anh em chăm sóc?
Đưa đôi mắt đượm buồn nhìn tôi, cô bé nói rất nhỏ.
-Dạ, bố mẹ em mất rồi ạ.
Và cô bé bật khóc nức nở. Hóa ra chúng ta đều có chung nỗi đau. Tôi ôm cô bé vào lòng, dỗ dành rồi bảo.
-Thế thì em cũng như chị rồi. Ba mẹ chị cũng mất cả rồi. Vậy chúng ta làm chị em nhé?
-Vâng ạ. (cô bé gạt đi nước mắt, vui vẻ trả lời)
- Chị là Hương. Thế em tên là gì?
-Dạ, em là Ly, biệt danh là Heo. An hem đặt biệt danh đó đấy. Chị thấy hay không?
-Ừ, hay lắm. À, nhà chị ở đường XY sô nhà 456, có gì em đến đây chơi với chị nhé.
- Ơ? Nhà em cũng ở đường đó nhưng số nhà 369 cơ ạ. Mà thôi em phải về
đây ạ chứ không an hem lại lo lắng thì chết hì hì. Em chào chị.
- Ừ. Về nhé!
Tạm biệt bé Heo, tôi khẽ mỉm cười. Thật trùng hợp nhỉ? Tôi thấy vui lắm vì có một người hiểu tâm trạng của mình như thế. Bé Heo đáng yêu thật.
Đang định quay lưng rời đi thì bị kéo lại một cách không thương tiếc.
Chẳng biết lại có chuyện gì nữa đây? Sao lắm người đến tim tôi vậy nhỉ?
Trước mặt tôi là một đám người bặm trợn, theo sau đó là ba đàn chị khối
trên hôm trước mà tôi gặp. Kẻ chủ mưu chính là người mặc áo đó, chị ta
bước lên, nhìn tôi khinh khỉnh.
-Mày cũng có gan đấy. Hôm trước dám cho tụi này leo cây, mày tưởng mày ngon lắm hả? Đừng nghĩ là lợi dụng
được các hoàng tử nhá. Tao đã cảnh cáo rồi mà may không chịu nghe. Thế
nên phải uống rượu phạt chứ nhỉ?
Hừ. Lại bọn người thích gây sự.
Mục tiêu vẫn chỉ là tôi. Không cần phải chịu đựng nữa. Tôi nhất định sẽ
dạy cho chúng một bài học. Rồi cô ta nhìn đàn em hét lớn.
-Đập chết nó cho tao.
Khoảng 8, 9 người lao về phía mà lại toàn là con trai. Tôi lầm bẩm:
“Chơi xấu nhể? Dù vậy cũng không thắng được tao đâu. Chờ đấy.” Dậm chân, tôi nhảy lên đá bốp vào mặt một tên. Sau đó, đấm ngay thằng tiếp theo.
Hạ được 7 thằng, tôi cảm thấy hơi mệt. Phải giải quyết nhanh nên mới
được. Hai tên này có vẻ khó ăn với lại trên tay chúng còn cầm một ống
tuýt dài. Tôi nhếch mép.
-Nhục.
Chúng tức giận, hăng máu, định đập ống tuýt vào người tôi nhưng may mà tôi tránh kịp. Bất ngờ, tên còn lại đánh lén, tôi đưa tay ra đỡ, vì lực đập mạnh nên cánh tay tím bầm
lên. Tay còn lại tôi chống vào ống cống gần đó, chân đạp thẳng vào chỗ
hiểm của tên đó làm hắn ôm chỗ đó lăn lóc dưới đất kêu đau. Cái tên cuối cùng vẫn lăm le cái ống tuýt nhưng chưa dám làm gì. Chớp ngay thời cơ,
tôi đánh lạc hướng hắn rồi cướp ngay ống tuýt phang cho hắn một cái bất
tỉnh nhân sự luôn. Bọn đàn em nằm la liệt. Cô ta và 2 người bạn lén lút
chuồn đi nhưng lại bị tôi chặn lại, cười rất ư là đểu, lễ phép.
-Các chị thấy em giỏi không ạ? Vui ghê ý. (sau đó trừng mắt) Giờ đến mấy người rồi đấy.
Nói xong một cái, tôi tát, đấm, đá ba đàn chị khiến họ ngất xùi bọt mét. Phúi quần áo, tôi nhàn nhạt.
-Chỉ có vậy thôi.
Rồi quay lưng bỏ đi với chiến tích cực kì hoành tráng. Nhưng cũng nhờ
họ mà tôi giải tỏa được tâm li. Đúng là không thừa chút nào. Về đến nhà, tôi ngạc nhiên khi thấy Thiên Ân đang đứng trước cửa nhà
mình. Như phát hiện ra mục tiêu là tôi, hắn bay đến, gắt gỏng.
-Em
mới đi đâu vậy hả? Em có biết là mọi người rất sốt ruột đi tìm em không? Thật sự thì trong đầu em đang nghĩ cái gì? Tôi không thể nào hiểu nổi.
-Ừ. Tôi là vậy đấy. Anh muốn gì nữa hả? Tôi mệt rồi. Anh về đi.
Rầm… Tôi bỏ lại đằng sau là tiếng gọi của hắn. Xin lỗi nhưng hãy cho tôi thời gian để ổn định lại mình.
***
8h tối. Tôi dọn bàn ăn rồi ngồi phịch xuống ghế thưởng thức. Ngon quá
đi mất. Nhưng tôi lại muốn ăn những món do chính tay mẹ nấu. Mệt. Hình
như dạo này tôi giảm cân hay sao ý. Khuôn mặt xanh xao, ôm yếu, người cứ ủ rũ như hoa héo. Đang mải suy nghĩ, chuông điện thoại reo khiến tôi
giật mình. Buông đũa, tôi nhấc máy.
-Alo. Tôi – Thiên Hương xin nghe
-Tiểu Hương à, tôi nè. Bà đang làm gì thế? Ăn tối chưa? Hay tôi sang chơi với bà nhé (nói liền mạch)
-Ăn rồi. Bà cứ làm như tôi bị bệnh ý. Đừng lo. Mà tôi cũng đang chán, ba sang đây luôn đi.
-Tuân lệnh. Khoảng 5 phút nữa tôi có mặt.
Giọng điệu nhí nhảnh của Tiểu Ngọc làm tôi không khỏi phì cười. Tranh
thủ lúc đó tôi bật TV lên xem fim. Hôm nay chẳng có bộ fim nào hay cả.
Haizzz… Tôi thở dài rồi tắt TV. Vừa lúc đó,giọng nói lanh lảnh của Tiểu
Ngọc vang bên ngoài.
-TIỂU HƯƠNG, RA MỞ CỬA CHO TÔI.
Miệng nhỏ này đúng là to thật. Tôi lật đật chạy ra, và trách móc.
-Bộ bà không bé cái mồm lại được à? Có phải tôi điếc đâu?
Tiểu Ngọc gãi gãi đầu, cười trừ.
-Xin lỗi. Nhưng bà mở cửa đi. Tôi đứng mỏi chân rồi nè.
-Biết rồi.
Tôi mở chốt, nhỏ nhảy tót vào như con sóc. Hồn nhiên hết mức. Tôi đi
theo sau, chỉ biết lắc đầu nhìn Tiểu Ngọc thôi. Rồi tự dưng nhỏ tưng
hửng tưng hửng như con điên trên ghế sô fa. Trước đó tôi có can ngăn
nhưng nhỏ không chịu nghe, vì vậy tôi phải dùng biện pháp mạnh.
-DỪNG NGAY.
-Vâng. (vâng lời như con mèo nhỏ).
Tôi bật cười lớn, ôm bụng lăn lóc tất nhiên lý do là do bị nhỏ cù lét.
-Ha ha ha. Đau bụng quá. Ha ha ha.
Đến lúc tôi quay lại trả thù. Nhỏ cười rú lên. Đã mấy ngày nay tôi
không tìm được nụ cười của mình rồi. Đáng lẽ có ngườ bạn như vầy tôi lại càng phải trân trọng hơn chứ nhỉ. Nhưng trong tim tôi vẫn còn một vết
thương lớn không thể lành dù có làm gì đi chăng nữa. Và hôm nay Tiểu
Ngọc sẽ ở lại ngủ cùng tôi. Hai đứa chúng tôi hết ngồi kế chuyện mà rồi
lại chọc ghẹo nhau. Vui ơi là vui. Từ khi trở thành một người mồ côi cha mẹ thì tôi chẳng còn một cảm xúc đối với thế giới này. Cuộc sống của
tôi cứ như một màu xám xịt, đen tối biết chừng nào. Nhưng bây giờ đã có
một người kéo tôi lại với hiện tại và mang màu hồng đến với cuộc sống
của tôi. Đó không ai khác chính là Tiểu Ngọc. Có lẽ bây giờ đúng là thời khắc để tôi trở lại với chính mình. Không nên bỏ cuộc, tôi được tiếp
thêm niềm tin vào cuộc sống bởi vì đã có người bên cạnh ủng hộ tôi. Vậy
nên tôi sẽ không buồn và cố gắng mỉm cười. Giờ Tiểu Ngọc đã ngủ say mà
tôi vẫn còn đang thức. Tại sao tôi lại yếu đuối đên thế? Tự nhiên hình
ảnh của Thiên Ân hiện lên trong suy nghĩ của tôi. Có lẽ nào là như thế?
Có phải tôi đã yêu hắn rồi hay không? Đã lâu như thế mà sao tôi quá ngu
ngốc mà không nhận ra. Không lẽ những lần hắn an ủi, dỗ dành khiến tôi
động lòng chăng? Tôi nghĩ mình nên từ bỏ tình cảm này bởi những người ở
bên cạnh tôi chỉ chuốc lấy đau khổ mà thôi. Đúng, tôi phải làm như thế.
Dù có gì xảy ra cũng phải từ chối tình cảm này. Tôi mở tủ lấy ra sợi dây chuyền có nữa hình trái tim từ trong chiếc hộp gỗ ra. Ngằm nghía nó,
tôi thở dài. Khi nào gặp Thiên Ân, tôi sẽ trả lại sợi dây chuyền này cho hắn. Tôi biết chuyện này có thể khiến hắn đau khổ nhưng đó là sự lựa
chọn tốt nhất cho cả hai. Rồi giấc ngủ bất chợt đến, tôi liu diu sau đó
thêm thiếp đi… Sáng – thứ năm. 6h. Mặt trời từ từ nhô lên. Tiếng gọi của buổi sáng
cùng ánh nắng đánh thức tôi tỉnh dậy. Nhẹ nhàng xuống giường để Tiểu
Ngọc không bị tỉnh giấc, tôi ngáp dài một tiếng rồi đi vào phòng tắm.
Tấm gương phản chiếu hình ảnh của mình, đôi mắt quầng thâm rõ đậm. Dù có rửa mặt cũng không thế xóa đi. Làm vệ sinh cá nhân xong, tôi bước ra
bếp, chuẩn bị bữa sáng cho hai đứa. Trong tủ lạnh chẳng còn gì nên tôi
đành làm mì ramen vậy. Đúng 10 phút sau, tôi dọn bàn sau đó đánh thức
Tiểu Ngọc. Có vẻ như nhỏ vẫn còn buồn ngủ lắm. Haizzzz… Thế là tôi nghĩ
ra một cách. Khẽ đếm 1…2…3… tôi hét toáng.
-CHÁY, CHÁY NHÀ RỒI.
Và đúng như dự đoán, Tiểu Ngọc rớt xuống sàn nhà, chạy vội vã, miệng hô hoán.
-Chạy mau. Nhanh lên!
-STOP.
Kít… Đó là tiếng chân nhỏ ma sát với sàn. Tôi cười tựa như chẳng cười.
-Xuống nhà ăn sáng. Nếu không thì nhịn.
Hiệu quả tức thì nhỏ chạy như bay, ngồi vào bàn, ăn nhồm nhoàm. Tôi bật cười, rồi cầm đũa từ tốn ăn. Khoảng 6h30, hai đứa chúng tôi sang nhà
Tiểu Ngọc lấy cặp sách. Và cùng đạp xe đến trường. Nhưng thực ra tôi
đang rất lo lắng vì sẽ gặp Thiên Ân. Tôi không tự tin là mình có thể đối mặt được với hắn. Yêu nhưng không thể. Ai biết được vết nứt trong tim
tôi cơ chứ. Hãy để tôi chôn chặt nó vào trong tim. Đứng trước cồng
trường tôi ngập ngừng, chân cứ cứng nhắc. Hít một hơi thật sâu, tôi dắt
xe vào trong lán, đi trước là Tiểu Ngọc. Hình như tin đồn về tôi đã giảm đi đáng kể, không còn những lời bàn tán vớ vẩn nữa.Tôi đi lên lớp với
một tâm trạng thoải mái. Chẳng biết họ có còn ghét tôi nữa hay không
nhỉ? Mà thôi tôi cũng quen rồi. Nhưng giờ tôi sẽ không còn là một đứa
ngốc nghếch chịu đựng lời xỉ vả khinh thường của họ nữa. Tiểu Ngọc lôi
tôi vào chỗ, nháy mắt tinh nghịch.
-Chào mừng cậu đã trở lại.
Con nhỏ này đúng là biết cách làm người ta cười mà. Sao ánh mắt họ nhìn
tôi lại khác lạ thế nhỉ? Cứ như là thương hại và đồng cảm với tôi vậy.
Bất chợt, lớp trưởng Mai đến chỗ tôi, rất nhỏ nhẹ nói.
-Nghe nói mẹ bạn mới mất. Mình chia buồn với bạn và xin lỗi vì đã không đến đám tang.
Cái gì thế này? Chuyện gì đây? Tự dưng Mai lại tốt với tôi trong khi
hồi trước bạn ấy rất ghét tôi vì đi cùng Thiên Ân cơ mà. Chẳng lẽ Mai đã không còn ác cảm với tôi nữa? Tôi nở một nụ cười gượng gạo, bảo.
-Không sao đâu. Dù sao các bạn trong lớp cũng không ưa mình cơ mà. Các
bạn làm vậy đâu có gì là sai. Hì hì. Mình đáng bị như thế mà.
-Bạn
nhầm rồi. Chúng mình đã hiểu lầm bạn. Vì cái tính ganh ghét đó nên đã
làm bạn bị tẩy chay. Giờ thì tất cả đều hiểu ra rồi. Vậy nên thay mặt
các bạn trong lớp mình xin lỗi và bạn hãy trở thành một thành viên chính thức ở lớp nhé.
Thật không ngờ. Mọi chuyện xảy ra rất đột ngột.
Tôi shock đến đơ người. Đến lúc nhận ra thì tất cả học sinh trong lớp đã quy tụ tại bàn tôi đang ngồi, hồ hởi nói.
-CHÀO MỪNG BẠN.
Tôi vui đến nồi nước mắt cứ chảy ròng ròng.
-Ơ kìa? Sao bà lại khóc?
-Không tại tôi vui quá. – quay sang nhìn mọi người – Cảm ơn các bạn nha.
-Bạn cười trông đáng yêu lắm. – Hs1
-Nếu có buồn thì nhớ chia sẻ với bọn mình nha.
-Ừ.
Đó, giờ thì tôi đã biết ông trời không tuyệt đường sống của con người,
mọi việc đều la do chính bản thân bạn mà thôi. Ba, mẹ, con có thể sống
hạnh phúc được chứ? Sau một hồi chuông, học sinh ổn định chỗ ngồi, cô
giáo bộ môn Lý bước vào lớp. Cô điểm danh, nhìn qua lớp học rồi thông
báo.
-Còn một tuần hơn nữa là đến kì thi chất lượng cuối học kì
một. Đây là để cương ôn tập. Bạn lớp trưởng sẽ đi photo cho các bạn
trong lớp. Các em nhớ ôn tập cho kĩ để đạt kết quả cao. Rõ chưa nào?
-Vâng ạ. (đồng thanh)
-Các em giở vở ra chúng ta học bài tiếp theo.
Cả bầu không gian chỉ còn lại tiếng nói truyền cảm của cô giáo và tiếng bút viết. Một buổi học mang lại sự thích thú cho học sinh. Đôi lúc học
sinh còn giơ tay phát biểu. Buổi học với bao nhiêu niềm vui. Kết thúc.
Tiếp theo là tiết Toán. Thầy Hậu nhùn với từng bước đi y như là trong
quân đội, khuôn mặt nghiêm khắc. Đây là tiết học mà tôi không thích cho
lắm. Không phải là tôi học kém môn này mà là thầy giáo quá nghiêm khắc
khiến học sinh khó chịu. Nhưng trái lại thầy lại giảng rất hay. Thôi thì tôi cố gắng nhét mớ kiến thức vào đầu mới được vì sắp thi rồi mà. Tôi
muốn đạt kết quả cao để ba mẹ trên trời được vui. Hầu hết, các bạn trong lớp đều ngủ gục hết, nếu không thì nghe nhạc, đọc truyện. Cũng không
thể trách các bạn ấy được. Và tiếng chuông báo hiệu thời gian học tiết
này đã hết. Khi thầy Hậu nhùn vừa bước ra khỏi lớp, học sinh đã rú lên
như mấy đứa thần kinh không ổn định. Đây cũng là giờ nghỉ trưa. Bạn học
cùng lớp kéo nhau xuống căng tin không trừ tôi. Chúng tôi ghép mấy chiếc bàn lại với nhau thành một cái vừa đủ cho tất cả con gái ngồi, còn con
trai thì tự giải quyết, và sau đó nhiệm vụ cao cả là đi mua đồ ăn tại
căng tin đã được giao phó cho Minh và Bình. Nhìn mà cũng tội, đồ ăn thì
chềnh ềnh ra thế mà chỉ có hai người vác về. Nhưng mà được ăn chùa chẳng sướng hả. Lớp trưởng khao mà lị. Không ăn thì phí lắm. Vừa nói chuyện
vui vẻ vừa ăn, chúng tôi thân thiết như một đại gia đình. Hì hì. Tôi vui quá chừng luôn! Cứ tưởng là cả ba năm học phổ thông tôi sẽ chẳng có bạn chứ ai ngờ chuyện lại thành ra như vầy. Chắc là ông trời xót thương cho tôi đây mà. Cả ngày hôm nay tôi cứ cười tít cả mắt, lại còn ngượng vì
được khen nữa chứ. Ấy thế mà thời gian lại trôi qua quá nhanh chóng.
Tiết học thứ năm đã hoàn thành. Bây giờ là tan học. Từ các lớp, học sinh ùa ra như đàn ong vỡ tổ, tiếng nói cười nhộn nhịp khắp cả sân trường. Ở lán xe cũng đông gớm nên tôi đành phải đứng ngoài chờ họ lấy xe ra hết
với tìm đến chiếc xe thân yêu. Tôi trèo lên xe, định gồng người đạp thì
tiếng gọi của Thanh – lớp phó văn nghệ gọi, hổn hển nói.
-Hương à, cậu và Tiểu Ngọc chuẩn bị văn nghệ ngày thành lập trường đến đâu rồi?
Như nhớ ra điều gì, tôi hoảng hốt trả lời.
-Thôi chết. Tại mấy hôm nay nhà mình có chuyện nên mình quên mất chưa chuẩn bị gì ca.
-Thế thì phải làm sao đây? Còn có tuần nữa là tổ chức lễ thành lập rồi.
-1 tuần à? Thế thì mình sẽ chuẩn bị được thôi. Bạn không cần lo đâu.
-Ừ. Nếu có gì khó khăn thì gọi cho mình nha. Đây là số điện thoại và địa chỉ nhà của mình.
Nói rồi, Thanh đưa cho tôi một mảnh giấy nhỏ có ghi số điện thoại theo
đó là địa chỉ. Tôi gật đầu, rồi tạm biệt Thanh. Thư thả đạp xe trên con
đường quen thuộc, tôi đưa mắt nhìn con sông mà hồi bé tôi vẫn thường đến chơi. Hiện tại, nó đang được sửa sang rất nhiều nhưng vẫn còn nét vốn
có từ xa xưa. Dừng lại, tôi gắt một bông hoa cúc, hít hà mùi thơm thoang thoảng của hương hoa. Cảm giác này khiến tôi thấy dễ chịu và cũng vì
đây là loài hoa mà mẹ tôi rất thích. Không biết mẹ đã gặp được ba chưa
nhỉ? Chưa vội về nhà, tôi tiến về phía bãi tha ma. Khung cảnh thật u ám
và đáng sợ. Tìm được nơi mà mẹ và ba tôi đã nằm xuống, tôi dải bước đền
nơi đó. Khuôn mặt chẳng còn sự vui tươi như lúc trước. Quỳ trước mộ mẹ
và ba, tôi gượng gạo cười, hỏi.
-Ba, mẹ à, ba mẹ có sống tốt không? Có nhớ con không? Con đau lắm. Con nhớ ba mẹ lắm. Con quá yêu đuối ba
mẹ nhỉ? Nhưng con thực sự không biết mình nên làm gì mới đúng. Hình như
con bắt đầu muốn bỏ cuộc rồi. Tại sao cả ba lẫn mẹ đều rời bỏ con chứ?
Con phải làm sao mới đúng đây.
Dù đau khổ đến mức nào thì tôi cũng
đã không khóc. Tôi luôn muốn trở thành một người mạnh mẽ nhưng sao lại
khó đến thế? Giá như có ba mẹ ở bên cạnh tôi thì tốt biết bao. Ở lại một hồi lâu, tôi đi đến quán ăn gần nhà, chọn mấy món để thưởng
thức cho qua chuyện. Vì tôi đâu cảm thấy đói cơ chứ. Cũng đã hơn một giờ rồi, tôi phải gọi điện cho Tiểu Ngọc để bàn về tiết mục văn nghệ lễ
thành lập mới được.
-Tút… tút…tút
Sau một hồi chuông dài mới có người bắt máy. Mà lại là tiếng con trai.
-Alo. Tiểu Hương, là cô à? Cô tìm Tiểu Ngọc hả? Chờ chút nha. Ngọc, em có điện thoại này. Vâng, em ra ngay đây.
Hóa ra là Hải Đăng. Hai người này tình cảm thật đó. Suốt ngày cứ quấn quít bên nhau mãi thôi. Điên vì yêu có khác.
-Tiểu Hương, bà gọi tôi có chuyện gì vậy?
-Thế bà có nhớ vụ văn nghệ lần trước mình nhận tham gia không?
-Tất nhiên, nhưng sao vậy?
-Vậy mà không nhắc tôi, làm thế nào bây giờ?
-Ui dào ơi. Bà đừng có lo. Tôi chuẩn bị tiết mục hết rồi. Là hát ý. Cà
bài hát cũng chọn luôn. Chiều mai tập tại nhà Hải Đăng, ok?
-Ừ. Mà bà đó nha, lúc nào cũng Hải Đăng, Hải Đăng và Hải Đăng nghe sến muốn oi luôn.
-Bà ói chứ tôi có ói đâu. Thôi tôi cúp máy đây. Bye.
-Bye.
Thật chẳng ra sao. Mình có lòng tốt muốn nhắc nhở nhưng lại bị đã lại.
Ôi. Hết chịu nỏi con bạn này rồi. Kệ. Mặc xác nó. Có giúp cũng bị phản
bác nên im lặng là tốt nhất. Đến nhà, tôi mở cổng, dắt xe để gọn vào
sân. Vào trong, căn nhà mới vẳng vẻ, cô đơn làm sao. Lạnh lẽo. Không còn cảm giác ấm cũng như ngày nào. Cũng không còn hình bóng quen thuộc
người trong gia đinh. Tất cả đã biến mất ngay trước mắt tôi. Một đi
không trở lại. Tôi quăng cặp sách lên giường rồi đi tắm. Nước và sữa tắm làm xua đi một phần nỗi buồn vô hạn. Nhưng không thể hết được. Tôi bước ra cùng bộ quần áo quen thuộc với mái tóc đã được sấy khô. Ngồi vào bàn học, tôi lấy sách vở ra ôn bài và xem lại các kiến thức đã học từ đầu
năm tới giờ. Xong, tôi chuẩn bị bài học mới rồi cắt sách vở vào cặp, lên giường vắt tay lên trán. Mắt tôi cứ thao láo nhìn lên trần nhà. Nhảy
xuống giường, tôi quyết định dành một buổi chiều để dọn dẹp nhà cửa. Đồ
dùng trong nhà cũng khá bụi bặm, tôi lau sáng bóng không còn một hạt
bụi. Tiếp đó, tôi lấy một xô nước và một chiếc giẻ để lau nhà. Dù nhà
tôi không rộng nhưng mấy tiếng mới có thể lau xong. Gạt mồ hôi trên
trán, tôi tiếp tục làm công việc của mình. Đúng lúc đó, chuông cửa reo,
tôi cất gọn đồ rồi lật đật ra mở cửa.
-Kin. Anh đến đây có chuyện gì không? Nếu không thì em đang bận chút.
Tôi vội vã nói, định đóng lại cửa thì bàn tay của anh ấy giữ lại, nhìn tôi một cái nhìn rất chân thành.
-Anh có chuyện cần nói với em.
-Vậy anh vào nhà rồi nói.
Từng bước từng bước, tôi theo sau Kin, vì chẳng biết nên đối mặt với
anh ấy như thế nào. Chúng tôi ngồi đối diện nhau. Kin nhìn tôi nhưng ánh mắt đó lại bị tôi né tránh, nói đúng hơn là tôi không dám đối mặt với
nó. Tôi sợ. Sự lo lắng cứ từng nấc dâng lên. Và Kin là người mở lời đầu
tiên.
-Anh biết chuyện này là vội vàng nhưng anh không thế chờ thêm một phút nào nữa. Em hãy cứ nói như mình cảm nhận.
-Vâng. Anh cứ nói đi. Một sự im lặng đáng sợ. Biểu hiện của Kin thay đổi theo từng phút. Một nụ cười đẹp nhất anh dành cho tôi.
-Em có còn yêu anh như ngày trước không?
Đó chính là điều tôi lo sợ nhất. Bỗng nhiên có một thứ vô hình nào đó
chặn họng lại, ứ nghẹn, không thể cất lên lời. Không biết mình nên làm
gì nữa đây. Tôi biết nếu không nói ra sự thật thì anh ấy sẽ ảo tưởng
thêm, còn có thì chúng tôi sẽ cùng đau khổ. Đầu óc tôi rối như mớ bòng
bong. Thế nhưng tôi không thể lừa dối anh ấy được, thà đau một lần còn
hơn là sống trong đau khổ. Một hồi lâu trôi qua. Tôi mím chặt môi đến
bật cả máu. Đến phút tiếp theo, tôi mới cất tiếng, giọng nói run rẩy.
-Em không muốn nói dối anh. Thực ra trái tim em đã không còn hình bóng của anh nữa.
-Điều em nói là sự thật à?
-Vâng
Ánh mắt của Kin như xoáy sâu vào trái tim bé nhỏ của tôi một lỗ hổng
không hề nhỏ. Tôi đang làm Kin bị tổn thương. Một kẻ xấu xa như tôi chỉ
toàn làm hại người khác mà thôi. Sao Kin lại yêu một đứa như tôi cơ chứ? Đáng lẽ tôi phải bị trừng phạt từ lâu rồi. Bỗng, Kin đứng dậy, nắm chặt tay, cười chua chát.
-Em thật tàn nhẫn. Thà em cứ nói dối còn hơn. Tim anh đau lắm, em biết không? Thời gian này anh không muốn gặp em nữa.
-Kin, em… em…
-Đừng nói gì thêm. Anh sẽ đến gặp em vào một lúc nào đó nhưng hiện tại thì không.
Chưa kịp để tôi nói thêm gì, Kin đã chạy ra ngoài, rú ga rồi phóng bỏ
đi. Phịch… Tôi ngã sóng xoài dưới sàn nhà. Đau quá! Cuối cùng anh ấy
cũng đã bỏ đi rồi. Lại một người nữa bị tôi làm tổn thương. Dường như
tôi đã sai, thật sự sai rồi. Kin, cả đời này em cũng chẳng thể nào chuộc lỗi với anh được. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân. Dọn dẹp
xong, tôi nằm trên ghế sô fa bật TV xem phim. Vậy mà hình ảnh Kin trách
móc lại hiện lên trong đầu. Tôi không thể nào tập trung được. Ông trời,
hãy cho con biến khỏi đây thật xa.
***
7h tối. Tại quán kem Sweet World. Tôi vừa ăn kem vừa nói với Tiểu Ngọc.
-Hôm nay, tôi đã từ chối lời tỏ tình của Kin. Có phải tôi làm sai không? Tôi không biết mình phải làm sao nữa.
Đút một miếng kem vào miệng, Tiểu Ngọc an ủi.
-Không, bà làm đúng. Nếu bây giờ lừa dối anh ấy thì cả hai người sẽ
chẳng có hạnh phúc đâu. Tôi biết là bà không muốn làm tổn thương ai hết
nhưng không làm vậy thì anh ấy sẽ nghĩ mình còn cơ hội và lúc bà tìm
được người mình yêu, anh ấy sẽ đau khổ gấp trăm lần.
-Nhưng Kin
không còn muốn gặp tôi nữa. Tôi coi anh ấy là một người anh trai, một
người thân. Mất đi hai người là quá đủ rồi, mất thêm một người nữa chắc
tôi không trụ nổi.
-Bà đừng lo anh ấy làm vậy là muốn ổn định lại tình cảm dành cho bà đấy. Đừng lo sau một thời gian nữa Kin sẽ đến gặp bà thôi.
-Cảm ơn bà. May mà có bà chứ không tôi chẳng biết làm thế nào.
-Bàn bè mà.
Cuộc trò chuyện kết thúc. Chúng tôi chén nốt ly kém rồi chở nhau về nhà