Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả?

Chương 7: Chương 7




Ra về, như thường lệ, nó với Quốc An hẹn nhau ở cổng để ra công viên học bài, vì nó ngại học trong thư viện bị người khác dòm ngó. Sao hôm nay cậu ta chưa đến nhỉ? Hay là cậu ta tha bổng cho mình một ngày? Nhưng sao không thấy nói năng gì hết? Thôi đứng chờ một xíu vậy. Nó nhủ thầm rồi đứng một mình ở cổng chờ. 1 tiếng đồng hồ trôi qua, nó bắt đầu cảm thấy lo lắng, cậu ấy có bao giờ trễ hẹn đâu, sao hôm nay lại không tới, có khi nào xảy ra chuyện gì không?

Trời bắt đầu mưa, không đợi được nữa, nó tranh thủ về ký túc xá trước khi mưa nặng hạt. Mưa càng lúc càng lớn, lại không có chỗ trú mưa, đằng nào cũng ướt thôi thì tắm mưa luôn vậy. Nó lang thang dưới mưa vừa nghêu ngao hát, cũng may mưa lớn không có ai chứ không người khác nhìn vào chắc nghĩ nó bị hâm quá. Về đến phòng thì nó cũng ướt như chuột lột, người lạnh ngắt, chắc Thanh Ngân lại đi thư viện rồi. Thay quần áo xong, nó trèo lên giường quấn chăn kín mít, lạnh quá.

…..

-Mon, bạn về khi nào thế? Ăn tối chưa?

Thấy nó nằm một đống trên giường, Ngân hỏi han nhưng không thấy trả lời, nghĩ là nó đã ngủ nên cũng không làm phiền nữa.

Tiếng tin nhắn đến làm nó thức giấc, đầu nặng trĩu, người không còn chút sức lực nào, nó cố gượng mở điện thoại ra xem, là tin nhắn của anh hai:

-Đang làm gì đó Mon? Không có Mon ở nhà buồn quá.

-Anh đến thăm Mon bây giờ được không? Ngay lúc này đây, nó cần anh kinh khủng, có lẽ khi đau ốm con người ta trở nên yếu ớt hơn.

-Ngày mai anh có cuộc họp quan trọng, cuối tuần anh lên nhé.



Nó có chút hụt hẫng, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần nó bệnh, dù bận đến mấy anh cũng dành thời gian chăm sóc nó, bây giờ nó phải học cách tự lập, không thể dựa dẫm vào anh mãi được.

Cảm thấy có chút kỳ lạ, sao hôm nay nó lại muốn gặp anh, Khắc Nhân lo lắng gọi điện thoại cho nó.

-Mon nghe hai. Nó cố lấy giọng vui vẻ nhất có thể.

-Giọng Mon sao khàn khàn thế? Bệnh à?

Nghe giọng quan tâm của anh, nó không kiềm chế được thút thít khóc, sao nó lại yếu đuối như vậy chứ.

-Mon không sao, hai ngủ ngon. Nói xong nó cúp điện thoại, không muốn anh phát hiện ra nó khóc, nó sợ anh lo lắng, không tập trung cho cuộc họp ngày mai.

Khắc Nhân biết nó đang khóc, lúc nào bị bệnh nó cũng như vậy cả. Nó không biết tự chăm sóc cho mình, anh thật không yên tâm xíu nào. Anh lấy xe vượt chặng đường hơn 200km lên gặp nó.

……

Chiều nay có cuộc họp đột xuất bên phòng công tác xã hội của trường, nên Quốc An không nhớ gì đến cuộc hẹn với nó. Mãi đến khi tạnh mưa, cậu mới chợt nhớ đến. Chắc nó không ngu ngốc mà chờ mình lâu vậy đâu, nhưng trong lòng có chút bồn chồn, cậu chạy vội qua ký túc xá tìm nó.

Thanh Ngân hơi bất ngờ khi lớp trưởng đến.

-Sao lớp trưởng lại đến đây??

-Thiên Anh có trong phòng không?

-Có, bạn ấy ngủ sớm lắm, không biết có chuyện gì không nữa.

Nghe giọng Quốc An, nó lồm cồm ngồi dậy, cậu nhìn thấy nó thì thở phào nhẹ nhõm.

-Thiên Anh, lúc chiều tôi có cuộc họp đột xuất, quên báo cho cậu biết, xin lỗi nhé.

-Cậu không sao là tốt rồi, tớ cứ lo cậu xảy ra chuyện.

Nghe nó nói như vậy, cậu tự dưng đỏ mặt. Nó là đang quan tâm cậu ư? Cảm giác như tim đang đập ngoài lồng ngực vậy, rất ấm áp.

Khụ…khụ…..

-Cậu sao thế? Ốm à?

Thấy mặt nó xanh xao, Quốc An lo lắng. Cậu chạy đến rờ tay lên trán nó.

-Cậu sốt rồi, tôi đưa cậu xuống phòng y tế nhé.

-Không cần đâu, nghỉ ngơi là khỏe thôi.khụ…khụ…

Nó ốm mà lòng cậu như lửa đốt, chắc lúc chiều đợi cậu nên mới bị mắc mưa, nó đúng là ngốc nghếch mà.

-Xin lỗi, tại tôi mà cậu ốm.

-Không phải lỗi của cậu, là tôi thích tắm mưa thôi.

Nhìn nụ cười gượng gạo của nó, cậu thấy đau lòng, sau này tôi sẽ không bao giờ thất hẹn với cậu một lần nào nữa đâu, Thiên Anh à.

-Tôi đi xuống xin thuốc, sẵn nấu cho Mon ít cháo, cậu ở đây trông chừng bạn ấy nhé. Số là ký túc xá nó chỉ có một nhà bếp tập thể, ai cần nấu gì thì ra đó nấu.

Ngân đi rồi, Quốc An chăm chú nhìn nó. Bây giờ trông nó thật hiền lành, đáng yêu. Cậu nhẹ nhàng áp trán mình vào trán nó làm nó bất ngờ. Lúc trước mỗi khi sốt anh nó đều làm như vậy, tự nhiên nó buồn, tủi thân rồi khóc.

-Sao thế? Mệt lắm à?

Thấy nó khóc, cậu càng lo lắng. Ngồi xuống cạnh nó, cậu kéo nó vào lòng vỗ về, không hiểu sao cậu lại muốn chăm sóc và bảo vệ nó như thế. Nó nằm trong lồng ngực ấm áp từ từ thiếp đi.

23h30, nó bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Sao hai lại gọi mình giờ này? Không lẽ có chuyện gì? Nó hồi hộp bắt máy, càng bất ngờ khi anh nói anh đang ở cổng ký túc xá chờ nó. Vừa xúc động, vừa vui mừng, nó nhẹ nhàng mở cửa đi vì sợ bạn cùng phòng thức giấc.

Sau một hồi xin xỏ, thuyết phục, chứng minh này nọ, chú bảo vệ mới cho anh nó vào ký túc xá, nhưng chỉ ở dưới sân không đươc lên phòng, như vậy cũng quá tốt rồi.

Nó ôm anh nhõng nhẽo, đã bao lâu rồi không được ôm anh thế này, cảm giác thật dễ chịu. Anh ân cần vuốt tóc nó, cảm nhận hơi ấm từ cớ thể nó truyền qua, trong khoảnh khắc anh ước gì hai người không có cùng huyết thống thì tốt biết mấy.

-Sao hai nói ngày mai có cuộc họp quan trọng mà?

-Ừm, nhưng Mon bệnh mà, phải quan trọng hơn chứ.

-Mon không sao mà, hai lên đây rồi còn cuộc họp thì sao?

-Xíu nữa anh về, vẫn kịp mà.

-Hai vất vả quá, xin lỗi hai.

-Không sao, là hai muốn vậy mà.

Hai anh em nói đủ thứ chuyện, anh vẫn như vậy, vẫn xem nó là con nít, dặn dò từng ly từng tí, nào phải uống sữa, ăn cháo, uống thuốc, nghỉ ngơi…. Chắc muốn nó thành heo đây mà.

-Mai mốt đừng ốm nữa nha, hai lo lắm đó.

-Dạ ok hai.

Anh nhéo mũi nó cưng chiều. Dặn dò xong, hai anh em tạm biệt nhau. Nó trở về phòng với tâm trạng cực tốt, chỉ cần gặp anh hai là mệt mỏi tiêu tan hết.

……..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.