Tiếng trống gõ dài vang vọng báo hiệu tiết cuối cùng cũng kết thúc, đám học
trò nhao nhao như ong vỡ tổ. Mọi tiếng động cùng giọng nói nhí nhéo của
đám học trò kéo nhau về khác hẳn với sự tĩnh lặng đến mức nghe rõ từng
tiếng rít của phấn cọ trên bảng cách đây vài phút. Vũ Thanh thu rọn giáo án, ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng về cuối lớp, nơi cô học trò nhỏ Hiểu Hân đang xếp đồ vào ba lô. Cô bé vẫn tĩnh lặng như nước, tuy không hẳn
tách biệt hẳn với bạn bè, nhưng cô bé chỉ ngoại giao thông thường theo
kiểu, bạn hỏi tôi trả lời, bạn cần tôi sẽ giúp. Thái độ không lạnh nhạt
cũng chẳng thân thiết của cô bé khiến các bạn cùng lớp cũng tự phải giữ
khoảng cách không dám đùa cợt vui vẻ quá trớn với cô.
Gần như cả
lớp đã ra về hết, Hiểu Hân mới khoác ba lô đi ra, đi ngang qua bục giảng thấy thầy giáo vẫn còn chưa về, Hiểu Hân cúi đầu chào rồi bước về phía
cửa. Tiếng nói của thầy giáo trẻ vang lên chặn bước chân của Hiểu Hẩn.
“Hiểu Hân đừng về vội, thầy có chuyện muốn bàn với em.”
Hiểu Hân dừng lại, quay người đối diện với thầy. Vũ Thanh chăm chú nhìn Hiểu Hân, anh lắc đầu cười thầm, cô bé này thật là…Bình thường nếu là học
sinh khác sẽ có biểu hiện ngạc nhiên khi bị thầy giáo gọi lại hoặc là
hơi lo lắng vì tại sao thầy lại gọi mình, nhưng Hiểu Hân thì lại không
có biểu hiện gì cả.
“Thầy muốn đề cử em và bạn Mai Phương lớp
11A1 làm trợ lý cho đội bóng rổ của trường. Năm nay cần hai trợ lý khối
11 để tiếp quản cho đội trợ lý lớp 12, em biết đấy cuối cấp nên các chị
ấy khá bận.” Nói xong Vũ Thanh mang vẻ mặt mong đợi nhìn Hiểu Hân.
“Em có thời gian để suy nghĩ về đề nghị của thầy không? Hay thầy muốn em
trả lời luôn.” Hiểu Hân mặt không suy chuyển thẳng thắn hỏi.
Vũ
Thanh xua tay nói: “Không cần trả lời nay, em cứ từ từ suy nghĩ, hai
ngày nữa trả lời thầy cũng được. Nhưng thầy rất hy vọng em có thể tham
gia, thầy tin tưởng em là người chu đáo cẩn thận và có trách nhiệm nên
mới đề cử em.”
Thật ra Vũ Thanh rất sợ cô bé trả lời ngay là
không muốn tham gia, thôi thì cứ để hai ngày cho cô bé suy nghĩ thêm,
biết đâu cô bé sẽ nhận lời.
“Vâng, hai ngày nữa em sẽ trả lời
thầy. Chào thầy em về trước” Một lần nữa Hiểu Hân lại hơi cúi người chào rồi xoay lưng đi ra khỏi cửa lớp.
Vẫn thói quen cũ, Hiểu Hân lôi chiếc mp3 ra, cắm tai nghe rồi mở nhạc hết cỡ. Hiểu Hân bước nhanh ra
khỏi cổng trường, mặc dù mắt không thèm liếc nhưng Hiểu Hân vẫn thấy cái đuôi Vũ Phong đang đứng đợi ngoài cổng trường. Giả vờ điều chỉnh cái
mp3 để không nhìn thấy Vũ Phong và Hiểu Hân cũng muốn ra hiệu ngầm với
hắn rằng cô đang nghe nhạc nên hắn có gọi cũng vô ích.
Vũ Phong
vốn là một đàn anh có tiếng trong trường, mới vẻ mặt đẹp trai, khuôn mặt có chút bướng bỉnh hoang dã, lại cầm đầu một nhóm bất hảo trong trường. Tuy thành tích học tập bình thường nhưng khả năng thể thao rất tốt nên
các cô gái rất mê Vũ Phong, còn lũ con trai lại nể sợ hắn.
Cái
đuôi ấy xuất hiện từ khi nào thì Hiểu Hân cũng không nhớ, chỉ nhớ được
rằng từ ngày có hắn thì Hiểu Hân đã bị một số ánh mắt nhìn chỉ chỏ, lại
còn bị hỏi thăm vô cớ nữa. Hiểu Hân vốn thích sống tĩnh lặng trong thế
giới của mình, nay lại bị khuấy lên khiến cho Hiểu Hân vô cùng chán ghét hắn. Bạn cùng lớp cũng bàn tán, nhưng không dám hỏi trực tiếp Hiểu Hân, chỉ tụm lại tự hỏi nhau: “Sao anh Vũ Phong lại thích Hiểu Hân nhỉ, bạn
ấy đâu có nổi bật bằng chị Lệ Chi?” Có đứa lại nói: “Hình như do Hiểu
Hân nên anh Phong mới chia tay chị Lệ Chi đấy!”
Rất nhiều chuyện
suy diễn giữa Hiểu Hân và Vũ Phong, Hiểu Hân cũng nghe loáng thoáng
nhưng cũng không muốn lưu tâm, mọi người nghĩ sao thì kệ đi, nếu như
phản ứng lại thì chẳng khác nào như khỉ diễn trò vậy.
Hiểu Hân
lên xe bus, Vũ Phong chỉ đứng tại bến nhìn Hiểu Hân đến khi xe chạy rồi
hắn mới quay đầu đi. Có lẽ do vụ Lệ Chi chặn đường Hiểu Hân từ tháng
trước nên từ khi đó hắn đi theo bảo vệ cho đến khi cô an toàn trên xe
mới thôi.
_oOo_
Đẩy cách cửa mầu xanh nặng nề, Hiểu Hân
tiến vào trong sân của căn bán biệt thự. Trong sân một người phụ nữ
ngoài lục tuần, mặc một bộ bà ba bằng lụa thêu sang trọng đang cầm bình
tưới cho mấy chậu lan hồ điệp. Hiểu Hân lễ phép chào:
“Con chào bà nội!”
Bà ngước mắt lên nhìn, sau đó lại chú tâm với mấy cây hoa. Với thái độ đó
của bà, Hiểu Hân đã quá quen. Biết bà không quan tâm đến sự hiện diện
của mình nhưng lễ nghi thì vẫn là lễ nghi, gặp người lớn phải chào đó là bổn phận nên Hiểu Hân vẫn lễ phép đi chào về hỏi.
Trong nhà tiếng trẻ con đang bi bô nói cười, thấy Hiểu Hân đứng ở cửa phòng khách, đứa trẻ chạy ra kêu: “Chị Hân về!”
Nhưng đứa trẻ chưa kịp chạy tới đã bị vòng tay của mẹ ôm lại. “Chị Hân vừa đi học về bẩn lắm, có rất nhiều vi khuẩn, con nhớ bác sĩ nói gì không?”
Đưa trẻ phụng phịu nhìn mẹ rồi lại nhìn Hiểu Hân.
“Con chào ba,
chào dì” Hiểu Hân chào hỏi nhanh rồi đi lên phòng cũng không kịp nhìn
xem người mình vừa chào là ba có dời mắt khỏi tờ báo nhìn đến cô hay
không.
Đóng sập cánh cửa phòng, Hiểu Hân vứt ba lô ra rồi nằm vật ra giường. Nhắm mắt lại trong lúc này đây Hiểu Hân chỉ muốn nghĩ đến
cánh cổng trường đại học, rồi ký túc xá. Hiểu Hân chỉ mong cho thời gian trôi qua mau để cô có thể đến được nơi đó. Trong ngôi nhà này cô luôn
có cảm giác là người thừa thãi. Hiểu Hân cũng không cảm thấy buồn khi họ coi cô là người thừa, cảm giác buồn ư! Nó đã chết từ cách đây 7 năm
rồi. Từ cái ngày Hiểu Hân biết được bố mẹ ly dị, nhưng sự chia tay của
họ lại mang đến sự tổn thương lớn cho cô bé mới 10 tuổi.
Khi còn
bé, Hiểu Hân thấy trong mắt mẹ luôn có gì đó u buồn, mẹ rất ít cười. Đặc biệt Hiểu Hân chưa bao giờ thấy mẹ cười với cha. Bà nội thì không ưa mẹ nên hay tìm cớ gây chuyện nhiều khi còn xui cha đánh mẹ. Cha Hiểu Hân
bình thường rất chiều mẹ, nhưng mỗi khi uống rượu vào thì lại lôi chuyện cũ ra chửi mẹ cô. Rồi một ngày mẹ Hiểu Hân bỏ đi và để lại một lá đơn
ly hôn. Trong cơn say rượu của cha cô biết người đàn ông mà mẹ yêu đã
trở lại, và bà đã bỏ đi theo ông. Hiểu Hân lúc đó rất hận mẹ, vì mẹ đã
phản bội lại hai cha con. Nhưng khi bà quay trở lại thuyết phục cha ký
đơn ly hôn thì Hiểu Hân mới biết, năm xưa do cha theo đuổi mẹ, nhưng bà
lại yêu người khác. Trong lúc rượu say đã cưỡng bức bà khiến cho bà mang thai, rồi ép bà lấy ông. Bây giờ người đàn ông đó đã trở lại, vẫn yêu
bà như xưa và chấp nhận mọi quá khứ của bà, bà muốn cha cô buông tha, bà muốn đến với người đàn ông đó.
Trong lúc hai người tranh cãi ,
họ đâu có biết đứa trẻ 10 tuổi kia đang đứng sau cánh cửa bịt miệng
khóc. Hiểu Hân đã biết vì sao mẹ không cười, đó là do mẹ không hạnh
phúc. Mọi đứa trẻ đều là sự kết tinh của tình yêu của cha mẹ chúng, còn
cô là đứa trẻ được sinh ra trong sự chiếm đoạt của cha, là cốt nhục
không mong muốn của mẹ. Vì cô mà bà cảm thấy có lỗi với người đàn ông
ấy, miễn cưỡng lấy cha cũng chì vì cô mà thôi. Sau khi ly hôn đi, cha
Hiểu Hân suốt ngày chìm vào rượu. Bà nội cứ nhìn thấy cô là nhiếc móc:
“Mẹ nào con nấy, nhìn thấy mặt giống nhau là thấy ghét rồi”.
Mãi
đến 3 năm sau, cha Hiểu Hân mới tái giá với người khác. Khi ông tái giá, Hiểu Hân cũng cảm thấy mừng cho ông vì ông có thể quên mẹ cô mà có hạnh phúc khác. Rồi khi bé Quân ra đời đã mang lại niềm vui cho bà nội và
cha Hiểu Hân. Mọi thứ đều tập trung xoay quanh đứa bé nên Hiểu Hân bỗng
dưng thành kẻ thừa trong căn nhà hạnh phúc của họ.
Nghĩ lại điều đó Hiểu Hân cười nhạt, vốn dĩ cô chỉ là kẻ thừa thãi trong thế gian này thôi.