I found the way to let you it
I never really had it coming
I can’t believe the sign of you
I want you to stay away from my heart
Điện thoại rung trên bàn. Tôi gạt nước mắt, cầm nó ấn nút, khẽ nói.
-A lô. Tôi – Jenny William xin nghe.
Đầu giây bên kia gào lên như một con mãnh thú, tim tôi đập mạnh, đau nhói.
-TÔI KHÔNG BAO GIỜ TIN NHỮNG LỜI EM NÓI ĐÂU. EM CÓ BIẾT RẰNG TÔI ĐÃ
LUÔN NHỚ ĐẾN EM TRONG SUỐT BỐN NĂM QUA KHÔNG HẢ? TẠI SAO EM LẠI BỎ ĐI
KHÔNG NÓI MỘT CÂU NÀO? DÙ EM CÓ KHÔNG NHẬN SỢI DÂY CHUYỀN ĐÓ, TÔI CŨNG
KHÔNG BỎ CUỘC ĐÂU. NHẤT ĐỊNH LÀ KHÔNG BAO GIỜ. BÂY GIỜ EM THẤY THẾ NÀO?
VUI HAY ĐAU LÒNG?
Câu hỏi này xuyên qua tim tôi một nhát. Vui hay
đau lòng ư? Chính tôi cũng chẳng hiểu rõ bản thân. Vui. Nếu nói có thì
có đúng không? Đau lòng thì tôi thừa thãi. Không đâu. Jenny, mày không
được mềm lòng. Suy nghĩ là vậy nhưng nước mắt tôi lại chảy nhiều hơn.
Tôi hét lớn, cổ họng đau rát.
-DỪNG LẠI. ĐỪNG NÓI NỮA. TÔI KHÔNG MUỐN NGHE, TÔI KHÔNG MUỐN NGHE. ANH IM ĐI.
-Tôi nhất định phải nói. Trừ phi tôi chết chứ em đừng mong tôi sẽ yêu
ai khác. Người tôi yêu chỉ có mình em. Tiểu Hương à Jenny, anh yêu em.
Anh biết mình là người hay lăng nhăng nhưng anh sẽ chắc chắn làm cho em
hạnh phúc.
Cứng ngắc. Đây đã là lần thứ hai hắn tỏ tình nhưng sao
tôi vẫn bất ngờ và cảm giác lâng lâng như thế. Khóc cũng đã biến thành
cười. Thứ tôi cần chính là đây hay sao? Dường như tổn thương đang lành
lại bởi chính câu nói này. Không. Jenny, mày phải tỉnh táo lại. Tôi cầu
xin mà trong lòng thì không muốn như thế.
-Anh có thể đừng nói nữa
có được không? Tôi xin anh. Hãy để tôi được sống ở một thế giới bình
yên. Vậy, anh sẽ chấp nhận đúng không?
Tự nhiên tôi lại mong Thiên
Ân nói là “không”. Nếu hắn nói thêm một lần “Anh yêu em” nữa thì tôi sẽ
đồng ý. Lời nói đó có thể khiến trái tim băng giá đang tan chảy chỉ
trong phút chốc. Có lẽ, tôi nên dừng lại. Sao tôi lại có thể vô tình làm người khác bị tổn thương chứ? Giá mà có một ai đó ôm tôi vào lòng dỗ
dành thì tốt biết mấy. Giá mà tôi được hạnh phúc bên giá đình. Những
điều ước giản dị đó đã không thực hiện được. Cũng chẳng có ba, mẹ và ai
bên cạnh hết. Rồi tất cả sẽ chán ghét, bỏ tôi mà đi. Vì tôi chỉ đem lại
điều không may mắn cho họ mà thôi. Lần cuối, tôi muốn tất cả được vui
vẻ, không như tôi. Quá nhiều đau thương, quá nhiều mất mát, tôi sợ một
lần nữa sẽ bị tổn thương. Chạy trốn, tôi chỉ nghĩ đến nó và đó là cách
duy nhất. Yêu ư? Xa xỉ. Vào một ngày nào đó, nó cũng sẽ bay đi khỏi tầm
tay tôi. Thiên Ân trầm lắng đã lâu, thở dài.
-Em có nghĩ đến cảm
xúc của tôi không? Suốt bốn năm qua, tôi đã sống rất khổ sở khi thiếu
vắng em. Tại sao em lại có thể làm ngơ như không biết? Tại tôi không thổ lộ hay do em quá vô tâm? Từ khi còn bé, tôi đã mất mẹ, đến cả ba cũng
chẳng yêu quý gì, bỏ mặc tôi, trong đầu chỉ có công việc. Mấy tháng mới
về được hai lần. Tôi lạnh lùng và buông thả cuộc đời. Nhưng từ khi gặp
được em, tôi đã cảm thấy thay đổi về mình. Em chính là người đầu tiên
tôi yêu và tôi muốn dành cả cuộc sống này cho em. Vậy, tại sao em lại
chối bỏ nó chứ? Có phải tôi không xứng đáng hay không? Em nói đi.
Không phải vậy. Là tôi không xứng với anh mới đúng. Tôi chỉ là một cô
gái xui xẻo, chuyên đem lại rắc rối cho người khác. Tôi rất muốn được
yêu thương. Tiếc là vốn dĩ tôi mệt mỏi, tất cả đều như hư vô. Tôi sẽ
chìm vào giấc mơ mà chính mình tạo ra. Anh có phải là người kéo tôi khỏi mê muội và lầm tưởng chăng? Nếu được, tôi muốn thử yêu một lần và người đó không ai khác là anh. Không hiểu vì lý do gì, sự can đảm biến mất
hết. Đó là tất cả điều tôi muốn nói. Nhưng cổ họng lại bị một thứ vô
hình chặn ngang, không thốt lên lời. Được một lúc, hắn lại tiếp tục dãi
bày.
-Tôi biết em rất khó xử. Điều mà em đang lo lắng tôi cũng
hiểu. Không sao đâu. Bởi tôi sẽ trở thành người nghe những gì em nói.
Bình tĩnh. Em hãy nhớ rằng tôi sẽ vẫn chờ em dù như thế nào đi chăng
nữa. Chắc em cũng mệt rồi. Tôi cúp máy đây. Tối nay, tôi sẽ gọi cho em.
Nếu em không thích thì tôi sẽ chiều theo ý em.
-Ừ.
Chẳng còn
biết nói gì hơn. Tôi chỉ biết ậm ừ cho qua chuyện. Tôi nhận ra mình đã
rung động rất nhiều và cần tình yêu của hắn. Nhỡ tôi đồng ý mà nó là sai thì sao? Tôi thiếu tự tin với quyết định của mình. Làm sao đây? Cạch...
-Jen, cháu còn ở trong phòng à? Dì đang định gặp cháu đây.
Nhìn thấy dì Ly, tôi ngồi dậy, mỉm cười – một nụ cười méo mó. An tọa bên cạnh tôi, dì liếc qua, quở trách.
-Sao cháu lại khóc vậy hả? Mắt sưng húp lên rồi đây này. Có chuyện gì cứ kể cho dì nghe.
Ôm chặt lấy dì, tôi khóc nức nở, sau đó từ từ tâm sự chuyện mình phải
trải qua. Tôi chỉ nghĩ có lẽ dì sẽ giúp tôi giải đáp thắc mắc, triệt để
chuyện này. Im lặng. Dì từ tốn bảo.
-Jen, cháu rất yêu Thiên Ân
đúng không? Dì biết tất cả mọi chuyện rồi. Cháu không cần phải giấu giếm làm gì. Vốn dĩ, dì gặp cháu là để giải quyết vấn đề này cùng cháu. Ngay cả Thiên Ân cũng có hoàn cảnh gần giống như cháu vậy. Nó không được yêu thương khi mới 2 tuổi. Nụ cười của nó đã không còn xuất hiện trước khi
gặp cháu. Vừa nói nó vừa khóc xin dì giúp đỡ nó. Theo cháu thì cháu thấy sao? Sợ bị tổn thương, đau lòng đúng không? Cháu nghĩ gì cũng không quá khỏi mắt của dì đâu. Jen, cháu đừng tìm lý do để trốn tránh nữa. Hãy
làm theo lời con tim mách bảo. Dì mong cháu tìm được tình yêu đích thực
của mình. Bây giờ cháu cứ xem xét lại đi. Dì có chút việc nên đi trước
đây.
Căn phòng chỉ mình tôi. Bầu không khí thật kì lạ. Làm theo lời con tim mách bảo ư? Đặt tay trước ngực, tôi nhắm mắt cảm nhận nhịp đập
của trái tim. Nó nhanh lắm. Dường như muốn nói “Yêu đi, đừng ngại ngần”. Tôi có nên làm thế hay không? Chìm đắm vào lời khuyên của dì Ly, tôi
chớp mi mắt, ngủ một giấc không ngon lành chút nào. Có quá nhiều cách
nói làm tôi đau đầu. Không dứt ra khỏi dòng trầm tư được. Ba, mẹ, hai
người cho con câu trả lời đi. Một buổi sáng đẹp trời. Bình minh ló rạng. Những tia nắng nhảy nhót
trên khuôn mặt tôi cùng với tiếng chim hót ríu ra ríu rít. Khẽ nhíu mày, tôi nhanh chóng bật dậy, loạng choạng đi vào phòng tắm. Soi mình trong
gương, tôi hơi hoảng hốt. Đầu tóc rối như tổ quả, đôi mắt vừa sưng húp
vừa đỏ hoe, quần áo nhăn nheo vì lăn qua lăn lại nhiều lần. Trời, tôi
chẳng khác một con ma cả, khéo còn hơn ấy chứ. Thật là, biết thế tôi
không hành hạ bản thân cho xong. Đến tận bây giờ mới thấy mình quá ngốc. Bỗng cuộc nói chuyện hôm qua lại roẹt qua tiềm thức. Haizzzzzzz… Tôi
không kiểm soát được bản thân rồi. Sao lại trở nên yếu đuối như vậy chứ? Lười nhác cho một ít kem lên bàn chải, từ từ chà. Chán nản. Tôi chẳng
biết phải làm gì đây nữa. Xúc miệng xong, tôi gỡ tóc, nó mượt mà như lúc đầu. Tiếp theo, tôi vơ cái váy màu trắng đằng sau còn có đôi cánh bé
màu đen rất đẹp. Ngắm nghía một hồi, tôi chạy lẹ dưới nhà chứ không mọi
người lại mất công gọi.
-Lạ ghê! Sao hôm nay em dậy sớm thế? Nghe nói, ở Mỹ, có người kêu đến khàn giọng mà không thèm dậy cơ mà. Hay trời sắp sập?
Hô hô hô. Anh Quân đang khiêu khích tôi. Nhưng đâu có dễ thế. Còn lâu,
tôi mới chịu đựng cho qua nhá. Tôi liếc một cái, che miệng cười nhỏ rồi
ngơ ngác hỏi.
-Trời sập ư? Nếu thế sao anh không bị sứt xác gì nhỉ?
Cứng họng chưa? Em gái chiều anh tất luôn, anh Quân yêu quái ý nhâm yêu quý. Không thấy có động tĩnh gì, tôi liền quay lại và chẳng thấy bóng
dáng anh ấy đâu. Á á á á á á… Tức điên mất. Định trốn hả? Không dễ dàng
như thế đâu. Hmmm… Vì không có một chút hiểu biết gì về anh Quân nên tôi chưa thể động não tìm cách “chiến” lại. Đành phải tạm thời nhẫn nhịn
thôi. Mùi gì mà thơm thế? Rột... rột… rột… Cái bụng này suốt ngày chỉ có biểu tình thôi không thương chủ gì cả. Tuy là nói vậy đấy nhưng chân
lại không nghe lời, phóng như bay vào bếp. Đặt mông xuống ghế, tôi hớn
ha hớn hở chờ món ăn. Thêm lần nữa, anh Quân nháy mắt, châm chọc.
-Nhìn xa cứ tưởng mỹ nữ, nhìn gần mới biết con heo đói bụng.
Máu nóng dồn lên não. Rầm. Tôi đập bàn một cái, rung chuyển cả lọ hoa,
suýt chút nữa là rơi. Thế mà xem kìa, bộ mặt gian tà của anh Quân kìa.
Tiếc là không đấm được cho anh ấy một cái. Sao tôi lại không phát hiện
ra sớm chứ? Anh Quân lại có sở thích trêu tôi đấy? Chẳng lẽ giống như
Thiên Ân nói trêu tôi rất vui? Ôi, lại nhắc đến hắn. Tôi bị ảnh hưởng
của những lời nói kia rồi. Thật khó khăn để không coi như không nghe
thấy gì. Hắn nói thể chẳng khác nào đâm một nhát vào tim tôi. Bảo tối
gọi mà chẳng thấy đâu cả. Nói dối. Biết thế tôi không tin cho xong. Mà
tại sao tôi lại thay đổi vậy? Không phải là nhớ Thiên Ân chứ? Điên rồi.
Suy nghĩ vớ vẩn. Làm gì có chuyện đó. Tôi thèm vào mà nhớ hắn nhá. Thấy
thức ăn, tôi cặm cụi ăn như điên, không quan tâm đến sự ngạc nhiên của
anh Quân và người hầu trong nhà. Hoàn thành bữa ăn, tôi tạm biệt anh
Quân rồi lên xe đến trường. Trên con đường quen thuộc, tôi chống cằm,
ngó ra bên ngoài. Vù… vù… Một cơn gió mạnh cuốn mái tóc thả xõa bay bay. Tôi thả hồn vào gió và
mây. Bầu trời xám xịt, không có sự xuất hiện của đám mây trắng muốt.
Cũng như lòng tôi vậy. Đen tối. Để chọn một con đường đi đúng đắn cho
tương lai rất khó. Nó như một mê cung rắc rối, người ta phải vận dụng
đầu óc để tìm lối thoát. Bức tranh phong cảnh được ghi nhớ trong bộ não
của tôi. Có ai có thể tìm cho tôi một lối thoát tốt nhất không? Rối bời. Đứng giữa hai sự lựa chọn còn lại, tôi chỉ biết đứng im và lặng im.
Phải chăng tôi đã quá phụ thuộc vào người khác? Phải chăng tôi là một
người không có sự quyết đoán? Làm thế nào mới tốt đây? Kít. Tài xế nhấn
phanh. Hít một hơi, tôi để mọi ưu phiền sang một bên thay vào đó là mỉm
cười. Mở cửa xe, tôi đưa chân ra ngoài, khom người bước ra. Bao nhiêu
con mắt hướng về tôi, trong đó có ngưỡng mộ, đố kị, ghen ghét,… Tập
trung ở tôi hết. Rõ ràng là tôi không động thủ gì cơ mà. Sao cứ bắt tôi
làm trung tâm chứ? Thở dài, tôi cất gót tiến thẳng về phía trước. Ùn ùn
kéo đến như một đàn kiến, chưa đầy mấy giây, tôi bị đám con trai vây
quanh. Trời ạ! Ngày nào cũng như vậy thì chắc chết.
-Jenny à, bạn ngủ có ngon không? – Hs1
-Có phải bạn mất ngủ không? Nhìn kìa, mắt bạn đỏ lắm! – Hs2
-Mình đi lấy thuốc cho bạn nha. – Hs3
Nhao nhao lên như cháy nhà ý. Có mỗi đỏ mắt chứ có chết người đâu cơ chứ. Tôi khéo léo từ chối.
-À, không sao đâu. Các bạn không cần lo. Lát nữa là đỡ thôi. Cảm ơn các bạn đã lo lắng.
Phụt, rầm. Mới chỉ nhếch môi, đám con trai đã đồng loạt hôn đất, tư thế quái di. Chậc, chậc, phòng y tế thể nào cũng tắc nghẽn. Tôi nhân cơ
hội, len lén chuồn đi. Hức hức. Cái số nó khổ thế đấy. Chưa gì đã bị
tiếng hét cực kì chói tai của tụi con gái làm thủng màng nhĩ, giật nảy
mình. Cười mà như mếu. Chết tiệt! Một lũ khùng. Tưởng cái giọng nói hay
nên khoe hả? Chẳng khác gì tiếng vịt quạc, quạc. Buồn cười chết mất. Tôi nén cười đến đỏ mặt, vai run run, hàm bạnh ra. Nhưng nó không kịp phát
ra thì câu nói của một cô gái khiến tôi phải quay lại nhìn.
-Hoàng tử Thiên Ân kìa! – Hs 1
-Ôi! Anh ấy đẹp trai qua! – Hs2
-Anh ơi, tụi em ở đây này. – Hs3 Thình thịch. Tim ơi, mày đừng đập nhanh như thế nữa. Hãy để tao ổn
định lại được không? Tiếc là lúc tôi xoay người, ánh mắt Thiên Ân chạm
ánh mắt tôi. Nó vẫn cứ tiếp diễn cho đến khi tôi tỉnh lại. Nhắm mắt cho
qua, tôi dải bước thật nhanh, không dám đối mặt, câu nói ngày hôm qua
lặp đi lặp lại nhiều lần: “Jenny, anh yêu em.” “Jenny, anh yêu em.” Đừng nói nữa. Dừng lại đi. Niềm tin cũng đã mất rồi. Con người thật của tôi
lại được thời, một giọt lệ trào khóe mi mang theo nó là một vết thương
nứt toang. Anh có thể quên được không? Anh có thể vì tôi mà tỏ ra không
quen biết hay không? Nếu được, tôi sẽ tự mình tìm kiếm anh khi cần thiết nhất. Vậy nên anh đừng làm gì hết. Tôi không muốn anh buông tay, tôi
cũng không muốn anh từ bỏ. Nếu tôi cầu xin anh chờ tôi đến khi tôi thật
sự sẵn sàng thì có được không? Hãy hiểu cho lòng tôi.
-Jenny William, em đứng lại cho tôi.
Bỏ ngoài tai, tôi đi tiếp. Bất chợt, một cảm giác ấm áp chiếm lấy lòng bàn tay, tôi trừng mắt, thì thầm.
-Tôi cần thời gian suy nghĩ nên đừng nói gì hết.
-Vậy tôi có thể gặp em được không? – Nói tuyệt tình như vậy mà hắn còn cười được.
Ôi, tôi chẳng biết làm cách nào để từ chối cả nên viện một lý do vớ vẩn.
-À, không cần đâu. Anh học trường khác cơ mà, đừng đến đây làm gì cho mệt.
-Hóa ra em không biết hả? Tôi cũng học ở trường này mà.
Ặc. Nhận vơ rồi. Thật là bẽ mặt. Sao tôi lại chẳng biết gì nhỉ? Thế là
hết lý do để không đồng ý rồi. Tôi ngại nhất là giáp mặt với Thiên Ân
bởi tôi sợ tình cảm này sẽ không theo y mình nữa. Chết! Bây giờ tôi mới
giật mình phát hiện hàng ngàn ánh mắt tò mò chĩa vào phía cả hai chúng
tôi. Lại còn tay đang nắm chặt tay nữa chứ. Rút ra khỏi tay hắn, tôi đảo mắt, lạnh tanh.
-Tùy anh.
Bỏ mọi thứ sau lưng, tôi tiến bước, cười chính mình. Tại sao tôi lại mềm lòng như thế? Sao tôi lại không
quả quyết từ chối cơ chứ. Thôi cứ để mọi chuyện theo tự nhiên. Đến đâu
thì đến. Bước vào lớp, con trai vẫy vẫy tay chào, con gái e dè, cúi đầu, không thì lấy sách che mặt. Tự dưng thái độ họ lạ lùng thế nhỉ. Mặc kệ. Tôi nở một nụ cười gượng gạo, cả người ủ rũ.
-Mình hơi mệt nên có gì nói sau nha.
Với một câu nói, con trai hốt hoảng, mau lẹ tránh ra. Được thế, tôi về
chỗ, gục đầu xuống bàn. Ai cũng nghĩ là tôi ngủ đấy nhưng Tử Nhi lại
phát hiện ra là tôi đang khóc. Vỗ vỗ vai tôi, Tử Nhi lặng lẽ nhìn rồi
nói nhỏ.
-Jen à, cậu đang buồn hả? Nếu có chuyện gì thì nói với mình, chứ giữ trong lòng thì sẽ khó chịu lắm đấy.
Tôi vẫn giữ nguyên vị trí, phẩy phẩy tay như không có gì.
-Cậu đừng để ý. Mình chỉ hơi mệt mà thôi.
-Ừ. Khi nào cô giáo vào mình sẽ gọi cậu dậy.
-Cảm ơn.
Day day trán, tôi lại bắt đầu lún sâu vào suy nghĩ mấy thứ. Tôi thấy
mình đang rơi vào một hố sâu vô tận. Tự nói với bản thân đừng có khóc,
cuối cùng, nước mặt bị nuốc ngược lại, chảy vào trong tim. Không thể
chịu nổi được nữa rồi. Sao tôi lại bị giày vò thế này? Chống tay xuống
bàn, tôi vội vã dải bước, không quên để lại một câu.
-Xin phép cô
giáo hộ mình. Chẳng biết nên đi đâu nữa đây. Đúng rồi. Hình như ở trường có một
khuôn viên gần căng tin. Đến nơi rồi hay sao? Whoa! Đẹp quá! Theo kiểu
cổ kính, lối đi được bày những chậu hoa tulip và hoa tỉ muội với một số
cây cảnh được tỉa tót rất điêu nghệ. Đúng là một ngôi trường nổi tiếng
có khác. Vừa rộng vừa lỗng lẫy lại còn có một khuôn viên tuyệt hảo. Đài
phun nước kìa! Tôi bất ngờ không thốt nên lời. Chạy đến, tôi nghịch
nghịch nước tuy hơi lạnh nhưng cảm giác rất yomost. Đáng lẽ tôi phải
phát hiện sớm hơn. Lộp độp…. Lộp độp… Mưa ư? Sao lại vào lúc này? Tôi
không né tránh, đứng dưới cơn mưa. Tôi yêu mưa. Tôi muốn hưởng thụ nó.
Ngày ấy mưa đã cướp đi mẹ và xóa nhòa tình yêu đầu tiên. Trong hiện tại
chỉ còn tôi với tôi. Tự lúc nào, nước mắt hòa lẫn vào những hạt mưa. Tôi không thấy lạnh, chỉ đau lòng mà thôi. Tôi nhớ hắn đấy, yêu hắn đấy.
Vậy thì sao? Nó lại không thể cho tôi sự dũng cảm chiến đấu với quá khứ. Mạnh mẽ ư? Để làm gì? Bịch. Tôi ngã xuống đất, mắt vẫn cứ nhìn về đâu
đó. Tôi đã quá mệt mỏi. Niềm tin cũng đã chẳng còn. Tôi sẽ từ bỏ. Mọi
người có thể hạnh phúc khi không có tôi mà, ngay cả hắn – người mà tôi
yêu hơn chính bản thân mình. Mong rằng hắn sẽ gặp được mình thực sự yêu. Tôi hét thật to, nói hết những gì mình đã chôn trong lòng.
-Thiên
Ân, em đã nghĩ mình rất ghét anh nhưng không phải vậy. Em rất rất yêu
anh, yêu hơn cả bản thân mình. Nhưng em lại không chiến thắng quá khứ.
Từng giọt nước mắt cũng không thể lòng xóa được những nỗi đau này. Em
nhận ra sự thật quá trái ngang. Em đã gục ngã. Anh hãy hận em thật nhiều đi. Em để biến mất khỏi cuộc đời của anh.
Mắt nhắm nghiền, tôi…
tôi… không thể bên anh nữa rồi. Vậy là kết thục . Tôi không thể làm gì
nữa rồi. Ông trời đã không muốn chúng ta ở bên nhay thì em sẽ buông tay
để anh được hạnh phúc. Tạm biệt nhé. Tình yêu của tôi. Rát. Mưa ngày
càng to hơn. Nước ngấm dần vào da thịt. Tôi rét quá, cô đơn quá. Tôi
gượng dậy, lảo đảo đi, không định hướng lại bước thẳng ra ngoài sân
trường, lẳng lặng đi dưới bầu trời đang mưa. Để nước mưa cuốn trôi đi
nước mắt của mình. Để tiếng mưa gào thét cuốn đi nỗi đau cũng đang gào
thét trong trái tim cô. Cô muốn được bình yên trở lại, không muôn phải
đau khổ như thế này nữa. Tôi đứng một mình, đôi mắt mơ màng ngắm mưa.
Bốp. Một âm thanh không mấy tốt lành vang lên. Ào . . . ào . . . Tiếng
mưa rơi . . .máu cũng nhỏ giọt . Dòng nước mưa trắng muốt hòa cùng dòng
máu đỏ thẫm , cả một khoảng sân trường nhuốm đầy máu, tôi đứng đấy, chậm rãi nhìn lên cao, nước mưa rơi thẳng vào đôi mắt vô hồn, nhưng cũng kịp thâu tóm được hình ảnh một Maria đang ngồi đó nhìn xuống cô mà bật cười vui vẻ. Sao cô ta lại muốn hại tôi? Rốt cuộc tôi đã làm gì sai cơ chứ?
-Đau quá!
Nỗi đau không phải ở thể xác mà trong tim. Vậy cũng tốt. Như thế tôi sẽ không còn nghĩ đến hắn nữa. Tôi gào lên bằng sức lực cuối cùng.
-Thiên Ân à, anh phải sống tốt đấy. Em… yêu… anh…
Bịch. Tôi khụy xuống, người mềm nhũn, tôi không còn biết gì cả cũng
chẳng muốn biết gì thêm. Tôi muốn ngủ, đầu hơi đau. Có lẽ đây là một
giấc ngủ bình yên và êm ả nhất