Buổi sáng nhìn đồng hồ đã 6h5 phút rồi mà vẫn chưa thấy cô nàng Hoạ Mi ra
khỏi phòng vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi chuẩn bị đi học, Nhật Duy bất
giác nhíu mày lại gì nữa đây vừa rồi gọi thức dậy từ lúc 5h30 liên tục + chuông báo thức từ chiếc đồng hồ biết bay cô nàng đã luôn miệng kêu
“Dậy ngay đây, chờ chút…”.
Thế quái nào giờ vẫn chưa thấy bóng dáng, tăm hơi đâu nhi? Vốn là con
trai lại ở chung cùng một nhà với con gái đã là rất bất tiện rồi nên
Nhật Duy rất ý thức nếu không có chuyện gì cần thiết tuyệt đối không
bước chân vào phòng riêng của Hoạ Mi, mặc dù có chìa khoá phòng. Đó là
phép lịch sự cơ bản, hắn không thích người khác tự ý vào phòng mình thì
người khác cũng vậy thôi, cần phải biết tôn trọng quyền tự do riêng tư
của người khác. Nhưng với tình hình này xem ra đúng là hắn phải tự mình
ra tay phá lệ thật rồi, ai bảo cô nàng Hoạ Mi đó quá lười nhác bất trị
như thế chứ.
- Anh à? Đã 6h10 rồi đó thế mà chị ta vẫn chưa chịu dậy đi học nói chi
ăn sáng. Anh định tính sao? – Thời gian là vàng bạc, tại sao trên đời
này lại có người vô ý thức thế nhi? Khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần
của Lệ Hoa bất giác nhăn lại, tỏ ý khó chịu.
- Để anh đi gọi cô ta một lần nữa, nếu không được có lẽ từ mai phải dùng biện pháp mạnh khác thôi. Anh cũng đến xin cúi đầu chào thua cô ta
luôn. – Sắc mặt Nhật Duy vẫn lạnh lùng nhưng pha chút bất lực, chưa bao
giờ hắn thấy một người nào đạt trình độ “pro” có thể khiến hắn phải lắc
đầu như Hoạ Mi, chẳng hiểu sao hắn vẫn có thể thích nhỏ được nhi? Trời
ạ, có lẽ đầu óc hắn cũng có vấn đề thật rồi.
Nói rồi Nhật Duy nhanh chóng đứng lên đi về phía phòng Hoạ Mi, tra chìa
khoá vào ổ, cửa phòng dễ dàng mở ra sau. Nhìn vào bên trong căn phòng
của Hoạ Mi và đây cũng là lần đầu tiên hắn quan sát kỹ căn phòng này,
Nhật Duy giật mình kinh hãi khi nhìn thấy một chú chuột đen xì đang từ
trên mặt bàn học của Hoạ Mi chạy xuống nền rồi chuồn nhanh về hang ổ của nó, đã vậy trước khi gần tới hang ổ của mình nó còn quay đầu nhìn Nhật
Duy bằng ánh mắt khinh bỉ chưa nhìn thấy chuột bao giờ à mà phải tỏ ra
kinh ngạc như thế, miệng liên tục phát ra tiếng kêu “chit, chit, …” nghe mà muốn hộc máu luôn.
Liếc nhìn nhanh lên mặt bàn thì thấy một túi bánh ngọt bị con chuột đáng ghét kia cắn cho tơi tả, mảnh vụn của bánh rơi xuống dưới mặt bàn thu
hút những chú kiến đen xếp hàng dài lặng lẽ tha chiến lợi phẩm mà mình
kiếm được về tổ ở dưới cái lỗ nhỏ dưới nền nhà. Khắp phòng sách vở vứt
linh tinh khắp nơi, trên mặt bàn một một vài quyển, dưới nền nhà vài
quyển nữa thêm bút, thước kẻ, vỏ bim bim, bánh kẹo, bộ xếp hình…
Đã vậy khi ngủ cô nàng này lại còn lười đến mức không cả thèm mắc màn
nữa cơ, thế mà vẫn ngủ ngon được. Hắn mà ngủ quên không mắc màn nửa đêm
bị muỗi bay vo ve bên tai còn phải bật dậy mắc màn nữa là, vậy mà cô
nàng này vẫn có thể sống chung với lũ chuột, muỗi này một cách yên ổn
thật khiến hắn bái phục sát đất luôn.
Tiến gần tới giường thì thấy Hoạ Mi nằm trên giường đắp chăn đến cổ,
nghiêng người ôm cái con gấu bông màu hồng to đùng, tai đeo iphone nghe
nhạc, ngủ một cách ngon lành quên cả trời đất. Đã vậy miệng còn chảy
nước dãi miệng động đậy như đang ăn thứ gì đó. Trời đất, đến cả trong mơ cũng mơ thấy thức ăn nữa sao? Nhật Duy lạnh lùng là thế mà cũng phải
chớp mắt nhìn bộ dang của nhỏ lúc ngủ bằng ánh mắt cảm thán…
- Dậy nhanh, 6h30 rồi đấy, cô có định đi học không hả? – Nhật Duy bực
bội rút iphone ra thảo nào cô nàng này ngủ say đến mức chuông báo thức
kêu suốt thế mà không hề có chút ảnh hưởng gì.
- Im, mới sáng ra hãy còn sớm có để yên cho người ta ngủ không hả. – Cảm giác có ai đó nói to bên tai, còn kéo cả chăn ra nhỏ theo bản năng mắt
vẫn nhắm ngồi dậy cướp lấy chăn, miệng lẩm bẩm nằm xuống định ngủ tiếp.
- Cô định không dậy thật phải không? – Nhật Duy phát điên thật sự rồi.
- Không… - Hoạ Mi nhăn nhó mở hé mắt nhìn Nhật Duy rồi gật đầu xác nhận.
- Nếu vậy đừng trách tôi ra tay không nể tình nhé, cô có biết nam nữ ở
chung một phòng lại cùng một giường gần nhau như thế này sẽ dễ dàng xảy
ra chuyện gì không? – Nhật Duy nói nhẹ bên tai Hoạ Mi, cố tình phả hơi
nói một cách mờ ám…
- Không? Cái gì? Anh định làm gì hả? – Trong cơn mơ nghe Nhật Duy nói
xong, Hoạ Mi vẫn còn chưa tỉnh ngủ hắn nghe thấy cảm giác không khác gì
sét đánh ngang tai, vội ngồi bật dậy tránh xa Nhật Duy mở to mắt không
chớp nhìn hắn.
- Làm gì là làm gi? – Nhật Duy sắc mặt thoáng cười gian tà, nói vẻ vô tội.
- Hừ, à mà ai cho phép anh được tự do vào phòng tôi hả? – Như chợt nhớ ra điều gì Hoạ Mi vội hét to
- Oh, tôi thích thế đấy, cô làm gì được tôi? – Nhật Duy liếc nhìn Hoạ Mi bằng ánh mắt thách thức
- Anh đúng là đồ khốn, đồ biến thái, … - Hoạ Mi phi ngay cái gối vào mặt Nhật Duy chửi rủa hắn một cách tàn bạo
- Đủ rồi, nếu cô còn tiếp tục ở đó lảm nhảm thì đừng trách tôi thực hiện vấn đề mình vừa nói lúc đầu nhé – Nhật Duy tỏ ra mất kiên nhẫn, sắc mặt lạnh lẽo, âm trầm
- Mẹ nó chứ, anh mà dám đụng vào tôi xem, anh sẽ chết không yên ổn đâu. – Hoạ Mi trừng mắt đe doạ.
- Sao? Ý cô là tôi sẽ làm gì cô à? Đúng là bụng ta suy ra bụng người đầu óc đen tối có khác – Nhật Duy nhếch mép cười lạnh.
- Loại con gái xấu xí, chẳng có gì là quyến rũ như cô có cho không tôi
cũng chả thèm đâu, trừ khi thằng nào bị điên thì nó mới có ý định đó với cô thôi – Nhật Duy cười gian, liếc nhìn Hoạ Mi bằng ánh mắt khinh bỉ,
giễu cợt. (Nói sao sâu cay thế ^~^)
- Anh… - Hoạ Mi tức đến hộc máu
- Hừ, tôi chỉ nghĩ nếu lúc đó cô không dậy ngay tôi sẽ ra tay bóp cổ cô
cho cô có cơ hội được ngủ ngon một giấc thiên thu luôn thôi. – Ánh mắt
hắn toát ra sự âm u, nguy hiểm, đầy sát khí
Nghe hắn ta nói vậy, Hoạ Mi sợ đến run người, nhớ lại cái vụ hắn bóp nhỏ suýt chết lần đầu tiên gặp mặt mà nhỏ thấy lạnh toát cả người. Hắn thật đáng sợ quá đi…
- Thôi tôi chẳng thừa hơi nói nhiều với cái loại người đầu óc ngu si tứ
chi phát triển như cô làm gì cho tốn nước bọt ra, từ mai nếu cô mà không chịu khó dậy sớm đúng giờ thì đừng trách tôi độc ác. – Nói xong hắn đi
ra khỏi phòng đóng cửa cái rầm, chứng tỏ hắn rất tức giận.
Còn Hoạ Mi thì sợ hãi đến rụng rời chân tay, cái gì cơ từ mai mình phải dậy sớm từ 5h30 á, định giết người à…
Buổi sáng vừa bước chân vào lớp, Hoạ Mi đã thấy cả lớp xôn xao, rì rầm
bàn tán cái gì đó. Kỳ lạ hôm nay lại không thấy Tuấn Anh có mặt sớm như
mọi hôm, từ xa nhỏ đã trông thấy Thuỷ Tiên đang cúi đầu chăm chú đọc cái gì đó, nhỏ liền sán lại gần tò mò đọc theo. Không đọc thì thôi, đọc
xong nhỉ tý ngất ngây con gà tây luôn – Thật không ngờ báo chí giờ chém
gió đẳng cấp thế, nhỏ tự thẹn mình vẫn còn kém xa lắm…
“ Theo thông tin mới nhất tại buổi triển lãm tranh buổi chiều hôm qua do hoạ sĩ thiên tài Tuấn Anh, đại thiếu gia của tập đoàn Ánh Dương chủ
trì. Thì tất cả các bức tranh có mặt tại phòng triển lãm đều là những
tác phẩm mới nhất của các hoạ sĩ nổi tiếng trong giới mỹ thuật, chỉ có
một số ít là của các hoạ sĩ mới nổi. Trong đó chỉ có một bức tranh duy
nhất mang tên “Người con gái tôi yêu” là do hoạ sĩ thiên tài Tuấn Anh
vẽ, bức tranh vẽ về một người con gái mà cậu yêu thương rất tha thiết.
Trong mắt cậu cô gái ấy có một vẻ đẹp thánh thiện, tinh khôi đẹp như
thiên thần không vướng chút bụi trần. Một cô gái mà có thể khiến cho cậu yêu thương một cách say đắm, khắc hoạ hình dáng cô ấy trong bức tranh
của mình bằng cả trái tim chân thành chắc hẳn là một cô gái rất xinh
đẹp, rất cá tính, rất tài năng, và cũng rất thông minh…
Sau khi xem xong bức tranh mọi người đều rất tò mò không biết cô gái đó
là ai? Tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Học ở đâu? Gia thế ra sao?… Tại sao cô gái ấy lại quen với đại thiếu gia kiêm hoạ sĩ thiên tài Tuấn Anh, họ
bắt đầu yêu nhau từ bao giờ? Liệu tình yêu ấy sẽ kéo dài được bao lâu
khi mà Đại thiếu gia Tuấn Anh của chúng ta sắp đính hôn với thiên kim
tiểu thư của tập đoàn Phương Thanh vào ngày 31/12 …”
Đọc xong tờ báo này Hoạ Mi tức nổ đom đóm mắt luôn, nếu như không phải
tờ báo này đang nằm trong tay Thuỷ Tiên có lẽ nhỏ sẽ không ngần ngại mà
xé nát nó thành những mảnh vụn li ti rồi tung lên cao cho thoả nỗi hận.
- Sao vẻ mặt mày nhăn nhó như chó cắn ma thế hả? Đọc xong thông tin này
ai cũng tò mò, ngạc nhiên có mỗi mày bày ra cái vẻ mặt như sắp đi đánh
nhau tới nơi ấy. Có lẽ nào mày chính là cô gái trong bức tranh ấy? –
Thuỷ Tiên kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ.
- Suỵt… -Hoạ Mi vội đưa tay lên môi ra hiệu Thuỷ Tiên nói bé thôi.
- Mày uống lộn thuốc hả? Ai nói với mày là tao chính là cô gái trong bức tranh ấy? Mày đừng có suy diễn lung tung rồi làm hại tao nhá – Hoạ Mi
tỏ vẻ giận dỗi.
- Không phải thì thôi làm gì mà hốt hoảng thế, hay là có tật giật mình. – Thuỷ Tiên bĩu môi
- Con điên này đã nói là không phải rồi mà – Hoạ Mi nổi nóng cấu mạnh vào eo Thuỷ Tiên khiến cô nàng kêu “Á” đầy đau đớn.
- Thế cô gái đó là ai nhi? – Thuỷ Tiên nhíu mày suy tư
- Biết được chết liền…
- …
Sau một hồi tranh cãi nảy lửa, cả hai liền im lặng lắng nghe những tiếng bàn tán, nghị luận xung quanh.
“Cô gái này là ai thế? Sao tớ nhìn trông quen quen lắm cứ như từng gặp ở đâu rồi ý?”
“Đúng rồi, trông rất quen là khác nhưng sao tớ không thể nghĩ ra được nhi?”
“Phải rồi, mọi người từng thấy anh ấy hẹn hò với cô gái này bao giờ chưa?”
“Never, chỉ mãi đến hôm qua xem bức tranh ấy tớ mới biết anh ấy đã có người yêu chính là cô gái này”
“Thế thì kỳ lạ nhi? Rốt cuộc là ai nhi? Tớ không tin mình không điều tra ra. Tớ muốn thử xem cô gái đó có tài năng gì đặc biệt mà khiến cho anh
Tuấn Anh yêu say đắm như vậy?”
“ À, mọi người có thấy một điều rất kỳ lạ ngay từ ngày đầu tiên vào lớp anh ấy đã chọn chỗ ngồi một cách rất kỳ quặc không?”
“Uh, phải đó, lẽ nào cô gái ấy lại chính là Hoạ Mi, đừng có đùa thế chứ?”
Thế rồi tất cả cùng quay lại nhìn về phía Hoạ Mi bằng ánh mắt tò mò lẫn
dò xét… Khiến Hoạ Mi khó chịu vô cùng, hồi hộp lẫn lo lắng lẽ nào cô gái ấy đúng là mình thật sao?