Ngồi trong xe ô tô nhìn cảnh sắc vụt lướt qua hai bên đường Hoạ Mi cảm thấy
tất cả tựa như một giấc mơ vậy, mọi chuyện xảy ra một cách bất ngờ,
những rắc rối nảy sinh đến rồi đi theo dòng chảy của thời gian tất cả
đều dần trở lên mơ hồ. Có lẽ rất lâu về sau mỗi lần nhớ lại những gì đã
từng xảy ra có lẽ Hoạ Mi sẽ chỉ mỉm cười, lòng thanh thản, nhẹ nhõm nói
“Tất cả chỉ là một giấc mộng đã qua rồi mà thôi”.
Trong cuộc sống này có quá nhiều sự việc xảy ra khiến đầu óc con người không
thể nào ghi nhớ được hết, nhưng nếu có ai đó nhắc lại, hoặc nhìn thấy
cái gì đó khiến mình chợt nhớ ra chắc gì đã còn nhớ kỹ, có khi còn tự
cười nghi hoặc thật sự đã từng xảy ra những chuyện như vậy sao? Sao mình lại không nhớ tý gì nhi?
Tự cảm thấy lòng mình thật thoải mái, dễ chịu – Cái gì đã qua rồi thì
cứ để nó qua đi, mãi đắm chìm trong quá khứ mà quên đi hiện tại lẫn
tương lai tốt đẹp thì liệu có thể thay đổi được những gì đã xảy ra trong quá khứ không? Có khiến thời gian quay trở lại được không? Bởi trên đời này làm gì có nhiều “Nếu” hoặc “Giá như” bao giờ hay chỉ khiến bản thân thêm đau khổ, mệt mỏi, mất đi niềm tin và mục đích sống đích thực của
mình. Sống vì ai? Sống để làm gì? Tại sao phải sống trên đời?
Vậy thì tại sao con người lại cứ thích nhớ quá nhiều những thứ không nên
nhớ, nhớ quá nhiều thứ đáng lẽ phải quên như thù hận, ghen tỵ, nhớ quá
nhiều thứ chẳng liên quan hay ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Để tâm
trạng lúc nào cũng buồn phiền, suy nghĩ linh tinh, người mệt mỏi luôn
đau khổ cũng đồng nghĩa với việc tự đánh mất đi những giây phút hạnh
phúc đáng thuộc về mình như vậy có đáng giá hay không?
Ngồi trong lòng Nhật Duy được vòng tay rắn chắc ấm áp của người khiến nhỏ
luôn thấy rất an toàn, nhẹ nhõm, dễ chịu cho dù ngày mai trời có sập
thật đi chăng nữa thì nhỏ cũng chẳng sợ vòng qua eo ôm chặt. Đầu tựa vào vòm ngực rộng rãi, cứng cáp Hoạ Mi có thể dễ dàng ngửi thấy mùi hương
bạc hà thơm mát thoang thoảng, một mùi nam tính có hương vị rất quyến rũ chỉ trên người Nhật Duy mới có.
Hoạ Mi khẽ nhắm mắt nghĩ vẩn vơ tự dặn lòng phải quên đi những chuyện
không vui, những thứ vô hình đáng sợ như chiếc kéo chậm rãi cắt dần từng mảnh nhỏ tâm hồn lẫn trái tim yếu mềm của mình khiến nhỏ phải đau đớn
suýt phát điên. Những bóng ma quỷ dữ như oan hồn không tan từ dưới địa
ngục chui lên muốn hút hết sạch máu trong cơ thể mình để nhỏ phải chết
dần chết mòn trong đau khổ khiến cuộc sống của nhỏ bị đảo lộn thậm chí
tuyệt vọng đến mức muốn chết đi.
- Đang nghĩ gì vậy? – Nhật Duy đưa một tay vuốt nhẹ đuôi tóc dài mềm mại
được buộc thu gọn bằng một sợi dây buộc tóc đơn giản khẽ hỏi.
- Không nghĩ gì cả, bây giờ anh định đưa em đi đâu thế? – Hoạ Mi tham lam muốn được ở trong lòng người mình yêu mãi như thế này, lười nhác không
ngẩng đầu lên giữ nguyên tư thế cũ, mỉm cười thoáng qua mắt nhìn thẳng
ra ngoài cửa kính xe trong suốt đối diện.
- Đến một nơi chỉ thuộc về thế giới của riêng hai chúng ta, anh đã từng
mơ nếu như hai chúng ta mà là con cái nhà bình thường, gia cảnh giống
nhau. Đợi em thực sự trưởng thành anh nhất định sẽ cưới em, chính thức
để em được làm cô dâu xinh đẹp trong ngày trọng đại của cả đời một người con gái. Sau đó chúng ta sẽ đến nơi đó sống chỉ có anh và em, chúng ta
sẽ là một đôi vợ chồng bình thường tự do tự tại. Sinh con trai giỏi
giang giống anh, con gái xinh đẹp giống em, cả gia đình chúng ta sẽ sống vui vẻ, hạnh phúc bên nhau đến suốt đời mà không phải lo lắng những
vướng bận chốn hồng trần.
Nhật Duy nhắm mắt mơ tưởng tượng đến viễn cảnh đó, nhìn nụ cười rạng rỡ như hoa, tiếng nói trong veo như tiếng chuông ngân của Hoạ Mi giữa một
sớm hồng hoa dịu dàng gọi “Ông xã”. Nhìn những đứa con xinh xắn vui đùa
quanh chân mẹ nó luôn miệng nói những từ ngữ khiến trái tim băng giá của hắn phải tan chảy “Ba ơi”, “Mẹ ơi”…thì còn hạnh phúc nào hơn.
Thế gian người ta cứ mơ ước giàu sang phú quý, tiền tiêu như nước, sự
nghiệp thành công, toả sáng như một ngôi sao được mọi người nhìn bằng
ánh mắt ghen tỵ, ngưỡng mộ. Nhà lầu xe hơi không thiếu, có kẻ hầu người
hạ gọi dạ bảo vâng…
Nhưng hắn chỉ mơ một gia đình đầy đủ có một người vợ hiền thục chung thuỷ,
đức hạnh luôn nắm chặt tay mình lúc khó khăn, chia sẻ, động viên lúc
buồn phiền, chăm sóc hắn khi ốm đau, bệnh tật cùng tiếng nói ngây ngô,
dễ thương của những đứa con đáng yêu. Chứ không cần một cô nàng chân dài xinh đẹp chỉ yêu túi tiền và vẻ đẹp trai của hắn có thể bỏ rơi hắn bất
cứ lúc nào. Càng nhiều tiền thì sẽ càng cô đơn, sẽ càng bận bịu sớm tối
không có cả thời gian nghỉ ngơi, để ý xem người nào mới là thực sự quan
tâm, yêu thương mình thật lòng.
- Nơi đó đẹp lắm không? – Hoạ Mi tò mò hỏi, nghe Nhật Duy nói vậy trái
tim như được tẩm một lớp đường mật, ngọt lịm đầy hương thơm.
- Hi hi, đến đó rồi em sẽ biết thôi. Ngoài ra anh còn tặng cho em một món quà rất đặc biệt, món quà này sẽ giúp em có cơ hội được bay lơ lửng
trên trời cao như em hằng mơ ước. – Nhật Duy cúi đầu khẽ thì thầm vào
tai Hoạ Mi, tiếp xúc gần như vậy hắn có thể cảm nhận được mùi thơm của
nước hoa hồng rất dễ chịu từ người Hoạ Mi, phải nói thật sự rất thơm.
- Thật sao? Đó là món quà đặc biệt gì vậy? Anh có thể bật mí cho em một
tý được không? – Hoạ Mi vô cùng tò mò, món quà đặc biệt gì có thể giúp
nhỏ có cơ hội được bay lơ lửng trên bầu trời vậy nhi?
- Không thể nếu em đoán ra được thì còn gì là thú vị với bất ngờ nữa. Ha
ha – Nhật Duy cười lém lỉnh, tay không ngừng vuốt tóc Hoạ Mi.
- Đồ hẹp hòi – Hoạ Mi mắng nhỏ, nhưng trong lòng thì rất hồi hộp chỉ muốn mau chóng tới nơi đó để ngắm xem rốt cuộc món quà đặc biệt đó là món
quà gì.
Cuối cùng đi suốt hơn một ngày đêm thì cũng đã tới nơi quả nhiên đây đúng là một nơi thuộc chốn bồng lai tiên cảnh, Hoạ Mi luôn miệng khen sao lại
có nơi đẹp đến vậy nhi? Thảo nào Nhật Duy luôn mơ ước được đưa nhỏ tới
sống ở đây cả đời.
Đây là một ngọn núi lớn và rộng tuy không cao lắm, dưới chân núi là một
thảo nguyên rộng lớn cỏ xanh mướt có rất nhiều loại hoa đủ màu đang khoe sắc dưới ánh nắng mặt trời. Ở trên ngọn núi này trồng rất nhiều những
cây đào già vì đang mùa đông nên cành lá khẳng khiu nhưng đến mùa xuân
hoa đào nở chắc chắn sẽ vô cùng tuyệt đẹp. Ngoài ra còn có vô số các
loại hoa cỏ màu sắc tươi sáng đỏ, vàng, trắng, tím đang nở dưới gốc cây
đào già.
Còn có cả thác nước đang chảy từ vách núi xuống cái hồ lớn bên dưới tung
bọt trắng xoá, nước từ hồ lớn chảy luồn lách qua các hòn đá lớn nhỏ bấp
bênh tạo thành con suối, nước suối trong veo còn có thể nhìn sâu xuống
tận đáy cùng mấy con cá nhỏ thân đen bơi chậm chạp kiếm ăn.
Hoạ Mi đi theo con đường mòn để lên đỉnh núi, đá chênh vênh, rất khó đi sợ
Hoạ Mi ngã Nhật Duy luôn đi theo sát bên cạnh nắm tay nhỏ kéo đi. Hai
bên đường cỏ dại, rồi những cây dây leo kỳ lạ mọc um tùm, còn có cả cây
cổ thụ tán rộng che lấp hết ánh mặt trời.
- Nhìn kìa, hoa lan đẹp quá – Hoạ Mi nhìn trên vách núi cao có một chùm hoa lan màu tím rất đẹp vô cùng phấn khích khẽ reo lên.
- Thích không? Anh hái xuống cả cây cho em đem về nhà trồng luôn nhé –
Nhật Duy nhìn theo phía ngón tay Hoạ Mi chỉ, thấy đôi mắt sáng long lanh đầy trầm trồ của Hoạ Mi hắn mỉm cười liền hạ quyết tâm leo lên vách núi đá cao cheo leo đó để hái cây hoa lan nở hoa màu tím đẹp mê hồn đó
xuống cho Hoạ Mi.
- Cao lắm đó nhỡ trượt chân ngã xuống thì sao? Anh không cần vì em mà mạo hiểm như thế đâu. – Hoạ Mi vội nắm chặt tay Nhật Duy giữ lại, ánh mắt
trầm xuống tỏ ra lo lắng, nói giọng đầy cảm động.
- Không sao, anh cẩn thận là sẽ bình an vô sự thôi. Đây mới chỉ là vách
núi đá vớ vẩn có gì phải sợ chứ người ta còn leo núi chinh phục đỉnh
Fanxiphang cao hơn 3000 mét thì đã sao. Chỉ là trải nghiệm chút thử
thách xem bản lĩnh đến đâu thôi, sau này có cơ hội hai chúng ta sẽ làm
một chuyến phiêu lưu mạo hiểm chinh phục đỉnh Fanxiphang xem khả năng
như thế nào, nên bây giờ em đừng cản anh. – Nhật Duy cười tươi tỏ vẻ
chẳng có gì phải lo lắng cả, xoa đầu Hoạ Mi trấn an rồi lập tức tiến về
phía vách đá.
- Anh phải cẩn thận đấy – Hoạ Mi lo lắng dặn dò.
- Ngoan, ở đây đợi anh hái cả cây hoa lan đó xuống cho em – Nhật Duy gật đầu ánh mắt đầy tự tin.
Nhật Duy bắt đầu bám vào các hòn đá, dây leo lẫn cỏ dại để lấy lực leo dần
lên, đừng tưởng leo vách đá này mà dễ nếu không cẩn thận xảy chân ngã
xuống dưới mặt đất toàn đá lởm chởm không chết thì cũng gãy chân. Khó
khăn lắm cuối cùng cùng leo đến vị trị cây hoa lan màu tím đó, nhẹ nhàng nhổ cả gốc lẫn rễ của nó xuống để tăng khả năng sống.
Leo lên đã khó leo xuống lại càng khó hơn, trời đông giá lạnh, tay bám
vào các hòn đá lởm chỏm phủ đầy rêu xanh, rồi những cây dây leo có gai
nhọn đâm vào da thịt đau nhói. Nhưng Nhật Duy vẫn cắn răng chịu đựng
chầm chậm kiên trì leo xuống, leo đến giữa chừng chẳng may trượt chân
Nhật Duy hoảng hốt vội bám chặt vào một bụi dây leo treo lơ lửng giữa
vách đá may mà gốc bụi dây leo này bám chắc vào lòng đất nếu không chắc
hắn đã bị rơi xuống dưới bị thương tích đầy mình rồi. Nhưng mà hắn sẽ
không bao giờ hối hận vì quyết định ngu ngốc đó của mình, chỉ cần người
con gái hắn yêu vui vẻ hắn đều cam tâm tình nguyện chấp nhận tất cả.
- Cẩn thận, anh không sao chứ - Hoạ Mi đứng bên dưới thấy Nhật Duy trượt chân đá rơi xuống dưới sợ hãi hét lên.
- Yên tâm đi, anh sắp xuống an toàn rồi – Nhật Duy từ trên vách đá mặt lấm tấm mồ hôi vẫn nói vọng xuống để Hoạ Mi an tâm.
Cuối cùng thì cùng xuống được tới mặt đất an toàn, Hoạ Mi mắt rưng rưng xúc
động, từ lúc Nhật Duy mạo hiểm leo lên vách đá đã âm thầm chửi mắng mình bao lần, nếu không phải tại nhỏ kêu thích cây hoa lan chết tiệt đó thì
Nhật Duy đã chẳng mạo hiểm như vậy. Chẳng may hắn mà có mệnh hệ gì thì
nhỏ cũng chẳng thiết sống nữa, cảm ơn trời đất cuối cùng thì hắn cũng đã bình an vô sự, Hoạ Mi vội ôm chặt Nhật Duy như thể sợ sắp mất đi.
- Không phải anh vẫn thân thể nguyên vẹn đầy đủ chân tay đứng trước mặt
em hay sao, cây hoa lan của em này mau cầm lấy đi. – Nhật Duy nhìn Hoạ
Mi cười dịu dàng, đung đưa cây hoa lan màu tím đầy đủ cả gốc lẫn rễ ra
trước mặt Hoạ Mi.
- Cảm ơn anh nhiều lắm, hic – Hoạ Mi mắt long lanh như sắp khóc đến nơi cầm lấy cây hoa lan.
- Sao em lúc nào cũng như đứa trẻ mới lên hai thế nhỉ, mít ướt hoài trông xấu xí lắm. Thôi mình đi tiếp nào – Nhân lúc Hoạ Mi không để ý, Nhật
Duy rút khăn giấy từ trong túi áo ra nhanh chóng lau sạch những vết máu
nhiễm bẩn trong lòng bàn tay mình rồi ném đi, cắn răng chịu đau. Tựa như ảo thuật lấy ngay một tờ giấy ăn khác khẽ lau nước mắt cho Hoạ Mi rồi
đi tiếp không dám nắm tay nhỏ, sợ nhỏ sẽ phát hiện ra lòng bàn tay mình
vẫn đang chảy máu.
Đi một đoạn đường dài ngoằn nghoèo vất vả toàn đá nhọn với cỏ dại cuối
cùng hai người cũng đã tới được nơi mà mình mong muốn nhất, đứng trên
đỉnh núi cao này có thể nhìn rõ được toàn cảnh không gian phía dưới đồng cỏ thảo nguyên bao la trải dài xa tít tận chân trời.
Lúc này Hoạ Mi mới biết mình đã đến một thế giới hoàn toàn khác thật, chỗ
này non xanh nước biếc hữu tình, còn có rất nhiều cây đào trồng xung
quanh. Một ngôi nhà bằng gỗ nhỏ ở giữa hồ nước rộng có suối nước chảy
róc rách từ trên vách núi xuống, cùng một cây cầu gỗ trải dài từ một nửa bờ hồ đến thềm ngôi nhà gỗ. Trước cửa ngôi nhà gỗ còn có treo mấy trước đèn lồng đỏ, cần câu cá, dưới lòng hồ còn có hẳn một con thuyền gỗ có
mui có dây thừng buộc chặt vào chân cột ngôi nhà gỗ.
Xung quanh trồng rất nhiều loài hoa như hoa cẩm chướng, hoa hồng, hoa thược dược, hoa đồng tiền …đủ màu sắc rực rỡ.
- Cái này là do anh làm hả? – Hoạ Mi không tin vào mắt mình những gì vừa nhìn thấy hỏi bằng giọng kinh ngạc
- Uh, kể từ khi anh phát hiện ra nơi này, anh đã định khi nào hoàn thành
xong sẽ thường xuyên dẫn em tới đây chơi. Đợi em trưởng thành, anh sẽ
cưới em, rồi chúng mình chuyển tới đây sống luôn. Sẽ không lo bị ai làm
phiền, làm hại nữa. Kể từ lúc em bị bọn người xấu hại quay clip “nóng”
để cả đời này em không ngóc đầu lên được, lại thêm bọn người dư luận
miệng lưỡi rắn rết cay độc nói linh tinh khiến em sống không được mà
chết cũng không xong và muốn nhảy lầu tự sát để giải thoát. Thì anh càng quyết tâm đưa em tới đây sống hơn, chỉ có như vậy em mới có thể được
sống một cuộc sống vui vẻ, bình an. – Nhật Duy nắm chặt tay Hoạ Mi
thoáng chua xót nói.
- Nhân gian lắm phiền muội, lòng dạ con người thâm sâu khó lường, miệng
lưỡi cay nghiệt ác độc chỉ thích “ngậm máu phun người”, “ném đá giấu
tay” làm hại người khác để mà đạt được lợi ích cá nhân, nhân cơ hội “dậu đổ bìm leo” mà thăng tiến, kiếm được tiền. Tình cảm biến chất, sống máu lạnh, tàn nhẫn thấy người khác gặp nạn còn cười trên nỗi đau của người
ta, thậm chí dồn người ta vào bước đường cùng phải chết để giải thoát. – Nhật Duy cười nhạt khinh bỉ, có chút cay đắng.
- Thì với em một cô gái lương thiện, thích sống một cuộc sống tự do tự
tại, không thích bon chen đấu tranh với cuộc đời để kiếm được nhiều
tiền, được hưởng vinh hoa phú quý, nhà lầu xe hơi. Làm sao có thể sống
thoải mái, yên bình giữa đám người như con thú điên luôn khát máu bất
chấp thủ đoạn để đạt được lợi ích ấy chứ. Cả anh cũng không thể thích
nghi được với cái cuộc sống suốt ngày đấu đá tranh đoạt, ngươi sống ta
chết đến mức sứt đầu mẻ trán, luôn nơm nớp lo sợ bị người ta làm hại,
tính mạng như ngọn nến trước gió có thể biến mất lúc nào ấy cả. – Nhật
Duy nắm chặt tay Hoạ Mi cùng đưa mắt nhìn về ngôi nhà gỗ với những đoá
hoa tràn đầy sức sống ở trước mặt nói với vẻ bất lực, mệt mỏi.
- Thế nên anh thấy chỉ có nơi này là thích hợp để chúng ta sống nhất, nơi này mới thực sự là thế giới riêng thuộc về hai chúng ta. Chỉ có sống ở
nơi này chúng ta mới có thể được thoải mái, bình an không lo sợ bị kẻ
nào đó ghen tỵ tìm cách làm hại, giết chết. Chúng ta không cần có nhiều
tiền, nhà lầu xe hơi, càng không cần vinh hoa phú quý mà chúng ta chỉ
cần một cuộc sống bình an luôn yêu thương, giúp đỡ nhau lúc ôm đau và
sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời sớm tối có nhau. Chứ không phải mỗi người một nơi, cả năm may ra mới gặp nhau vài lần, vì cơm áo gạo tiền
mà đánh cãi chửi nhau… - Nhật Duy nhìn thẳng vào mắt Hoạ Mi, tay nắm
thật chặt nói rõ ràng từng chữ.
- Em có hiểu ý anh muốn nói không?
- Em hiểu, em cũng chỉ cần một cuộc sống bình an, được sống hạnh phúc,
vui vẻ bên người em yêu là đủ rồi. Kiếp này không cầu phú quý chỉ cầu
bình an – Hoạ Mi mỉm cười rạng rỡ nói to.
- Chúng ta sẽ cùng cố gắng thực hiện vì mục tiêu sống đó nhé, nơi này sẽ
là thiên đường chỉ thuộc về đôi ta mà thôi. Đợi khi mùa xuân đến em sẽ
thấy hoa đào xung quanh đây nở đẹp mê hồn như thế nào, tiếng chim hót
líu lo hấp dẫn ra sao. – Nhật Duy nhìn xung quanh ánh mắt mơ màng
- Và chúng ta sẽ sống trong ngôi nhà gỗ kia, câu cá ăn sống qua ngày, dù
có xảy ra chuyện gì chúng ta cũng sẽ luôn nắm chặt tay nhau có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu. Và nơi này sẽ là chứng nhân chứng minh cho tình yêu đôi ta dành cho nhau đẹp như thế nào. – Hoạ Mi mỉm cười hạnh phúc,
liệu đó có phải là giấc mơ không? Liệu có thể biến giấc mơ thành hiện
thực được không?