Sau khi Hoạ Mi ngắt điện thoại xong, chưa đến 10 phút sau đã xuất hiện một
chiếc xe ô tô mui trần màu vàng rực Record, chiếc xe này được coi là
siêu xe đắt nhất trên thế giới với giá khoảng 2,6 triệu USD và cũng là
chiếc xe mui trần nhanh nhất thế giới hiện nay, với tốc độ tối đa
400km/h.
Nhìn chiếc xe sang trọng, đắt tiền đỗ xịch ngay trước mặt mình, Hoạ Mi
không khỏi choáng váng khi lần đầu tiên được trực tiếp tận mắt trông
thấy nó tại Việt Nam. Dù sao nhỏ cũng luôn là người thích lướt wed cập
nhật tin tức mới nhất về các loại điện thoại đời mới nhất, xe ô tô nổi
tiếng, … để nếu sau này có tiền nhất định sẽ mua dùng thử, trên thế giới hiện nay chỉ có 8 chiếc được xuất xưởng, chứng tỏ chủ nhân đang ngồi
trên chiếc xe này lai lịch hoàn toàn không hề tầm thường chút nào. Phải
cẩn thận mới được, nhỏ thật sự không muốn gặp rắc rối đâu.
Cánh cửa xe bật mở, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen,
có gương mặt đẹp đến yêu mị xinh như con gái vậy, mang dòng máu nửa
phương đông nửa phương tây nên con người anh ta hội tụ đầy đủ những ưu
điểm tốt đẹp nhất.
Nếu Nhật Duy có vẻ đẹp lạnh lùng, âm trầm như băng tuyết khiến người ta có
cảm giác sợ hãi, kính nể. Tuấn Anh có vẻ đẹp dịu nhẹ như ánh trăng khiến người ta có cảm giác dễ chịu thì người đàn ông này lại mang một vẻ đẹp
yêu mị, hết sức quyến rũ, đẹp đến mê hồn khiến người ta không thể rời
mắt. Sao trên đời này lại có một người đẹp đến mức chết người như thế
chứ, nếu nói người đàn ông này là “Hồng nhan hoạ thuỷ” cũng không sai
đâu.
Nếu không phải anh ta có thân hình cao lớn, vạm vỡ cao ít nhất 1m80, mái
tóc màu đen cắt tỉa gọn gàng, đôi mắt cũng màu đen long lanh, lông mi
dài cong vút mỗi lần mắt chớp là lại rung rinh như cánh bướm, làn da
trắng hồng tự nhiên, sống mũi cao đậm chất phương Tây thể hiện đầy đủ
các yếu tố đủ để nhận biết là gương mặt của một người đàn ông thì Hoạ Mi cứ tưởng anh ta là con gái cơ đấy– Hoạ Mi thầm tán thưởng.
- Cô chính là người vừa gọi điện hẹn tôi? – Anh ta bước xuống xe, thấy
Hoạ Mi vẫn đang nhìn mình bằng ánh mắt tán thưởng, liền nở một nụ cười
phong tình kiều mị. Giọng nói thì trong thanh, rất rõ ràng.
- Đúng vậy? – Hoạ Mi sắc mặt lãnh đạm, nhẹ gật đầu xác nhận.
Một người có vẻ đẹp mê hoặc như thế này không phải điều tốt đẹp gì, nhỏ
từng nghe người ta nói một người có vẻ bề ngoài đẹp lung linh chưa chắc
đã phải là người tốt, rất có thể người đó là ác quỷ đội lốt thiên thần.
Nhất định phải cảnh giác, đừng để vẻ đẹp bên ngoài ấy che mất tầm mắt,
hơn nữa một người có thể sở hữu một chiếc xe trị giá hơn 2 triệu USD, ví tiền thì có hẳn một chiếc nhẫn kim cương trên dưới 100 ngàn đô la tuyệt đối không phải là người đơn giản.
Mặc dù Hoạ Mi cũng chỉ là một cô gái bình thường cũng thích cái đẹp,
nhưng sống trong một gia đình giàu có, quyền lực, bố là một người kinh
doanh mẹ là một người thiết kế nổi tiếng nhưng bản lĩnh kinh doanh thì
chẳng thua kém ai bao giờ. Tương lai nhỏ sẽ là người thừa kế cả một gia
sản kếch sù nên ngay từ bé nhỏ đã được bố mẹ căn dặn, chỉ giáo rất nhiều điều.
Sống trong một môi trường chỉ có tranh chấp, chiếm đoạt, tuyệt đối không có 2 chữ “thương hại”, phải cứng rắn, sắt đá không sống quá tình cảm mới có
thể tồn tại được nếu không sẽ là nhược điểm chí mạng trong tay người
khác. Đừng bao giờ có ý định dựa dẫm, trông đợi vào người khác mà phải
luôn tự biết dựa vào chính mình, bản thân mình còn không tự giúp được
chính mình thì còn ai có thể giúp được đây.
Thương trường như chiến trường, ngươi không hại ta thì ta sẽ hại ngươi chỉ cần đạt được lợi ích họ sẽ sẵn sàng bất chấp mọi thủ đoạn, thế nên làm gì
cũng phải luôn thật cẩn thận, suy nghĩ trước sau chu đáo. Bởi chỉ cần
sai một ly là đi một dặm ngay, tới lúc đó toàn bộ những gì đã gây dựng
sẽ đều tan biến như mây khói thậm chí cả bản thân cũng chẳng có kết quả
tốt đẹp.
Họ còn nói đừng bao giờ nhìn vẻ bề ngoài để mà đánh giá một con người,
người nào mà có khả năng che giấu bản chất bên trong, vẻ bề ngoài diễn
xuất sắc như thật khiến người ta không thể nào nghi ngờ thì người đó
càng đáng sợ. Ai biết nụ cười kia là thật lòng hay giả dối, biết đâu nó
là nụ cười ấy chứa đầy máu tanh thì sao? Trong những giờ phút, hoàn cảnh nguy hiểm, cam go, bất ngờ, … người nào càng có khả năng giữ được bình
tĩnh, dù bị chọc giận mà vẫn có thể giữ nụ cười trên môi, mặt không hề
biến sắc thì càng phải cẩn thận chẳng biết người đó đang suy tính điều
gì trong đầu đâu…
Bố mẹ Hoạ Mi đã nói rất nhiều, giáo huấn, truyền đạt lại kinh nghiệm cũng
như các kĩ năng sống cũng không ít chỉ vì họ muốn nhỏ sau này khi được
nắm giữ quyền quản lý kinh doanh sẽ không bị bỡ ngỡ, lúng túng. Nhưng sự thật nhỏ chả thích theo con đường đó tý nào, nhìn bố mẹ đi máy bay sang nước ngoài công tác liên tục như cơm bữa, cả ngày chỉ lo nghĩ làm sao
kinh doanh, phát triển sao cho thật tốt, thật hiệu quả, kiếm lợi nhuận
thật nhiều, càng nhiều càng tốt mà nhỏ cảm thấy đau hết cả đầu. Cũng may mà bố mẹ chưa vì mải lo công việc mà quên mất luôn là còn có một đứa
con gái như nhỏ trên đời đấy, không thì ngán ngẩm lắm. Haiz
- Chiếc ví đâu? – Anh ta vẫn giữ trên môi nụ cười đẹp mê hoặc, nhìn Hoạ Mi thầm đánh giá.
- Muốn tôi đưa cũng được thôi, nhưng để chắc chắn anh là chủ nhân của
chiếc ví đó và để tôi có đủ căn cứ để tin tưởng trao nó cho anh. Anh hãy nói xem chiếc ví ấy màu gì? Bên trong đó có những gì? Thiếu một thứ coi như là anh nhận vơ.
Hoạ Mi mỉm cười lịch sự, nhưng vẻ mặt toát lên sự nghiêm túc, cẩn thận.
Có lẽ ở với bố mẹ lâu ngày nhỏ cũng đã bắt đầu nhiễm thói quen “luôn
nghi ngờ” rồi, nếu không phải chủ nhân chiếc ví sao anh ta lại có số
điện thoại trong tờ danh thiếp chứ. Nhưng chẳng có gì là chắc chắn hoàn
toàn cả, biết đâu anh ta chỉ là kẻ mạo nhận thì sao?
- Có một chiếc thẻ thanh toán, sec, tiền mặt 1000 USD, giấy tờ tuỳ thân
quan trọng, một chiếc nhẫn kim cương, một tấm hình của một cô gái rất
xinh đẹp… - Anh ta bắt đầu liệt kê tỉ mỉ, khuôn mặt vẫn bừng sáng đẹp
rực rỡ, kiều mị theo nụ cười luôn nở trên môi.
Thấy anh ta nói chính xác, không thiếu bất kỳ thứ gì Hoạ Mi mới từ từ mở
chiếc túi xách màu đỏ đeo bên hông ra lấy chiếc ví đưa cho anh ta.
- Ví của anh đây, lần sau hãy cẩn thận một chút. Nếu lần sau rơi vào tay
người khác anh sẽ không gặp may như lần này nữa đâu. – Hoạ Mi cười thân
thiện không quên nhắc nhở.
- Cảm ơn, cũng may lần này nhờ có cô tốt bụng nhặt được của rơi không đồng thời đút túi. Ha ha.
Anh ta thấy Hoạ Mi nói vậy càng cười sáng lạn hơn, cứ tưởng người Việt Nam
luôn là những người tham của rơi nhất là đồ trong chiếc ví này giá trị
hoàn toàn không nhỏ chút nào. Nhất là khi anh ta từng đọc trên mạng thấy có vụ tài xế taxi lừa người nước ngoài tiền hết có 90 nghìn mà hét giá
lên tận 900 nghìn, nhất là vụ ở trong thành phố Hồ Chí Minh có người đàn ông bị cướp mất 50 triệu, tiền rơi tung toé xuống lòng đường. Người đi
đường thay vì bắt cướp thì lại đổ xô dừng xe nhảy xuống đường nhặt những đồng tiền mồ hôi nước mắt của người khác như gà mổ thóc rồi leo lên xe
bỏ đi không chút áy náy.
Rồi thì hành khách để quên tiền trên taxi cũng bị tài xế cuỗm luôn, hay
nhiều vụ đánh rơi lặt vặt khác người bị mất cũng chẳng bao giờ có cơ hội tìm thấy lại đồ… Chính vì vậy qua con mắt của một người sống tại nước
ngoài, anh ta cảm thấy rất mất cảm tình nếu như không muốn nói là có ác
cảm, nhưng qua vụ này xem ra anh ta không nên nhìn phiến diện như thế,
thật oan cho những người tốt bụng, tử tế như cô gái này.
- Anh cười cái gi? – Hoạ Mi thấy anh ta cười lớn, toát lên khí chất yêu
mị gương mặt anh ta khi cười tươi càng thêm đẹp rực rỡ, ánh mắt lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời ban đêm. Khiến nhỏ cảm thấy rất khó
hiểu, cũng may nhỏ là người có đầu óc tỉnh táo nhìn thấy người đẹp trai
như anh ta cũng không phải ít nếu không nhỏ sợ mình sẽ bị mê hoặc mà đắm chìm luôn mất.
- Không có gì, tôi là người không thích nợ nần ai bất cứ thứ gì thế nên
cô ra giá đi tôi sẽ trả ơn cô đã có lòng trả lại đồ cho tôi – Anh ta
nhìn Hoạ Mi nụ cười trên môi càng sâu hơn, hắn ta đang thử lòng xem cô
gái trước mặt mình sẽ xử lý như thế nào? Nhận tiền hay đòi hỏi thứ gì
khác, hắn thật chờ mong.
- Không cần. Tôi giúp người không hề có ý định muốn trả ơn, sau này đừng
để tôi gặp lại anh thế là được. – Nghe hắn ta nói xong, Hoạ Mi bất giác
nhăn mặt bực bội hắn ta nghĩ mình là loại người gì chứ? Cần tiền đến vậy sao? Nếu cần tiền mình lấy luôn cái nhẫn kim cương kia đem bán cũng
được khối tiền rồi, hắn ta đúng là ngạo mạn, khinh người quá đi. Nói
xong Hoạ Mi liền quay người đi luôn, anh Đức quản lý của nhỏ vẫn đang
đứng đợi nhỏ ở đằng xa kia khi nghe nhỏ nói muốn gặp một người bạn có
chút việc, chắc bây giờ sốt ruột lắm rồi.
- Ha ha, rất có cá tính, tôi thích những người như vậy. Sau này có duyên
nhất định sẽ gặp lại. - Nói rồi anh ta chui ngay vào trong xe ô tô của
mình phóng vụt đi
Sau cái hôm Nhật Duy nổi điên bất thình lình đập vỡ cả cửa kính khiến tay
mình bị thương, Hoạ Mi cứ tưởng hắn ta sẽ còn tiếp tục giận dài dài.
Nhưng hôm sau thấy hắn ta lại trở về thái độ bình thường, sáng ra vẫn gõ cửa phòng gọi nhỏ đi học, nấu bữa sáng cùng bữa tối. Nhân lúc Nhật Duy
đang nấu bữa tối, Hoạ Mi ngồi ở ghế sopha vừa xem phim, vừa nhai bắp
rang bơ cùng với Lệ Hoa, Hoạ Mi xem mãi cảm thấy rất buồn chán liền nảy
ra một ý tưởng.
- Lệ Hoa chị với em chơi caro đi, xem phim mãi chán chết đi được – Hoạ Mi giọng lanh lảnh, mắt sáng lấp lánh
- Chơi thế nào? – Lệ Hoa miệng vừa ngậm kẹo mút vừa hỏi
- Chơi dễ lắm, em nhìn chị hướng dẫn là biết ngay thôi – Nói rồi Hoạ Mi
phi ngay lên phòng mình lôi ra một quyển nháp kẻ ô vuông sẵn đem xuống
Sau một hồi được Hoạ Mi hướng dẫn luật chơi, chơi thử độ chục ván, Lệ Hoa
cảm thấy hiểu rồi liền muốn chơi thật. Hoạ Mi nói chơi thật thì ai thua
người ấy phải chịu bị búng tai, Lệ Hoạ cười ngây thơ đồng ý liền. Sau
khi chơi được đúng trăm ván, gần hết cả quyển vở nháp thì Hoạ Mi cũng đã thắng được Lệ Hoa với điểm số khá cao 80/100 – Hoạ Mi vỗ tay cười sung
sướng, còn Lệ Hoa thì sắc mặt xám đen lại, hai bên tai thì đỏ bừng vì bị Hoạ Mi búng khá nhiều. Cô bé không phục, liếc nhìn Hoạ Mi bằng ánh mắt
cay cú.
- Chị chơi với trẻ con thắng cũng là chuyện bình thường thôi, bây giờ mà
chị chơi với anh trai em, em đảm bảo chị chỉ có nước lạy sát đất tôn anh ấy bằng sư phụ thôi – Lệ Hoa sống với Nhật Duy đã nhiều năm nên cô bé
rất biết khả năng của anh trai mình. Chơi piano hay tuyệt vời, chơi game thì không ai có thể là đối thủ, nấu ăn cũng giỏi ngon như đầu bếp nhà
hàng luôn…Trong mắt cô bé anh trai mình chính là thần tường trong lòng
cô bé, nên cô bé mới tự tin khiêu khích Hoạ Mi như vậy
- Thế à? Để rồi xem, ha ha – Hoạ Mi nhìn Lệ Hoa cười gian tà, nhỏ không tin Nhật Duy lại tài giỏi đến mức đó.
Đợi sau khi ăn cơm xong, Hoạ Mi liền gợi ý đề nghị Nhật Duy thử sức khiêu
chiến với mình xem ai giỏi hơn ai. Thấy bộ dạng Hoạ Mi vô cùng phấn
khích, cười rất đắc ý khi nhắc đến chuyện vừa thắng Lệ Hoa rất đẹp, hắn
ta cũng vốn lạnh lùng và rất hiếm khi cười cũng phải nhếch mép mỉm cười
nói:
- Cô đúng là trẻ con có khác – Nhật Duy nói lạnh lùng nhưng ẩn chứa hàm ý giễu cợt.
- Hừ, vâng tôi trẻ con còn anh là ông già trăm tuổi được chưa – Hoạ Mi
quyết không chịu thua, nhăn nhó như khỉ ăn phải ớt phản bác lại.
- Nếu cô đã thích thể hiện thì tôi cũng sẽ chơi với cô đến cùng, tới lúc
đó xem cô còn mạnh mồm nữa không – Nhật Duy cười lạnh, sắc mặt âm trầm,
ánh mắt thoáng qua ý cười rồi biến mất.
Cuộc chiến nổ ra, chẳng hiểu Hoạ Mi chơi kiểu gì mà để thua tơi tả, đã hơn
hơn 50 ván rồi mà nhỏ vẫn chưa thắng được nổi ván nào. Đầu óc nhỏ căng
thẳng, ức chế, chơi trò này đã nhiều năm thắng suốt mà toàn những đối
thủ xuất sắc cả (mấy đứa bạn cùng lớp với Hoạ Mi). Thế mà hôm nay lại để bại dưới tay Nhật Duy không thể thắng dù chỉ 1 ván nhỏ thấy nhục nhã vô cùng, thế mà vừa rồi nhỏ còn rất tự tin khiêu chiến với hắn cười tươi
như hoa khi kể chuyện thắng Lệ Hoa, nhỏ chợt cảm thấy mình đúng là trẻ
con thật. Chợt muốn đào cái hố nào đó để chui xuống quá, hic.
Lệ Hoa ở bên cạnh quan sát cuộc thi, thấy sắc mặt Hoạ Mi ngày càng xấu đi, cô bé nở nụ cười đầy gian tà. Vừa rồi để thua Hoạ Mi cô bé cảm thấy tức tối vô cùng, bây giờ có anh ra tay trả thù giúp dạy cho chị ta một bài
học biết thế nào là “đẳng cấp” thực sự để chị ta sáng mắt ra xem chị ta
còn cười tươi đắc ý được nữa không. Cảm giác thật vui sướng khi chứng
kiến nỗi đau của người khác, ha ha
Kết quả chung cuộc Nhật Duy thắng tuyệt đối 100/100, Hoạ Mi sắc mặt tăm
tối, mở to mắt nhìn Nhật Duy cứ như nhìn thấy một sinh vật lạ mới từ
hành tinh xa xôi nào đó rơi xuống trái đất vậy.
- Thế nào? Cô đã thua tâm phục khẩu phục chưa? – Nhật Duy lạnh lùng hỏi
- Còn lâu, chơi lại đi tôi không tin là mình không thể thắng được anh dù
chỉ là một ván – Hoạ Mi cay cú, không cam tâm đòi Nhật Duy phải chơi
tiếp với mình
- Cái trò trẻ con này, chơi với người cũng trẻ con không kém thật chẳng
thấy thú vị gì. Tôi chán rồi, về phòng ngủ đây – Nói xong Nhật Duy định
đứng dậy
- Anh muốn chết hả? Anh dám nói ai là trẻ con ha? – Hoạ Mi hét to, nhìn
Nhật Duy bằng ánh mắt giận dữ, tiện tay cấu mạnh vào tay hắn một cái rõ
đau
- Đúng là trẻ con cần phải dạy bảo nhiều – Nhật Duy bị móng tay sắc nhọn
của Hoạ Mi cấu xước da nhưng không hề tỏ ra tức giận chỉ lắc đầu cảm
thán đi nhanh về phòng, trước khi Hoạ Mi lại nổi điên
- Anh mau đứng lại cho tôi, mau chơi tiếp đi, tôi không tin là mình không thể thắng anh…
Lệ Hoa thấy bộ dạng thắng thì cười tươi như hoa, thua thì ấm ức, nhăn nhó
như muốn khóc đến nơi của Hoạ Mi không khỏi bật cười, đúng là rất thú
vị. Từ khi về chung sống cùng một nhà với Hoạ Mi, cuộc sống của hai anh
em cô bé không còn tẻ nhạt như trước nữa, ấm áp, thân thiết hơn…