- Nào đi theo anh, anh muốn dành tặng em một món quà đặc biệt nhất – Nhật Duy nắm chặt tay Hoạ Mi kéo đi nhanh về phía cánh đồng hoa đủ màu sắc
rực rỡ đang khoe dưới ánh nắng vàng nhạt của thời tiết mùa đông.
- Món quà đó có thể giúp em bay được lên trời cao kia phải không? – Hoạ Mi mắt sáng long lanh
- Oh, món quà đó đợi khi em xem xong món quà đặc biệt này anh sẽ dẫn em
đi xemsau. Tới lúc đó em muốn bay lơ lửng trên trời cao kia thế nào cũng được – Nhật Duy tỏ vẻ thần bí
- Sắp tới nơi rồi, bây giờ em nhắm mắt lại đi khi nào anh bảo em mở mắt
mới được mở đó, cấm chơi ăn gian. Hì – Bóng người cao lớn của Nhật Duy
đứng chặn trước mặt Hoạ Mi, nghiêm túc nói.
- Làm gì bí mật thế, em nhắm mắt là được chứ gì. – Dù không muốn nhưng
cuối cùng Hoạ Mi cũng đành miễn cưỡng nhún vai nhắm chặt mắt lại, thầm
nghĩ nếu mình ti hí nhìn thoáng qua một chút thôi chắc anh ấy không biết đâu nhi. Ka ka
- Em đừng có mà giở trò ti hí mắt nhé, như vậy trò chơi sẽ không thú vị
đâu – Nhật Duy nghiêng đầu quan sát vẻ mặt nhắm mắt của Hoạ Mi cười tinh nghịch, thật sự rất muốn đưa tay véo hai bên má trắng hồng mịn màng của nhỏ.
- Sao anh biết? – Hoạ Mi chột dạ, kinh ngạc hỏi.
- Nhìn bộ dạng nhắm mắt mà vẫn cười gian của em thế kia, sao anh không
đoán ra được chứ - Nhật Duy nén cười cầm tay Hoạ Mi dẫn đi.
Đi được một đoạn đường không dài lắm, trong lúc nhắm chặt mắt Hoạ Mi đã
đếm được mình đi được tất cả gần 50 bước chân. Mặc dù không hề nhìn thấy gì nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy an tâm, ngọt ngào. Chỉ cần được
Nhật Duy nắm chặt tay dắt đi thì cho dù biết đoạn đường phía trước sẽ
dẫn đến tận 18 tầng Địa ngục đi chăng nữa Hoạ Mi cũng sẽ cam tâm tình
nguyện đi, chỉ cần có anh kề bên dẫu nơi đó lạnh giá hơn cả Bắc cực thì
lòng em cũng sẽ luôn thấy ấm áp.
Không có anh kề bên thì dẫu có nằm trong chăn gấm nệm êm, kim cương,
vàng bạc đeo đầy người thì trái tim em vẫn thấy lạnh buốt giá lắm ạnh ạ. Vẫn biết không có gì là mãi mãi nhưng sao tận sâu trong trái tim em vẫn luôn hi vọng luôn luôn và mãi mãi sẽ được ở bên anh, được anh yêu
thương, quan tâm như những ngày đầu mới yêu. Nếu chẳng may một ngày nào
đó biết anh đã phản bội em, tình yêu anh dành cho em không còn ngọt
ngào, chân thành như những giây phút mới yêu nữa chắc chắn em sẽ đau
lòng lắm.
- Người yêu ơi, em có chuyện này muốn nói với anh – Hoạ Mi nhắm mắt vừa đi vừa đếm từng bước chân bất ngờ lên tiếng.
- Có chuyện gì vậy em? – Nhật Duy đang tập trung dắt tay Hoạ Mi nghe Hoạ Mi nói bằng giọng nghiêm túc liền đứng sững lại.
- Chỉ là “Nếu” thôi, nếu một ngày nào đó anh không còn yêu em nữa, trái
tim anh trót mang đổi thay yêu một cô gái nào đó không phải là em. Thì
em xin anh hãy nói cho em biết rõ ràng để em có tinh thần chuẩn bị, nếu
thấy tình cảm anh dành cho cô gái đó nhiều hơn em và anh thật lòng yêu
cô gái đó, chỉ muốn được ở bên cô gái đó. Thì em sẽ lựa chọn là người ra đi, cầu chúc cho anh và cô gái đó được hạnh phúc bên nhau. Không phải
em cao thượng đâu, mà là vì em quá yêu anh nên điều duy nhất mà em có
thể làm được đó là mong anh sẽ luôn hạnh phúc. Còn hơn là khi anh đã hết yêu em, những vẫn miễn cưỡng ở bên em rồi không chỉ mình anh đau khổ mà em cũng sẽ đau khổ hơn gấp trăm ngàn lần. Tuyệt đối xin đừng lừa dối,
phản bội em biến em thành một kẻ ngốc nghếch, khiến người ta đem lòng
thương hại thì em thật sự sẽ rất căm hận anh đấy.
Hoạ Mi mắt vẫn nhắm chặt nhưng mỗi lời nói đều sắc như dao nhọn đâm vào
da thịt khiến người ta cảm thấy rùng mình ớn lạnh, trong tình yêu sợ
nhất là bị lừa dối và phản bội. Hết yêu rồi thì cứ nói thẳng với nhau rõ ràng, đừng có im lặng âm thầm bắt cá hai tay làm tổn thương đến người
yêu thật lòng bằng cả trái tim chân thành.
Đến khi sự thật bị bại lộ có ai biết người nào trót yêu nhiều nhất sẽ
chính là người chịu nhiều đau đớn nhất…Hoạ Mi rất sợ, sợ một ngày nào đó Nhật Duy sẽ thay đổi rồi nhẫn tâm lừa dối, phản bội mình lúc nào mà
chính mình cũng không hay biết mà thôi. Cứ ngỡ mình luôn rất hạnh phúc
hoá ra tất cả chỉ là giả dối thì trái tim này đau lắm người ơi biết
không? Bởi trong tình yêu ai mà không mong muốn mình luôn được hạnh phúc bên người mình yêu chứ.
- When you look ahead to future changes, or think about how the past
used to be. Don’t forget to look beside you, because that’s where you’ll find me, loving you with all my heart – Nhật Duy nhún chân để mặt đối
mặt sát với khuôn mặt lo lắng, bất an của Hoạ Mi khẽ hôn lên má rồi dịu
dàng ân cần nói.
*Khi em băn khoăn về tương lai cận kề, hay vẫn chìm đắm trong quá khứ đã qua, thì hãy nhìn sang bên cạnh, nơi mà anh luôn đợi em, yêu em bằng cả trái tim*.
- If I’m in hell and you are in Heaven, I’ll look up and be glad of you. But if I’m in Heaven and you are in Hell, I’ll pray to God to send me
down because the heaven is not heaven without you!
Nhật Duy vừa nói vừa ngước nhìn lên trời cao đầy mây trắng nắng vàng rồi cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp, thuần khiết hệt như một đoá hoa sen cao quý của Hoạ Mi nở nụ cười chân thành xuất phát từ
tận trái tim.
*Nếu anh ở dưới địa ngục và em ở trên thiên đường, anh sẽ ngước lên nhìn và hân hoan cùng em. Nhưng nếu anh ở trên thiên đường và em ở dưới địa
ngục, anh sẽ cầu Thượng đế gửi anh xuống đó bởi anh biết rằng thiên
đường sẽ chẳng còn là thiên đường nữa nếu thiếu em!*
- Em hiểu rồi, dù sau này có xảy ra bất kỳ chuyện gì em cũng sẽ luôn tin tưởng anh, luôn tin tưởng vào tình yêu chân thành của anh dành cho em – Hoạ Mi mở to mắt nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh da trời long lanh đầy
yêu thương của Nhật Duy mỉm cười gật đầu.
Thì ra trên đời này có rất nhiều người, nhiều đến nỗi mỗi ngày chúng ta
đều đối diện với những gương mặt khác nhau. Thế mà em đã từng cho rằng
sẽ không còn đôi tay nào ấm áp như tay anh, sẽ không có ai đáng để em
quý trọng, cũng sẽ không có ai trân trọng em như anh, thì ra trái tim em vẫn sẽ rung động vì một đôi tay ấm áp khác, thì ra từ trong đáy lòng em vẫn luôn khao khát được ai đó che chở, thì ra cho dù có trốn tránh như
thế nào thì tình yêu cũng sẽ tìm được anh đấy.
Lúc này đây em quyết định dũng cảm tiến bước về phía trước, cám ơn tình
yêu của anh đã dành cho em, cảm ơn số phận đã cho em được gặp anh và yêu anh, để kể từ khi có được anh thế giới này đã trở lên tươi đẹp biết
bao. Dẫu đời lắm sóng gió, lắm phong ba, lắm đổi thay thì chỉ cần có anh kề bên thì em sẽ chẳng hề thấy sợ hãi, muốn lùi bước âm thầm trốn tránh một mình như trước kia nữa đâu.
- Đến nơi rồi em mau mở mắt ra đi – Nhật Duy nói giọng đầy hưng phấn.
Hoạ Mi mải chìm đắm trong suy nghĩ riêng, nghe Nhật Duy nói mau mở mắt
ra liền giật mình mở mắt ra. Vừa mở mắt ra nhìn thẳng về phía trước,
quan sát kỹ một lúc Hoạ Mi vô cùng bất ngờ vội lấy tay bịp miệng sợ rằng mình sẽ la hét vì vui mừng như một con điên mất.
Trước mắt Hoạ Mi lúc này là một chiếc đàn Violon có mặt trước làm bằng
gỗ vân sam còn mặt sau làm bằng gỗ thông, màu nâu mới tinh được đặt dưới thảm cỏ xanh mướt, dưới ánh nắng nó phát những tia sáng chói loá, dây
đàn làm bằng lông đuôi ngựa được kéo căng trắng muốt khiến Hoạ Mi phải
ngân ngơ thầm khen chiếc đàn Violon này đẹp quá.
- Chiếc đàn Violon này chính là món quà đặc biệt nhất mà anh muốn dành
tặng cho em đó, thích không? – Nhật Duy thấy vẻ mặt kinh ngạc thất thần
của Hoạ Mi liền mỉm cười đưa tay xua xua trước mặt nhỏ.
- Sao anh lại tặng em chiếc đàn Violon này? – Hoạ Mi nghi hoặc hết nhìn
chiếc đàn lại nhìn sang nhìn Nhật Duy thấy vẻ mặt bình tĩnh đó của hắn
không khỏi khó hiểu.
- Hi, bởi anh biết em rất thích chơi đàn Violon nên mới tặng em, muốn
dành tặng em bất ngờ em không cảm ơn thì thôi sao lại nhìn anh bằng ánh
mắt đó là sao? – Nhật Duy tỏ vẻ không hài lòng.
- Sao anh biết em rất thích chơi đàn Violon? – Hoạ Mi mở đôi mắt tròn
xoe hỏi ngược lại, cảm giác cả cơ thể lạnh nổi cả da gà da vịt, thực ra
cái này nhỏ đã bỏ chơi từ lâu lắm rồi sao Nhật Duy lại biết được là nhỏ
từng rất thích chơi. Hơ, có mỗi cái này tưởng là bí mật mà cũng bị hắn
moi ra bởi ngay cả bạn thân của nhỏ đến Ngọc Huyền, Thuỷ Tiên, Quỳnh Chi chơi thân từ hồi cấp 2 còn không biết nữa là, thế nên không biết hắn
còn biết thêm những gì nữa, thật là đáng sợ.
- Ha ha, anh còn biết năm em lên 12 tuổi đã từng đoạt giải thưởng quốc
tế về cuộc thi đàn Violon. Thực ra anh cũng không nghĩ là em lại chơi
đàn Violong giỏi đến vậy đâu, chẳng qua rủ em đàn piano có hơn một tháng mà em đã học được rất nhanh, đàn rất hay, chuẩn các nốt nhạc theo lời
bài hát. Nếu không phải em đã từng học rất giỏi có liên quan đến âm nhạc thì trừ phi em là thiên tài mới có thể đàn piano một cách nhẹ nhàng và
nhanh chóng như thế, lúc đó em thật sự khiến anh phải nhìn bằng ánh mắt
khác đó nha – Nhật Duy cười tủm tỉm
- Thế nên anh đã đi điều tra em, vậy mà không nói cho em biết. Em cứ
nghĩ là anh vốn rất thông minh không ngờ anh lại nhạy cảm đến mức đó. Ha ha, sau này em phải cẩn thân hơn mới được.
Hoạ Mi ngại ngùng mặt đỏ như gấc, nhưng trong lòng vẫn thấy rất ngọt
ngào, có một người con trai yêu mình và hiểu mình như thế, biết mình
thích gì và thực sự muốn gì liệu trên đời này được có mấy người. Mặc dù
rất đại gia, có rất nhiều tiền nhưng kể từ lúc chính thức yêu nhau đến
giờ Nhật Duy chưa từng tặng cho nhỏ những món quà đắt tiền, những bộ
quần áo, dày dép hàng hiệu như những người con trai là thiếu gia nhiều
tiền khác ngoài chiếc dây chuyền bạch kim có viên đá ruby màu đỏ hình
trái tim là di vật mà mẹ hắn để lại. Luôn quan tâm đến từng ở thích nhỏ
nhặt của Hoạ Mi, tặng những thứ thiết yếu có thể dùng được.
- Ngoài ra em còn có thêm tài lẻ trượt batanh rất giỏi, vẽ rất đẹp, đá
cầu lông thuộc trình độ đẳng cấp bây giờ lại phát hiện em từng chơi đàn
Violon đoạt được giải thưởng quốc tế, có một người yêu giỏi giang, xinh
đẹp như em khiến anh thực sự cảm thấy rất vinh dự, cảm thấy mình thật
quá may mắn quá đi không biết tổ tiên mình đã tích được bao nhiêu phúc
đức mà kiếp này lại được em chọn như vậy. Hi hi – Nhật Duy huýt sáo khen ngợi
- Hi hi, cũng bình thường thôi, anh cứ trêu em hoài làm em thấy ngại quá – Được Nhật Duy mỉm cười khen ngợi mặt Hoạ Mi càng lúc càng đỏ, thực ra người giỏi giang nhất là anh mới đúng, em mới phải tự hỏi không biết
mình đã tích phúc đức được bao nhiêu kiếp mà kiếp này lại có duyên được
gặp anh và được anh yêu chân thành như thế.
Phật viết ”Kiếp trước ngoái đầu nhìn lại 500 lần mới có thể có cơ hội
được 1 lần gặp thoáng qua”. Vì vậy em tin rằng chắc kiếp trước chúng ta
đã hơn 500 lần nhìn lại, để được trở thành người yêu của nhau không biết kiếp trước chúng ta đã ngoái đầu nhìn lại bao nhiêu lần. Để được trở
thành vợ chồng kết tóc se duyên thì càng không biết chúng ta đã phải
ngoái đầu nhìn lại đến mấy tỷ lần không anh, nếu thực là vậy chắc cái cổ em của em đã bị gãy từ lâu rồi. Nhưng em vẫn sẽ luôn tin một ngày nào
đó chúng ta nhất định sẽ tương phùng.
- Nhưng anh không hiểu tại sao em lại từ bỏ không chơi đàn Violon nữa? – Nhật Duy nhíu mày thắc mắc.
- Haiz, đó là một câu chuyện dài, sinh ra trên đời chẳng ai có quyền lựa chọn cha mẹ cũng chẳng có quyền được lựa chọn một cuộc sống theo ý muốn của mình và em cũng vậy. Ngay từ hồi bé xíu mới bắt đầu biết nói em đã
bắt đầu phải học tiếng Anh và tiếng Việt bởi ba em là một Việt Kiều
thành đạt rất khắt khe. Đến khi em vừa bước chân vào trường tiểu học em
đã phải học thêm tiếng Pháp và tiếng Nhật rồi. Ba mẹ em thuê gia sư dạy
em học rất nghiêm túc, học tốt sẽ có thưởng được đi chơi công viên, được đi ăn kem, ngược lại sẽ bị phạt nhịn ăn cơm, phạt quỳ suốt 2 tiếng đồng hồ. – Hoạ Mi nhún vai khi nhớ lại
- Mỗi kỳ nghỉ hè em đều phải tích cực tham gia trại hè quốc tế, cùng
sinh hoạt với các bạn khác đến từ nhiều quốc gia trên thế giới. Nhưng
các bạn ấy giỏi lắm, tuy còn bé nhưng nói tiếng Anh như gió, giỏi công
nghệ thông tin thậm chí có bạn lập trình máy tính cực siêu, chơi thể
thao cực giỏi, âm nhạc, mỹ thuật, toán, lý, hoá siêu dã man. Em thực sự
rất ngưỡng mộ và học hỏi được rất nhiều điều từ các bạn ấy, qua trao đổi em mới biết các bạn da trắng sống ở các nước phương Tây có một quá
trình giáo dục còn dã man hơn em nhiều. Haiz- Hoạ Mi nhìn Nhật Duy thở
dài
- Ngay từ hồi mới sinh ra đã phải ngủ riêng trong nôi, lớn lên học tính
tự giác phải tự tắm rửa, mặc quần áo, gấp quần áo, chăn màn, vứt rác
đúng nơi quy định, học nhường ghế cho người già và phụ nữ có thai, yêu
quý động vật, giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn…tính tự lập
trong học tập lẫn cuộc sống cái gì có thể giải quyết được thì phải tự
tìm cách giải quyết không thể mới được nhờ người khác. Họ không phải học thuộc bảng cửu chương đâu mà thầy cô sẽ đưa ra câu hỏi sau đó họ phải
tự tìm câu trả lời để ghi nhớ nên họ thông minh lắm, họ học cực ít lý
thuyết mà chủ yếu là tự học, tự tìm hiểu không biết chỗ nào thì hỏi giáo viên giải đáp. Ngay từ bé họ đã phải học cách tự kiếm tiền từ những
việc nhỏ nhặt nhất, nếu họ học chăm chỉ thành tích tốt sẽ được thưởng
thứ họ thích, dọn dẹp nhà cửa cũng được trả tiền để họ dần tạo thói quen dọn dẹp nhà cửa,…và ba mẹ họ sẽ cắt hết tiền trợ cấp khi họ đủ 18 tuổi
nên họ càng phải cố gắng học cách tự kiếm tiền hơn. – Nhắc tới những
người bạn mà mình đã từng tiếp xúc Hoạ Mi cười rất thoải mái.
- Cũng nhờ vậy mà em đã quen được một cô gái da trắng, mắt xanh, tóc
vàng xinh như búp bê đàn Violong rất hay. Mỗi lần nhìn cô ấy mặc váy
công chúa, môi đỏ hồng, mắt sáng long lanh, miệng cười tươi như hoa đứng trên bục cao đàn Violong cho mọi người cùng thưởng thức mà em ngất ngây con gà tây luôn. Thế là em quyết định học đàn Violon hi vọng sau này
lớn lên cũng sẽ trở thành một nghệ sĩ Violong nổi tiếng thế giới để tất
cả mọi người đều nhìn em bằng ánh mắt trầm trồ, ngưỡng mộ. Năm em 12
tuổi em đã đạt được giải thưởng quốc tế khi em mặc bộ váy công chúa màu
trắng tinh về nhà khoe với ba mẹ là em đã dành được một suất du học đào
tạo nghệ sĩ trẻ tài năng bên Vienna (thủ đô nước Áo, trung tâm âm nhạc
của thế giới) – Hoạ Mi cay đắng, lòng buồn vô hạn.
- Cũng là lúc nghe ba mẹ em nói “Dù cho sau này con có đàn Violon hay và giỏi đến mức nào thì con cũng sẽ không bao giờ có thể trở thành một
nghệ sị Violon nổi tiếng thế giới như con mơ ước đâu. Con đường của con
là kinh doanh, tương lai sẽ là người thừa kế tập đoàn Phan thị nên con
sau này khi vào đại học sẽ chọn chuyên ngành Quản trị kinh doanh ở
trường đại học nổi tiếng bên anh. Sẽ không được lựa chọn học chuyên
ngành âm nhạc đào tạo trở thành nghệ sĩ Violon nổi tiếng như em mơ ước
được đâu”. Hoạ Mi hai tay nắm chặt lại móng tay đâm sâu vào da thịt đau
nhói.
- Sau đó em xử lý như thế nào? – Nhật Duy khẽ hỏi, nhìn vẻ mặt mất mát
ấy của Hoạ Mi chợt thấy rất đau lòng, phải từ bỏ đi ước mơ, lý tưởng của mình ai mà không thất vọng, buồn bã chứ.