Trong một phòng Vip sang trọng trên tầng thứ 40 của khách sạn Chuông Gió lớn
nhất thành phố, nhà hàng này nổi tiếng với các đồ nội thất hiện đại đẹp
lung linh, không gian phòng ăn sáng sủa, sạch sẽ. Bao xung quanh là lớp
tấm kính dày chịu lực cực tốt giúp khách có thể thưởng thức thức ăn vừa
có thể ngắm nhìn toàn cảnh không gian thành phố nhất là vào buổi tối,
với các món ăn toàn là những món ăn quý hiếm, độc, lạ do chính tay các
đầu bếp nổi tiếng của khách sạn 5 sao ở các khách sạn nổi tiếng trên thế giới ở nước ngoài được mời tới Việt Nam có mặt tại nhà hàng này chế
biến.
Với hệ thống an ninh vô cùng cẩn mật, định vị GPRS, chuông báo trộm,
camera ở khắp nơi, trước cửa ra vào của khách sạn còn có một đội ngũ vệ
sĩ toàn là những người có võ thuật cực giỏi bảo vệ. Thế nên nếu không có giấy hẹn, thiệp mời thì không bao giờ có thể bước chân vào bên trong
khách sạn. Một đêm tại phòng Vip của khách sạn có giá khoảng 2500 USD…
Trên một chiếc bàn tròn rộng, được phủ bởi chiếc khăn trải bàn trắng tinh,
thoảng mùi hương hoa nhài dịu nhẹ có đặt rất nhiều các món ăn ngon, được trình bày rất đẹp mắt, hấp dẫn, tuy rằng có hơi ít. Có 3 chai rượu vang thuộc nhãn hiệu Champagne vị nho có tuổi thọ khoảng 30 năm được sản
xuất tại Pháp, được mệnh danh là nơi sản xuất rượu vang vào loại ngon
nhất trên thế giới. Ngồi xung quanh chiếc bàn tròn có 4 người con trai
trông ai cũng đẹp sáng sủa, đẹp như hoa, sang trọng, quý phái vừa uống
rượu vang vừa cười nói chuyện rất vui vẻ.
- Tuấn Anh à, hôm nay mày mời chúng tao đến đây ăn mừng nhân dịp gì vậy?
Có phải để chúc mừng buổi triển lãm tranh do mày đứng ra tổ chức đã
thành công một cách mỹ mãn không? – Huy Hoàng cầm ly rượu vang lắc lư
nhìn Tuấn Anh cười tươi sáng rỡ
- Ha ha, cứ cho là vậy đi. Anh em chúng ta chả mấy khi có dịp tụ tập ăn
uống với nhau một cách đông đủ như thế này cần gì phải suy nghĩ nhiều
chứ - Tuấn Anh cười lớn.
- Thế cái bức tranh “Người con gái tôi yêu” là thế nào đấy? Cả phòng
triển lãm chỉ có mỗi bức tranh đó là do mày vẽ, mày đừng có nói với tao
là mày không biết gì nhé – Minh Khánh cười nhạt
- Oh, đúng rồi bức tranh đó là do mày vẽ, công nhận cô gái trong bức
tranh đó xinh đẹp, đáng yêu thật đấy. Nhưng không biết cô gái đó là ai
thế, chơi với mày lâu như vậy tao đã bao giờ gặp cô gái đó đâu? – Huy
Hoàng nghiêng mặt nhìn Tuấn Anh cười gian tà.
- He he, cũng không có gì đó chính là cô gái tao xui xẻo tình cờ đụng
phải hai lần mà tao từng kể cho chúng mày nghe rồi đấy, cách đây không
lâu tao có đi dạo cùng với một em rất xinh ở công viên thì lại tình cờ
gặp cô ấy một lần nữa. Hoàn cảnh như thế nào ở trong bức tranh chúng mày trông thấy hết rồi đấy, tao điều tra biết được em ấy học ở trường cấp 3 Thục Khuê nên đã nhanh chóng chuyển sang đó học cùng một lớp với em ấy
để tiện theo đuổi. Hì Hì – Tuấn Anh cười ngượng ngùng
- Oh, chính vì vậy mà mày nhẫn tâm rời bỏ anh em để sang một trường xa lạ học phải không, đúng là cái đồ trọng sắc khinh bạn mà. Hừm – Minh Khách liếc nhìn Tuấn Anh bằng ánh mắt khinh bỉ tỏ vẻ tức giận.
- Ha ha, bỏ đâu mà bỏ nếu không liệu hôm nay tao có mời chúng mày ăn một
bữa xả láng tại đây không? Thấy bạn bè lần đầu tiên có một người con gái đáng để yêu thật lòng mà chẳng chúc mừng gì, buồn ghê – Tuấn Anh nốc
cạn một hơi hết sạch ly rượu vang, giọng tỏ ra buồn bã.
- Cô ấy tên gì?
Nhật Duy nãy giờ im lặng theo dõi cuộc nói chuyện đột nhiên lạnh lùng
mở miệng, ngay từ lúc nhìn thấy bóng dáng cô gái trong bức tranh ấy hắn
đã nhận ra cô gái đó là ai rồi. Bởi bình thường ở nhà Hoạ Mi vẫn thường
hay mặc bộ đồ như thế một cách rất tự nhiên, vẻ đẹp thuần khiết, trong
veo cũng chỉ có Hoạ Mi mới toát ra được điều đó.
Những cô gái mà hắn đã từng gặp gỡ và tiếp xúc cô nào cũng khôn khéo, tinh
quái cả, nên vừa nhìn thấy bức tranh hắn liền nhận ra đó là ai nhưng vẫn còn nghi ngờ bây giờ chính miệng Tuấn Anh nói cô gái đó học ở Thục Khuê chẳng phải Hoạ Mi cũng học ở đó sao? Nếu tên mà cũng đúng nữa thì hắn
thật sự không biết mình sẽ phải đối mặt như thế nào, người bạn thân nhất của hắn giờ lại thích một người con gái lại chính là người con gái mà
hắn cũng thấy rất thích. Bao năm qua hắn với Tuấn Anh luôn cùng sát cánh bên nhau vượt qua mọi khó khăn, ngay cả những lúc sinh tử vậy mà bây
giờ chỉ vì một người con gái mà bất hoà hắn thật không cam lòng. (Thế
nên Nhật Duy mới nổi điên hút thuốc ở trên ban công rồi đấm vỡ cửa kính
khiến tay mình bị thương, không hẳn vì ghen chỉ vì hắn cảm thấy quá khó
khăn giữa việc tiếp tục hay buông tay mà thôi ^~^).
Càng nghĩ hắn càng thấy bực bội, nỗi ức chế kìm nén suốt từ chiều đến giờ
khiến hắn như muốn nổ tung, nếu sự thật là như vậy hắn phải làm sao đây? Tiếp tục hay buông tay từ bỏ tình yêu để bảo vệ tình bạn hay như thế
nào để vẹn toàn đôi đường đây, hắn biết Tuấn Anh là một người có hoàn
cảnh rất đáng thương, từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm.
Tuấn Anh tuy hay cười, gương mặt lúc nào cũng bừng sáng tràn đầy sức sống
khiến người ta có cảm giác dễ chịu nhưng thật sâu trong tâm Tuấn Anh là
sự lạnh giá đến cùng cực. Hắn tàn nhẫn, vô tình, và máu lạnh cũng chẳng
kém hắn là bao đâu. Hắn không thích con gái vì hắn cho rằng con gái luôn là những đứa ham hư vinh, chẳng thật lòng tý nào bao giờ, hắn hẹn hò
rất nhiều nhưng chẳng thực lòng thích một ai. Bây giờ lần đầu tiên biết
thích một người con gái là như thế nào, mà biết người bạn thân của mình
cũng thích cô gái đó tới lúc đó mọi chuyện sẽ ra sao đây hắn thật không
dám nghĩ tiếp nữa…
- Hoạ Mi, cái tên rất hay phải không? – Nhắc đến cô gái đó, Tuấn Anh lại
cười một cách rực rỡ, bình thường hắn vốn đã đẹp rồi khi thực lòng vui
vẻ cười một cách thoải mái thì càng toát lên vẻ đẹp chói loá khiến người ta phải nhìn đến ngẩn ngơ.
- Xem ra mày có vẻ thực sự rất thích cô gái ấy nhi? – Nhìn bộ dạng vui
sướng của Tuấn Anh, Huy Hoàng không khỏi nhíu mày. Chưa bao giờ hắn thấy Tuấn Anh vui vẻ như vậy cả, vậy mà cô gái này lại có thể khiến hắn yêu
thích một cách say đắm, cuồng nhiệt đến mức chấp nhận chuyển trường, học chậm lại một lớp chỉ vì muốn gần gũi cô gái đó. Xem ra bản lĩnh cô gái
này không hề tầm thường chút nào đâu, nếu có dịp nhất định hắn phải gặp
thử mới được.
- Thật lòng rất thích? – Minh Khánh tỏ ra kinh ngạc, chưa từng thấy bộ
dạng đó của Tuấn Anh bao giờ, không biết cô gái đó là người như thế nào
mà có thể khiến một Tuấn Anh có trái tim băng giá, lạnh lẽo, tàn nhẫn,
máu lạnh phải tan chảy. Sẵn sàng làm tất cả chỉ vì muốn được gần gũi cô
gái đó, càng nghĩ càng khiến hắn thấy tò mò nếu có dịp nhất định phải
gặp mới được.
- Uh, mà làm gì nhìn tao bằng ánh mắt khó tin lẫn kinh ngạc thế? – Tuấn
Anh ngượng ngùng, hai má có đám mây hồng khi thấy mấy người bạn thân của mình nhìn mình bằng ánh mắt khác thường. Chẳng lẽ việc hắn thích một cô gái rồi sẵn sàng chuyển trường để học cùng lớp với cô gái ấy có vấn đề
gì lạ lẫm lắm sao? Càng nghĩ hắn càng thấy khó hiểu? (Hình như những
người khi đang yêu thường chỉ số IQ bị giảm đi thì phải ^^!)
- Hoạ Mi ư? – Nhật Duy nói giọng lạnh lẽo, âm trầm, sắc mặt hắn không
chút thay đổi vẫn lạnh giá như trước nhưng đôi mắt màu xanh chợt trở lên tối sầm thoáng qua rồi biến mất như chưa từng có. Thật không ngờ sự
thật này lại xảy ra một cách bất ngờ như vậy, hắn cảm thấy rất lo lắng,
hoảng sợ. Hắn thực sự không muốn mất Hoạ Mi cũng không muốn mất đi một
người bạn thân thiết gắn bó từ nhỏ…
- Có vấn đề gì sao? – Thấy sắc mặt Nhật Duy lạnh băng, không chút cảm xúc chẳng biết hắn ta đang suy nghĩ cái gì nữa. Tuấn Anh thoáng cau mày
hỏi.
- Không có gì. – Nhật Duy trả lời ngắn gọn rồi cầm ly rượu vang ngửa cổ
uống cạn. Hắn bắt đầu cảm thấy tức giận, cảm nhận được một nỗi mất mát
không tên đang sắp hình thành nên hắn chẳng nói gì cả cứ tiếp tục uống
rượu thôi.
Thấy phản ứng của Nhật Duy có vẻ khác lạ, cả 3 người còn lại đưa mắt nhìn
nhau rồi thầm lắc đầu. Nếu hỏi người khó hiểu và lạnh băng nhất trong
nhóm là ai, cả 3 sẽ không ngần ngại mà nói to tên Nhật Duy. Nội tâm của
hắn thì chỉ có mình hắn biết, không bất kỳ ai có thể hiểu được.
Thông minh có thừa, nhưng thủ đoạn thì cực kỳ tàn nhẫn, máu lạnh, giết người
không ghê tay ngay cả đến Huy Hoàng có khả năng giữ bình tĩnh và gan dạ
nhất trong nhóm khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo như dao nhọn lạnh thấu
xương của hắn xuyên qua mà cũng còn cảm thấy rùng mình nữa là. Nếu không sao hắn có thể leo lên chức thủ lĩnh một cách vững chắc như thế chứ?
Sao có thể đứng đầu quản lý một gia tộc hùng mạnh, giàu có, đầy quyền
lực nhất trong thế giới xã hội đen chứ.
Còn nhớ năm hắn mới có 15 tuổi, hắn đã tàn nhẫn đi lên vị trí đứng đầu ấy
một cách tanh mùi máu và thâm hiểm như thế nào. Nhưng hắn lại sống rất
tình cảm vì bạn bè sẵn sàng liều chết để bảo vệ đến cùng và cũng có thể
mạo hiểm đánh cuộc cả tính mạng mình chỉ để đạt được lợi ích quan trọng
nào đó. Chính vì vậy hắn càng khiến mọi người ba phần nể phục, bảy phần
sợ hãi. Mệnh lệnh hắn đã đưa ra ai mà không tuân theo chỉ có con đường
chết mà thôi.
Trong căn phòng ngủ riêng của hắn tại biệt thự ở giữa trung tâm thành phố,
Minh Khánh đi đi lại lại trong phòng khi cô gái hắn tình cờ cứu được
giữa đường đã nằm hôn mê bất tỉnh một ngày rồi mà vẫn chưa thấy có dấu
hiệu tỉnh lại, hắn cảm thấy thật sự lo lắng, bất an mặc dù đã mời bác sĩ riêng đến khám. Sắc mặt cô gái vẫn xanh xao yếu ớt, mặc dù bác sĩ nói
cô ta không bị làm sao chỉ là cơ thể bị suy nhược nên mới ngất giữa
đường như vậy thôi.
Mở mắt nhìn thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ hoắc, có lẽ ánh sáng ở cửa sổ chiếu vào quá chói loá nên khi vừa mở mắt ra cô đã vội nhắm chặt mặt lại.
- Cuối cùng cô cũng đã tỉnh lại rồi – Minh Khánh thở phào nhẹ nhõm
- Anh là ai? Đây là đâu? – Cô ngồi dậy đưa mắt quan sát căn phòng kỹ một
lần nữa, rồi nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình một cách đầy lo lắng.
- Tôi là Minh Khánh, còn cô đang ở biệt thự nhà tôi. Đêm qua đang đi trên đường tình cờ thấy cô bị ngất trong mưa lạnh nên tôi cứu cô rồi đưa về
đây, bây giờ cô cảm thấy thế nào rồi. – Khánh vừa giải thích vừa tiến về phía bàn lấy cho cô một cốc nước.
Cô ngồi trên giường nhắm hờ mắt cố nhớ lại xem đêm qua đã xảy ra chuyện gì nhi? À cô nhớ ra rồi, đêm qua sau khi to tiếng với bố mẹ một hồi về
việc đính hôn với một người con trai thuộc tập đoàn đối tác mà cô đã bị
cha mình tát cho một cái đau rát hết cả má, in hằn cả 5 nốt ngón tay.
Sau đó do quá tuyệt vọng, từ bé đến lớn chưa bao giờ bố mẹ bắt cô phải
làm gì cả yêu thương, chiều chuộng cô hết mực còn tạo điều kiện cho cô
đi du học ở nước ngoài.
Lần này đột nhiên gọi cô về Việt Nam cứ tưởng chỉ là để về chơi ít ngày cho thoả nỗi nhớ con, ai dè lại muốn cô đính hôn với một người xa lạ, không quen biết chỉ vì muốn liên hôn, giúp tập đoàn mình lớn mạnh, vững chắc
hơn. Lúc nghe quyết định của bố mẹ mà cô cảm thấy như tiếng sét đánh
ngang tai vội vã từ chối, tranh luận đến cùng kết quả là bị lĩnh một cái tát đau đến mức khiến cô muốn gục ngã. Thế là không suy nghĩ gì nhiều
cô liền lao ra ngoài trong đêm mưa lạnh giá, chẳng hiểu sao rồi bị ngất
đi (Đến khổ, sau này chỉ vì cái vụ đính hôn đáng ghét đó mà chuyện tình
giữa cô với Minh Khánh xảy ra lắm rắc rối, khiến cô suýt thì tìm đến cái chết còn sau đó thế nào có được ở bên nhau hay không thì mọi người hãy
tiếp tục theo dõi nhé ^^).
- Cảm ơn, may mà nhờ có anh cứu giúp nếu không tôi thực sự không biết
mình như thế nào nữa. – Cô thều thào nhìn Minh Khánh bằng ánh mắt cảm
kích.
- Cô vừa mới tỉnh lại, sức khoẻ vẫn còn yếu lắm, nếu không có gì gấp thì
cô cứ nghỉ ngơi thêm đi – Minh Khánh vừa nói vừa đưa cốc nước cho cô,
nhìn bộ dạng yếu ớt không chút sức lực của cô anh đoán chắc cô vừa gặp
phải trải qua một cú sốc rất lớn, nếu không cô đã chẳng lang thang một
mình trong đêm mưa vắng vẻ như vậy.
- Không cần đâu, anh gọi cho tôi một chiếc taxi đi, bây giờ tôi muốn về
nhà ngay bố mẹ tôi ở nhà chắc lo lắng cho tôi lắm – Cô uống hết cốc nước nhìn Minh Khánh bằng ánh mắt lãnh đạm.
- Cũng được thôi, nhưng từ đêm qua đến giờ cô vẫn chưa ăn gì cả tốt nhất
là ở lại đây ăn chút gì đó rồi về cũng chưa muộn – Minh Khánh gật đầu
mỉm cười, nếu cô đã thích vậy thì tuỳ ý cô thôi.
- Cảm ơn! – Cô nhìn anh khẽ mỉm cười, thật không ngờ trên đời này lại có một người con trai tốt đến như vậy?
- À mà cô tên gì thế? – Minh Khánh cầm lấy bát cháo từ tay người giúp việc đưa cho cô tiện hỏi tên luôn
- Quỳnh Chi – Cô mỉm cười dịu dàng, rồi cầm lấy bát cháo nóng tự đút ăn.
Minh Khánh thấy cô không muốn nói chuyện nữa thì cũng im lặng đi ra ngoài,
hắn quen biết rất nhiều cô gái nhưng chưa thấy cô gái nào lại có vẻ xa
cách, khách sáo với hắn như thế cả. Những suy nghĩ đó chỉ lướt qua trong đầu hắn rồi vụt tắt, phải rồi hắn còn rất nhiều việc quan trọng phải
làm. Sắp tới Thiên Đường Chết với Địa Ngục sẽ diễn ra một cuộc huyết
chiến khốc liệt để phân chia lại địa bàn ở khu vực Đông Nam Á, hắn phải
chuẩn bị chu đáo mới được…