Sáng thức dậy, Thanh Ngân bất ngờ khi thấy nó chuẩn bị đi học.
-Bạn ở nhà nghỉ đi, mình giúp bạn xin phép.
-Không cần đâu, ở nhà chán lắm.
Nó nở nụ cười tươi rói cho Ngân yên tâm, rồi xách balo đi theo Ngân.
-Bạn đúng là lì lợm. Ngân nhìn nó mắng.
-Phải cố gắng để học bằng bạn chứ, gần đèn thì sáng mà.hehe.. Ơ, mà hôm này nhìn bạn khác khác, trông xinh hơn mọi ngày đó nha.
-Vậy hả? Bạn nói thật chứ? Mặt Ngân ửng đỏ pha một chút thẹn thùng làm nó tò mò.
-Thật. Nói nhanh, có phải cậu để ý ai không hả? Nó làm bộ nghiêm túc.
-Chỉ nói một mình bạn thôi đó nha, bạn thấy..bạn thấy…thầy Duy Minh thế nào?
-Hả? Bạn đừng nói là……
Trời ạ, nó không tin vào tai mình, hết người rồi hay sao cậu ấy lại thích hắn chứ, cậu ấy bị cái vẻ bề ngoài của hắn hớp hồn rồi. Nhìn cái mặt e thẹn của Ngân khi nhắc đến hắn là nó tức tối rồi.
-Nói chung là tốt hơn hết cậu đừng thích thầy ấy. Người gì mà cực kỳ nhỏ mọn, tâm địa xấu xa, à quên còn nợ nần chồng chất nữa.
-Sao bạn biết?
-Mình…. Nói túm lại là mình không ủng hộ. Cậu bỏ ý định đó đi. Đi học thôi.
Nói xong nó kéo Ngân đi, nhìn mặt nhỏ buồn buồn nó cũng thấy thương, nhưng để thích hắn thì càng đáng thương hơn nữa.
-Mình ghé vào phòng quản lý học sinh một xíu, bạn vào lớp trước nhé.
Nó nhìn Thanh Ngân đi khuất rồi mới đi về lớp, đầu hơi choáng váng, chắc sáng nay chưa uống thuốc. Vừa đi vừa suy nghĩ chuyện tối qua, nó thấy hơi kỳ lạ. Bình thường tên lớp trưởng lúc nào cũng hung dữ với nó, sao hôm qua lại hành động như vậy, hay là cậu ấy cảm thấy có lỗi nên mới chuộc lỗi? Chắc là vậy rồi. Mãi suy nghĩ, đến khi va vào người trước mặt nó mới bừng tỉnh. Xoa xoa cái mũi sắp gãy, cũng may nó không chống mũi, không là tiêu luôn rồi.
-Em đi đứng kiểu gì vậy hả? Mắt để sau lưng sao?
Giọng nói quen thuộc làm nó lạnh người, sao tên này cứ như âm hồn vất vưởng vậy trời. Nhìn cái mặt muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện của hắn, nó hơi sợ.
-Em xin lỗi thầy ạ, lần sau em sẽ chú ý.
Nhìn vẻ mặt không có chút hối lỗi của nó, hắn không để yên
-Xin lỗi không có chút thành ý, tôi sẽ tha lỗi cho em nếu em nói “Em xin lỗi thầy Minh, lần sau em không dám nữa” 3 lần.
Trời, cái tên đáng ghét này, nếu hắn không phải thầy giáo chắc nó nện cho một trận te tua rồi, người gì đâu mà bệnh hoạn ghê gớm. “Nhịn không phải là nhục”, nó nuốt cục tức vào bụng rồi xin lỗi hắn
-Em xin lỗi thầy Minh, lần sau em không dám nữa.
-Em xin lỗi thầy Minh, lần sau em không dám nữa
-Em xin lỗi thầy Minh, lần sau em không dám nữa.
-Haha, học sinh ngoan. Nói xong hắn lấy tay xoa xoa đầu nó.
Hắn hơi bất ngờ với hành động của mình, không ngờ lại có lúc không kiểm soát được mình. Mà sao cảm thấy đầu nó nóng nóng vậy nhỉ? Hắn chạm tay vào trán kiểm tra, con bé này sốt mà cũng không biết sao?
Bất giác có luồng điện ở đâu chạy trong người, nó đơ trong 30s, sao nó lại có cảm giác như vậy với hành động của hắn chứ? Hoảng sợ, nó đẩy tay hắn ra rồi chạy thật nhanh vào lớp.
Nó gục đầu xuống bàn, nghĩ là nó ngủ nên tên Hoàng bóng lay lay:
-Dậy đi đồ heo, lúc nào cũng ngủ được.
Cảm thấy lạ lạ, cậu ta rờ mặt nó rồi hốt hoảng
-Ê bà heo, bà ốm à. Tôi đưa bà lên phòng y tế.
-Không thích. Nó nhăn mặt.
-Dám không nghe lời tôi hả? Nói rồi Hoàng kéo nó ra khỏi lớp với bộ mặt tức giận, sao lại giận thì cả nó và cậu đều không hiểu được.
-Tôi không thích, ông đi thì đi mình đi. À, hay là mình ra sau trường đi. Hoàng đẹp troai, năn nỉ ông á. Nó giả vờ đáng thương.
-Bó tay bà luôn. Đi.
Hoàng kéo nó ra sau trường, cả hai cùng nằm xuống bãi cỏ, thật thanh bình. Hoàng tuy có hơi nữ tính một chút xíu, cái miệng hơi bép xép nhưng lại vô cùng tốt bụng. Có hôm nó dậy trễ, cậu nhường nó phần ăn sáng của mình với lý do “sợ mập”, những tiết nó ngủ trong giờ học, cậu luôn luôn chép bài cho nó, có hôm cậu còn giúp nó lấy cơm trưa, giờ thể dục thì nhường nó cái nón, vốn là món bảo bối đối với người bảo vệ da như cậu…..
-Ông Hoàng, hai đứa mình giống như đưa nhau đi trốn vậy hen.
-Trốn với ai cũng được, mà với bà không ham.
-Hứ, âm binh.
-Âm binh cái đầu bà đó. Mà nè, bà ổn không? Hay tôi đưa bà về vô phòng y tế nha.
Cái tội bướng bỉnh, sáng không uống thuốc hạ sốt, bây giờ người mệt lả, đầu đau kinh khủng, chân tay bủn rủn, cảm thấy không chịu được nữa nó gật đầu đồng ý. Vừa đứng lên đi được vài bước đã thấy Quốc An xuất hiện, vẻ mặt lạnh lùng không mấy thiện cảm. Cậu đoán nó ở đây nên chạy ra tìm, không ngờ lại thấy tên cả Hoàng bóng, mặc dù biết hắn không thích con gái, nhưng sao cũng có chút khó chịu.
-Hai người cúp học bày trò lãng mạn ở đây hả? Quốc An mỉa mai.
-Hôm nay lớp trưởng cũng ra đây hóng gió sao? Hơi lạ à nha. Hoàng cũng mỉa mai lại.
-Có ra mới thấy tận mắt Hoàng lớp ta cũng thích con gái chứ.
-Cậu điên à. Nó quay sang chửi Quốc An, cậu ta bình thường điềm đạm sao hôm nay lạ thế không biết.
-Cậu mới điên đó, ốm yếu mà chạy ra ngoài gió, muốn chết à? Quốc An hét lớn, cậu cũng không ngờ có lúc mình to tiếng vậy.
-Không liên quan đến cậu.
Chưa bao giờ nó thấy Hoàng đàn ông như vậy, cách nói chuyện lại rất dứt khoác nữa chứ, giá như cậu lúc nào cũng vậy thì tốt biết mấy. Đang nghĩ ngợi, nó bị ai đó xốc lên đi vào, thì ra là Hoàng đang bế nó vào phòng y tế trước sự tức giận của Quốc An, nói đúng hơn là ghen. Nó cũng chẳng còn sức lực phản kháng, đành vùi đầu vào người cậu, lỡ mà có học sinh nào thấy cảnh tượng chắc họ sẽ nổi tiếng toàn trường cho xem.