Đang giờ cao điểm, dòng xe lưu thông trên đường rất đông, nhìn dòng xe
chuyển động từng chút một khiến cho Triệu Khôi Nguyên cảm thấy trong
lòng có chút bực bội. Mấy năm nay du học ở nước ngoài, anh đã quen lái
xe trên những con đường rộng với hàng chục làn xe. Khi về nước anh
thường thích lái xe máy cho thuận tiện và phù hợp đường xá tại quê nhà,
với điều kiện ở đây đi đâu cũng phải lo tìm bãi đỗ xe nên anh chẳng muốn sử dụng đến ô tô một chút nào.
Cũng chỉ tại tên bạn thân của anh không bị ngã chặc cổ chân thì anh đã không mất công lái ô tô đưa hắn đi làm. Chiếc xe máy Ducati cũng thật bất tiện cho tên kia leo lên leo
xuống, nên mấy hôm nay anh phải miễn cưỡng kìm lòng xa con ngựa chiến
của mình.
Trong xe, Trần Vũ Thanh khoái trá nhìn vẻ mặt cau có
của Khôi Nguyên, anh buông giọng cợt nhả: ” Ai da! nhờ phúc của cái chân mà mình mới được hưởng cái thứ cao cấp xa xỉ này, ngày ngày có xe đẹp
đưa đón thế này không biết mấy cô chân dài quanh cậu có ghen với mình
không đây!”
“Cậu có tin tôi ném cậu vào xe taxi không!”. Khôi Nguyên cất giọng lạnh lùng.
“Này cậu độc ác vừa thôi! ai bảo cậu hôm đó ép tôi uống ly nữa làm chi để
đến nỗi tôi không nhìn nổi đường mà mang họa”. Vũ Thanh than vãn trách
móc.
“Cậu đã bao lâu rồi không uống mà bây giờ tửu lượng lại kém vậy chứ?”
“Làm thầy giáo như tôi mà có thời gian vui vẻ đi uống rượu như cậu sao, tôi
phải giữ lương tâm sạch cho bọn trẻ noi theo chứ. Lũ học trò mà biết
tôi uống đến nỗi té chặc chân, thì mặt mũi đâu mà nhìn chúng!”. Vũ Thanh thở dài nghĩ lại hôm đó mà xấu hổ khi nói dối lũ học trò là mình ngã
xe.
“Từ khi nào cậu trở thành giáo viên gương mẫu vậy, Vũ Thanh
mà tôi biết ngày xưa đã cải tà quy chính rồi sao?” . Khôi Nguyên dùng
giọng châm chọc diễu Vũ Thanh.
“Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Nguyên tắc của tôi vẫn vậy mà!” Vũ Thanh cười lớn đáp lại.
Xe vẫn lăn bánh đều trên đường, bỗng một bóng dáng quen thuộc đang chạy bộ trên vỉa hè phía trước thu hút tầm mắt Vũ Thanh.
“Nguyên, chạy lại sát vỉa hè đi!.” Vũ Thanh một tay khều vai Khôi Nguyên, một tay ấn cửa kính xe hạ xuống.
“Hiểu Hân!”. Vũ Thanh gọi to, cô bé chạy trên đường bỗng dừng bước chạy hướng tiếng gọi quay lại.
“Em chào thầy!” Cô hơi cúi đầu chào người đang gọi mình.
Nhìn dáng vẻ chạy của cô bé Vũ Thanh đoán cô bé bị nhỡ xe bus nên đang phải
chạy đến trường. Khuôn mặt hơi nhuốm hồng của cô bé khiến anh động lòng.
“Lên xe đi! thầy cho đi nhờ sắp muộn học rồi”.
Hiểu Hân cắn nhẹ vành môi, mắt liếc nhìn đồng hồ đeo tay, trong lòng do dự
hồi lâu. Hôm nay không phải tiết đầu có kiểm tra thì nhất quyết cô không bao giờ muốn đi nhờ. Nghĩ đến bài kiểm tra nên có bé đành miễn cưỡng
lên xe. Lòng thầm nghĩ không biết có đứa nào học cùng trường nhìn thấy
cô lên chiếc xe xa xỉ này không?. Không khéo lại bị rước một đống phiền
phức vào mình.
Lên xe Vũ Thanh giới thiệu nhanh về bạn của mình cho cô bé. “Đây là bạn của thầy tên là Khôi Nguyên”.
“Cháu chào chú!” Hiểu Hân gật đầu lễ phép chào.
Chưa kịp để Vũ Thanh giới thiệu mình cho người tên Khôi Nguyên đó, Hiểu Hân
đeo lại tai nghe lên nói: ” Không làm phiền chú và thầy, hai người cứ tự nhiên” . Nói xong cô bé đem tầm mắt hướng ra cửa xe ngắm đường.
Vũ Thanh nhìn biểu hiện của cô bé lắc đầu thầm cười. Đã làm giáo viên của
cô bé năm nay là năm thứ hai rồi, anh không lạ gì tính cô bé, thực sự
rất khép mình. Khép mình với tất cả mọi người, ở lớp cũng chưa từng thấy cô bé thân mật với ai, ánh mắt luôn nhìn người khác thẳng băng lạnh
lùng. Chưa bao giờ anh thấy cô bé cười, không hiểu cô bé đã gặp phải
những chuyện gì mà có tâm lý như vậy.
Là chủ nhiệm nên anh cũng
biết qua gia cảnh học sinh qua hồ sơ của trường, với hoàn cảnh của cô
bé, nếu là những đứa trẻ khác thì một là chúng quấy phá nghịch ngợm để
gây sự chú ý tới bố mẹ, hai là lấy bạn bè làm chỗ dựa cho nhưng điều
chúng cảm thấy thất vọng. Với Hiểu Hân thì cô bé lại khép mình hết mức,
cô bé muốn mọi người quên đi sự tồn tại của mình, chỉ chú tâm vào học.
Nhưng thành tích học của cô bé thì ở mức khá. Anh biết cô bé tư chất
thông minh, nhưng vì lý do nào đó cô bé luôn kìm lại ở mức này.
Khôi Nguyên liếc nhìn cô bé ngồi phía sau qua gương chiếu hậu. Anh không ngờ cô bé này lại có biểu cảm thú vị vậy. Lần trước anh nhìn thấy cô bé bị
lũ bạn bao vây, rồi có một chàng trai rất bảnh giải cứu, ánh mắt cô bé
dửng dưng không một gợn sóng. Anh đã rất ấn tượng với đôi mắt ấy, cô bé
có đôi mắt dài rất đẹp, hàng mi dầy đen khiến đôi mắt càng sắc hơn. Hôm
nay với cả thầy giáo của mình mà cô bé cũng dùng ánh mắt như vậy để đối
đãi, chẳng qua thái độ có lễ phép hơn thôi.
“Chú à! Chú cho xe dừng lại ở đây được không?” . Hiểu Hân nhìn thẳng vào gương chiếu hậu đằng trước chiếu vào Khôi Nguyên.
Anh lập tức cho xe rẽ vào vỉa hè, anh biết còn phải 1 phố nữa mới tới
trường. Nhưng anh đoán được ý cô bé không muốn bị chú ý nên quyết định
đi bộ từ đây.
“Cảm ơn chú và thầy đã cho đi nhờ! Em xin phép đi
trước”. Cô bé cúi đầu nhanh chóng rời khỏi xe, chân dảo bước nhanh về
phía trước.
“Chúng ta đi uống coffee đi! Hôm nay tôi dạy từ tiết 2 cơ, còn nhiều thời gian”. Câu nói này của Vũ Thanh khiến Khôi Nguyên
bốc hỏa.
“Câu điên à! sao không nói trước. Mất công tôi dậy sớm vội đưa câu đi cho kịp giờ”
”Dậy sớm cũng là một cách để rèn luyện thân thể”. Vũ Thanh không thèm nhìn vào vẻ mặt tức giận của tên bạn cười đáp.
Bóng chiếc xe thể thao đỏ lao nhanh, rú ga ầm trên đường như đồng tình với
nỗi tức giận của chủ nhân. Kẻ bên cạnh bám chặt tay vịn phía trên run
lên than thầm: “Chọc nhầm ổ rồi!”