Đêm đến mặc dù trời lạnh đắp chăn trùm kín rồi nhưng Hoạ Mi vẫn không thể
nào ngủ được, nhìn ánh trăng sáng chiếu rọi ngoài cửa sổ mà cảm thấy
cuộc đời này đúng là lắm bất ngờ, có rất nhiều thứ không phải cứ muốn là được, mà bắt buộc phải lựa chọn.
Quay mặt sang nhìn Nhật Duy nằm đối diện ở giường bên cạnh Hoạ Mi thật sự
rất muốn được nằm cạnh hắn, được ôm chặt vào lòng cảm nhận hơi ấm của
người mình để không còn cảm thấy mơ hồ, xa xôi, huyền ảo nữa. Nhật Duy
quá quân tử, dù Hoạ Mi đã nói trời lạnh hai đứa ngủ chung một nửa giường cũng không có vấn để gì đâu. Nhưng Nhật Duy chỉ nhìn nhỏ cười ấm áp
“Chúc ngủ ngon” rồi sang bên giường đối diện nằm, Nhật Duy từng nói con
trai và con gái ở chung cùng một phòng đã dễ nảy sinh nhiều vấn đề khó
xử, nếu mà ngủ chung một giường nữa thì càng dễ xảy ra chuyện.
Nhật Duy là một người cẩn thận, chín chắn trong lời nói lẫn hành động nên
những chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm đều hiểu rất rõ. Cho dù
nằm chung cùng một giường cũng chẳng thể xảy ra được chuyện gì vì Nhật
Duy quan niệm Hoạ Mi còn rất ít tuổi không nên để xảy ra chuyện gì đáng
tiếc làm ảnh hưởng đến danh dự và sức khoẻ của bản thân.
Yêu một người là phải học cách tôn trọng người mình yêu, giữ gìn lo lắng
cho sự an toàn sức khoẻ bản thân người mình yêu cũng như tương lai của
cả hai người. Không nên vì những nhu cầu, ham muốn cá nhân mà làm những
việc tổn hại đến người mình yêu. Thế nên mỗi người một giường là an toàn nhất, đã từng nghe những lời lập luận đó của Nhật Duy, Hoạ Mi đúng là
dở khóc dở cười. Thầm nghĩ anh không phải lo, dù anh có muốn em cũng
không bao giờ đồng ý đâu bởi nếu xảy ra chuyện người chết thê thảm nhất
là em đấy.
Nhớ lại những chuyện đã xảy ra, nhớ đến lời hứa sẽ rời xa nơi này để sang
Anh quốc du học, Hoạ Mi không khỏi cảm thấy đau lòng. Nhớ lại câu nói
“sẽ được cùng người mình yêu đi đến tận nơi chân trời góc biển, được du
lịch vòng quanh trái đất càng tốt, cùng nắm chặt tay nhau vượt qua mọi
phong ba, sóng gió trên đường đời. Là một cặp vợ chồng vui vẻ, hạnh
phúc, sống an nhàn trên nhân gian đến tận lúc “đầu bạc răng long”, đến
chết cũng không lìa xa…” thầm hạ quyết tâm.
“Trên đời này có rất nhiều người đàn ông vì danh lợi, sự nghiệp muốn một bước lên mây mà phải dựa vào mối quan hệ này nọ, phải bám vào váy của một cô gái xinh đẹp giàu có nào đó là con của sếp, có thể giúp đỡ mình nhanh
chóng tiến tới thành công. Mà nhẫn hi sinh tình yêu của một cô gái mà
mình từng yêu và hứa sẽ cưới làm vợ, chà đạp lên cái gọi là tình nghĩa,
trách nhiệm, lòng tự trọng của một con người, của một người đàn ông một
cách trơ trẽn máu lạnh giống như Trần Thế Mỹ. Chỉ là loại đáng khinh bỉ, dù có đạt được thành công cũng sẽ chẳng có ai nhìn anh ta bằng ánh mắt
ngưỡng mộ, tôn trọng đâu ngoài sự ghê tởm, khiếp sợ như một dịch bệnh.
*Trần Thế Mỹ = Đời nhà Tống, đỗ Trạng nguyên, mặc dù ở quê nhà có cha mẹ và
vợ con nhưng vẫn nói dối vua là không còn cha mẹ cũng chẳng có vợ con để có thể dễ dàng cưới công chúa. Cha mẹ ở quê suốt mấy năm mong ngóng
không thấy con trở về sinh bệnh mà chết, vợ con lếch thếch tha phương
cầu thực suốt nhiều ngày trời mới tới được kinh thành để gặp chồng. Vừa
gặp được vợ con liền xua đuổi vợ con về quê, sợ chuyện bị bại lộ liền
thuê sát thủ đuổi cùng giết tận.
Nhưng sự việc không thành, vụ án rơi vào tay Bao Công, xét thấy khi vừa đỗ
Trạng nguyên liền cưới công chúa bỏ mặc cha mẹ ở quê nhà không chăm sóc
phụng dưỡng, vợ của y gặp năm đói khổ không có cơm ăn đã cắt thịt từ đùi mình để nấu cháo cho ba mẹ chồng ăn, vô cùng đức hạnh.
Vậy mà Trần Thế Mỹ lại dám lừa dối vua lẫn công chúa là ở quê nhà không có
cha mẹ vợ con là tội bất trung. Bỏ mặc bố mẹ không phụng dưỡng lúc tuổi
già khi thành đạt là bất hiếu, đuổi cùng giết tận vợ con để bịt đầu mối
là bất nhân, bất nghĩa. Mặc dù được Thái hậu đương triều và công chúa
cầu xin, nhưng xét thấy tội ác quá nặng, khiến lòng người căm phẫn nên
cuối cùng Bao Công vẫn quyết định xử chém*
Còn em chỉ là một cô gái bé nhỏ, tầm thường nhưng để đấu tranh và bảo vệ
tình yêu của mình, giành lấy hạnh phúc xứng đáng thuộc về mình em sẽ cố
gắng đến cùng.
Xin anh hãy cho em thời gian 7 năm, xin hãy đợi em 7 năm nữa thôi. Em sẽ
chứng minh cho tất cả mọi người thấy nhất là mẹ em. Em không phải là một đứa con gái yếu đuối, luôn khiến người ta phải lo lắng, phải hết lòng
bảo vệ, chẳng làm được điều gì to tá khiến người ta nể phục. Em sẽ chỉ
là em thôi, nhưng vì anh em sẽ trở thành một cô gái kiên cường, mạnh mẽ, biết tự bảo vệ bản thân mình. Em sẽ theo đuổi ước mơ trở thành một nghệ sĩ Violon nổi tiếng, là một người phụ nữ doanh nhân trẻ thành đạt khiến tất cả mọi người đều phải nhìn em bằng ánh mắt nể phục, ngưỡng mộ.
Em sẽ là một ngôi sao toả sáng rực rỡ, đạt được thành công bằng chính khả
năng của mình. Tới lúc đó em sẽ đủ tự tin để sánh bước bên anh, em sẽ
chứng minh cho tất cả mọi người thấy. Chỉ có em mới là cô gái duy nhất
không chỉ thích hợp làm người yêu của anh mà còn là cô gái duy nhất xứng đáng trở thành vợ của anh.
Là con gái thì sao chứ, em sẽ cho mọi người thấy một khi con gái đã quyết
tâm muốn khẳng định mình, muốn toả sáng thì sẽ không những xuất sắc hơn
đàn ông mà còn bản lĩnh và đầy tự tin hơn họ rất nhiều. Dám làm những
điều mà họ cho là tầm thường, nhỏ bé không đáng để tâm biến nó thành lớn lao, biến những điều không thể thành có thể.
Còn những cái gọi là quyền lực, rào cản gia đình, rào cản bởi các âm mưu,
thủ đoạn nhằm chia rẽ tình duyên của chúng ta, rào cản khoảng cách, địa
lý, rào cản bởi sóng gió, thử thách cuộc sống,… trong mắt em nó chỉ là
cây cổ thụ mà thôi. Em sẽ từng bước, từng bước cưa đổ nó đến khi nó đổ
gục thì thôi. Còn cái nào là hòn đá khổng lồ cứng đầu quyết tâm ngăn cản em đến cùng. Em sẽ liều sống chết với nó một phen rồi đạp đổ nó xuống,
dẫm nát vụn dưới chân. Thử xem lòng quyết tâm, kiên trì đến cùng của em
với nó ai cứng hơn.
Còn cái gọi là định mệnh thích đùa giỡn, trêu trọc quyết không cho em được
yêu anh và ở bên anh. Em sẽ đùa giỡn, trêu trọc lại nó khiến nó phải
xoay chuyển theo ý em. Đằng nào cũng phải chết một lần, em muốn thử xem ý chí, lòng quyết tâm, nghị lực, niềm tin và hi vọng chưa đến phút cuối
cùng quyết không bỏ cuộc của em với nó ai mạnh hơn và ai sẽ là giành
chiến thắng. Đời còn dài, ai biết trước điều gì sẽ xảy ra nên em sẽ
không dễ dàng mà chấp nhận đầu hàng, khuất phục số mệnh đâu.
Từng có người nói khi xoè bàn tay ra sẽ thấy trong lòng bàn tay mình có rất
nhiều các đường ngang dọc. Người ta gọi đấy là số mệnh con người, và có
rất nhiều người đã tin vào điều đó.
Nhưng sao không ai để ý khi mình nắm chặt tay lại thì các đường dọc ngang ấy
cũng sẽ biến mất. Như vậy không phải vận mệnh đều nằm trong lòng bàn tay mình hay sao? Nếu tin rằng vận mệnh mình vốn là như thế không cần phải
cố gắng, phấn đấu vươn lên làm gì cho mệt xác bởi đằng nào cũng thất bại thôi. Vậy thì chắc chắn cả cuộc đời người đó sẽ bị vận mệnh điều khiển, xoay như chong chóng. Còn nếu ai không tin luôn một lòng kiên trì,
quyết tâm vươn lên không chịu khuất phục vận mệnh đã định sẵn thì người
đó sẽ khả năng xoay chuyển vận mệnh theo ý mình. Tự làm chủ vận mệnh của chính bản thân, làm được những điều mà người khác cho rằng không thể,
biến cái không thể thành có thể.
Em tin chỉ cần cố gắng quyết không chịu khuất phục số mệnh thì không có gì là không thể cả. Ai nói yêu là phải học cách buông tay, còn với em yêu
một người là phải kiên trì theo đuổi người ấy đến cùng, quyết không vì
chút khó khăn, thử thách mà bỏ cuộc.
Em chỉ là em thôi không thánh thiện nhưng đầy chất gây nghiện. Em không
lung linh nhưng đủ thông minh để yêu anh nghiêm chỉnh. Em không hoàn hảo nhưng ít nhất không giả tạo với anh.
Vì yêu anh, em sẽ dũng cảm bước vào thế giới của anh, sẽ học cách thích
nghi và tồn tại để có thể được nắm chặt tay sánh bước bên anh một cách
đầy tự tin và hãnh diện trước ánh mắt khó hiểu, ghen tỵ, ngưỡng mộ,… của tất cả mọi người thay vì trốn tránh, sợ hãi như trước kia. Em tin chỉ
cần cố gắng nhất định em sẽ làm được…”
Buổi sáng hôm sau khi tỉnh dậy Hoạ Mi với Nhật Duy sau khi ăn sáng xong,
Nhật Duy liền rủ Hoạ Mi tới một nơi bí mật có chứa một món quà vô cùng
thú vị có thể giúp Hoạ Mi hoàn thành tâm nguyện được bay tự do trên bầu
trời cao kia.
- Anh nè, em nghĩ kỹ rồi sau này em sẽ ít nói câu “em yêu anh” đi mà sẽ
chỉ nói vào những lúc em cảm thấy thực sự cần thiết thôi. – Hoạ Mi đi
song song bên cạnh Nhật Duy nhìn khuôn mặt đẹp trai, hấp dẫn đó không
kìm được lòng muốn đưa tay lên chạm vào để cảm thấy tất cả không phải là một giấc mơ.
- Tại sao? – Nhật Duy nghi hoặc nghiêng đâu nhìn Hoạ Mi
- Bởi vì em có thể chưa cần đến 3 giây để nói “I love you”, chưa cần đến 3 phút để giải thích câu nói đó, chưa cần đến 3 ngày để cảm nhận đươc ý
nghĩa của câu nói đó. Nhưng để chứng minh câu nói đơn giản đó thì cả
cuộc đời là chưa đủ. Thế nên thay vì nói suông những lời lẽ ngọt ngào
đầu môi, em sẽ dùng cả cuộc đời này để chứng mình em yêu anh nhiều đến
như thế nào – Hoạ Mi di mũi chân, mặt đỏ bừng ngại ngùng cúi đầu nói.
Trong tình yêu khó khăn không phải là sóng gió, mà là liệu tình yêu ấy có
giúp chúng ta ở bên nhau những ngày vui, có bị dìm vùi trong chán nản
hay không? Đôi khi vượt qua khó khăn còn dễ dàng hơn là sự nhàm chán.
Vậy nên em nghĩ nắm giữ hạnh phúc là một chuyện, còn lưu giữ được nó dài lâu hay không là chuyện khác. Hạnh phúc là khi được người mình yêu nói
yêu mình nhưng ít thôi còn có ý nghĩa, nói nhiều và liên tục sẽ trở nên
nhạt nhẽo không còn nguyên ý nghĩa lúc ban đầu. Thế nên em quyết định sẽ dùng cả cuộc đời này không phải chỉ để yêu anh mà còn là đem lại hạnh
phúc, vui vẻ cho anh.
Em không thích anh nói lời yêu em như một thói quen và nói nhớ em như một
trách nhiệm, thế nên em mong anh hãy cũng giống như em nói lời yêu ít và nỗi nhớ ít thôi mà hãy dùng hành động thực tế để chứng minh, để giúp
hai chúng ta hiểu nhau và thêm yêu nhau nhiều hơn.
- Em nói hay lắm, anh cũng có câu này muốn dành tặng em thay vì nói “Anh
yêu em mãi mãi” hoặc “Anh sẽ yêu em suốt đời”, cũng không nói “Trong mắt anh em luôn là cô gái đẹp nhất trên thế gian”, càng không nói “Suốt đời này anh sẽ chỉ yêu duy nhất một mình em mà thôi” giống như nhiều người
con trai khác thường nói với người yêu của mình, nhưng lại chẳng làm
được bao nhiêu. Anh không thích thế, bởi anh nghĩ yêu thật lòng một ai
đó là phải cảm nhận bằng trái tim chứ không phải cảm giác dịu êm, ngọt
ngào bên tai rồi vụt mất như chưa từng xuất hiện. – Nhật Duy nắm tay Hoạ Mi dắt đi tiếp mỉm cười tinh nghịch nói.
- Anh thật thú vị, nhưng anh muốn dành tặng em câu gì vậy? – Hoạ Mi hồi
hộp, cho dù không nói những câu như thế nhưng Nhật Duy sẽ luôn biết cách nói những câu nói về tình yêu hay và ý nghĩa đem lại cảm giác ngọt ngào sâu thẳm tận trái tim nhỏ.
Lúc này đây cả hai cùng nắm chặt tay nhau bước đi trên thảm cỏ xanh mướt,
rừng núi bao la, hoa nở khoe sắc rực rỡ dưới ánh nắng buổi bình minh.
Cảm nhận được trái tim đập loạn nhip, một cảm giác bồi hồi, xao xuyến
dâng ngọt ngào tận đầu lưỡi. Cảm giác hạnh phúc lan toả theo từng tế bào trong mạch máu đi khắp cơ thể, tâm hồn thoải mái, nhẹ nhõm không từ ngữ nào có thể diễn tả được niềm hạnh phúc mà Hoạ Mi đang cảm thấy tại giây phút này.
Yêu nhau không phải là nhìn nhau mà là cùng nhau nhìn về một hướng và tình
yêu là chiếc chìa khoá để mở được mọi cánh cửa dẫn vào hạnh phúc. Bây
giờ thì Hoạ Mi đã thực sự cảm nhận được điều đó rồi, cho dù sau này có
ra sao, nhỏ cũng sẽ không bao giờ hối hận vì đã yêu Nhật Duy. Bởi chỉ có người này mới có thể khiến nhỏ rơi nước mắt vì cảm động, lo lắng, mỉm
cười vì cảm thấy hạnh phúc và cảm thấy thật an toàn, yên bình khi được ở bên cạnh.