Dẫu biết cuộc đời này có nhiều sóng gió,
Tình duyên đôi ta nhiều trắc trở, trái ngang.
Thì anh vẫn luôn mơ một giấc mơ mãi có em bên đời
Cùng nắm chặt tay nhau vượt qua mọi phong ba bão tố
Với anh tất cả sẽ chẳng là gì cả nếu như thiếu vắng em
Thiếu đi tiếng cười, ánh mắt ấm áp của em giữa đời lắm buồn vui.
Hạnh phúc là khi được nhìn thấy em sống thật vui vẻ, mạnh khoẻ
Cuộc đời anh còn có ý nghĩa gì nữa đâu khi không còn được nhìn thấy em trên đời
Còn nỗi đau xót đắng cay nào bằng nỗi đau nhìn thấy người mình yêu
Chỉ còn là một cái xác không hồn, khuôn mặt lạnh giá không sinh khí
Nước mắt rơi mặn chát lạnh giá bờ môi, trái tim khô héo tưởng như ngừng đập
Người yêu dấu ơi! Em đâu biết từ giây phút yêu em bằng cả trái tim chân thành,
Một nửa linh hồn anh đã chết đã theo em từ lâu.
Tại phòng cấp cứu của bệnh viện Tuyết Linh, Hoạ Mi được đưa tới cấp cứu
trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm. Nhát dao đâm trí mạng bằng tất cả sức lực bình sinh đầy hận thù của một con người vào đúng chỗ hiểm, đã khiến Hoạ Mi bị rơi vào tình trạng hôn mê không biết sống chết như thế nào.
Cả nhóm bạn thân của Hoạ Mi là Ngọc Huyền, Thuỷ Tiên,Quỳnh Chi, Ánh, Thành Trung nghe tin Hoạ Mi bị thương ngay trong đêm đã bất chấp tất cả phóng tới bệnh viện để ngóng chờ tin tức của Hoạ Mi.
Nhật Duy thì đi đi lại lại như người mất hồn trước cửa phòng cấp cứu, ánh
mắt toát lên sự lo lắng, hoảng sợ hiện hữu rõ ràng chưa từng có trong
suốt 17 năm sống trên đời. Tận sâu đáy lòng Nhật Duy chưa bao giờ thấy
sợ hãi, bất lực đến như vậy khi nhìn thấy con dao sắc nhọn cắm sâu trên
ngực Hoạ Mi.
Máu chảy đỏ đến ghê rợn khiến trái tim hắn đau quặn thắt, buốt nhói như
bị ai đó cầm dao đâm một nhát trí mạng, đau không thể nào thở nổi. Sống
mũi cay cay, nước mắt ướt đẫm bờ mi. Kể từ giây phút Hoạ Mi mất hút
trong phòng cấp cứu hắn cứ thẫn thờ, ngơ ngác trong lòng trống rỗng,
chẳng có bất cứ thứ gì xung quanh có thể khiến hắn chú ý ngoại trừ sự
sống chết của Hoạ Mi.
Hắn không hiểu rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại xảy ra nghiêm trọng như vậy
chứ? Hắn đã cố gắng hết sức để bảo vệ an toàn cho Hoạ Mi nhưng càng cố
gắng bao nhiêu thì Hoạ Mi lại càng dễ gặp nguy hiểm bấy nhiêu thì phải?
Nếu lần này Hoạ Mi chết thật hắn biết sống tiếp như thế nào đây?
Là định mệnh không muốn hắn với Hoạ Mi yêu nhau và đến với nhau vậy thì
tại sao còn cố tình để hai người gặp gỡ và quen biết nhau làm chi? Càng
nghĩ càng thấy đau, lòng càng dâng cao cảm giác oán hận số phận thật bất công tại sao lại cứ cố tình sắp đặt hai người thật sự rất yêu nhau
nhưng lại không thể đến được với nhau để cả hai luôn phải sống trong cảm xúc đau khổ, dằn vặt là sao?
Đã trải qua biết bao lần cận kề cái chết, phải vào bệnh viện nằm mà Hoạ Mi vẫn chẳng thể nào sống được một cuộc sống bình an. Giây phút này hắn
thật sự muốn cười, cười thật lớn nhưng tại sao nước mắt lại cứ muốn tuôn rơi.
Là do quá cay đắng, bất lực khi đứng trước sự sắp đặt của số phận hay là do trái tim hắn quá yêu Hoạ Mi, quá đau lòng vì nhỏ khi có cảm thấy sắp mất đi người con gái mình rất mực yêu thương, trân trọng nên hắn sắp
phát điên mất rồi…?
Thanh Tùng đứng dựa vào tường ánh mắt đau thương, u sầu khuôn mặt đẹp yêu mị
khiến ai nhìn cũng phải say đắm, mê hoặc giờ phút này chỉ còn lại sự
lạnh giá. Đôi môi đỏ hồng như tô son mím chặt lại cắn chặt đến bật máu,
còn đâu nụ cười tươi sáng rực rỡ như hoa đào dưới nắng xuân. Đã mấy lần
hắn nắm chặt tay đấm mạnh vào tường đến rỉ máu mà chẳng hề có cảm giác
đau đớn gì, cứ liên tục tự trách mình đã khiến Hoạ Mi ra nông nỗi như
vậy.
Nếu như lúc đó hắn không cố tình đưa Hoạ Mi đến cái nơi nguy hiểm, đầy
mùi chết chóc y như tên gọi “Thung lũng tử thần” của nó thì nhất định
Hoạ Mi sẽ không phải gặp nguy hiểm, phải đối mặt với cái chết gần kề
từng giây từng phút một mình đơn độc trong phòng cấp cứu như bây giờ.
Nếu thời gian quay ngược trở lại nhất định hắn sẽ tuyệt đối không bao
giờ làm như thế, nếu lần này Hoạ Mi thật sự chết nhất định hắn sẽ sống
dằn vặt, đau khổ cả đời mất.
- Đồ khốn, nếu không phải tại anh thì Hoạ Mi đã chẳng ra nông nỗi như vậy?
Tuấn Anh đang ngồi ở ghế chờ ngoài hành lang nhìn thấy vẻ mặt đau khổ
của Thanh Tùng liền nổi điên, sắc mặt u ám như bầu trời ban đêm xông tới đấm mạnh thẳng vào mặt Thanh Tùng đầy bất ngờ khiến hắn choạng vạng,
lảo đảo tý ngã may mà bám được vào tường.
- Cứ cho là tại tôi đi, nhưng nếu Hoạ Mi cứ còn tiếp tục yêu và ở bên
cạnh Nhật Duy sớm muộn cô ấy cũng biết được sự thật và không gặp nguy
hiểm như hôm nay mới là lạ. – Thanh Tùng đưa tay lau khoé môi rỉ máu,
nhếch môi nhìn Tuấn Anh cười lạnh vẻ bất cần không chút áy náy.
Tuấn Anh nghe Thanh Tùng nói vậy càng tức giận sôi máu, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm định đánh Thanh Tùng một trận tan xương nát thịt. Nếu
không phải tại hắn thì Hoạ Mi đâu có ra nông nỗi cận kề cái chết từng
giây từng phút như thế chứ. Càng nghĩ càng thấy căm hận, hắn ghen tỵ với Nhật Duy đã đành nhưng lại liên tục khiến Hoạ Mi rơi vào tình trạng
nguy hiểm thì sao có thể tha thứ được chứ?
Thanh Tùng cũng trừng mắt lạnh lẽo ẩn chứa đầy nguy hiểm, hai tay nắm chặt
lại thành nắm đấm chỉ cần Tuấn Anh ra tay một lần nữa nhất định hắn sẽ
không bỏ qua. Lần đầu vì hắn cảm thấy thực sự có lỗi với Hoạ Mi nên hắn
mới nhẫn nhịn, đừng tưởng hắn dễ bắt nạt nhá. Hừ
- Thôi hai anh làm ơn giữ bình tĩnh hộ đi, hiện giờ không biết Hoạ Mi
sống chết thế nào. Hai người ở đó đánh nhau thì có thể khiến Hoạ Mi bình an tai qua nạn khỏi không? Hay chỉ khiến mọi người thêm lo lắng, căng
thẳng.
Thấy tình hình căng thẳng có nguy cơ đánh nhau thật sự, Ngọc Huyền đưa ánh
mắt lạnh lẽo đầy oán hận quét qua hai người, giọng nghiêm túc lẫn bực
bội nói.
Đúng lúc này cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, một cô y tá bước ra Nhật Duy vội
vàng chạy tới hỏi đầy hốt hoảng lẫn sợ hãi cùng hồi hộp, căng thẳng.
- Tình hình của bệnh nhân hiện tại hết sức nguy hiểm, con dao đâm trúng
chỗ hiểm cắm sâu vào lồng ngực cách tim có chưa đầy 0.5 cm. Hiện tại nếu như thực hiện phẫu thuật rút con dao ra rất có thể ảnh hưởng đến tính
mạng của bệnh nhân. Vì vậy ai là người nhà của bệnh nhân hãy mau ký vào
biên bản cam kết nếu bệnh nhân có xảy ra bất cứ chuyện gì bất trắc phía
bệnh viện và các bác sĩ, y tá của e kíp phẫu thuật này hoàn toàn không
chịu trách nhiệm. Mà gia đình cũng phải ký cam kết thật nhanh không có
thời gian suy nghĩ đâu, con dao càng để lâu không rút ra thì càng nguy
hiểm đến tính mạng bệnh nhân.
Cô y tá mặc một bộ đồ trắng toát, gương mặt cũng trắng toát theo, ánh mắt
thoáng lo lắng lẫn đau buồn trên tay cầm một tờ biên bản yêu cầu gia
đình ký cam kết lướt nhìn qua những người đang có mặt xung quanh nghiêm
túc nói.
Nghe những lời cô y tá nói, Nhật Duy quá sốc đứng lảo đảo suýt ngã may có
Minh Khánh đứng bên dìu, sức mặt tái xanh, ánh mắt ảm đạm đầy lo lắng,
sợ hãi đỏ hoe long lanh như muốn khóc.
Thanh Tùng sắc mặt nặng nề, trái tim trong lồng ngực đau nhói, thật sự rất hối hận mà không biết phải làm sao.
Tuấn Anh, Thành Trung hít ngụm khí lạnh để giữ bình tĩnh liếc nhìn Nhật Duy
im lặng không nói một lời. Thật sự cảm thấy quá đau lòng, một tình yêu
đơn phương sâu kín không thể trở thành hiện thực đã đành ngay cả người
con gái mình yêu cũng cứ thế mà dễ dàng chết đi sao?
Ngọc Huyền, Quỳnh Chi, Thuỷ Tiên, Ánh mắt ai cũng đỏ hoe, đưa tay lên bịp
miệng để cố kìm nén tiếng khóc, những tiếng nấc nghẹn ngào. Số Hoạ Mi
thật khổ tuổi còn trẻ như vậy mà sống hạnh phúc thì ít mà đau khổ lẫn
chết chóc thì nhiều, thật đáng thương.
Ngọc Huyền thầm nhủ “Là bạn bè thân thiết đã bao lâu, nếu mày mà nhẫn tâm bỏ rơi lại chúng tao trên cõi đời này nhất định tao sẽ không bao giờ tha
thứ cho mày đâu. Vì người mày thật lòng thương yêu và cũng vì bản thân
may nhất định mày phải cố lên, giành lấy sự sống ngắn ngủi nhưng lại có ý nghĩa với bao người nhé!”
Huy Hoàng, Minh Khánh khẽ thở dài một hơi nhủ thầm “Hoạ Mi à, Nhật Duy nó
yêu em nhiều hơn cả những lời nó nói thậm chí còn hơn cả tính mạng bản
thân nó. Nếu em thật sự nhẫn tâm rời bỏ nó thì cả đời này bọn anh cũng
sẽ không bao giờ tha thứ cho em đâu”.
- Bố mẹ cô ấy hiện đang ở Mỹ, tôi là người yêu của cô ấy tôi có thể thay
họ ký biên bản được không? Thời gian là vàng bạc, mạng người quý giá nếu các người còn chần chừ, phân vân để cô ấy có mệnh hệ gì tôi tuyệt đối
sẽ không để cho các người sống yên ổn đâu.
Nhật Duy mắt vằn tia máu, giọng lạnh giá đầy nguy hiểm đe doạ vô cùng kiên
quyết không cho phép sự từ chối, cơ thể toả hơi lạnh như gió đông thổi
lướt qua khiến không chỉ cô y tá run rẩy muốn đánh rơi, mà ngay cả những người đang đứng xung quanh như Thanh Tùng cũng thấy lạnh sống lưng.
- Được…được thôi, vậy anh mau ký vào tờ biên bản cam kết này đi – Cô y tá giọng run rẩy, mặt tái mét đưa bút cho Nhật Duy.
Nhật Duy không hề nói bất kỳ lời lẽ dư thừa nào, cầm bút ký nhanh chóng
không cần suy nghĩ dù chỉ một giây. Nhưng đâu có ai biết giây phút hạ
bút ký tên vào tờ biên bản cam kết đó trái tim hắn đau buốt như muốn
ngừng đập, tay cầm bút run run, cố kìm nén nuốt nước mắt chảy ngược vào
trong. Nếu chẳng may Hoạ Mi thật sự không thể qua khỏi hắn biết sống
tiếp như thế nào đây?
Ký xong nhìn cô y tá cầm tờ biên bản cam kết đã được người nhà ký xong đi
vào trong phòng cấp cứu, Nhật Duy lại trở lại vẻ mặt thẫn thờ, ngơ ngác
bước chân nhẹ tênh như người mộng du rời khỏi bệnh viện trở về căn nhà
mà hắn với Hoạ Mi đang chung sống để thu xếp một số việc.
Những người còn lại nhìn thấy bộ dạng như người mất đi sức sống của Nhật Duy
không khỏi thở dài đau lòng, ngay cả Thanh Tùng cũng cảm thấy rất ngưỡng mộ tình yêu chung thuỷ, sắt son đầy cảm động đó của Nhật Duy dành cho
Hoạ Mi. Nhưng không biết liệu Hoạ Mi có vượt qua ranh giới sống chết
mỏng manh lần này không?
Hắn biết một khi bệnh viện mà đã yêu cầu người nhà ký vào tờ biên bản
cam kết về tính mạng người bệnh thì nhất định tình trạng của người đó
cực kỳ nguy hiểm, có thể chết ngay trên bàn mổ bất cứ lúc nào. Chỉ nghĩ
vậy thôi mà tim hắn cũng thấy buốt nhói, một cô gái xinh đẹp và lương
thiện như Hoạ Mi mà phải chết khi tuổi đời còn quá trẻ thì thật đáng
tiếc. Một cô em gái xinh xắn, đáng yêu của hắn đã khiến hắn đủ thấy đau
lòng và xót xa tận cùng lắm rồi. Chỉ khi nào phải đối mặt với cái chết
con người mới biết tình yêu dành cho một người sâu đậm như thế nào?
Tuấn Anh ngồi xuống ghế sắc mặt trắng bệch, ủ rũ hai tay vuốt mặt mà thấy
trái tim mình sao thật đau xót. Chỉ cầu mong Hoạ Mi có thể vượt qua lần
nguy hiểm này, dù sau này xảy ra bất cứ chuyện gì nhất định hắn cũng sẽ
luôn ở bên cạnh yêu thương và bảo vệ nhỏ thật tốt…
Trong lúc tất cả mọi người đều chìm đắm trong những suy nghĩ riêng, ai cũng
cảm thấy đau lòng, lo lắng sợ hãi một điều gì đó không tốt đẹp chẳng may thật sự xảy ra thì họ biết phải đối mặt thế nào với nó đây. Người bạn
thân, người con gái mình yêu quý bỗng dưng biến mất trên cõi đời này thì họ biết phải làm sao đây?
Thì có một người đàn ông đeo kinh râm đứng khuất ở cuối hành lang chứng
kiến tất cả từ đầu đến cuối thậm chí cả khoảnh khắc Hoạ Mi liều cả mạng
sống của mình không chút suy nghĩ để đỡ thay nhát dao chết người đó cho
Nhật Duy, khiến anh ta cảm thấy thật sự rất khâm phục cái thứ tình yêu
nguyện hi sinh tất cả vì người mình yêu đó. Anh ta cũng yêu thật lòng
một người con gái, sẵn sàng làm tất cả vì người đó nhưng tất cả chỉ là
mây khói bởi vì người con gái ấy sẽ mãi mãi chẳng bao giờ yêu anh ta
đâu.
Cảm thấy rất đau, mình thật bất hạnh, tình yêu ấy đã cao thượng đẹp lung
linh rồi. Nhưng kể từ khi gặp Hoạ Mi anh ta mới biết trên đời này còn có thứ tình yêu thiêng liêng tươi đẹp, rực rỡ và sáng chói hơn cả những vì sao trên bầu trời. Đó là thứ tình yêu dù gặp nhiều trắc trở, vướng
khoảng cách địa lý, thân phận, những âm mưu, thủ đoạn nhằm chia rẽ,
quyền lực và địa vị nhưng vẫn bất chấp tất cả quyết không bỏ cuộc để có
thể yêu và được yêu không chút hối hận thật sự khiến anh ta thấy rất cảm động.
Anh ta đã từng nói nhất định sẽ để Hoạ Mi được sống một cuộc sống vui vẻ,
hạnh phúc. Cũng đã từng giúp đỡ Nhật Duy sống sót vượt qua nguy hiểm
“ngàn cân treo sợi tóc” khi hắn tưởng chừng chắc chắn sẽ phải chết.
Nếu lần này Hoạ Mi có thể bình an tai qua nạn khỏi, anh ta hứa sau này
sẽ luôn âm thầm theo sát và bảo vệ cô bé đáng yêu ấy. Giúp cô bé ấy có
thể đạt được hạnh phúc mà mình mong muốn chỉ cần cô bé ấy cố gắng tiếp
tục sống mà thôi. “Hoạ Mi à, cuộc sống này còn nhiều điều tươi đẹp lắm
em nhất định không được từ bỏ một cách dễ dàng nhé. Chúc em sớm bình an
và luôn gặp nhiều may mắn, nhất định em phải sống để giành lại những
hạnh phúc xứng đáng thuộc về mình. Đừng dễ dàng bỏ cuộc em nhé! Tôi tin
nhất định em sẽ làm được, cô bé đáng yêu của tôi ơi..."