- Sao anh lại tới đây? – Nhìn chàng trai vừa bước vào trong phòng, Hoạ Mi không khỏi kinh ngạc mở to mắt kêu lên
- Tại sao tôi lại không thể tới đây? – Tuấn Anh nhìn Hoạ Mi đang ngồi
trong phòng thoáng ngạc nhiên nhưng rất nhanh nở nụ cười tươi như hoa.
- Hừ… - Hoạ Mi bĩu môi tỏ vẻ không thèm quan tâm
Băng Hạ đứng nãy giờ nhìn thấy hai người nói chuyện liền cảm thấy rất tò mò.
- Ủa, hai người quen nhau à?
- Không có? – Hoạ Mi nói mà mắt vẫn nhìn chăm chú vào màn hình ti vi xem phim coi Tuấn Anh vừa đến như không khí.
- Thật không quen sao? Đừng quên tôi là bạn cùng lớp, ngồi cùng một bàn
với cô đó – Thấy Hoạ Mi tỏ vẻ chả quan tâm nụ cười trên mặt Tuấn Anh trở nên thâm trầm.
- Vậy sao? – Hoạ Mi liếc nhìn hắn cười lạnh, đùa à, ai muốn làm bạn với hắn chứ.
- À mà sao chị lại quen anh ta. – Như chợt nhớ ra điều gì Hoạ Mi nhìn Băng Hạ nhíu mày khó hiểu.
- Em quên rồi à, anh ta chính là người cứu chị đó. – Băng Hạ nhìn Tuấn Anh cười dịu dàng
- Oh, - Hoạ Mi liếc nhìn Tuấn Anh mỉm cười thân thiện, không ngờ hắn ta
chính là ân nhân cứu mạng của chị Băng Hạ, lại còn giúp chị ấy thuê căn
hộ cao cấp này với giá ưu đãi nữa chứ… Xem ra hắn ta cũng không phải là
kẻ đáng ghét lắm.
- Tại sao cô cũng ở đây? – Tuấn Anh ngồi xuống ghế tự nhiên
- À, tình cờ gặp gỡ cô bé trên đường, may mà có cô bé tốt bụng chở về
giúp nếu không tôi cũng thật không biết đến bao giờ mình mới bò về đến
nhà nữa. – Băng Hạ nhẹ nhàng giải thích.
- Cô đang mang thai sao lại đi bộ quãng đường xa như vậy? – Tuấn Anh tỏ ra lo lắng
- Biết sao được, chẳng may gặp cướp thì đành chịu đen đủi thôi. – Băng
Hạ thở dài, may bọn chúng chỉ cướp tài sản chứ lừa giết cô thì cô cũng
đành bó tay chứ biết làm sao.
- Cô ở nhà một mình lại bụng mang dạ chửa như vậy, tôi thật không yên
tâm chút nào. Nếu cần thiết để tôi tìm một người giúp việc cho – Tuấn
Anh đề nghị
- Không cần đâu, tôi có thể tự lo được rồi. Làm phiền anh mãi tôi thấy ngại lắm – Băng Hạ vội xua tay.
- Oh, hay là để em thường xuyên đến đây chăm sóc chị nha, dù sao em ở nhà chơi mãi cũng chán lắm – Hoạ Mi nói chen vào.
- Thế thì tốt quá còn gì, yêu em chết đi được ý – Băng Hạ cười tươi ôm chầm lấy Hoạ Mi
- He he, nếu có thể chị cho em làm mẹ đỡ đầu của em bé trong bụng chị nhé.
- Không thành vấn đề, hi hi
- …
Tuấn Anh không nói gì chỉ im lặng để hai người phụ nữ chém gió với nhau, dù sao hoàn cảnh của Băng Hạ cũng rất đáng thương không bạn bè, không
người thân thích, lại sắp đến ngày sinh, hiếm khi mới thấy cô ấy vui vẻ, cười sáng lạn như thế. Có thêm Hoạ Mi bầu bạn cũng tốt, hơn nữa càng
giúp anh ta có cơ hội tiếp xúc với Hoạ Mi nhiều hơn. Thật đúng là cơ hội may mắn trời ban, nhất định hắn ta phải nắm giữ thật chắc mới được.
(Thật đáng tiếc người tính không bằng trời tính, lại khiến Băng Hạ yêu
thật lòng một lần nữa mới chết chứ ^~^).
Buổi tối hôm đó sau khi xem triển lãm tranh xong, Hoạ Mi về nhà thì thấy Lệ
Hoa đang xem phim hoạt hình, hỏi Nhật Duy đâu thì cô bé bảo hắn ở trên
ban công tầng 2. Hoạ Mi cũng thử lên xem sao, thấy Nhật Duy đang đứng
nhìn ra xa ở ban công trên tầng 2 hút thuốc lá, chẳng biết hắn ta đứng
bao lâu mà thấy ở bên dưới đầy những mẩu thanh lọc khói thuốc lá màu
vàng còn nằm vương vãi trên nên đất. Từ khi về chung sống cùng một nhà
với nhau đến tận bây giờ Hoạ Mi chưa từng nhìn thấy hắn ta đứng trầm
ngâm, im lặng, bất động trên ban công bao giờ nói chi đến chuyện hút
thuốc lá. Khám phá bất ngờ này khiến Hoạ Mi không khỏi kinh ngạc, nhỏ
thầm nghĩ chẳng lẽ hắn ta gặp phải chuyện buồn gì sao? Có lẽ do sống
chung cùng một nhà với nhau cũng đã được một thời gian Hoạ Mi đã dần coi hắn như một người thân quen rồi, nên khi thấy dáng vẻ cô độc đó của
Nhật Duy nhỏ không khỏi cảm thấy có chút lo lắng
- Sao anh lại đứng ở đây một mình thế? – Hoạ Mi lên tiếng phá vỡ không gian yên lặng
- … Nhật Duy vẫn im lặng không hề lên tiếng.
Thấy hắn ta tỏ vẻ bất cần, không muốn trả lời Hoạ Mi cũng cảm thấy ngán
ngẩm, có lẽ nhỏ lại nhiều chuyện mất rồi. Hắn ta băng giá, lạnh lùng
chẳng biết sẽ nổi điên bất cứ lúc nào, tốt nhất nhỏ nên biết điều tránh
xa một chút thì hơn. Đúng lúc Hoạ Mi đang muốn quay người bước đi thì
một giọng nói lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm, âm u, giá lạnh vang lên
- Cô gái trong bức tranh đó là ai? – Nhật Duy nói mà không hề quay người nhìn Hoạ Mi
- Cô gái trong bức tranh? Ý anh là sao? – Hoạ Mi tỏ vẻ khó hiểu.
- Cô ngốc thật hay là đang giả vờ ngốc vậy? – Nhật Duy bất ngờ quát to,
trong giọng nói có ẩn chứa sự tức giận đang muốn bộc phát. Hắn ta nắm
chặt tay thành nắm đấm quay người, đấm mạnh vào tấm kính ở cánh cửa đi
ra ngoài ban công. Tiếng kính rơi vỡ loảng xoảng kêu choang nghe đến
rùng mình, lạnh người. Sắc mặt Nhật Duy băng giá tối sầm, đôi mắt ẩn
chứa sát khí, bàn tay hắn bị kính đâm vào bắt đầu chảy máu nhỏ từng
giọt, từng giọt đỏ tươi rơi xuống nền nhà một màu đỏ rực nhức mắt.
Hoạ Mi không ngờ Nhật Duy bất ngờ lại nổi điên như vậy, lại nhìn thấy
máu từ tay hắn ta đang chảy xuống mà vẻ mặt hắn vẫn rất bình thường cứ
như không hề cảm thấy đau đớn chút nào, Hoạ Mi liền sợ hãi kêu lên
- Anh lại nổi điên gì thế? – Hoạ Mi sắc mặt xanh ngắt, lần đầu tiên nhỏ
chứng kiến một người cố tình tự làm bản thân mình bị thương một cách
kinh khủng như thế trong lúc tức giận.
- Anh ơi anh làm sao thế? – Lệ Hoa nghe thấy tiếng động mạnh trên tầng
hai, cùng tiếng thét đầy sợ hãi của Hoạ Mi liền chạy vội lên, nhìn thấy
kính rơi vỡ, tay anh mình chảy máu cô bé không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Nhật Duy chỉ liếc nhìn Hoạ Mi bằng một ánh mắt lạnh lẽo thấu xương, chỉ
nhìn thôi cũng khiến Hoạ Mi nổi da gà, rốt cuộc nhỏ đã làm gì sai mà
khiến hắn tức giận kinh khủng như thế chứ? Sau đó hắn đi thẳng xuống
dưới nhà vào phòng đóng cửa rầm mạnh một cái mặc kệ máu vẫn đang chảy …
Buổi tối hôm đó, hắn trốn trong phòng suốt, không hề có ý định nấu cơm.
Hoạ Mi cùng với Lệ Hoa đành ăn tạm KFC, đồ ăn vặt cho qua bữa vậy.
- Tại sao anh ấy lại tỏ ra rất tức giận như thế? – Lệ Hoa khó hiểu
- Biết được chết liền, chị cũng thật chẳng hiểu anh ta có bị đứt dây
thần kinh nào không nữa. Đang yên đang lành nổi điên đập vỡ cửa kính mới sợ chứ, em không biết lúc đó anh ta còn nhìn chị bằng ánh mắt như muốn
giết chết chị ngay tức khắc ý. Đến giờ nhớ lại chị vẫn còn thấy ớn lạnh… - Hoạ Mi lắc đầu thầm than thở
- Vậy chắc là do chị làm gì đó mới khiến anh ấy tức giận như vậy rồi – Lệ Hoa nhăn nhó
- Đùa à, nước sông không phạm nước giếng, chị điên đâu mà đi chọc giận
anh ta làm chi. Dù sao chị vẫn còn yêu đời lắm, chưa muốn chết sớm đâu.
Một lần bị bóp cổ gần chết, thêm một lần cắt cổ tay đe doạ chị đã cạch
đến già rồi – Hoạ Mi gặm cái đùi gà một cách say sưa tưởng tượng cái đùi gà này chính là Nhật Duy, đồ khốn từ khi gặp hắn ta đến giờ nhỏ đã gặp
biết bao nhiêu là xui xẻo rồi. Hic
Những ngày tiếp theo cuộc sống vẫn êm ả bình yên trôi qua một cách tươi đẹp,
nhưng lại ngầm dự báo một tương lai đầy biến cố, máu và nước mắt hoà
quyện lại với nhau. Hận thù và đau thương liệu có khiến tình yêu dành
cho nhau trở nên phai nhạt, những ký ức từng khắc ghi trong tâm trí liệu có dần lãng quên theo tháng năm. Câu trả lời sẽ do chính các bạn tự tìm hiểu và suy ngẫm…
Được Thành Trung giới thiệu với người anh họ là nhân viên pha chế rượu
của quán bar, Hoạ Mi nói dối là đã 18 tuổi, với chiều cao 1m65, dáng
thon thả, gương mặt xinh xắn, đáng yêu. Hoạ Mi đã nhanh chóng được nhận
vào làm việc, cứ tưởng sẽ được làm nhân viên phục vụ bưng bê rượu trong
quán bar, rồi sẽ được học cách pha chế rượu để thoả niềm đam mê từ bé.
Ai dè nhỏ được phân công đi làm PG (quảng cáo) các loại rượu mới nhập
về, tưởng công việc này nhẹ nhàng nhưng thực sự rất vất vả. Phải theo
chân quản lý của quán bar, đi hết các nhà hàng lớn nhỏ để tiếp thị cho
khách hàng, đã vậy còn phải ăn mặc những bộ quần áo ngắn cũn, mỏng manh, mát mẻ. Còn bị những tên đàn ông dê xồm đùa giỡn trêu trọc, ngày đầu
tiên mới đi làm nhỏ liền muốn bỏ luôn. Nhưng tiền lương khá cao, lại
thêm kĩ năng sống, học cách xử lý những tình huống trớ trêu nhất một
cách bình tĩnh mà vẫn không làm mất lòng khách hàng…hơn nữa chỉ làm tạm
công việc này có hơn 1 tháng sau đó có người thay thế thì làm việc khác, khi nào nghỉ học có thời gian thì đi nói chung là rất tự do nên nhỏ cảm thấy khá thích thú.
- Bé con, nhìn em xinh quá đi mất thôi, ngồi đây uống với bọn anh một ly nào? – Hoạ Mi mặc váy ngắn, áo sơ mi trắng, trang điểm nhẹ đến một nhà
hàng lớn trong thành phố, nhân lúc tay quản lý đang thương lượng với chủ nhà hàng. Hoạ Mi liền nhanh chân tới một bàn tiệc có mấy người đàn ông
đang ngồi, nhẹ mỉm cười bắt đầu tiếp thị với họ về loại rượu mới nhất để họ mua. Nhưng lại bị bọn họ trêu trọc, đùa giỡn, Hoạ Mi cố gắng kiên
nhẫn mỉm cười
- Xin lỗi anh nha, tiếc quá em thực sự không biết uống rượu ạ, mong các
anh thông cảm- Hoạ Mi cười ngọt ngào áy náy, làm công việc này cũng đã
được hơn 1 tuần, Hoạ Mi đã dần thích ứng. Không còn tỏ ra sợ hãi hay
lúng túng như lần đầu tiên nữa.
- Cưng à, em nói đùa gì thế? Không biết uống rượu mà cũng đòi PG rượu
sao? – Một người đàn ông trạc ngoài 30 nhìn Hoạ Mi cười, định đưa tay
định kéo cô vào lòng mình ngồi.
Hoạ Mi nhanh mắt liền nhảy tránh ra xa, mấy tên đàn ông này không dễ dây dưa chút nào. Nhìn bọn họ mặt mũi ai nấy
Đều đỏ bừng thế kia, nếu Hoạ Mi còn cứ tiếp tục đứng đây nói chuyện với
họ. Thể nào cũng bị họ ép uống rượu hoặc sàm sỡ cho mà xem, lúc đó thì
rắc rối lắm Hoạ Mi định chuồn tìm nơi tử tế khác.
- Xin lỗi, em còn có việc đi trước đây ạ, các anh cứ tiếp tục ăn uống
vui vẻ nhé! – Hoạ Mi vẫn giữ trên môi nụ cười tươi rói tìm cớ chuồn.
- Làm gì mà định đi nhanh thế, em xinh thế này đã có người yêu chưa? Nếu chưa thì làm người yêu anh nhé, muốn gì anh cũng chiều chỉ cần em biết
ngoan ngoãn nghe lời anh là được. – Tên đàn ông ngoài 30 tuổi kia mặt đỏ bừng, nửa tỉnh nửa say cầm lấy tay Hoạ Mi kéo ngã về phía mình định ôm
ấp.
- Anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra – Hoạ Mi sợ hãi giẫy dụa, dù là người bình tĩnh đến đâu đi chăng nữa, rơi vào trường hợp này cũng chẳng thể
không sợ hãi.
- Ha ha, Long à, mày làm gì mà khiến em nó sợ hãi xanh mắt thế kia chẳng ga lăng tý nào – Tiếp theo là một tiếng tràng cười điên loạn
- Em à, nếu không đồng ý làm người yêu của nó, thì chấp nhận làm “bồ”
anh nha. Anh sẽ cho em ăn sung mặc sướng, thích gì được nấy luôn – Một
tên đàn ông nữa là bạn của tên Long cười mờ ám nhìn Hoạ Mi đang sợ hãi
mặt xanh lét như tàu lá chuối khi bị tên Long lôi kéo vào lòng…
- AA, mau buông tôi ra, anh Đức ơi, mau cứu em với… - Càng giẫy dụa càng bị tên Long ôm chặt, hắn còn định cúi xuống hôn nhỏ, Hoạ Mi sợ hãi điên cuồng kêu la.
Đúng lúc này một người đàn ông trạc ngoài 25 mặc áo vest đen, sắc mặt
căng thẳng có mặt để giải vây cho Hoạ Mi, có lẽ là anh chàng quản lý.
Dùng dằng mãi cuối cùng anh chàng mới thuyết phục được vị khách hàng say rượu kia buông tha cho Hoạ Mi, nhẹ nhàng xin lỗi rồi nhanh chân kéo Hoạ Mi chuồn ra ngoài.
- Trời ạ! anh Đức ơi vừa rồi em sợ quá, nếu anh không có mặt kịp cứu em
chắc em đi đời nhà ma mất. Hic – Thoát khỏi rắc rồi, Hoạ Mi thở phào nhẹ nhõm…
- Làm nghề này phải chấp nhận ấm ức như thế thì mới có thể duy trì lâu
dài được, thế nên không phải cô gái nào cũng có đủ can đảm và kiên trì
để làm nghề này đâu. Nhưng làm cái này cũng có cái hay của nó, nó sẽ
giúp em trưởng thành hơn, chín chắn hơn, khả năng giữ bình tĩnh tốt, xử
lý tình huống một cách tinh tế và đặc biệt nó giúp em nâng cao kĩ năng
sống thêm kinh nghiệm. Sau này thực sự vào đời tự kiếm tiền nuôi bản
thân em sẽ không cảm thấy bỡ ngỡ, lạ lẫm. Cố lên em, anh tin em sẽ vượt
qua được. Hi– Đức nhìn Hoạ Mi vẫn chưa hết sợ hãi mỉm cười giải thích
vừa động viên.
- Cảm ơn anh, hey, thế mới biết trên đời này chả có cái gì là dễ dàng cả. – Hoạ Mi vội cảm ơn Đức
- Mai sẽ có thêm mấy cô gái nữa hơn em vài tuổi đi cùng đấy, đều là
những bậc tiền bối, em nhớ nhân cơ hội này học hỏi thêm kinh nghiệm từ
họ nhé- Đức nháy mắt
- Mà tại sao em lại đi làm công việc này, muốn làm thêm để kiếm thêm thu nhập phụ gia đình hả - Đức thắc mắc.
- Hi, đúng vậy ạ. – Hoạ Mi khôn khéo giấu diếm, nếu để bố mẹ nhỏ biết
không biết họ sẽ xử lý thế nào nữa. Haiz. Mà tiền nhỏ không thiếu, gia
cảnh đâu đến nỗi thiếu ăn thiếu mặc thế mà nhỏ lại điên rồ đi làm cái
nghề này, đúng là đầu óc nhỏ có vấn đề thật rồi.
Đức đang định nói gì đó thì đột nhiên chuông điện thoại của anh ta reo
vang, báo có người gọi đến. Anh chàng bảo nhỏ chờ xíu rồi chạy nhanh đi
tới một góc nghe điện thoại, Hoạ Mi lững thững đi về phía chiếc ghế đá
gần bờ hồ đối diện với cái nhà hàng lớn vừa rồi thì Hoạ Mi chợt nhìn
thấy một chiếc ví da màu nâu thuộc nhãn hiệu Chanel rơi ở dưới lòng
đường.
Nhìn xung quanh vắng vẻ chẳng có ai cả, Hoạ Mi cúi người nhặt chiếc ví
lên rồi nhìn kỹ xung quanh một lần nữa xem có ai là chủ nhân của chiếc
ví đang đi tìm không? Nhưng chẳng thấy ai cả ngoài anh quản lý đang mải
nghe điện thoại, cũng chẳng có thêm vị khách nào từ trong nhà hàng đi ra hay đi vào, đứng tần ngần nhìn chiếc ví một hồi lâu nhỏ không biết mình nên làm gì bây giờ chả nhẽ đưa cho anh Đức à?
Hoạ Mi mở chiếc ví ra xem thấy bên trong toàn thẻ thanh toán, sec, tiền
mặt 1000 USD, có một chiếc nhẫn kim cương rất đẹp. Vốn là tiểu thư còn
nhà quyền quý từ nhỏ Hoạ Mi đã được tiếp xúc với rất nhiều loại trang
sức quý hiếm, đắt tiền nên chỉ nhìn sơ qua, nhỏ đoán không nhầm giá trị
chiếc nhẫn này không dưới một trăm ngàn đô la đâu, một bức ảnh hình một
người con gái khá xinh, cùng một số giấy tờ tuỳ thân quan trọng như
chứng minh thư, visa,…và đặc biệt có một tấm danh thiếp ghi tên chủ nhân còn có cả số điện thoại nữa. Không nghĩ nhiều Hoạ Mi liền lấy điện
thoại bấm số gọi, rất nhanh ở đầu dây bên kia liền có người nhấc máy.
- Tôi là ai anh không cần biết, có phải anh đánh rơi một chiếc ví màu nâu ở đường Hải Anh không? – Hoạ Mi cẩn thận hỏi.
- …
- Tôi đang ở trước cửa nhà hàng Hương Cúc đường Hải Anh, nếu anh muốn lấy lại đồ của mình thì mau đến nhanh đi. – Hoạ Mi nói dứt khoát rồi tắt
luôn máy, đỡ phải nghe anh ta hỏi nhiều, thì ra muốn làm người tốt cũng
chẳng dễ dàng chút nào. (Người đàn ông này sẽ khiến cho cuộc sống của
Hoạ Mi sau này điên đảo rất nhiề