Tình chỉ đẹp khi tình dang dở...
Yêu quá sâu đậm chỉ khổ bản thân.
Tình yêu không cho phép có sự ích kỷ, độc chiếm.
Như cây xương rồng nhiều gai kia
Càng ôm chặt lại càng thấy đau...
Một người đàn ông có thân hình cao lớn, gương mặt đẹp pha chút lạnh lùng,
hàng lông mi dày cong đen nhanh phủ lấy đôi mắt ánh lên những tia sắc
bén, giảo hoạt mặc bộ âu phục màu đen, đi đôi giày cũng màu đen nốt càng tôn lên nét cương nghị vốn có ở một người đàn ông từng trải qua nhiều
biến cố thăng trầm trong cuộc sống.
Anh ta đi nhanh về phía hoa viên theo sự dẫn đường của một người giúp
việc, hoa viên khá rộng có một bờ hồ thả cá cảnh đủ màu sắc đang bơi
lượn nhấp nhô há miệng đớp những mẩu thức ăn trên mặt hồ, ở giữa mặt hồ
còn có một đám bông hoa sen giả màu hồng đang nở nếu không nhìn kỹ sẽ
không thể nào nhận ra.
Cùng hàng dương liễu có những nụ hoa màu đỏ đang rủ xuống thỉnh thoảng
như những sợi tóc bay đung đưa theo gió tạo nên một vẻ đẹp thiên nhiên
ấn tượng, xung quanh hoa viên này có trồng rất nhiều các loại hoa đẹp
đang nở thu hút những con bướm bay rập rình …
Ở giữa hồ có một căn nhà gỗ nhỏ, mái nhà cũng bằng gỗ được quét sơn màu
đỏ hỏi người giúp việc mới biết căn nhà gỗ đó có tên là “Đình Ngọc
Trúc”, để tới được căn nhà gỗ đó phải đi qua một chiếc cầu gỗ nhỏ màu
trằng uốn cong như cầu vồng.
Bên trong căn nhà gỗ đó có đặt một chiếc bàn đá tròn cùng 5 chiếc ghế đá đặt xung quanh, có một cô gái gương mặt xinh đẹp như búp bê Barbie, đôi mắt màu nâu sáng long lanh, mái tóc uốn xoăn màu vàng để xoã ngang vai. Mặc một bộ váy đầm công chúa màu trắng nhìn diễm lệ vô cùng đang ngồi
nhìn ra phía bờ hồ tiếp tục ném thức ăn cho cá, giả vờ như không biết sự có mặt của người đàn ông vừa đến còn người giúp việc thì đi lấy đồ uống cho khách.
- Thật không ngờ biệt thự nhà cô lại xa hoa, lộng lẫy đến như vậy. –
Người đàn ông cất lời phá tan không khí yên tĩnh, lời nói này không biết là khen hay chê nữa.
- Cùng bình thường thôi, biệt thự của tôi ở ngoại ô Pari còn hơn thế này gấp mấy chục lần liền – Hồng Nhung nói mà không thèm liếc nhìn về phía
người đàn ông kia vẫn tiếp tục công việc của mình.
- Tôi biết, mà những gì cô nhờ tôi giúp đỡ tôi đã hoàn thành xong rồi cô có muốn xem qua không? Có một số việc sẽ khiến cô phải kinh ngạc đấy,
tình địch của cô cũng chẳng phải đơn giản đâu. – Người đàn ông giọng
trầm trầm ánh mắt toé lên tia thú vị.
Hồng Nhung không nói gì cả quay người lại, cầm lấy xấp tài liệu từ tay
người đàn ông kia khẽ lật giấy đọc những thông tin bên trong, ánh mắt
không giấu nỗi bất an thoáng qua vài phút sau ngẩng mặt lên nhìn người
đàn ông trước mặt mỉm cười, ánh mắt ẩn chứa sự nguy hiểm.
- Cứ tưởng là ai hoá ra là thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Phan thị, xem ra con nhỏ đó cũng chẳng phải loại dễ đối phó chút nào – Hồng Nhung cười lạnh, thật không ngờ thân phận của Hoạ Mi lại ngoài sức tưởng
tượng của cô ta nếu xử lý không gọn gàng cô ta sẽ gặp rắc rồi lớn thậm
chí còn có liên can tới rất nhiều người nữa.
Phan thị là tập đoàn có lịch sử hơn 60 năm chuyên cung cấp dầu mỏ thô,
khí đốt nổi tiếng hàng đầu trên thế giới có trụ sở chính tại California
(Mỹ), có chi nhánh ở trên 150 nước trên thế giới, tập đoàn này giàu có
và rất hùng mạnh lại có mối liên kết hợp tác rất thân thiết với nhiều
tập đoàn, các gia tộc hùng mạnh khác như tập đoàn Thái Dương đứng đằng
sau tập đoàn này là Bùi gia, một gia tộc có bề dày lịch sử trên trăm
năm, nhân tài nhiều vô kể.
Những người đứng đầu lãnh đạo đều là người có đầu óc thông minh có thừa, thủ đoạn, tàn nhẫn, tuyệt tình thì không ai bằng. Rất liều lĩnh dám
đánh cược cả mạng sống của mình để đạt được lợi ích quan trọng khiến đối phương nhiều phen sống dở chết dở, quỷ khóc thần sầu, sự thua thiệt,
chết chóc nồng nặc mùi máu tanh. Tập đoàn Thái Dương chuyên kinh doanh
cao ốc, khách sạn, casino, …nhưng đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài thôi, thực
tế Bùi gia sản xuất vũ khí bán cho các cường quốc kèm ma tuý là chính.
Người của Bùi gia phủ rộng khắp châu lục, toàn là những hacker máy tính
đẳng cấp quốc tế, độ trung thành thì rất tuyệt đối…
Trụ sở chính của Bùi gia ở NewYork, lão đại của Bùi gia năm nay mới 17
tuổi, nghe giang hồ đồn hắn rất đẹp trai, quyến rũ hút hồn bất kỳ những
cô gái có trái tim mơ mộng mặc dù cực ít người có cơ hội được gặp gỡ
hắn. Tuổi trẻ tài cao, thành tích thì vô cùng xuất sắc hắn ta là con
trai của lão đại quá cố chẳng may bị chết trong một vụ tai nạn máy bay,
năm đó 12 tuổi bơ vơ bị người trong gia tộc luôn tìm cách *** hại nhưng
chẳng hiểu sao 3 năm sau đó hắn đã leo lên được vị trí đứng đầu bằng
cách giết hết những trưởng bối cố tình cản đường hắn một cách tàn bạo và tanh mùi máu làm chấn động cả thế giới ngầm, hắn được coi là huyền
thoại khi mà tuổi còn trẻ như vậy đã có thể làm lão đại quản lý cả một
gia tộc.
Những ai nhắc đến tên hắn đều không khỏi run rẩy, sợ hãi toát mồ hôi
lạnh, thế rồi hắn bỗng im hơi lặng tiếng biến mất một cách bí ẩn toàn
quyền quản lý giao cho một vị trưởng bối là bác ruột của hắn, còn mọi
chuyện hắn đứng đằng sau chỉ huy giúp cho tập đoàn Thái Dương lẫn Bùi
gia đều phát triển mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Hiện tại hắn ta ở đâu,
làm gì? Không một ai có thể biết… (mọi người đoán ra ai chưa nhi ^^!)
Hoạ Mi là thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Phan thị, cũng là người
thừa kế duy nhất của tập đoàn Phan thị trong tương lai… Hey, càng nghĩ
Hồng Nhung càng cảm thấy đau đầu, không đụng tới nhỏ ta thì thôi đụng
tới nhỏ chắc chắn sẽ kéo theo một loạt rắc rối lẫn phiền phức.
Nếu giải quyết không triệt gọn gàng, quỷ không biết thần không hay để
tập đoàn Phan thị biết được quay ra trả thù thì tập đoàn Minh Phương của cha nhỏ sẽ gặp phiền phức lớn lắm tuy không đến mức bị phá sản bởi đều
cùng là đối thủ ngang sức ngang tài cả…Haiz
- Bây giờ cô định làm gì tiếp theo, chấp nhận bỏ cuộc chứ hay là có dự
định nào khác – Người đàn ông nhìn Hồng Nhung cười tươi đầy gian tà,
biết ngay cô nàng sẽ không thể cười đắc ý được ngay mà…
Hồng Nhung đứng lên đi đi lại lại trầm tư một lúc rồi nở nụ cười nham
hiểm, nhìn người đàn ông kia hít một ngụm khí lạnh rồi từ tốn nói.
- Kim Trọng này tôi nghĩ tôi vẫn sẽ lựa chọn tiếp tục tìm cách loại bỏ
cô ta thôi, nếu không Nhật Duy sẽ chẳng bao giờ yêu tôi cả. Chỉ khi nào
con nhỏ đó chết đi, Nhật Duy mới chính thức là của tôi… - Hồng Nhung nói một cách kiên định.
- Oh, nếu cô đã quyết định vậy thì tôi cũng sẽ không ngăn cản nhưng đừng mù quáng làm điều gì quá đáng nếu không muốn sau này phải hối hận – Kịm Trọng nhấp ngụm trà cười nhạt
- Anh là đang đe doạ tôi – Hồng Nhung trừng mắt.
- No, no … là tôi đang dặn dò cô thôi, thường những thứ do tranh đoạt,
cố đấm ăn xôi thường rất đắng cay đấy chẳng ngọt ngào như cô mong đợi
đâu. Như quả mà bị chín ép cô nghĩ ăn liệu có ngon không? – Kim Trọng hờ hững nó.
i
- …
Hồng Nhung im lặng không nói gì, quay ra nhìn mặt hồ đang ẩn hiện những
con cá cảnh đủ màu sắc đang uốn cái đuôi mềm mại uốn lượn rất vui vẻ, tự do. Nhưng sự việc đã đến nước này rồi nếu không tranh đoạt thì sao biết kết quả có được như mong muốn hay không? Có lẽ vì quá yêu không có cách nào ngừng lại nên cô mới mù quáng, điên đảo như vậy.
Yêu một người chẳng ai mong muốn tình cảm ấy chỉ là đơn phương cả, ai
chẳng muốn sống hạnh phúc bên người mình yêu nhưng nếu người đó không
yêu mình thì sao? Cô từ nhỏ đã là thiên kim đại tiểu thư muốn gì được
nấy nếu nên việc không thể có được người mình yêu cô không cam tâm…
Có lẽ phải rất lâu về sau Hồng Nhung mới hiểu tình yêu là tình cảm
thiêng liêng, thánh khiết xuất phát từ trái tim. Không có sự lừa dối,
tranh giành, chiếm đoạt càng cố làm như vậy chỉ khiến mình đau khổ mà
thôi. Như khi ôm một cây xương rồng nhiều gai nhọn càng cố ôm càng khiến bản thân bị thương chảy máu đau đớn hơn mà thôi. Chỉ có điều lúc đó
cũng đã quá muộn rồi…
Vừa đi học thêm về Hoạ Mi tiện đạp xe lang thang tới nhà Băng Hạ vào
buổi tối lúc 7h để ăn cơm tối luôn, hôm nay cả Nhật Duy lẫn Lệ Hoa đều
vắng nhà Hoạ Mi đang rất vui vẻ, háo hức đi qua một đoạn đường vắng ít
người qua lại, đèn đường phát ra ánh sáng yếu ớt. Nhưng chẳng sao cả Hoạ Mi đã quen với hoàn cảnh như thế này rồi thấy cũng rất bình thường,
trên đời này ma quỷ không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là con người.
Bỗng lướt qua một đám thanh niên choai choai tóc nhuộm xanh đỏ đi xe máy không đội mũ bảo hiểm, lãng lách đánh võng phóng vù với tốc độ khá cao, Hoạ Mi cũng chẳng để ý vừa đi được một đoạn thì nhỏ thấy tiếng xe máy
vang to từ xa, quay đầu lại thì thấy đám thanh niên choai choai trông
rất bụi đời ấy quay lại phóng vụt lên trước chặn xe nhỏ lại. Hoạ Mi vội
phanh kít lòng thoáng run
- Có chuyện gì vậy? – Hoạ Mi gọng run run
- Ha ha, nhìn cô em xinh thế này mà lại đi một mình vào buổi tối vắng vẻ không thấy buồn tẻ sao? – Một tên choai choai đầu cắt húi cua, mặc cái
áo phông màu đen có hình đầu lâu xương chéo phía trước, quần bò màu xanh bạc màu rách tả tơi từng miếng nhỏ. Mũi có đeo khuyên, lưỡi xẻ đôi nhìn như lưỡi rắn đang thè ra cười cợt nhả tới gần chỗ nhỏ.
Bị bao vây xung quanh bởi một đám lưu manh hư hỏng nhỏ biết mình lần này gặp rắc rối thật rồi, bọn này thoảng mùi rượu nên nhỏ biết chắc bọn này vừa mới nhậu ở đâu đó xong đang chuẩn bị tới vũ trường. Khi có men say
có thêm thuốc kích thích chỉ cần nhìn thấy gái là mắt bọn chúng sáng lên như ong thấy mật tìm cách ve vãn, tán tỉnh thậm chí là bắt cóc rồi giở
trò cưỡng bức tập thể. Bọn chúng chẳng sợ gì cả, khi đã nổi cơn thú vật
thì bọn chúng sẵn sàng bất chấp tất cả chỉ để thoả mãn dục vọng khốn nạn của mình.
Biết vậy nhỏ đã gọi taxi đi cho an toàn thế mới biết con gái đi một mình ban đêm nguy hiểm như thế nào, mặc dù trong lòng rất hoảng sợ nhưng nhỏ vẫn cố gắng giữ bình tĩnh trên tay cầm cái điện thoại run run ấn phím
1, cô gắng kiên trì câu giờ đợi ít phút nữa thôi cảnh sát sẽ đến ngay.
- Các anh à, em là con gái nhà lành đã có người yêu rồi các anh làm ơn
tha cho em đi – Hoạ Mi gượng mỉm cười nói nhẹ như chuông kêu
- Ha ha, có người yêu rồi thì đã sao? Mà con gái nhà lành nữa thì càng
tốt bọn anh hiện đang rất cô đơn, thấy cô em cũng đang cô đơn chúng ta
tội gì không gần nhau thêm chút nữa cho đời bớt cô đơn em nhi? – Nói rồi một tên lưu manh khác đầu nhuộm tóc xanh lè như lá chuối tiến tới cười
dâm đang đưa bàn tay bẩn thỉu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nhỏ.
- Hi hi, các anh cứ đùa em hoài, các anh đều là những người đẹp trai,
giỏi giang như thế này mà nói cô đơn thì có lẽ ngày mai mặt trời mọc
đằng tây mất. – Hoạ Mi cười ngọt ngào, cố kiềm chế cảm giác buồn nôn nói lời giả dối cốt để câu giờ. Đối với bọn lưu manh, côn đồ này tốt nhất
đừng dại chửi rủa chúng làm gì bị chúng điên lên tát cho vài cái hay giở trò ngay tại chỗ thì có mà đi đời nhà ma. Lời nói chẳng mất tiền mua có gì cứ nói nhẹ nhang với bọn chúng tỏ vẻ ngoan ngoãn, nghe lời rồi tìm
cách thoát thân còn hơn nhất là khi ở những nơi vắng vẻ không có ai giúp đỡ.
- Không ngờ em không những xinh mà còn nói năng, ngọt ngào dễ nghe nữa
anh cảm thấy thích em rồi đấy – Tên lưu manh khuôn mặt dâm đãng đưa tay
định động vào ngực nhỏ, Hoạ Mi vội né tránh run rẩy.
- Các anh tha cho em đi, ở nhà bố mẹ em đang chờ về muộn họ sẽ lột da em mất, hic – Hoạ Mi giả bộ đáng thương như sắp khóc đến nơi, trong đầu
thầm tính thời gian đã gần 5 phút trôi qua sao cảnh sát lâu đến vậy? Nếu không hôm nay nhỏ chết chắc càng nghĩ càng thấy sợ.
- Khỏi lo đi, có gì anh sẽ nói đỡ thay em, còn bây giờ theo bọn anh đi
nhà nghỉ nha. Nhìn em xinh thế này cơ mà, không thưởng thức thật lãng
phí quá – Một tên lưu manh khác cười lả lơi, nói lời dâm đãng, lưỡi
không ngừng liếm môi vẻ thèm khát. Người tên này nồng nặc mùi rượu chắc
chắc dùng thuốc kích thích rồi nếu không biểu hiện cũng không rõ ràng
như thế chứ, nhỏ bắt đầu thấy hoảng sợ thật sự khi bị bọn chúng lôi kéo
ép lên xe. Thỉnh thoảng có vài chiếc xe máy vụt qua nhưng không ai dám
dừng lại…
- Mau buông tôi ra…Nếu không chúng mày sẽ chết không toàn thây đâu – Hoạ Mi nổi điên chửi rủa cố giẫy dụa
- Ha ha, cô em càng làm thế các anh càng thích cô em hơn đây. – Miếng mồi ngon thế này sao có thể để thoát được chứ.
- AAAAAAAAA, có ai không cứu tôi với…
- Kêu làm gì có kêu cũng vô ích thôi, ha ha…
Hoạ Mi nổi điên thật sự, nhỏ đang định giở võ taekwondo để dạy cho chúng một bài học, trêu trọc ai không trêu lại dám đi trêu trọc lại còn định
giở trò khốn nạn với nhỏ nữa chứ xem ra bọn chúng chán sống thật rồi. Từ nhỏ sống trong một gia đình giàu có luôn lo sợ bị bắt cóc nhỏ đã bị bố
mẹ ép học võ để tự bảo vệ bản thân.
Bình thường nếu không có gì quá đáng nhỏ sẽ không dùng đến những chiêu
võ thuật mà mình đã học, vốn là taekwondo đai đen một khi để nhỏ ra tay
thì đừng mong nguyên vẹn…(Hey, thực ra thì Hoạ Mi của chúng ta muốn giữ
hình tượng thục nữ cơ ạ, bình thường đã lười nhác, vụng về sẵn con gái
mà giỏi võ nữa thì ai dám đến gần …Hic ^~^)
Đúng lúc này một giọng nói lạnh lẽo tràn ngập mùi vị chết chóc vang lên khiến tất cả đều giật mình ngẩn ngơ trong ít phút.
- Mau thả cô ấy ra – Đó là một người con trai có gương mặt đẹp lạnh lùng, ánh mắt toả ra sát khí khiến người ta nhìn mà run rẩy
- Thằng chó này không biết ở đâu chui ra mà dám cản đường bọn tao, đúng
là chán sống rồi – Lũ lưu manh đó bỏ Hoạ Mi giao cho một tên trông giữ
rồi tất cả xông lên đánh chàng trai lạ mặt kia.
Chàng trai im lặng không nói thêm bất kỳ câu gì, nở nụ cười nồng nặc mùi máu tanh, tay nắm lại thành nắm đấm, gương mặt đẹp tối sầm lạnh giá đợi bọn chúng xông tới gần liền điên cuồng lao tới đánh cho bọn chúng một
trận te tua.
Tiếng xương tay gãy răng rắc, mặt mũi tên nào tên nấy tím bầm rỉ máu, có vài tên còn bị đánh đến văng cả răng máu rỉ khoé miệng đỏ lòm trông đến là kinh khủng…nằm lăn lộn kêu la rên rỉ không một tên nào xông lên đánh chàng trai kia thân thể còn nguyên vẹn. Hoạ Mi chưa bao giờ thấy cảnh
bạo lực này sợ hãi đưa tay lên bịp miệng, nhắm chặt mắt lại. Tên lưu
manh đang giữ chặt nhỏ cũng kinh hãi không kém vội vàng bỏ chạy nhưng
còn chưa kịp nhúc nhích đã bị chàng trai kia bắt lại bẻ quặt tay lại
đằng sau tiếng xương gẫy kêu “rắc” một cái ghê rợn.
Từ xa tiếng còi xe cảnh sát càng lúc càng thêm rõ ràng, tới gần hiện
trường ẩu đả xe dừng lại một vài chú cảnh sát bước ra đưa mắt quan sát…
- Đã xảy ra chuyện gì vậy? – Một chú cảnh sát mặc quân phục đưa mắt nhìn hai người hỏi
- Bọn khốn này định giở trò với cô gái bên cạnh tôi, tôi chỉ nhẹ nhàng
dạy cho chúng một bài học nhỏ thôi ( Nhẹ nhàng – sợ thế ^~^)
- Dù sao anh cũng không được phép đánh người ra nông nỗi này, như vậy… - Chú cảnh sát nhìn cả đám lưu manh đang nằm vật vã co người rên la không thể nhúc nhích, thân thể bị thương đầy máu, xương cốt bị gãy, răng thì
rụng không khỏi kinh hãi.
Chú cảnh sát còn chưa kịp nói xong, chàng trai kia đã đi gần tới nói gì
đó bên tai ông ta. Chỉ thấy vẻ mặt ông ta lúc đầu kinh ngạc, sau đó
hoảng hốt rồi tỏ vẻ kính cẩn rất thận trọng.
- Anh yên tâm, bọn khốn này khi đưa về đồn rồi nhất định tôi sẽ xử đẹp bọn chúng – Chú cảnh sát cười lấy lòng gật đầu
Đợi sau khi tất cả bọn lưu manh đã bị áp giải lên xe cảnh sát về đồn,
Hoạ Mi mới quay người nhìn sang chàng trai đứng bên cạnh bằng ánh mắt
kinh ngạc lẫn sùng bái
- Ơ sao anh lại ở đây? À mà anh vừa nói gì với ông ta khiến ông ta nể sợ thế? – Hoạ Mi nói to
- Bí mật, mà tại sao em là con gái mà lại đi một mình vào buổi tối như
vậy? Có phải em chán sống rồi không? – Chàng trai giận giữ.
- Hic, em cũng có muốn thế đâu, nhưng lần sau em sẽ rút kinh nghiệm – Hoạ Mi mặt ỉu xìu
- Lại còn có lần sau nữa à? Nếu không phải hôm nay gặp được anh có phải
em gặp nguy hiểm rồi không. Tình hình an ninh ở Việt Nam vào buổi tối
chẳng an toàn chút nào với nhất là những cô gái yếu ớt như em, em cần
phải biết giữ an toàn cho mình chứ - Anh chàng thở dài lắc đầu, nếu
không phải tình cờ đi ngang qua đây cứu giúp có phải cô nàng gặp xui xẻo rồi không?
- Cảm ơn anh! – Hoạ Mi nở nụ cười cảm kích.