Tại bệnh viện Tuyết Linh, Nhật Duy khuôn mặt nhăn nhó đầy đau khổ và bất
lực. Liên tục đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu nơi Hoạ Mi đang nằm
cấp cứu bên trong do tâm trạng quá sốc trước sự việc quá bất ngờ, nằm
ngoài sức tưởng tượng dù có nằm mơ Hoạ Mi cũng chẳng thể nào mơ thấy
được. Thật lòng mà nói hắn không biết Hoạ Mi phải nhập viện trong tình
trạng nguy hiểm như thế này không biết bao nhiêu lần rồi nữa? Càng ra
sức bảo vệ Hoạ Mi thì lại càng khiến nhỏ gặp nguy hiểm, phong ba bão táp nổi lên liên tục khiến hắn không thể nào chịu đựng được nổi nữa rồi nói chi đến Hoạ Mi.
Lần này Hoạ Mi nhập viện cấp cứu trong tình trạng hết sức nguy hiểm, tinh
thần quá “Sốc” khiến vết thương ở ngực vừa mới khỏi chưa được mấy tuần
lại tái phát. Đã vậy để bảo vệ sự trong sạch của mình, Hoạ Mi còn cắn
lưỡi tự sát ngay tại chỗ khi không thể nào chấp nhận được sự thật quá
phũ phàng. Máu chảy đỏ tươi trong khoang miệng tràn ra cả khoé mép rớt
xuống cằm, môi đỏ tươi một màu đỏ rực nhức mắt.
Trước khi ngất đi Hoạ Mi còn hét thảm thiết đầy tuyệt vọng, mở to đôi mắt
chỉ còn những tia máu đỏ long lanh làn sương mỏng. Nhìn trừng trừng
không chớp những người đang có mặt tại đó bằng ánh mắt ai oán, thù hận,
giận dữ, căm phẫn, khinh bỉ. Tất cả những ai có mặt tại đó khi chứng
kiến cảnh tượng đáng sợ kinh dị ấy cũng không khỏi kinh hãi, có người
còn hét lên trong hoảng sợ “Trời ơi! Máu…máu…từ miệng cô ấy chảy ra
nhiều quá…”, “Mau … mau…gọi xe cấp cứu nhanh lên…”
Hoạ Mi mất tích suốt một ngày đêm khiến Nhật Duy cùng tất cả mọi người đều
hết sức lo lắng, mặc dù điện thoại đã cài định vị GPS nhưng không thể
nào bắt được tín hiệu có lẽ đã bị người ta thu giữ giấu đi một chỗ khác
rồi. Đến khi nhận được tin tức của Hoạ Mi đang ở phòng 305 tầng 25, tại
khách sạn năm sao Nam Cường. Nhật Duy liền tới đó ngay tức khắc nhưng
vừa bước vào phòng thì đã thấy một đám phóng viên chết tiệt cũng đang có mặt tại đó, cùng một tên đàn ông đang sợ hãi mặc dở một chiếc quần đùi. Còn Hoạ Mi thì …thật sự hắn không dám nghĩ đến.
Lúc đó hắn vội xua đuổi đám phóng viên tránh ra lao đến ôm cả chăn lẫn
người Hoạ Mi chặt thật chặt vào lòng cảm giác tuyệt vọng, lạnh lẽo dâng
trào trong tâm hồn. Sợ rằng lần này hắn sẽ thật sự mất đi người con gái
mình yêu nhất trên đời này …cảm giác ấy chân thực rõ nét đến từng giây
phút . Trái tim buốt nhói xót xa như bị ai xát muối, bật khóc nghẹn ngào nói “Hoạ Mi, em đừng sợ, có anh ở bên cạnh mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi…”.
Hoạ Mi trong lòng hắn thều thào yếu ớt cố gắng hết sức lực còn lại nhịn đau để nói những lời khiến người ta thật sự muốn căm hận, muốn huỷ diệt tất cả mọi thứ trên thế gian này “Em xin lỗi…em thật sự không thể…cũng
không xứng đáng…được cùng nắm chặt tay anh bước tiếp quãng đường phía
trước như lời đã hứa nữa rồi…”. Nước mắt rơi theo khoé mi, xót xa nhìn
Hoạ Mi ngất đi hay thực sự đã chết? Nhật Duy căm phẫn cái gọi là “Định
mệnh” hét to “Hoạ Mi…người xin lỗi phải là anh mới đúng…xin em đừng cứ
như vậy mà rời xa anh…xin em đấy”.
- Đồ khốn, từ cái hôm Hoạ Mi ngã cầu thang, chúng ta đã nói chuyện riêng, cùng đồng ý cam kết Hoạ Mi lựa chọn ai thì người đó sẽ phải chủ động
rút lui mỉm cười chúc cô ấy sẽ luôn hạnh phúc. Người còn lại sẽ có trách nhiệm luôn yêu thương và bảo vệ cô ấy không bao giờ để cô ấy phải chịu
tổn thương hay gặp bất kỳ nguy hiểm gì…Vậy mà cậu lại để cô ấy gặp nguy
hiểm hết lần này đến lần khác là sao? Cậu mau giải thích rõ ràng cho
tôi?
Tuấn Anh nhận được tin Hoạ Mi đang ở bệnh viện liền tức tốc có mặt, vừa lúc nhìn thấy Nhật Duy đang có mặt ở đó không nói không rằng đấm mạnh
vào mặt Nhật Duy một đấm thật mạnh khiến Nhật Duy lảo đảo suýt ngã, khoé miệng rỉ máu.
- Tất cả là lỗi của tôi, tôi đáng chết, tôi không thể bảo vệ được Hoạ
Mi…tôi thực sự đáng chết, đáng căm hận mà. Cậu cứ đánh tôi đi…đánh thật
mạnh vào…còn chần chừ gì nữa, mau đánh đi, đánh mạnh vào…Tôi cầu xin cậu đấy…mau đánh tôi đi mà. – Nhật Duy ánh mắt đau thương, sắc mặt ảm đạm,
trống rỗng, vô hồn đứng nhìn Tuấn Anh cầu xin cậu ta đánh mình.
- Đồ khốn, cậu tưởng tôi không dám đánh cậu sao...Tại cậu mà Hoạ Mi mới
xảy ra nông nỗi như vậy. Tôi hận cậu, tôi phải đánh chết cậu…tôi nhất
định phải giết chết cậu.
Tuấn Anh như kẻ điên một tay túm lấy áo trước ngực Nhật Duy, một tay
đấm mạnh vào mặt, vào bụng Nhật Duy. Còn Nhật Duy thì nhắm mắt chịu đau, mặt mũi tím bầm, mũi chảy máu đỏ tươi rơi xuống đất trông rất đáng sợ.
- Tuấn Anh, anh mau dừng tay đi, em xin anh đấy. Hoạ Mi đã xảy ra chuyện
không may như vậy rồi bây giờ anh có đánh chết anh ấy thì được ích gì
chứ? Liệu Hoạ Mi có thể trở lại cuộc sống bình an như trước kia nữa
không?
Ngọc Huyền từ xa đã nhìn thấy cảnh tượng Tuấn Anh đánh Nhật Duy đến mức máu
mũi chảy thành dòng mà không khỏi kinh hãi, vội lao đến can ngăn, cứ
tiếp tục như thế này sợ rằng sẽ xảy ra án mạng mất. Trời ạ! Tất cả loạn
hết rồi, điên hết thật rồi.
- Ngọc Huyền nói đúng đấy, Tuấn Anh, Nhật Duy hai người phải mau lấy lại
tinh thần, tỉnh táo lại đi. Giờ phút này không phải là để chúng ta chỉ
trích, trách mắng lẫn nhau xem ai đúng ai sai và lỗi tại ai. Mà phải
thật bình tĩnh tìm cách giải quyết sự việc rắc rối và nghiêm trọng này
một cách ổn thoả, làm sao xử lý chuyện lớn hoá thành nhỏ, chuyện nhỏ
biến thành không mới là điều quan trọng. – Huy Hoàng vội vàng lên tiếng, giọng nói nghiêm túc, chắc chắn không còn thấy vẻ đùa giỡn mỉm cười như mọi khi.
- Mẹ kiếp, hai người có biết hiện tại chuyện gì đang diễn ra không mà còn tâm trạng ở đó gây sự đánh nhau xem ai đúng ai sai, lỗi tại ai. – Minh
Khánh mắt vằn tia máu, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm gầm gừ tức
giận nói.
- Xin lỗi Nhật Duy cùng mọi người, tại tớ quá tức giận với hành vi mất
nhân tính của bọn khốn nạn, quỷ đội lốt người đó đối với Hoạ Mi. Mất khả năng kiểm soát tâm trạng nên mới có hành động như vậy.
Tuấn Anh thở hắt, cố lấy lại bình tĩnh, sự việc đã đến mức này rồi mà
mình còn có tâm trạng đi đánh Nhật Duy thật quá ấu trĩ. Nhưng với bất kỳ người con trai nào, khi người con gái mình yêu bị người ta ác độc giở
thủ đoạn hạ lưu như thế làm hại thử hỏi không tức giận sao được. Hừ…Càng nghĩ lại càng thấy cay cú, nếu mà để hắn tóm được thì bọn đầu sỏ gây ra cái vụ nay nhất định hắn sẽ bị lột da rút xương bọn chúng khiến bọn
chúng sống không được chết cũng không xong.
- Hiện tại sự việc xảy ra ở mức quá nghiêm trọng, nằm ngoài sự kiểm soát
của chúng ta rồi. Bọn khốn nạn, ác quỷ đội lốt người đó không những cố
tình lừa Hoạ Mi vào khách sạn chung giường cùng với một tên đàn ông xa
lạ, gọi cả một đám phóng viên đến chụp ảnh, phỏng vấn khiến Hoạ Mi cảm
thấy quá sốc đến mức cắn lưỡi tự sát ngay tại chỗ phải vào bệnh viện cấp cứu chưa biết sống chết như thế nào mà còn…nhẫn tâm…
Nói đến đây Quỳnh Chi bật khóc nức nở, nước mắt tuôn rơi như mưa đưa
tay bịp miệng để kìm nén cảm giác buồn nôn trước những hành vi tàn độc,
thủ đoạn hạ lưu, ghê tởm của bọn xấu xa mất hết nhân tính. Đối với một
cô gái sự trong trắng, thuần khiết, danh dự, nhân phẩm…còn quan trọng
hơn cả mạng sống vậy mà bọn chúng lại có thể dùng thủ đoạn hạ lưu, bẩn
thỉu đó khác gì dồn người ta vào chỗ chết. Sống không được mà chết cũng
không xong, thật quá tởm lợm. Quỳnh Chi thật sự không biết dùng từ ngữ
nào để mà diễn tả sự căm phẫn đến mức muốn giết người của mình nữa.
- Nhẫn tâm …làm sao nữa…mau nói đi? – Nhật Duy ánh mắt căm thù, lòng nóng như lửa đốt, hai bàn tay nắm chặt lại móng tay cắm sâu vào da thịt.
Thấy phản ứng của Quỳnh Chi như vậy không khỏi hoảng hốt, sợ hãi, run
rẩy hỏi.
- Bọn chó má ấy…Chúng nó…dã man và đê tiện đến mức còn…nhẫn tâm quay vi
deo cảnh “nóng” giữa Hoạ Mi với tên đàn ông xa lạ ấy trong khách sạn…rồi đăng lên Youtobe. Hiện tại…mới có gần một ngày thôi …đã thu hút hàng
chục ngàn lượt Vew, hàng trăm ngàn lượt bình luận…Ba mẹ Hoạ Mi cũng đang sắp phát điên đến nơi rồi…Hu hu. Lần này Hoạ Mi thật sự thê thảm rồi,
sao số Hoạ Mi lại khổ như thế chứ. Hu hu – Ngọc Huyền nghẹn ngào khóc,
nói trong đau xót, hận không thể giết chết được bọn khốn nạn mất nhân
tính ấy.
- Lũ chó chết ấy nếu để tao bắt được chúng mày thì chúng mày nhất định sẽ không được chết yên lành tử tế đâu – Tuấn Anh gầm gừ, vung nắm đấm vào
tường.
- Thật kinh tởm không thể ngờ bọn chúng lại có thể nghĩ ra được những trò bẩn thỉu, hạ lưu đó. Thật sự muốn Hoạ Mi phải chết thì mới hả dạ, thoả
mãn sao? Thật ác độc quá đi – Thành Trung hít một ngụm khí lạnh vào
ngực, cố nén cơn tức giận sắp nổ tung.
- Chưa hết đâu, bọn chúng còn cắt ảnh ra từ vi deo đăng lên trang cá nhân của Hoạ Mi rồi trang cá nhân của rất rất nhiều người khác nữa trên
Facebook. Thậm chí còn tag tên của rất nhiều người khác đính kèm vào,
bây giờ hầu như tất cả mọi người ai cũng biệt sự việc bất hạnh này. Còn
dư luận, cộng đồng mạng thì đang bàn tán rất xôn xao về chuyện này. –
Thuỷ Tiên ngập ngừng, run rẩy, ánh mắt hoảng sợ nói.
- Bọn phóng viên chết tiệt đó…sau khi chụp ảnh xong còn viết bài với tiêu đề “ Sự xuống cấp đạo đức, lối sống của một bộ phận giới trẻ, các cậu
ấm cô chiêu trong xã hội hiện đại ngày nay.
Phan Hoạ Mi là một tiểu thư danh giá, quyền quý của một tập đoàn nổi tiếng
thế giới được ăn học tử tế, có giáo dục đàng hoàng…vậy mà mới có 16
tuổi, học sinh của trường cấp 3 Thục Khuê danh tiếng nhất nhì cả nước
lại dám ngang nhiên cùng trai lạ thuê phòng khách sạn ngủ suốt một ngày
đêm.
Thử hỏi ngày nay vì sao lại xảy ra tình trạng nạo phá thai bừa bãi, trẻ em
mới sinh bỏ rơi ngoài đường cho kiến cắn khắp người, rồi thả trôi sông
gây bức xúc trong dư luận ngày càng tăng cao. Tình trạng các bệnh xã hội như lậu, giang mai, HIV/AIDS,… lây nhiễm với một tốc độ chóng mặt không thể kiểm soát.
Một dẫn chứng, ví dụ rất thực tế và rõ ràng như cô tiểu thư Phan Hoạ Mi mới có 16 tuổi, đang ngồi trên ghế nhà trường đây mà đã dễ dãi, hư hỏng, dễ dàng quan hệ tình dục trước độ tuổi trưởng thành một cách vô tội vạ
không cần biết đến hậu quả chẳng may lỡ mang thai, hay lây nhiễm bệnh
tật, rồi vô sinh thì sao?
Được đến trường học tập, đọc đủ các loại sách vở về tình yêu, giới tính,
được thầy cô hướng dẫn chỉ bảo tận tình. Vậy mà vẫn cứ ngang nhiên coi
thường, thích là làm, không quan tâm, không cần biết đến bất cứ điều gì
chẳng may có thể xảy ra trong tương lai. Còn đang đi học mà lỡ chẳng may có thai chẳng phải sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc học tập, tâm lý của
chính bản thân sao?
Sự việc này là lời cảnh báo tới tất cả các bậc phụ huynh đang có con em ở
lứa tuổi vị thành niên như cô tiểu thư Phan Hoạ Mi này phải tăng cường
công tác quản lý, giáo dục con em mình. Đừng có để những sự việc đáng
buồn này diễn ra tương tự làm ảnh hưởng đến cả tương lai, sức khoẻ lẫn
sự nghiệp của chính con em mình.
Hi vọng những ai đang ở độ tuổi còn rất trẻ giống như tiểu thư Phan Hoạ Mi hãy có cái nhìn đứng đắn, chín chắn. Đều là những con người trưởng
thành có ý thức, có trí óc, được ăn học đầy đủ. Không phải động vật bậc
thấp không có đầu óc, không có suy nghĩ mà cố tình làm những điều không
hợp luân thường đạo lý làm ảnh hưởng đến danh dự của bản thân, làm khổ
gia đình, hay tạo gánh nặng cho xã hội. Nhất là những cô gái có tính
cách Tây hoá, sống phóng khoáng, dễ dãi như cô tiểu thư Phan Hoạ Mi, nữ
sinh trường cấp 3 Thục Khuê danh tiếng thì buồn lắm”.
Phương Ánh tay run run chìa trang nhất của một tờ báo nổi tiếng ra trước mặt
tất cả mọi người, ai đọc xong mặt mũi cũng xám ngoét.
Sau khi im lặng mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, không biết nên xủ
lý sự việc này như thế nào cho ổn thoả. Ngay cả Nhật Duy, Tuấn Anh thông minh là thế mà cũng phải bó tay không nghĩ ra được ý kiến nào hay và
hợp lý cả.
Trong xã hội ngày nay những chuyện như vậy không phải là hiếm. Nếu chính bản
thân bạn, hoặc người thân chẳng may rơi vào hoàn cảnh như thế này bạn sẽ xử lý như thế nào? Chính bản thân tớ cũng chưa biết xử lý như thế nào
cho thật hợp tình hợp lý, đang tìm phương án.