Nhưng với một tâm hồn nhạy cảm nhiều cảm xúc suy ngẫm về những gì diễn ra
thực tế trong cuộc sống, mình chỉ muốn gửi gắm một điều là đời không như mơ, cuộc sống rất khắc nghiệt và lắm chông gai nếu không đủ nghị lực,
lòng quyết tâm, kiên trì cùng niềm tin và hi vọng thì sẽ không bao giờ
vượt qua được những sóng gió, trắc trở trên đường đời.
Bạn tin vào số mệnh đã an bài thì bạn sẽ mãi đứng yên một chỗ và bị chính
vận mệnh điều khiển, xoay như chong chóng. Nếu bạn tin vào tình yêu, tin rằng nó bất tử …thì nó sẽ hàn gắn được mọi thứ và sẽ tạo nên nhiều điều kỳ diệu tưởng như không thể. Trong tình yêu đôi lúc có giận hờn, có
sóng gió…nhưng đừng im lặng để rồi cuối cùng đánh mất nhau, để rồi cả
đời phải sống trong hối tiếc nói “Giá như”. Ai đúng, ai sai đâu quan
trọng nếu thực sự yêu thương hãy bỏ qua lòng tự trọng của mình mà làm
lành trước nhé.
Là món quà dành tặng cho những ai chưa yêu, đang yêu và đã từng yêu. Hãy
luôn trân trọng những gì mình có, hãy mỉm cười dũng cảm tiến bước về
phía trước mở rộng trái tim để đón nhận những tình cảm tốt đẹp mà người
nào đó muốn đem lại cho bạn. Dù trong những lúc bế tắc, chán nản cũng
hãy luôn mỉm cười thật rạng rỡ…biết đâu có ai đó rất yêu nụ cười của bạn thì sao. Dù đã từng bị dối lừa, bị phản bội hay yêu đơn phương thì xin
bạn hãy đừng nhìn về một phía cánh cửa đã đóng chặt mà hãy mở rộng lòng
và cánh cửa trái tim để nhìn về phía cánh cửa hạnh phúc khác vừa mở ra
muốn đón bạn vào.
Các cô gái trẻ trung và xinh đẹp của tôi ơi, dù tương lai phía trước còn
nhiều sóng gió bạn cũng hãy luôn mỉm cười thật tươi nhé. Hãy theo đuổi
ước mơ, lý tưởng của mình đến cùng và đừng nên yêu người khiến bạn phải
rơi nước mắt quá nhiều bởi nếu người đó yêu bạn họ sẽ không bao giờ để
bạn phải rơi nước mắt đâu. Xã hội này tiềm ẩn rất lắm những nguy hiểm,
cũng tồn tại rất nhiều loại người “Sở khanh” chỉ muốn lợi dụng thân xác
bạn. Nên khi yêu bất kỳ ai bạn hãy thật tỉnh táo tìm hiểu thông tin về
người đó thật kỹ càng kiểu lại bị lừa. Hãy tự biết giữ gìn, yêu quý bản
thân mình, cũng đừng vì những lầm lỡ đã qua trong quá khứ mà làm khổ
mình, cảm thấy tự ti. Hãy tin rằng trên đời này không có người phụ nữ
nào xấu chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp. Đẹp ở đây không đơn giản chỉ bởi ngoại hình, nếu tâm hồn bạn lương thiện, yêu đời, hay giúp đỡ
người khác, luôn nở nụ cười rạng rỡ trên môi thì bạn sẽ luôn là cô gái
đẹp nhất. Tự bạn cảm thấy bản thân mình đẹp thì người khác mới thấy bạn
đẹp được…
Nhiều người rất mong truyện kết thúc cuối cùng cũng đã kết thúc rồi, cũng chỉ là một cái kết thôi mà. Chúc tất cả mọi người một năm mới vui vẻ, mạnh
khoẻ bên gia đình và người thân.
- If water were kisses, I’d send you the sea.
If leaves were hugs, I’d send you a tree.
If nite was love, I’d send you the starts.
But I can’t send you my heart cause that where you are.
Nhật Duy ngước mắt nhìn lên bầu trời nơi có vài chú chim đang bay lượn tự do trên đó để kiếm ăn, tự hỏi biết đến bao giờ chúng ta mới có cơ hội được tự do ở bên nhau không lo vướng bụi trần như thế, ngày ấy liệu cáo xa
lắm không em ơi?
*Nếu giọt nước là những nụ hôn, anh sẽ trao em biển cả.
Nếu lá là những ôm ấp vuốt ve, anh sẽ tặng em cả rừng cây…
Nếu đêm dài là tình yêu, anh muốn gửi tặng em cả trời sao lấp lánh.
Nhưng trái tim anh không thể dành tặng em vì nơi đó đã thuộc về em mất rồi*.
- A, nói thật đi anh học thuộc những câu nói về tình yêu bằng tiếng anh
này từ bao giờ mà nói sao thú vị thế - Hoạ Mi bật cười nhìn Nhật Duy mắt chớp chớp đáng yêu.
- Ha ha, từ rất rất lâu rồi, từ khi chúng ta có cơ hội được gặp nhau và ở bên nhau – Nhật Duy bật cười, ngay từ hồi nhỏ sau khi Hoạ Mi mất tích
một cách khó hiểu không còn ở Italia nữa. Lớn lên khi học tiếng Anh rất
giỏi, mỗi lần nhớ về người con gái ấy, hắn lại bắt đầu tìm kiếm những
câu nói tình yêu hay bằng tiếng anh khắc sâu trong trái tim. Chỉ không
ngờ cuối cùng cũng đã có dịp được nói cho người con gái ấy nghe, để hiểu được tình yêu hắn dành cho cô ấy nhiều đến như thế nào. Không một ai
trên thế gian này có thể hiểu và cảm nhận được đâu ngoài người con gái
hắn yêu bởi hắn sẽ không bao giờ nói những câu nói tình yêu ấy cho người thứ hai biết.
Cùng nhau đi trên một quãng đường dài cuối cùng thì hai người cũng đã đến
được cái nơi gọi là bí mật có giấu một món quà vô cùng thú vị. Nơi đây
là một khoảng đất trống rộng rãi chỉ có cỏ tươi xanh mướt đến tận chân
trời, ánh nắng ấm áp chiếu rọi xua bớt đi cảm giác lạnh giá do gió thổi
thoáng qua đem lại.
- Em nhìn thẳng phía trước đi có thấy cái gì kia không? – Nhật Duy kéo
Hoạ Mi chạy nhanh về phía trước rồi lấy ngón tay chỉ cho Hoạ Mi thấy.
- Ack, đây là cái gì thế? Đừng có nói với em nó là một chiếc diều đó nha – Hoạ Mi mở to đôi mắt trong veo đen lánh quan sát cái vật khổng lồ trước mặt.
- Thì đúng là một chiếc diều mà, chỉ khác nó là một chiếc diều cỡ lớn
được làm bằng tre nứa có khả năng chứa được hai người. Hi hi – Nhật Duy
nhìn vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của Hoạ Mi bật cười hạnh phúc giải thích.
- Trời ạ! Trong đầu anh rốt cuộc chứa cái gì thế mà ngay cả cái trò này
cũng nghĩ ra được, em xin bái phục – Hoạ Mi đi vòng quanh chiếc diều
khổng lồ có đôi cánh giống cánh chim, dán nilong sơn màu đỏ lẫn trắng
nhìn vô cùng đẹp mắt, quan sát thật kỹ cấu tạo của nó một hồi liền đưa
đôi mắt sùng bái nhìn Nhật Duy cảm thán.
- Yêu anh chết đi được, nếu sau này hai chúng ta mà ở bên nhau em tin
mình sẽ rất hạnh phúc. Có một người con trai tâm lý, thông minh và hiểu
biết như anh bên cạnh đúng là may mắn mười mấy đời nhà em. Hic – Hoạ Mi
xúc động nhảy cẫng lên ôm chặt lấy Nhật Duy cảm thấy rấy muốn khóc.
- Em vui là anh cũng thấy vui vẻ theo rồi, em buồn anh cũng sẽ buồn đau
hơn rất nhiều lần. Vì thế sau này phải luôn cười thật tươi và sống thật
vui vẻ, hạnh phúc như bây giờ nhé – Nhật Duy cũng vòng tay ôm chặt Hoạ
Mi nhẹ nhàng nói.
- Nhất định em sẽ làm được bởi vì em không chỉ sống riêng vì bản thân em mà còn vì anh nữa – Hoạ Mi gật đầu.
Cần một chút ♥Tinh tế♥ để thấy những nỗi đau.
Cần một chút ♥Đớn đau♥ để cảm nhận được hạnh phúc.
Cần hai chữ ♥Đúng lúc♥ để níu giữ yêu thương.
Cần một chút ♥Xót thương♥ để trân trọng tình cảm.
Cần một chút ♥Dũng cảm♥ để vượt qua mọi không gian và khoảng cách.
Cần một chút ♥Thời gian♥ để tình yêu bền lâu mãi mãi ^^!
- Thôi chúng ta cùng nâng chiếc diều này lên đi, rồi cả hai chúng ta cùng bay xuống dưới thảo nguyên rộng lớn bao la dưới kia – Nhật Duy cúi
người cầm lấy chiếc diều định nhấc bổng lên.
- Anh nè, anh chắc chắn là chúng ta sẽ bay an toàn xuống thảo nguyên dưới kia chứ, nhỡ ngã thì sao? – Hoạ Mi rùng mình không tin tưởng lắm
- Yên tâm đi, anh đã từng thử rồi, hơn nữa đây còn là một món quà được
thiết kế đặc biệt mà anh muốn dành tặng cho em. Muốn em được một lần thử cảm giác bay lượn tự do giữa trời đất bao la như em hằng hi vọng, bây
giờ thì anh đã giúp em hoàn thành ước nguyện rồi, em thấy vui không? –
Nhật Duy nhìn Hoạ Mi ánh mắt sáng lấp lánh, nụ cười đẹp như hoa đào nở
giữa nắng xuân.
- Em vui lắm, thực sự…rất vui – Hoạ Mi xúc động sống mũi cay cay, nghẹn ngào muốn bật khóc.
- Anh biết em thích sự đơn giản không thích sự cầu kỳ như thuê trực thăng đắt tiền để ngắm cảnh, cảm thấy như vậy là quá lãng phí, trong khi em
vẫn còn trẻ chưa làm ra được tiền nuôi bản thân nữa là. Nên anh đã bí
mật hoàn thành chiếc diều đặc biết này, mong rằng những ước mơ, những hi vọng, những lý tưởng của em cũng sẽ bay cao, bay xa một cách tự do và
thoải mái giữa khoảng không gian rộng lớn.
- Hãy làm những gì em muốn mơ và đi tới những nơi nào mà em muốn tới. Hãy làm những gì mà em muốn làm, vì em chỉ có một cuộc đời và một lần cơ
hội để làm những gì em muốn. Nên em hãy luôn cố gắng kiên trì theo đuổi
đến cùng nhé, đừng vì bất kỳ ai, thậm chí là anh hay chút khó khăn, thử
thách mà từ bỏ đi những điều em khao khát, muốn vươn lên khẳng định
mình, muốn toả sáng như những vì sao giữa bầu trời đêm bao la và hùng
vĩ. Còn anh sẽ luôn âm thầm dõi theo em, ủng hộ, động viên và cổ vũ cho
em, chúc em sớm đạt được thành công như em mong đợi và sống thật vui vẻ, hạnh phúc. – Nhật Duy giơ ngón tay cái lên nháy mắt mỉm cười.
- Anh muốn làm em cảm động đến mức cười ra nước mắt phải không? Em có
điều này muốn nói với anh từ rất lâu rồi. Nhật Duy, em yêu anh, yêu
nhiều lắm, rất rất nhiều – Hoạ Mi hét to vang vọng cả ngọn núi khiến
Nhật Duy tay đang cầm chiếc diều nhấc lên run run tý đánh rơi vào chân.
- Anh từ khi về chung sống cùng một nhà với em, anh thật không ngờ em
lười đến mức ma khóc quỷ sầu đến khủng khiếp và dã man như vậy. Cứ nghĩ
với một người ưa sạch sẽ, đẹp trai, giỏi giang và tài năng như anh sẽ
không bao giờ trái tim sẽ không bao giờ rung động, đập loạn nhịp, biết
đau, biết sợ vì em. Một cô gái lười nhác, không có gì đặc biệt, bướng
bỉnh, cứng đầu luôn khiến người ta phải nhiều dở khóc dở cười. Cứ nghĩ
anh với em sẽ mãi giống như hai đường thẳng song song không bao giờ có
thể cắt nhau hay tìm được điểm chung. Vậy mà anh không ngờ mình lại yêu
em nhiều đến thế, nhiều hơn cả những chính bản thân anh tất cả đều nhờ
sự kỳ diệu của Tình Yêu đã giúp biến điều không thể thành có thể - Nhật
Duy bật cười khi nhớ lại những gì đã từng trải qua kể từ khi gặp gỡ Hoạ
Mi trong phi vụ đánh ghen đầy bạo lực…
- Nhóc lười…Anh yêu em – Nhật Duy đưa tay lên miệng hét thật to
Rất lâu về sau mỗi khi gặp chuyện không vui, áp lực cùng mệt mỏi do cuộc
sống đem lại, nhớ lại ánh mắt màu xanh da trời sáng long lanh thắm
thiết, chân thành, yêu thương đong đầy của Nhật Duy khi đứng giữa một
khoảng không gian xinh đẹp xung quanh là cây cối xanh tươi, cỏ xanh mơn
mởn. Trên đầu là bầu trời xanh thẳm đầy mây trắng ánh nắng mặt trời ấm
áp chiếu rọi mọi vật nơi nhân gian, bên dưới là cánh đồng cỏ thảo nguyên kéo dài đến tận chân trời.
Đã hét lớn nói 3 chữ “Anh yêu em”, trái tim lại cảm thấy ngọt ngào, êm
dịu, tâm hồn liền thoải mái nhẹ nhõm mỉm cười hạnh phúc dù biết tất cả
đều đã trôi xa lùi vào quá khứ. Nhưng không thể nào quên được, ngay cả
trong giấc mơ vẫn mơ thấy, tình yêu ấy quá đẹp, người con trai ấy quá
tuyệt vời hay tại do trái tim mình đã trót yêu quá nhiều…
Cuối cùng thì hai người cùng đã giữ được cân bằng nằm dọc theo thân diều,
cùng chạy thật nhanh lao xuống thảo nguyên rộng lớn dưới chân núi. Cảm
giác bay tự do lơ lửng giữa trời cao bên cạnh người mình yêu thật tuyệt
vời, tay nắm chặt tay dù đang ở độ cao khá nguy hiểm nhưng Hoạ Mi vẫn
cảm thấy rất an toàn, gió thổi vút qua tai kêu vù vù, cơ thể hơi lạnh.
Mở to mắt ngắm cảnh thảo nguyên cỏ xanh mướt đầy sức sống, những bông
hoa dại nở tươi tắn màu đỏ, vàng, trắng dưới ánh nắng ấm áp càng thêm
đẹp mắt. Nhìn thấy cả những con ngựa ăn cỏ ở bên dưới, thấy dòng suối
nhỏ lấp lánh ánh mặt trời…
Từng ký ức lướt nhanh trong đầu Hoạ Mi, từng có một chàng trai kiên nhẫn
chạy trong mưa đi tìm Hoạ Mi khắp nơi khi nhỏ bỗng nhiên mất tích không
thể liên lạc, mãi sau khi biết nhỏ đi hát Karaoke với đám bạn thân để
giải toả căng thẳng liền tỏ ra rất tức giận, mắng nhỏ như tát nước vào
mặt. Nhỏ thì bực bội, tự ái con gái dâng cao buột miệng nói “Tôi đi đâu, làm gì sống hay chết thì liên quan quái gì đến anh. Anh đứng có ra vẻ
ta đây mà lên mặt dạy đời người khác, chỉ khiến tôi thêm căm ghét mà
thôi”.
Hoạ Mi không biết lúc đó trong lòng người ấy nghĩ gì, chỉ có thể nhìn thấy
vẻ mặt hụt hẫng, ánh mắt lạnh giá thoáng đau lòng rồi quay lưng bỏ đi
chỉ để lại hai chữ “Xin lỗi”. Nhưng trái tim Hoạ Mi lúc đó cũng chợt
thấy nhói đau, rất muốn chạy theo xin lỗi và giải thích nhưng lại chân
lại cứ đứng im một chỗ, cả người bất động không nhúc nhích, nhưng tâm
hồn thì đã đi theo người đó mất rồi.
Ngọc Huyền đứng bên cạnh lắc đầu thở dài nói “Người ta nói lời xin lỗi không có nghĩa là người ta sai còn mày đúng. Lời xin lỗi có nghĩa là người ta coi trọng mày hơn là những gì đã xảy ra”.
Hoạ Mi suy ngẫm mãi cũng không thể hiểu câu nói đó, mãi cho đến khi Ngọc
Huyền nói dối là Nhật Duy đã chết vì thấy nhỏ quá ngu ngốc trong chuyện
tình cảm, nên nhất định phải diễn một vở kịch đặc sắc vào đúng ngày sinh nhật 16 tuổi của nhỏ, để nhỏ sáng mắt ra.
Từng có người con trai đã cõng nhỏ đi suốt một đoạn đường dài lúc đêm khuya
từ công viên Tiên Cảnh trở về nhà, do nhỏ đi đôi giầy cao gót chẳng may
bị trẹo chân thế là bị bong gân đau không thể đi nổi. Lúc ở tựa đầu trên bờ lưng vững chắc, rộng lớn của người đó Hoạ Mi đã thầm ước ao chúng
mình sẽ mãi luôn bên nhau nhé vì anh là cả thế giới của em. Khi về nhà
thì dịu dàng bôi thuốc giảm đau cho nhỏ, chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ…
Mỗi khi đến ngày đặc biệt của con gái hàng tháng, Hoạ Mi lại đau đớn ôm
bụng lăn lộn, mặt lấm tấm mồ hôi vô cùng đáng thương. Lần nào Nhật Duy
cũng mua thuốc giảm đau cho nhỏ uống, vì quá đau bụng không thể đi mua
được băng vệ sinh, Nhật Duy cũng không chút ngại ngùng đi mua cho nhỏ.
Mỗi lần nhìn vẻ mặt lo lắng, căng thẳng thoáng đau lòng đó của Nhật Duy, Hoạ Mi thật sự rất muốn khóc. Nấu đồ ăn luôn phải nóng hổi, không cho
ăn đồ lạnh, càng không được phép ăn kem dù năn nỉ hết nước bọt, nếu Lệ
Hoa mà dám tiếp tay thì đừng trách hắn ác. Đến mức Lệ Hoa còn nhỏ chưa
hiểu chuyện còn phải giương đôi mắt đẹp như hoa trợn ngược lên nhìn ông
anh trai mình mà khóc ròng, rất muốn hỏi anh uống lộn thuốc à hay làm gì mà thực hiện nghiêm túc dữ vậy, thật là đáng sợ mà may là em gái của
anh chứ người yêu chắc em chết luôn quá…
Nhớ lại những gì đã qua Hoạ Mi chợt mỉm cười quay mặt nhìn sang người con
trai có gương mặt đẹp hơn cả thiên thần bên cạnh, Nhật Duy cũng nhìn nhỏ mỉm cười tươi lại. Nếu có ai hỏi nhỏ “Đối với bạn thì Thiên đường hạnh
phúc là như thế nào?”. Hoạ Mi sẽ không ngần ngại nói “Đối với tôi, Thiên đường hạnh phúc chính là luôn có người mình yêu kề bên như giây phút
này…”
Hoạ Mi cũng chẳng mong ước gì nhiều chỉ thích một tình yêu …
Nhẹ nhàng mà chân thành…
Chẳng cần phô trương ầm ĩ,
Chỉ cần một vòng tay ấm mỗi khi lạnh
Một lời hỏi han những lúc không ổn.
Một người đủ kiên nhẫn để thấu hiểu và lắng nghe…
Cùng giấc mơ về một ngôi nhà hạnh phúc được gọi người mình yêu là “Ông xã”,
có những đứa con xinh xắn, đáng yêu. Là một đôi vợ chồng sống vui vẻ,
hạnh phúc, an nhàn nơi trần gian đến tận lúc “Đầu bạc răng long” không
bao giờ lìa xa nhau. Không cần giàu sang phú quý, không cần nhà lầu xe
hơi, không cần đồ trang sức đắt tiền đeo đầy người…chỉ cần một cuộc sống vừa đủ không đến mức túng thiếu là được nhưng tình cảm thì luôn lâu
bền, thuỷ chung không phai nhạt theo thời gian.
♥Vậy thôi…♥
HẾT PHẦN 1