Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Chương 22: Chương 22




8h. Ngồi trên trần nhà, tôi ngẩng mặt lên trời ngắm những vì sao trong đó cũng có cả của ba và mẹ tôi. Bầu trời đầy sao đang tỏa sáng dù mây đen có muốn che khuất cũng không thế được. Cũng có thể đám mây đen đó là tôi chăng? Nở một nụ cười xót xa, tôi cất tiếng hát bài “Con yêu mẹ” mà mẹ tôi đang từng dạy. Còn giờ đây, đến gặp mẹ cũng chẳng được. Ba à, con có nên bỏ cuộc không? Thật sự con không thể chịu nổi cơn đau này rồi. Chính con đã làm Kin đau khổ. Lại thêm một lần nữa. Mặn và chát. Một giọt nước mắt nón hổi rơi xuống trong màn đêm đen như mực. Không được. Tôi không thể cho ba mẹ thấy bàn thân mình yếu đuối. Mày làm được mà. Ngững khóc đi. Chẳng hiểu vì sao nước mắt chảy nhiều hơn, ướt đẩm cổ áo. Hai ngôi sao lấp lánh rực rỡ hơn mọi ngôi sao khác. Có phải là ba mẹ không? Ba mẹ đang dỗ dành con đúng không? Thế thì con cũng phải mạnh mẽ để hai người vui lòng. Chùi khô nước mắt, tôi nhìn vào một khoảng không vô định và lại nghĩ đến hắn. Bất chợt, tiếng chó sủa ầm ĩ khiến tôi giật mình. Một dáng người cao to cùng chiếc mô tô phân phối khiến tôi chú ý. Dáng người rất quen thuộc ngay cả chiếc xe cũng thế. Thiên Ân ư? Chắc không phải hắn đâu. Có thể là tôi đã nhìn lầm. Tiếng nói gọi tên tôi thì tôi mới có thể khẳng định được đó là ai.

-THIÊN HƯƠNG. EM RA ĐÂY ĐI. TÔI BIÊT EM ĐANG Ở TRÊN ĐÓ MÀ. TÔI SẼ CHỜ Ở ĐÂY CHO ĐẾN KHI EM

RA. ĐỪNG CHẠY TRỐN NỮA.

Không. Tôi không muốn nghe. Bịt tai lại, tôi lắc đầu lia lịa. Sao hắn lại xuất hiện chứ? Tôi chưa chuẩn bị tâm lý để gặp hăn. Chắc chờ lâu quá Thiên Ân sẽ bỏ về thôi. Cảnh tượng này ai nhìn vào lại cười cho. Haizzz… Cũng gần 10h rồi mà hắn chưa chịu về, tôi sốt ruột, cứ muốn chạy xuống nõi hết tất cả nhưng can đảm lại không cánh mà bay đi mất. Ôi! Không lẽ chẳng còn cách nào khác sao? Mặc mớ gì đến mình nhỉ. Đi ngủ thôi. Tôi bỏ về phòng, nằm phịch xuống giường, úp mặt xuống gối cố gắng ngủ nhưng khi nghĩ đến cảnh hắn phải chịu lạnh thì tôi lại lo lắng nằm ngồi không yên. Đi hay ở? Vừa đi được mấy bước, tôi đã quay lại. Nhưng chính tình cảm của bàn thân đã thúc dục tôi mạnh mẽ. Lấy một chiếc áo mà hồi trước tôi định tặng một người quen, rồi chạy ù ra ngoài. Một người đang co ro trước cửa, gồng mình chịu cái lạnh giá của mùa đông, môi thâm xì, mặt trắng bệch. Bỗng trái tim tôi nhói lên từng đợt dữ dội. Đền bên Thiên Ân, tôi gắt gỏng và khoác luôn chiếc áo vào người Thiên Ân.

-Anh đang làm cái gì vậy hả? Nếu không thấy tôi xuống thì phải về đi chứ. Trời lạnh như thế mà anh lại đứng dưới đây hả? Tại sao lại làm thế?

Tiếng nói có phần ngắt quãng.

-Bởi vì tôi… yêu… em…

Rồi ngất đi. Trong màn đêm u tối có một thân hình nhỏ bé đang gắng gượng đỡ một chàng trai cao khỏe vào trong nhà. Chỉ còn lại sự tĩnh mịch đến lạ kì.

***

Từ tối đến sáng sớm, tôi nằm ở thành giường canh hắn. Cũng đã 5, 6 tiếng mà Thiên Ân vẫn chưa tỉnh. Lúc này còn sốt cao khiến tôi chạy đi chạy lại chăm sóc rồi mua thuốc. Cũng may là hắn hạ sốt rồi chứ không tôi chẳng biết làm gì nữa, đầu óc cứ rồi tung rối mù. Muốn làm đều mình thích khó đến thế sao? Nhìn thấy hắn như vầy mà tôi xót xa và đau đớn vô cùng. 4h sáng (thứ sáu). Tôi xuống bếp nấu một nồi cháo thơm lừng, bụng tôi cũng được đà kêu than: “Đói, đói, tôi muốn ăn.” Thì tại vì vậy nên tôi mới mất 10 phút để chén bữa sáng. Phòng Tiểu Hương. Bưng một bát cháo cùng với đó là nước và thuốc, đặt lên bàn. Mí mắt Thiên Ân lay động, gương mặt hồng hào hơn. Hắn chống tay xuống giường định đứng dậy nhưng lại ngã xuống nó. Tôi vội vàng đi về chỗ hắn, trách móc.

-Anh đang bị ốm đấy! Đừng có mà cố làm gì hết, hiểu chưa?

Bất ngờ, đôi môi tạo thành một đường cong hoàn chính nhưng vẫn có sự gian tà. Dù là vậy nhưng chính nó đã làm mặt tôi đỏ chót như trái nhót, cúi gằm mặt, tay vân vê áo. Hắn tự tin thái quá.

-Em đang rất lo cho anh, đúng không? Anh biết ngay mà.

-Tôi chỉ là muốn làm người tốt mà thôi. Anh đừng có hiểu lầm. (chối phắt)

-Thật không? (nghi ngờ)

-T…h…ậ…t… (lắp bắp như gà mất tóc)

-Vầy thì là thật. Sao em lại lắp bắp thế kia nhỉ?

-Đâu có.

-Ngay cả khuôn mặt cũng đỏ luôn. Hình như nhóc con của tôi đang xấu hổ?

-Ơ? Tôi… không… có…

-Đúng là… Chưa kịp để hắn nói thêm bất cứ một câu nào nữa, tôi bỏ chạy vào phòng tắm, thình thịch…thình thịch… nhịp đập của trái tim cứ nhanh, chậm, nhanh, chậm giống như một điệu nhạc. Tên nay thật là… Cứ phải dồn người ta váo thế bí mới được hả? Đấy, thấy chưa? Thiên Ân đang cười rất man rợ. Rùng mình. Tự nhiên tôi càm thấy ớn lạnh. Không biết hắn lại định giở ra trò gì mới nữa đây? Mình không phải là đối thủ cùa hắn, Phải thật bình tĩnh mới được. Đừng mất tập trung. Điều chỉnh lại hơi thở, tôi hé cửa đánh mắt ra ngoài xem hắn đang thực hiện mưu đồ gì nhưng kết quả là con số 0. Cái bản mặt đáng ghét kia lù lù xuất hiện và tôi thót tim lại đống cửa lại, giữ thật chặt đến cả một con ruồi cũng không thế lọt qua. Nhưng tôi đã mắc một sai lầm không đáng có là chìa khóa phòng tắm lại vứt ở trên bàn học. Ôi thôi! Cuộc đời con coi như kết thúc thật sao. Chúa Giê su xin hãy cứu giúp đứa con tội nghiếp đáng yêu này. Tiếc thay, tôi chưa kịp cầu nguyện xong thì đã bị hắn tóm gọn. Tên này đúng là sức trâu, đang mang bệnh tật mà vẫn còn thể bế được tôi. Giờ thì tôi đầu hàng rồi đấy. Ấy chết, hắn chưa ăn cháo và uống thuốc. Tôi dùng kế hoãn binh, giở cái giọng ngọt như mía lùi.

-Thiên Ân, anh ăn cháo và uống thuốc đi nha. Please, please…

Mới dùng có kế đó thôi mà hắn cùng đã thua cuộc. Yeah! Yeah! Tôi thằng rồi. Sau khi hắn hoàn thành xong công việc mà tôi đã ra sức năn nỉ thì cũng đã gần 6h 15, tôi như thủ tướng ra lệnh.

-Anh ở nhà, nhớ không được làm xảy ra chuyện gì. Ok?

-Tôi biết rồi.

Tôi tức điên vì cái cảnh tượng hắn đang nằm chiễm chệ trên ghế sô fa, lại còn vừa cắn một miếng táo vừa trả lời. Đúng là cái tên khó ưa. Blè… Blè… Trưa nay, tôi sẽ khiền cho hắn phải tâm phục khẩu phục cho coi. Thay quần áo xong, tôi vơ chiếc cặp sách trên bàn học rồi thong thả đạp xe đi học. Tại trường Ikeda. Dù mới 6h30 mà trường đã đông nghịt người. Trước cổng, tất cả học sinh nữ tập trung thành một đám vây quanh ai đó, lại còn xì xầm, bàn ra tán vào.

-Anh gì ơi, anh có phải là học sinh mới không?

-Nhìn anh đẹp trai quá đi mất.

-Trường ta lại có thêm một hotboy nữa rồi.

Blap… blap... Anh gì ơi? Chẳng phải trường tôi chỉ có Triết Vũ và Kin thôi sao? Không lẽ lại có học sinh chuyển về đây học ư? Oh my God. Vậy thì thể nào cũng bạo loạn cho mà coi. Nhắc đến Kin, tôi lại thấy buồn quá. Nghe nói anh ấy nghỉ học mấy buổi rồi. Gọi điện đến nhà thì quản gia bảo không biết. Hình như anh ấy không muốn nhìn thấy mặt tôi nữa thì phải. Đau lòng thật. Mà vậy cùng đúng, là tại tôi nên Kin mới như thế cơ mà còn trách ai được nữa đây. Bỏ qua cái chuyện hotboy mới, tôi ỉu xìu dải bước về lớp với bao nhiêu lo toan. Vừa đặt chân vào lớp, một đám bạn đã hỏi thắm không “thương tiếc”.

-Hương yêu quí, sao bạn đến muộn thế?

-Ôi! Mắt bạn có quầng thâm kìa. Chắc là bạn không ngủ được hả?

-Trông bạn có vẻ chán nản quá! Cần mình giúp gì không?

Úi giời. Hỏi từ này tới giờ chứ có để cho tôi nói câu nào đâu. Bó tay. Nhưng được bạn bè quan tâm thế này thì thật là vui đấy.Không ngờ từ một đứa bị tẩy chay nay lại có nhiều đứa bạn chu đáo như vầy. Theo tôi nghĩ thì ông thần xui thương tình giúp tôi để chuộc lỗi đó. Tôi cười hiền, trả lời.

-À, mình chỉ mất ngủ chút xiu thồi mà. Không sao đâu. Mọi người không cần phải lo lắng như thế.

-Bạn về chỗ ngủ bù đi nếu không vào lơp lại ngủ gật thì chết.

-Đúng đây.

Và tôi bị hàng tá người đùn về tận chỗ, còn vỗ võ như mẹ tru con ngủ chứ. Đến là khổ. Ấy thế mà, còn bạn thân yêu nhứt của tôi lại đang ngồi nhắn tin với chồng chẳng thèm để ý đén con bạn này. Tôi hắng giọng năm sáu lần nhỏ mới để ý nhưng không hỏi thắm một chút gì luôn. Ối giời ơi! Có đứa bạn nào lại như nó không hả trời? Có phần giận dỗi, tôi làm lơ Tiểu Ngọc, không một chút quan tâm, nhỏ muốn làm thì làm. Hứ. Nằm gục xuống bàn, tôi ngủ ngay lập tức. Đúng lúc vào tiết một thì có người đánh thức tôi dậy. Tuy hai mắt vẫn còn nhắm tịt lại nhưng tôi phải cố gắng nhìn lên bảng để cô giáo không chú ý. Và rồi cơn ngủ ập đến, tôi không sao ngăn cản được. Tất nhiên là tôi ngủ say đến tiết thứ hai mới dậy. Ông thần xui vẫn tiếp tục đeo bám. Cô giáo dạy Toán tươi cười, thông báo cho chúng tôi một tin gây sock cho toàn thể 42 con người.

-Hôm nay chúng ta sẽ kiểm tra toán một tiết vì mấy hôm trước cô bận nên chưa làm được. Các em cất hết sách vở, mang lên bục giảng để. Không em nào được gian lận trong khi kiểm tra nếu không cô sẽ cho em đó điểm dưới trung bình môn Toán.

Mọi người ngậm ngùi tạm biệt chiếc cặp thân yêu. Nhìn thì vậy thôi chứ rất nhiều bạn bỏ sách toán dưới gầm bàn đấy. Với bản thân tôi thì nói không lo lắng cũng không đúng, vì tôi đã bỏ lỡ mấy tiết toán mà toàn là kiến thức khó mới đau chứ. Cũng may, hôm trước Tiểu Ngọc đã chép bài dùm nên tôi đã xem qua. Coi như lần kiểm tra này ổn. Cô giáo phát đề rồi bắt đầu tính giờ. Liếc qua, tôi vui sướng đến mức suýt nữa ré lên. Toàn những bài mà tôi đã xem qua. May mắn quá! Tôi hì hụi, cặm cụi làm bài. Tiếc thay gần nửa lớp đang ngồi cắn bút, tôi muốn giúp quá nhưng như vậy sẽ là hại các bạn ấy. Nhắm mắt cho qua, tôi viết, viết và viết. Thời gian cứ trôi qua từng khắc… từng khắc… Đã làm xong từ mấy phút trước, tôi kiểm tra lại bài. Cùng lúc đó. Hết giờ. Tất cả nộp bài. Nhìn cái mặt cực kì thê thảm của mấy bạn, tôi cũng buồn lây, không biết phải làm gì để giúp họ đây. Vặn óc ra nghĩ mà không đem lại kết quả tốt đẹp. Cuối cùng thì chỉ còn cách nhờ các bạn học giỏi kèm học sinh yếu, không thì học nhóm với nhau cũng được. Cứ quyết định vậy đi. Tí nữa ra căng tin tôi sẽ nói với mọi người. Cô giáo sách cặp bước ra, cả lớp đứng dậy chào. Bóng cô khuất, họ reo hò, gào rú như điên. Sau đó, mọi người lôi nhau xuống căng tin, ổn định chỗ ngồi, cùng góp tiền mua đồ ăn, tội hai ông bạn lần trước lại phải lủi thủi đi mua. Đông nghịt. Chỗ bán hàng chen lấn xô đẩy bao nhiêu thì bên ngoài lại yên tĩnh bấy nhiêu. Không còn học sinh nào đang ở trong lớp. Một là ở căng tin hay là ở sân trường hoặc bể bơi. Gần nửa tiếng sau, hai người kia mới ló mặt. Bộ dạng như ăn xin, quần áo xộc xệch, đầu tóc y như tổ quạ, mặt mũi bơ phờ. Đáng thương. Nhưng chắc chỉ có tôi nghĩ vậy. Thôi thì… Tôi kéo tay áo hai người, mỉm cười như hoa nở.

-Cảm ơn hai bạn nha.

-Ơ? Không, không có gì.

Lắp ba lắp bắp mãi mới nói được, tôi phì cười. Ít nhất tôi cũng thấy mình làm được một việc tốt. Đón lấy chiếc bánh cùng cốc lúa mạch, tôi cùng mọi người thưởng thức cái ngon của nó. Nhưng thời gian đâu thể nắm giữ. Một, hai, ba… Đếm ngược, vào lớp. Chúng tôi thu dọn bàn rồi tung tăng về lớp học. Tôi đi cuối cùng chỉ lắc đầu cười nhẹ như một cơn gió thoảng qua. Hôm nay đúng là may mắn. Tiết Văn chúng tôi được tự học vì cô Liên bị ốm. Tất cả mọi người hò reo, nhảy cẫng vì vui sướng. Với lại họ còn tổ chức mấy trò chơi linh tinh nữa. Riêng tôi xin cáo lui rồi lủi mất không để lại dấu vết. Đi quanh trường học, cứ đi mãi mà tôi chẳng biết mình đã đứng trước khu vườn sau trường từ khi nào. Vẫn chẳng có một sự thay đổi nào bắt đầu từ khi tôi quên đến nơi này. Dù vậy nhưng sao tôi lại thấy nó âm u và đen tối đến thế? Dải bước nhanh, tôi dừng lại tại một cây cổ thụ, ngồi phịch dưới gốc cây, trên đám cỏ xanh non. Dường như mùa đông đến, cây cỏ, hoa lá không còn sức sống như ngày nào. Hay tại dưới con mắt của tôi nó là như vậy? Ngắt một bông hoa nhỏ xinh, tôi nghịch cài lên đầu. Không biết trông như thế nào nhỉ? Bất chợt, bầu trời trở nên âm u, một mảng tối tăm, những đám mây đen nặng trịch ùn ùn kéo đến, không khí mát lạnh. Chẳng lẽ sắp mưa? Tôi vội vã đứng dậy phủi bụi ở quần áo, cố gắng tìm chỗ trú trước khi trời bắt đầu đồ mưa. Rào… rào… Mưa. Mưa. Một cách đột ngột. Chưa kịp tránh thì tôi đã dính giọt nước mưa. Nước thấm qua lớp áo mỏng, vào da thịt lạnh buốt. Ôm chặt lấy người, tôi đi vào hên, đứng nhìn cơn mưa của đầu mùa đông. Gió thổi mang cái giá rét. Chắc nhiều người nghĩ tôi sẽ ghét mưa vì chính mẹ tôi cũng mất trong một cơn mưa. Nhưng không phải thế. Đâu phải do mưa mà mẹ tôi mất mạng, đó là số phận. Tôi yêu mưa. Nó không có tội, chỉ là người ta suy nghĩ quá sâu sắc. Câu chuyện do định mệnh thêu rệt nhưng chính tôi sẽ thay đổi định mệnh. Tôi không muốn mình là một người vô dụng, ngốc nghếch. Mưa ngày càng to. Cảnh vật xung quanh như bị nhấn chìm trong màn mưa này. Tôi đã ngồi sát vào bên trong nhưng hạt mưa vẫn bắn vào người khiến cả cơ thế run lên từng đợt. Đã sắp qua tiết thế mà mưa vẫn còn rơi, còn tôi thầm lặng chịu đựng cái lạnh không một tiếng kêu hay một suy nghĩ cần sự giúp đỡ. Mưa và tôi. Thở hắt ra một tiếng, tôi chà xát hai bàn tay vào nhau để giảm đi sự lạnh lẽo đang xâm chiếm cơ thế. Bỗng tôi thấy nặng ở vai, nhìn xuống thì thấy một chiếc áo khoác đã yên vị trên người, và một giọng nói trầm ấm của ai đó làm tôi giật mình. -Cô bé, em mà ngồi đây nữa là bị ốm đấy!

-Anh là ai? (ngơ ngác)

-Để anh giới thiệu. Anh là Vương Hoàng Quân, mới chuyển về đây. Hiện tại đang học ở lớp 12a1.

-À, chắc anh là hotboy mới ở trường rồi. Hi hi. (tỏ ra hiểu biết)

-Ơ? Sao em lại nói vậy? (thắc mắc)

-Thế sáng nay có phải anh bị một đám con gái vây quanh trước cửa không? (trở thành tiên tri)

-Làm sao em biết hay vậy?

-Vậy thì đúng rồi. Đám con gái ríu rít như con chim chích bên anh thì có nghĩa anh phải rất đẹp trai. Nếu không có mơ cũng chẳng được đâu. Thế nên nói anh là hotboy quá đúng rồi còn gì.

-Em rất giống nhà triết lý học đấy.

-Oh. Anh quá khen.

Dường như anh Quân thấy thiếu gì đó thì phải, quay sang hỏi.

-Anh chưa biết tên em.

-À, em là Đinh Ngọc Tiểu Hương, học lớp 11a4.

-Tên em hay thật đấy.

Hai người chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ và thân thiết như đã quen biết từ lâu. Cho đến khi tiếng chuông reo kết thúc giờ tiết học vừa qua reo lên. Cũng tạnh mưa nên không sợ ướt nữa. Tôi trả áo khoác cho anh Quân rồi chia tay, tiến thẳng về lớp với bao nhiêu điều đang chờ đón. Hình như lại một ngày mới đầy tốt đẹp đang xảy đến với tôi. Quen thêm một người có thế hiểu mình đó là điều tôi có thế mong chờ ở cái thế giới này. Hít một hơi thật sâu, tôi dải từng bước chân rất nhanh như muốn rũ bỏ mọi thứ và không để một thứ gì đó níu kéo tôi nhớ cái quá khứ đau thương mà mình đã từng trải qua. Bây giờ, tôi chỉ cần những khoảnh khắc đẹp nhất được lưu giữ trong tim. Chắc rằng ba mẹ ở trên trời sẽ rất vui và bớt đi một phần lo lắng về tôi. Cố tươi cười sao cho tự nhiên nhất, tôi gọi Tiểu Ngọc rất lớn khi thấy nhỏ đang gấp rút đi đâu đó. À, vì không thấy tôi nên định xuống căng tin ăn mảnh đây mà. Tôi còn lạ gì nữa. Được lắm! Chờ xem tôi trừng trị bà như thế nào. Thêm một lần gọi nữa, nhỏ mới chịu quay lại, vẻ mặt rất ư là ngạc nhiên. Tôi đến chỗ nhỏ, vỗ vai, cười gian ơi là gian, đến mức không ai đỡ được.

- Ôi trời, bà làm gì mà vội thế? Có biết tôi gọi mấy lần rồi không? Hay có chuyện gì?

Tiểu Ngọc ấp a ấp úng như kẻ làm việc mở ám bị bắt thóp, mặt cười như mếu, trả lời.

- Tôi… tôi… à, có gì đâu. Với lại tôi toàn đi như vậy mà, đúng, toàn đi như vậy. Bà đừng có hiểu nhầm.

- Ơ? Lạ nhỉ. Tôi có hiểu nhầm nhỉ đâu. Chẳng lẽ bà có tật giật mình? – Tôi nheo mắt, tra khảo cho bằng được.

- Tật… giật mình gì cơ? Sao tôi… tôi lại phải thế? – người nhỏ run như cầy xấy.

- Lại còn chối. Tôi biết tỏng rồi, đừng có mà lằng nhắng. – Tôi ra vẻ ta đây là hiểu biết lắm.

-Sao? Bà phát hiện ra rồi à? Hu… hu… hu... Đúng là cái đồ độc ác. Không đi luôn đi lại còn về đây làm gì? Bà cố tình đấy hả? Vậy là ngày hôm nay tôi lại mất tiêu tiền ăn vặt vì bà rồi. Sao cái số tôi lại đen thế này không biết? – Tiểu Ngọc than trời kêu đất, ìu xìu, khóc chẳng ra khóc mà mếu chẳng ra mếu.

Còn tôi chẳng nói gì vì đang bụp miệng cười, cố gắng làm sao cho không phát ra tiếng chứ không lại khổ với bà này. Nhưng mà tiền ăn không bị hao hụt rồi, vui quá xá. Chưa kịp để nhỏ chấn tĩnh lại tinh thần, tôi đã lôi tuột xuống căng tin. Bữa này nhỏ chi tiền nên tôi nể mặt đi mua đồ ăn cho cả hai. Tiếc thay, lòng tốt chẳng được người ta tiếp nhận, Tiểu Ngọc lại còn gào lên.

- Để bà đi mua có mà tiền ăn hàng tháng của tôi hết luôn chứ còn chắc. Ngồi im đi cho tôi nhờ.

Vậy đấy! Quái lạ, tôi có làm vậy bao giờ đâu cơ chứ. Tự dưng lại bị mắng. Haizzzzz… Ông thần xui đã trở về từ lúc nào vậy trời? Khoảng mười phút sau, tôi mới thấy Tiểu Ngọc ló mặt ra khỏi cái đám đông nghịt bâu ở nơi bán hàng như ruồi. Hình như nhỏ vẫn còn giận lắm nên mặt cứ bị xị và hầm hầm thì tôi không dám mở lời trước. Vứt bánh sandwich cái bịch và đặt cốc trà lúa mạch xuống bàn, Tiểu Ngọc thốt ra khỏi miệng đúng hai từ.

- Ăn đi.

Rồi tôi và nhỏ im lặng, chén nốt phần của mình, không ai nói với ai câu nào luôn. Khố thật. Đến lúc, vào giờ tiếp theo, Tiểu Ngọc bật dậy bỏ đi trước, tôi chỉ biết lẳng lặng đi theo thôi chứ không đụng vào núi lửa thì chết. Ổn đinh chỗ ngồi, tôi thở hắt ra một cái, khẽ liếc nhìn Tiểu Ngọc. Cái bản mặt dễ sợ chưa kìa. Tuyết – ngồi bàn trên, quay xuống, thì thầm hỏi nhỏ.

- Tiểu Ngọc, sao vậy? Toàn có sát khí không à? Khiếp quá.

- Tại lúc này tôi bắt nhỏ ấy bao tiền ăn đấy. Chậc… chậc… Đụng phải tổ kiến lửa rồi. – Tôi tặc lưỡi, lắc đầu.

- Bà cũng thật là…

- Hì hì hì. Tôi sẽ giải quyết được. Bà cứ yên tâm, mai nhỏ lại cười tươi như hoa cho coi.

- Ừ. Cô giáo vào kìa.

Cả lớp học im lặng, không một tiếng động nhỏ. Cô giáo bắt đầu giảng bài học mới, tiếng bút viết roạt…roạt vang cùng tiếng nói. Nhân lúc không ai để ý tôi nhắn tin cho Hải Đăng.

“Anh đến đón Tiểu Ngọc đi. Nhó đang tức tôi đến bốc hỏa rồi đây này. Có gì nói giúp giùm tôi nhá. Thanks.”

Ngay sau đó, một tin nhắn đến. Tôi mở máy đọc.

“Ok. Tôi sẽ giúp cô lần này. Nhưng cô làm gi để cô ấy tức thế?”

“Bắt nhỏ đãi bữa trưa ấy mà. Cứ biết vậy đi. Đến ngay đấy. Bye.”

Mỉm cười, tôi nghĩ mình qua thông minh. He he. Sau đó lại tiếp tục chăm chỉ chép bài và phát biểu rất tích cực. Cả lớp đang rất im lặng ghi ghi chép chép, bỗng cái rầm, cánh cửa đổ xuống đất, mấy chục con mắt hướng về người đang phá hoại bầu không khí tươi đẹp này. Ôi, vị cứu tinh đến rồi! Tôi mừng rỡ, mắt sáng như hai cái đèn pha ô tô, lại còn nháy mắt bí hiểm với hắn nữa chứ. Cô giáo tròn mắt nhìn Hải Đăng, giọng như mật ngọt.

- Em là ai?

Hắn lễ phép, đưa cái khuôn mặt đẹp trai ra khiến con gái ai nấy ngất lên ngất xuống.

- Em chào cô. Em xin lỗi vì đã phá hỏng giờ học của mọi người nhưng cô có thể cho bàn Tiểu Ngọc nghỉ một buổi được không ạ? Bố mẹ bạn ấy nhờ em xin hộ vì nhà có việc gấp ạ. - Ơ… ừ. Tiểu Ngọc, em thu dọn sách vở đi.

Và Tiểu Ngọc giờ hồn mới từ đâu trở về, mặt cứ ngơ ngác ngơ ngác, nhìn Hải Đăng chằm chằm, chẳng hiểu mô tê gì. Hải Đăng vào giúp, cầm cặp sách cho Tiểu Ngọc rồi kéo nhỏ đi, nhưng không quên ngoái lại nói.

- Em chào cô. Chúc mọi người học vui.

Nhìn theo bóng Hải Đăng, tôi chắc cả lớp đều biết, cô giáo chép miệng, tiếc rẻ.

- Tụi nhỏ sướng thật. Giá mình trẻ như thế thì có phải được chàng trai lúc nãy để ý hay không?

Mà tất cả đều phát ói. Cô giáo coi vậy mà hám trai thật.

Tiết học cuối cùng cũng trôi đi. Vì đã xếp sách vở từ trước nên cô giáo vừa ra khỏi lớp tôi đã phi bay ra ngoài, ra lán xe, nhảy lên chiếc xe yêu quý đạp thẳng về nhà với vận tốc cao. Không khéo tôi đi đua xe có mà được giải nhất. Chưa đến 7 phút tôi đã sắp về đến nhà, ai ngờ tôi thấy Thiên Ân với một người con gái nào đó đang đi vào trong một quán cà phê. Tính tò mò trỗi dậy, tôi dựng xe, núp sau một lùm cây theo dõi. Hai người họ người ở chỗ rất đúng với tầm mắt của tôi, ánh mắt hoài nghi chiếu thẳng về phía họ. Có vẻ rất tình từ, khó chịu thật đấy. Đột nhiên, người con gái đó nhổm dậy, kiss vào môi Thiên Ân một cái, rồi còn cười rât vui vẻ. Tôi cứ nghĩ hắn sẽ phản ứng mạnh nhưng ngược lại hắn tỉnh bơ như chẳng có gì xảy ra. Một nhát dao đâm vào trái tim tôi, nó đang từ từ rỉ máu. Đau. Đây có phải là cảm giác bị tổn thương khi yêu không? Bởi vậy mới nói tôi không cần phải chấp nhận thứ tình cảm này. Chỉ cần một vết thương nhỏ nữa thôi là tôi sẽ gục ngã thật sự. Biết trước sẽ thế này thì thà rằng tôi chấp nhận làm người yêu của Kin và như vậy tôi có thế quên được Thiên Ân. Lúc đó tôi sẽ thực sự yêu Kin. Nhưng sao thứ tình cảm này lại khó vứt bỏ đến thế? Tôi không thế nào gạt bỏ, cảm giác cứ muốn níu giữ thật chặt nhưng sợ bị tổn thương nên thà không có còn hơn. Tình yêu ư? Nó cũng đâu thể đưa tôi trở về quá khứ hạnh phúc, đâu thể xóa đi những vết thương lòng. Bây giờ, tôi thật sự thất vọng về Thiên Ân. Hắn nói yêu tôi là như vầy hay sao? Không thể tin được. Mà cũng đúng hắn là hotboy cơ mà, sao lại có chuyện yêu con nhỏ như tôi chứ? Cảm ơn vì đã cho tôi biết sự thật. Ngay lúc này, tôi rất ghét anh, Thiên Ân. Tôi quay lưng, đạp xe bỏ đi, không nhìn lại về phía sau. Mối tình đầu chưa kịp bắt đầu đã kết thúc. Có lẽ nên là vậy. Phanh xe, tôi nhảy xuống, mở cửa rồi dựng xe vào lán. Tiếp đó, thay quần áo đồng phục ra, sau đó nằm bẹp trên giường ngủ một giấc ngon lành cành đào. 5h chiều, tôi mở mắt tỉnh dậy, hất chiếc chăn ra khỏi người, vào phòng tắm, rửa mặt cho đỡ buồn ngủ. Rồi tôi mặc tạp dề, bước đến bếp. Và tôi thấy Thiên Ân đang ngồi ở phòng khách, vẫn còn vui vẻ như chẳng hề có gì xảy ra trong thời gian tôi ở nhà. Giả dối, hắn đúng là đồ giả dối. Tôi làm lơ, bỏ vào làm bữa tối. Cứ coi như là đặc ân cuối cùng tôi còn có thể làm cho hắn đi. Cạch… Cạch… Tiếng chặt, băm, thái hòa lẫn vào nhau tạo nên một giai điệu buồn. Tôi dọn thức ăn ra bàn, ra gọi hắn vào. Bầu không khí thật âm u và tẻ nhạt. Tôi cười – một nụ cười giả tạo, méo mó, bảo.

- Ăn đi.

Tất nhiên, hắn bât ngờ, sửng sốt hỏi.

- Sao lại nấu nhiều món thế? Em định đãi tôi nhiều thế này hả?

- Ừ - Tôi ậm ừ cho xong chuyện.

Nói thật, đối diện với hắn tôi cảm tưởng như mình đang bị một ai đó bịt miệng lại, chặn ngang cổ họng. Thật khó khăn. Đến cả cơm tôi cũng không thể nào nuốt nổi. Tôi cũng không biết mình nên bắt đầu từ đâu. Biết nói gì đây nhỉ? Hiện tai tôi đang rất rối. Dù vậy nhưng tim tôi sắp vỡ thành ngàn mảnh rồi. Khoảnh khắc cuối cùng cũng đã đến. Tôi phải lựa chọn cách đỏ để giải thoát cho chính mình. Hay tôi đang muốn chạy trốn sự thật? Đặt đũa xuống bàn, tôi cười chua xót.

- Nếu anh ăn xong rồi thì tôi có thể nói chuyện với anh một chút được không?

- À, được.

Im lặng một hồi lâu, tôi thở hắt ra, nhẹ nhàng nói.

- Có thể đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau đó? Anh nghĩ sao?

- Em đang nói cái gì vậy? Lần cuối là sao?

Câu hỏi đó đáng lẽ phải do tôi hỏi chứ nhỉ? Là do ai đã khiến tôi trở nên thế này. Tuy muốn gào thét nhưng tôi cố kìm nén cảm xúc cùa mình. Tỏ ra lạnh lùng, tôi gằn từng tiềng một

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.