Ánh sáng mập mờ thoáng qua trước mắt, khoảng không trước mắt sao thật
trơ trọi. Đập vào tầm mắt là gương mặt quá đỗi quen thuộc đến từng chi
tiết. Nhưng ý thức cũng dần mất, tôi không còn biết gì nữa. Xa xa, có
phải mẹ đang vẫy tay với tôi không? Mẹ mặc bộ váy trắng muốt, trông thật lộng lẫy. Bên cạnh là ba, trên người ông mặc một chiếc áo sơ mi và một
chiếc quần kaki. Mà sao tôi lại ở đây nhỉ? Không sao. Gặp được ba mẹ là
tốt rồi. Tôi chạy ùa đến, mẹ ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc. Ba
đứng đó mỉm cười ôn nhu nhìn hai mẹ con tôi. Hạnh phúc quá! Vậy là tôi
đã có một gia đình đầm ấm như mong muốn. Cả ba chúng tôi đều cùng nhau
vào trong nhà – một căn nhà ấm cúng. Tôi cảm thấy mọi thứ thật tuyệt
vời. Ông trời đã thương cảm với tôi. Mẹ cười nhẹ, hỏi.
-Tiểu Hương, con đang nghĩ gì vậy? Nói cho mẹ nghe xem nào.
-Dạ, không có gì đâu. Mẹ suy nghĩ nhiều quá. – Đáp lại mẹ, tôi ôm chặt lấy mẹ không muốn buông.
Rồi tôi và mẹ chuẩn bị bữa ăn, mùi thơm nức cả căn phòng. Nghĩ đến là
thèm. Tôi dọn ra bàn, gọi ba vào ăn. Cả nhà quay quần bên nhau, cười nói rất vui vẻ. Hì hì hì. Tôi muốn thời gian ngừng trôi để hưởng thụ niềm
hạnh phúc. Ôi, tại sao Tiểu Ngọc lại không sang đây chơi nhỉ? Tôi thấy
hơi buồn buồn. Xin phép ba mẹ, tôi chạy lăng xăng tim Tiểu Ngọc. Nhưng
không có, chỉ có mỗi nhà tôi giữa một rừng hoa đầy màu sắc. Không! Tiểu
Ngọc đâu rồi? Đâu rồi? Tất cả mọi người đều biến mất hay sao? Không
thích, tôi không thích đâu.
-Tiểu Ngọc, cô Lan, hai người đang trốn ở đâu vậy?
Im ắng đến đáng sợ. Trong lòng như có lửa đốt. Thấp thỏm và lo âu.
Phừng! Nhà… nhà… tôi đang cháy rất to. Không thể nào. Ba mẹ tôi vẫn còn
đang ở trong nhà mà. Đừng cướp đi niềm hạnh phúc duy nhất của tôi. Tôi
lao vào nhưng lửa lại cháy lớn hơn nên không được. Tuyệt vọng. Ba ơi! Mẹ ơi! Con sợ quá. Đừng rời xa con. Đừng mà. Hết. Tất cả hết thật rồi.
Không còn gì nữa. Tôi vẫn là cô đơn một mình. Ông trời ghét tôi thì
phải? Tách… Tách… một giọt, hai giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay. Đau
quá! Tim tôi đau như sắp vỡ ra rồi. Ba, mẹ xin đừng ghét bỏ con. Ánh
sáng vụt tắt, chỉ còn lại màn đêm tăm tối. Tôi ghét bóng tối, người tôi
run rẩy từng đợt. Khủng khiếp quá! Tôi như bế tắc, đến cử động cũng
chẳng được. Tại sao lại như thế? Tôi đã phạm lỗi gì khiến cho mọi người
đều lần lượt bỏ mặc tôi thế này. Tại sao đến một mong ước nhỏ nhoi cũng
tan theo cơn gió? Thế giới này vốn đã không dành cho tôi. Được, thế thì
tôi sẽ chẳng bao giờ trở lại nữa. Tiểu Hương, mày chết đi còn hơn. Đừng
sống nữa. Hãy tạm biệt để có thể gặp lại ba mẹ. Dù mày có chết cũng
chẳng có ai thương xót đâu. Bỗng nhiên, một giọng nói trầm ấm từ phía
nào phát ra, hình như rất tâm trạng.
-Jenny à, em tỉnh lại đi. Tôi
cầu xin em, đã mấy tháng rồi. Tại sao em lại nói yêu tôi để thành ra thế này cơ chứ? Không yêu cũng được. Xin em hãy mở mắt ra nhìn tôi đi. Hãy
**** mắng tôi thật nhiều. Nếu em cứ im lặng như thể thì tôi biết làm thế nào đây. Jenny.
Quen quá. Sao tôi thấy khó chịu bức bối đến vậy?
Tâm trí như rối bời. Hình ảnh của ai đó hiện lên, khuôn mặt không nhìn
rõ. Tôi đã nghe thấy giọng nói này lúc nào? Cuộc nói chuyện hình như vẫn chưa dứt. -Thiên Ân, cậu ngủ một chút đi. Từ khi Jenny nằm đây, cậu đã suốt ngày chăm sóc, ngủ cũng chỉ có một chút. Đã mấy tháng rồi, cậu không thấy
mình nhếch nhác đến mức nào đâu?
Thiên Ân ư? Đó là ai vậy? Tôi không thể nào nhớ nổi.
-Không được, Đăng à! Tôi sẽ ở đây đến khi nào cô ấy tỉnh lại, nhất định là thế!
Lại là nó. Cái cảm giác này là sao? Nó như muốn kéo tôi về một nơi nào
đó. Một chút ánh sáng len lỏi, bức tường màu đen như dần dần bị rạn nứt. Là do anh chàng Thiên Ân kia sao? Nhưng Jenny là ai? Chẳng lẽ là người
anh chàng kia yêu ư? Nhói đau. Tôi đứng dậy, bước đi, tìm cái nơi xuất
hiện mảng sáng, đó có thể là lối thoát mà ông trời đang dẫn lối. Phải
chăng nhờ nó tôi sẽ tìm được ba mẹ và những người tôi yêu quý. Tôi bắt
đầu chạy, đuổi theo cái nơi tôi cho là lối thoát. Mà nó thì cứ mãi di
chuyển. Ngỡ đã đến gần nhưng lại thật xa. Vì sao tôi không thể với tới
nó? Mỏi mệt, tôi ngồi xuống nghỉ. Ai đó lại thì thào, tôi chỉ biết lắng
nghe.
-Xin lỗi em, Jenny. Mấy ngày tôi không đến chắc em buồn lắm
phải không? Đừng giận tôi nhé. Em dậy đi chứ? Tất cả mọi người đang đứng đợi em, họ đều rất yêu quý em mà. Em mà lì lợm thế sẽ làm mọi người đau lòng đó. Nghe lời tôi có được không?
Chính câu nói đó đã khiến tôi liên tưởng đến một người nào đó rất quan trọng, vẫn không nhìn rõ mặt.
Kì bí quá. Sao tôi lại không nhớ nổi đó là ai cơ chứ? Nó cứ quấn chặt
lấy tâm can, suy nghĩ. Tôi phải ngừng lại thôi…
Từng chút, từng chút. Dường như thời gian nó vẫn cứ trôi vô tình như thế đấy. Không
người thân, không bạn bè và không ai bên cạnh. Tôi khép mình, lơ đãng
nhìn về phía có tia sáng. Trống trải. Tuy không biết là đã bao lâu nhưng tôi nhớ anh chàng kia quá. Vì sao không có một chút động tĩnh gì? Anh
chàng Thiên Ân đó chán rồi hay sao? Tự nhiên tôi thấy buồn, một cảm giác hụt hẫng. Có lẽ anh ta không xuất hiện nữa. Nhưng chính lúc tôi chán
nản nhất, chỉ một câu cũng làm tôi vui vô cùng.
-Jenny, được gần
một năm bảy tháng mà em vẫn im lặng như thế. Này, nhóc con, em định giày vò anh tới khi nào hả? Thật ra, em đã ngủ đủ chưa?
Cái tên Jenny
này cứ xoáy sâu vào đầu. Cô ta là ai? Có liên quan đến tôi hay không?
Tiểu Hương là tên tôi, còn Jenny là tên cô ấy. Nó bắt đầu hiện rõ khuôn
mặt người đó. Chẳng lẽ đây là khuôn mặt của anh chàng Thiên Ân? Hay
thật. Tôi có quan hệ gì với anh ta. Sự thật là sao?
Màn đêm đã
tan biến. Cây và hoa chạy dài khắp nơi. Rực rỡ màu sắc. Có vẻ như tôi
đang nhớ ra cái gì đó. Có ai đó đang gọi tôi. Một khoảnh khắc, trên một
cây cầu nhỏ có một người con trai đang mỉm cười, vẫy vẫy tay.
-Tiểu Hương, đến đây nào! Tản bộ, tôi đi thẳng đến chỗ người kia, vội vội vàng vàng. Có phải ông trời phái người này xuống kéo tôi thoát khỏi đây? Tôi bắt đầu chạy, rất nhanh. Sắp đến rồi. Bất chợt, cả cây cầu và người con trai biến mất
trong chốc lát. Tôi không thể với tới. Cuối cùng vẫn là vậy. Một tự tin
cũng đã chẳng còn. Chỉ một mình, chỉ một mình tôi bơ vơ giữa một nơi
hoang vu. Hóa ra tôi chẳng bao giờ được giữ niềm hạnh phúc chọn vẹn. Là
vậy ư?
-Em giận tôi đến mức không thèm tỉnh lại ư? Tiểu Hương à
không Jenny à, em có biết tôi nhớ nụ cười của em thế nào không? Em ghét
tôi cũng được. Nhưng hãy tỉnh lại nhìn tôi có được không?
Thiên Ân
vừa gọi tên tôi ư? Vậy là tôi chính là Jenny, Tiểu Hương cũng là tôi.
Người anh mong chờ tỉnh lại lại chính là tôi không? Roẹt… roẹt… Mọi kí
ức lạ lẫm lóe trong đầu. Từ chuyện tôi gặp Thiên Ân như thế nào đến
chuyện tôi có tình cảm với hắn rồi chuyện tôi bị một vật gì đó rơi vào
đầu suýt nữa về chầu trời. Bây giờ thì tôi hiểu tất cả mọi chuyện xảy ra trước nay. Tôi đã yêu mù quáng. Tôi chạy trốn nó vì bị tổn thương. Cho
dù tôi có ra sao thì Thiên Ân vẫn chờ đợi. Còn tôi thì sao? Toàn né
tránh làm mọi người lo lắng. Tôi không đặt mình vào địa vi của người
khác mà cứ làm những gì mình cho là đúng. Tôi đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Tôi sai thật rồi. Chỉ một thời gian nữa thôi. Tôi sẽ chuộc lại
lỗi lầm của mình. Thế là được đúng không?
Cảnh sắc không thay
đổi. Tôi mở mắt nhìn qua một lượt. Đến khi nào tôi mới có thể ra khỏi
đây? Khoảng thời gian vô nghĩa đó cũng không đủ ông trời động lòng hay
sao? Hình như tôi không còn đủ can đảm để đợi nữa rồi. Tôi muốn nhanh
chóng tỉnh, bù đắp tất cả mọi chuyện cho Thiên Ân. Đáng lẽ hắn phải sống hạnh phúc nhưng chỉ tại tôi mà hắn phải đau khổ, mòn mỏi mong. Tôi đoán rằng hắn đã phải chịu đựng rất nhiều.
-Đã ba năm em nằm đó. Vẫn
không một động tĩnh. Em không nghe lời anh một lần được ư? Anh thấy mệt
mỏi quá. Nếu được anh sẽ đến cùng em nhé. Em hãy đồng ý đi.
Không
được. Không được. Có phải Thiên Ân định làm chuyện dại dột. Đến nơi tôi
đang ở à? Tôi phải ngăn anh ấy lại. Tiểu Hương à Jenny, mày vực dậy đi
nào! Chỉ chậm trễ thêm một giây phút nữa thôi thì người mày yêu sẽ rời
bỏ mày đó. Nhanh lên nào! Một ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào người
tôi. Một điều bât ngờ xảy ra. Cái giấc mộng tôi trú tạm đã biến mất thay vào đó con người thật đang rung rung mí mắt, tay khẽ động đậy. Ánh nắng tràn vào mắt khiến tôi cảm thấy hơi choáng váng một lúc sau mới thích
nghi được. Một đôi mắt ngạc nhiên nhìn tôi chằm chằm như không tin nổi,
tôi mấp máy môi, mãi mới có thể nói thành tiếng.
-Thiên… Ân…
Cái con người trước mặt tôi đang nở một nụ cười đẹp tựa thiên thần, hình như hơi tiểu tụy nhưng khuôn mặt vẫn có một sức hút lạ thường.
-Jenny, em tỉnh lại thật rồi. Tôi cứ nghĩ sẽ không thể gặp được em. Nhóc con, tôi rất nhớ em.
Hai dòng lệ trào khóe mi, tôi cười rạng rỡ hơn cả mặt trời, nắm chặt tay Thiên Ân, sợ anh sẽ đi mất.
-Em… yêu… anh…, Thiên… Ân…
Tôi đã thổ lộ được lòng mình rồi. Một cảm giác lâng lâng, mãn nguyện.
Điều tôi muốn nói đã thực hiện rồi. Và tôi cũng nhìn thấy nụ cười sung
sướng của Thiên Ân. Nó chứng tỏ Thiên Ân đang rất vui. Vẫn chưa thành
công. Tôi còn muốn làm nhiều hơn nữa. Thật nhiều.
-Em vẫn còn mệt. Để tôi đi mua cháo cho em.
-Không. Tôi giữ chặt không buông tay. Tôi sợ lắm. Nhỡ hắn đi rồi không trở lại với tôi thì sao? Thà tôi chết cũng không thả ra đâu. Bàn tay ấm nóng
chạm nhẹ vào trán tôi, trấn tĩnh.
-Đừng lo. Tôi sẽ trở lại. Ngoan nào!
Tôi xiêu lòng để Thiên Ân đi. Cánh cửa đóng nhẹ, nhưng đủ để tôi biết
hắn đã ra ngoài. Hai con ngươi ngóng phía ra vào. Không hiểu sao tôi lại ghét sự xa cách. Dù là một phút, một giây, tôi cũng không hề muốn ở một mình. Cạch. Thiên Ân về rồi ư? Không phải đó là một người khác, Maria.
Sao cô ta đến đây? Hay lại chuẩn bị *** hại tôi thêm một lần nữa? Ba năm qua, Maria vẫn không nhận ra bản thân đã chuốc lấy vết nhơ. Tôi những
tưởng thấy tôi thế này thì cô ấy sẽ thay đổi chính mình. Không ngờ suy
nghĩ tôi lại lệch lạc quá mức. Maria kéo ghế, ngồi lịch sự bên giường
tôi, cười quý phái, nói rất nhẹ.
-Cuối cùng, cô cũng tỉnh rồi,
Jenny. Đã một khoảng thời gian dài. Hôm nay, tôi đến đây là có chuyện
cần nói. Xin lỗi vì đã khiến cô thành ra thế này. Cô hận tôi cũng không
sao cả. Nhưng những điều tôi nói lúc này đều là sự thật. Tôi mong cô sẽ
sớm khỏe lại. Tạm biệt.
-Không… sao…
Nói xong, Maria quay lưng bỏ đi, cái dáng cô đơn đó làm tôi không còn thấy hiềm khích nào với cô
ấy. Tôi biết Maria rất yêu Thiên Ân. Tiếc là cô ấy lại không hiểu yêu là mong cho người mình yêu hạnh phúc. Có lẽ Maria có tính sở hữu cao nên
chưa được chín chắn. Giờ thì ổn rồi. Cô ấy đã hiểu ra và tôi tin rằng
một ngày nào đó cô ấy sẽ tim được người yêu mình thật lòng.
-Tiểu Hương à, sao bây giờ bà mới tỉnh lại hả? Bà có biết tôi lo lắm không?
-Jen, cậu thấy thế nào rồi? Đã ba năm, cậu mới tỉnh, mình đã rất buồn.
Chẳng biết từ đâu Tiểu Ngọc và Tử Nhi xông vào hùng hục, lại còn hét
rất to. Tôi thì vừa mới tỉnh dậy nên việc nói còn rất khó khăn. Ối giời
ơi! Một người nắm tay phải, một người nắm tay trái. Bạn có biết không?
Tiểu Ngọc và Tử Nhi đều là hai đứa rất nhiều lời. Thế mà hôm nay lại cả
hai lại cùng hợp tác thì hoàn cảnh của tôi sẽ thế nào? Rất là thảm
thương. Hu hu hu. Hai nhỏ tranh nhau nói, không thể cho tôi thốt được
câu nào. Lúc thì quay sang bên Tử Nhi, lúc thì quay sang Tiểu Ngọc. Quả
này chắc khỏi bệnh tôi lại phải khám cổ.
-Stop!
Ô ô ô ô. Thiên Ân đã trở về. Như vậy, tôi sắp thoát khỏi hai nhỏ này rồi. Quả đúng như dự đoán. Thiên đặt lồng cháo xuống bàn rồi lôi Tiểu Ngọc và Tử Nhi ra
chỗ khác, gắt nhẹ.
-Tôi gọi cho hai người đến đây là để thăm bệnh chứ không phải hành hạ, hiểu chưa?
-Vâng.
Chu oa! Hai nhỏ im thiệt kìa. Éc. Bụng tôi bắt đầu cuộc biểu tình dữ
dội. Trời ạ, sao lại đúng vào lúc này cơ chứ? Mặt tôi đỏ rần, không dám
nhìn ba người. Nào ngờ, Tiểu Ngọc và Tử Nhi còn che miệng cười khùng
khục. Xấu hổ quá. Giá mà có cái lỗ nào để chui nhỉ? Bỗng Tiểu Ngọc hắng
giọng, cho dù vẫn còn muốn cười nữa.
-È hèm. Bà nghỉ ngơi cho khỏe đi. Chúng tôi về đấy.
Thêm cái nháy mắt làm tôi nổi hết cả da gà. Ý là gì? Thôi, quan tâm làm gì cho mệt nhỉ? Ọt… ọt… Đói quá. Ngồi xuống ghế, Thiên Ân mở nắp lồng
cháo, cười cười.
-Nhìn em giống như người chết đói mười năm rồi đấy.
-Cái… gì…?
Tôi phồng má, chu môi nhìn Thiên Ân tròng trọc như kiểu không vừa ý.
Rồi hắn khuấy cháo, bón từng thìa một. Mùi cháo thơm nức. Tôi há miệng,
ăn ngon lành. Cháo cứ vơi dần trong cặp lồng. Đến khi ăn xong, Thiên Ân
lau miệng cho tôi, lại còn hỏi.
-Sao bấy lâu em lại không muốn thức dậy? Là tại anh phải không?
“Anh” Thay đổi cách xưng hô thế này, tôi thấy không quen cho lắm nhưng làm thế thì Thiên Ân sẽ vui.
-Không… phải… đâu… Là… em… muốn… có… thời… gian… để… trấn… tĩnh…
-Vậy, từ nay em không được dại dột nữa đâu đấy. Anh không muốn.
-Vâng.
Tôi không còn cảm thấy cô đơn, buồn tủi. Ba, mẹ, con không thể lên với
ba mẹ rồi. Đừng giận con nhé. Tôi cùng Thiên nói chuyện rất vui vẻ đến
nỗi quên cả thời gian cơ mà. Hơn một tháng sau.
Ngày tôi mong mỏi nhất đã đến. Tôi được xuất
viện. Trong khi ở bệnh viện, tôi đã được rất nhiều người đến thăm. Nào
là mấy đứa bạn cũ, nào là học sinh nam của trường K.W, nào là Kin, nào
là Triết Vũ, Hải Đăng, cuối cùng là gia đình nhà dì Ly. Tôi đã làm dì lo lắng rất nhiều. Ôi! Cần phải chuộc lỗi với nhiều người quá. Mà nhắc đến Kin, tôi không còn buồn nữa rồi. Trái lại là rất vui luôn. Nghe Thiên
Ân kể lại thì trước cái hôm tôi gặp sự cố, Kin đã gặp hắn và nói sẽ coi
tôi là em gái vì chỉ có Thiên Ân có thể làm tôi hạnh phúc. Anh ấy nghĩ
sâu sa nhỉ? Nhưng vậy cũng tốt. Mà giờ Kin cũng đã tìm được một nửa
mình. Hồi phục hoàn toàn nên tôi chạy nhảy thoải mái không sợ vết thương bị rách hay sao đấy. Tự dưng tôi thấy tức quá. Chẳng thấy mặt mũi Thiên ân đâu cả. Đã hứa với tôi vậy mà. 1 tiếng bị bỏ quên. Anh Quân giục tôi lên xe và tôi đành làm theo. Mặc kệ cái tên Thiên Ân đấy. Hứ. Tôi thấy
hụt hẫng. Hay Thiên Ân chán tôi rồi? Tranh thủ, tôi ngắm cảnh vật bên
đường, lâu lắm rồi tôi không biết đến thế giới bên ngoài. Ba năm chứ ít
gì. Ơ? Tôi nhận ra đây đâu phải là đường về nhà. Dù có thay đổi đến mấy
tôi vẫn biết được đường nào có thể về nhà chứ. Nhưng con đường này lạ
hoắc. Kít. Anh Quân nhấn phanh, quay lại nhìn tôi, bảo.
-Em xuống đi. Có người cần gặp em ở đây đấy.
-Vâng.
Tôi mở cửa, đặt chân xuống, khom người chui ra khỏi xe. Vừa mới đóng
cửa lại, anh Quân đã lao đi, không quay lại. Cái gì thế này? Hết Thiên
Ân rồi đến anh Quân. Whoa! Ai mà biết được là tôi đang dừng trước một
rừng hoa hồng trắng, xen kẽ hoa hồng đỏ. Lạ nhỉ? Người muốn gặp tôi rốt
cuộc là ai? Tôi bước đi từng bước, lại còn ngắt một bông hoa, hít hà mùi thơm thoang thoảng. Đứng trước một cái hồ nhỏ giữa rừng hoa. Tôi ngạc
nhiên, vui mừng, hạnh phúc đến rớt nước mắt. Hàng trăm cây nến trên mặt
hồ tạo thành một dòng chữ.
-LẤY ANH NHÉ, JENNY.
Bất ngờ, Thiên Ân từ một cái cây gần đó đi ra, đến chỗ tôi, xoa đầu, nói.
-Em có đồng ý không?
Hắn quỳ xuống, lấy một hộp nhỏ trong áo, giơ ra trước mặt tôi. Một
chiếc nhẫn đính hôn. Đây là sự thật đúng không? Tôi nghẹn ngào trong
dòng nước mắt, tôi khóc òa theo dòng cảm xúc, nước mắt tuôn trào ướt đẩm cả cổ áo. Tôi lao đến ôm chặt Thiên Ân, hắn siết lấy tôi. Một nụ cười
hạnh phúc nở trên đôi môi.
-Em đồng ý.
Thế là dưới ánh nắng
rực rỡ, dưới những bông hoa hồng,… đã sinh ra một cặp đôi chỉ dành cho
nhau cùng một nụ hôn ngọt ngào. Sự ấm áp. Niềm vui. Thiên Ân bỗng bế tôi lên, hét như cho cả thế giới biết.
-Nhóc con dễ thương, em là của tôi.
HẾT