- AAAAAAAAA
5h30 sáng hôm sau Hoạ Mi đang ngủ gục trên bàn thì tiếng chuông đồng hồ báo
thức vang lên, nhỏ chợt giật mình mở mắt mơ màng đang định úp mặt xuống
bàn ngủ tiếp thì nhỏ chợt hét vang lên một cách thảm thiết như con lợn
bị chọc tiết vậy. Chết cha, chưa ôn bài một tý nào cả hôm nay kiểm tra
Hoá 1 tiết ngay tiết đầu tiên đấy, phải làm sao? Làm sao bây giờ?
Nghĩ đến môn Hoá, nghĩ đến thầy Quân nghiêm khắc và khó tính chuyên gia bắt
phao dù có là cao thủ coi phao đến đâu cũng vô dụng, càng nghĩ mà nhỏ
càng cảm thấy lạnh hết cả người, không biết nên làm như thế nào nữa, hay là xin phép nghỉ một hôm hôm khác làm bài kiểm tra bù nhi? Ơ nhưng làm
gì có bố mẹ mà giả vờ ốm để xin chữ ký cơ chứ? Hay là viết giấy xin phép giả mạo chữ ký phụ huynh nhi?
Loay hoay nghĩ ngợi một hồi nhìn đồng hồ đã sắp 6h rồi, nếu không nhanh chân đi học hoặc viết giấy xin phép qua nhà Thuỷ Tiên gửi nhờ thì hôm nay
nhỏ nên chuẩn bị tinh thần lên đoạn đầu đài thôi, vừa bị điểm kém vừa bị thầy Quân lẫn cô chủ nhiệm cho bài ca dao quen thuộc, đã vậy còn bị
phạt dọn vệ sinh hoặc cắt cỏ nữa chứ hoặc quét sân trường nữa chứ. Mà
nhỏ thì chẳng muốn xui xẻo như thế đâu, biết làm sao bây giờ?
Chẳng biết nghĩ thế nào Hoạ Mi liền tranh thủ thời gian cắm cúi viết một tờ
giấy xin phép nghỉ học lấy lý do bị ốm, giả mạo chữ ký phụ huynh qua gửi nhờ Thuỷ Tiên giúp đỡ, sau đó ta ghé quán nét chơi game tạm hết buổi
sáng coi như đi học cho đỡ buồn cũng được, hì hì. Cảm thấy ý tưởng này
rất tuyệt vời nhỏ liền cười sáng lạn, vội vàng bước ra ngoài làm vệ sinh cá nhân.
Như mọi hôm Hoạ Mi vào phòng ăn đã thấy anh em Nhật Duy yên vị ở bàn ăn
rồi, nhỏ thì luôn là người ngồi vào bàn ăn muộn cuối cùng chậm hẳn hơn
20 phút mặc kệ ánh mắt khó chịu lẫn bất lực đang tia mình của anh em
Nhật Duy. Hôm nay nhìn bữa sáng là món trứng ốp la với cơm chiên nhưng
sao nhỏ lại cảm thấy ngon lành thế không biết, có lẽ khi tâm trạng vui
vẻ thì ăn cái gì cũng thấy ngon lành nhi? Thấy nhỏ vừa ăn vừa cười tủm
tỉm cứ như bắt được vàng khiến Nhật Duy lẫn Lệ Hoa rất nghi ngờ không
biết hôm nay có phải nhỏ lại có dấu hiệu chuẩn bị lên cơn điên nữa
không?
- Ack, sao hai người lại nhìn tôi bằng ánh mắt kinh dị thế? Chẳng lẽ trên mặt tôi có dính bẩn sao? – Thấy ánh mắt hai người nhìn mình rất kỳ
quái, nhất là ánh mắt của Nhật Duy lại nhớ đến vụ đêm qua bị hắn phi dao tý thì cắm vào khuôn mặt dễ thương của mình mà nhỏ không khỏi cảm thấy
ớn lạnh, cười gượng gạo.
- Còn hơn thế? – Nhật Duy lạnh lùng phán một câu xanh rờn
- Là sao? – Hoạ Mi khó hiểu.
- Có phải cô đang có âm mưu gì đúng không? – Nhật Duy cười lạnh nguy hiểm.
- Ac…ac – Hoạ Mi đang cố giả vờ vừa mới đút vào miệng một thìa cơm nghe
Nhật Duy nói thế liền phun hết cả cơm trong miệng ra vội cúi xuống gầm
bàn ho sặc sụa? Sao hắn lại biết chứ, chẳng lẽ trên mặt mình có ghi rõ
ba chữ “có âm mưu” sao?
- Có lẽ là đúng rồi anh ạ, thảo nào vừa nói phát chị ta đã bị sặc cơm như vậy chắc chắn do bị nói trúng tim đen đây mà? – Lệ Hoa thấy phản ứng
của Hoạ Mi như vậy, cười nham hiểm, miệng nói lời khích bác. Nếu đúng là chị ta có âm mưu gì đó thật thì lần này chết chắc rồi, ha ha
- Hai người nói nhảm cái gì thế? Đừng có bụng ta suy ra bụng người như
vậy? – Hoạ Mi cười nhạt, lấy lại bình tĩnh. Không có bằng chứng gì sao
biết mình có âm mưu chứ, chỉ dựa vào lời đoán mò mà đòi doạ nạt mình
sao, đừng có nằm mơ.
- Tôi cũng hi vọng là như vậy? – Nhật Duy cúi đầu ăn tiếp, nhẹ nhàng phun ra một câu tỏ vẻ thiếu tin tưởng rất rõ ràng.
Hoạ Mi không nói gì tiếp tục ăn, ăn thật nhanh để còn chuồn đi đến nhà Thuỷ Tiên. Lúc nhét cái thìa cơm cuối cùng thì Nhật Duy lại tiếp tục mở
miệng nói một câu khiến Hoạ Mi tức hộc máu, chỉ muốn dùng con dao tối
qua của hắn đâm cho hắn vài chục nhát để trả hận.
- Bắt đầu từ trưa nay cô sẽ tập nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa sao cho thật
sạch sẽ, ngăn nắp dưới sự dám sát của tôi. – Nhật Duy đã ăn xong từ lúc
nào, lãnh đạm nhìn Hoạ Mi bằng ánh mắt thâm sâu, giọng nói lạnh giá tiềm ẩn sự bá đạo không cho phép sự phản kháng, đến Lệ Hoa ngồi bên cạnh
cũng cảm nhận rõ ràng sự nguy hiểm tay cầm thìa run run.
- Ac…ac – Hoạ Mi tiếp tục sặc cơm lần thứ hai, tại sao hắn luôn nhằm lúc
người ta đang nhai thức ăn trong miệng để nói những lời bá đạo như thế
chứ. Ở gần với tên này thật sự quá nguy hiểm không chết vì sợ hãi cũng
chết vì sặc nghẹn thức ăn. Tưởng hắn quên luôn rồi chứ? Ba mẹ có phải
hai người ghét bỏ con đến nỗi quyết tâm giao tính mạng con gái mình cho
một tên ác quỷ nguy hiểm như thế này không? Hic
- Anh nói đùa à? Tại sao tôi phải tập nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa chứ? –
Hít một hơi lạnh, Hoạ Mi mỉm cười gượng gạo khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của hắn, tốt nhất không nên chọc giận hắn nhỡ hắn điên lên
giết chết mình thật thì sao? Tới lúc đó phải xuống âm phủ cứ cho là đòi
được mạng hắn thì ích gì, dù sao mình cũng đâu thể sống lại, hu hu.
- Tôi chưa biết nói đùa là gì bao giờ, nếu như cô không muốn một con dao
như đêm qua tẩm máu mình thì nên ngoan ngoãn nghe lời tôi đi. Chọc giận
tôi chỉ thiệt cho cô thôi – Nhật Duy nói xong không thèm liếc mắt nhìn
Hoạ Mi lấy một cái đứng dậy bỏ đi luôn.
- …
- Hi hi, nhìn vẻ mặt ngố ngố của chị thú vị chết đi được ý – Lệ Hoa cười châm chọc lè lưỡi trêu Hoạ Mi rồi vội vàng chạy đi.
Cũng từ trưa hôm đó, cuộc đời Hoạ Mi đã bắt đầu rẽ sang một trang mới. Hoạ
Mi không còn là một cô bé ngây thơ, ngờ nghệch vụng về trong việc nấu
nướng nếu như không muốn nói chỉ một năm sau nhỏ đã có thể trổ tài thể
hiện những món ăn ngon tuyệt cú mèo khiến ai ăn cũng phải tấm tắc khen
ngợi – Tình yêu Nhật Duy dành cho Hoạ Mi luôn trao gửi một cách sâu sắc
và kín đáo trong mỗi lần dạy nhỏ cách nấu một món ăn nào đó, nhìn vẻ mặt sáng trong, rạng rỡ khi nấu thành công một món nào đó khiến hắn cảm
thấy vô cùng hạnh phúc.
Còn Hoạ Mi cũng dần cảm thấy Nhật Duy không đến nỗi quá tồi tệ, dã man như
mình nghĩ. Hoạ Mi rất thích cùng Nhật Duy nấu ăn, sáng tạo thêm những
món ăn mới, cùng bình luận, nói chuyện đến mức nhỏ không hề biết mình đã dần thực sự thích Nhật Duy rồi. Chỉ đến khi sắp phải rời xa Nhật Duy,
phải mất hắn mãi mãi, Hoạ Mi mới thấm thía được nỗi đau khi phải cách xa một người mà mình rất thích là như thế nào. Mỗi lần nấu một món ăn nào
đó mà cả hai từng có khoảnh khắc nấu chung nước mắt Hoạ Mi lại tuôn rơi, ăn vào không còn cảm giác ngọt ngào như trước mà chỉ có vị mặn chát lẫn chua xót…
Vừa từ quán nét bò về tới nhà đã nhìn thấy Nhật Duy đang chờ mình ở nhà
rồi, 12h trưa rồi mà hắn không hề nấu nướng gì chỉ nhìn mình bằng ánh
mắt đầy hứng thú, Hoạ Mi cười đau khổ, đúng là hắn có ý định đào tạo
mình thật rồi…
- Hi hi, hôm nay tôi đi học về muộn nên mệt lắm, anh tha cho tôi lần này nha – Hoạ Mi cười ngọt ngào lấy lòng hắn.
- Có chắc là hôm nay cô đi học về muộn hay là mải chơi game nên quên
đường về - Nhật Duy khẽ cầm ly rượu vang lắc lắc, cười nhạt nhìn Hoạ Mi
đánh giá
- Ý anh là sao? – Hoạ Mi chột dạ
- Sao trăng gì trong lòng cô phải biết rõ hơn tôi chứ? – Nhật Duy lạnh lùng nói
- Anh nói thế thì ai mà hiểu được, có gì nói toạc móng heo ra đi – Hoạ Mi không kém phần bướng bỉnh tới tủ lạnh lấy kem ra ăn, anh uống rượu vang còn tôi đứng không nhìn anh nói xoáy chắc.
- Tốt, rất tốt, có phải hôm nay cô viết giấy xin phép giả mạo chữ ký phụ
huynh trốn ra quán nét chơi game không? Nếu tôi mà báo tin này cho cha
mẹ cô chắc họ sẽ vui mừng phấn khởi lắm, không ngờ cô con gái diệu của
mình lại ngoan ngoãn đến thế. – Nhật Duy hờ hững nhếch mép cười lạnh,
cầm điện thoại bấm số…
- A, từ từ đã nào có gì chúng ta thương lượng được không? Ở chung cùng
một nhà cũng đã lâu không có tình thì cũng có chút quen biết đúng không, sao phải tuyệt tình thế chứ. Hì hì – Hoạ Mi định giằng lấy cái điện
thoại của hắn nhưng hắn đã nhanh tay dấu đi, nhỏ đành miễn cưỡng cười
lấy lòng hắn. Để bố mẹ nhỏ biết họ không lột da nhỏ, nhỏ thề đi đầu
xuống đất luôn. Hic
- Cô chắc là có quen biết chứ? Tôi nhớ đêm qua có người nói với tôi là
“tôi muốn đi đâu thì thì đi, làm gì thì làm đó là quyền tự do của tôi
liên quan quái gì đến anh” cơ mà, nói vậy tức là người ngoài rồi thôi
thì tôi đành thông báo cho bố mẹ cô biết để quản lý cô vậy, tôi đâu có
là gì của cô – Nhật Duy cười nhạt nói, ánh mắt thoáng buồn, ở chung cũng đã lâu nhưng sao nhỏ lại chỉ coi hắn như một người xa lạ chứ?
- Haiz, lúc đó là lỡ lời, hì hì, quân tử không chấp tiểu nhân anh đừng để bụng mà – Tên chết tiệt sao nhớ dai thế không biết, Hoạ Mi bực bội rủa
thầm ăn kem mà cứ cảm giác như đang nhai phải cục đá chả thấy có mùi vị
gì.
- Cũng được thôi, nhưng tôi có một điều kiện – Nhật Duy cười gian
- Hả? Điều kiện gì? – Chỉ cần thoát được khỏi vụ này điều kiện gì nhỏ cũng chịu liền.
- Cô phải tình nguyện tập nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, gọn gàng.
Ok – Hắn nhấp ngụm rượu vang nói dứt khoát, phải để nhỏ tự nguyện chứ ép buộc với tính cách bướng bỉnh, láu cá của nhỏ chỉ có phá phách, cố tình làm hỏng thôi.
- Hì hì, tưởng gì đơn giản thôi – Hoạ Mi cười hí hửng, thở phào nhẹ nhõm
tưởng điều kiện gì, sợ nhất hắn ta lại nói “chờ khi nào tôi nghĩ ra đã”
đấy mới là nguy hiểm chết người. Chứ tập nấu nướng với dọn dẹp thì có gì khó thích thì nhích thôi.
Tại phòng bếp một cuộc chiến khốc liệt đang xảy ra, Nhật Duy thì cẩn thận
hướng dẫn Hoạ Mi nấu cơm, còn Hoạ Mi thì vụng về càng làm càng hỏng.
- Đầu tiên muốn nấu cơm cô phải vo gạo thật sạch đã, nhặt hết sạn, đổ vào nồi rồi đổ mực nước vừa phải cắm điện thế là xong – Nhật Duy cười hướng dẫn rất nhiệt tình.
- Ok con dê, dễ ợt chuyện nhỏ như con thỏ chui vào hang ý mà – Hoạ Mi lần đầu được tự tay vo gạo nấu cơm cười hí hửng
Nói rồi nhỏ bắt đầu cầm rá gạo cho vào bồn rửa vặn nước thật đầy ngập qua
rá thì thôi, đưa tay khoắng cái rá gạo mấy cái cho sạch rồi vớt lên cho
ráo nước thế quái nào vừa vớt lên Nhật Duy đã hét lên thất kinh.
- Trời ơi, cô là đang vo gạo hay định đổ gạo đi thế sao gạo chỉ còn một
nửa thế này? – Nhật Duy cô giữ bình tĩnh khi nhìn thấy rá gạo chỉ còn có một nửa, còn một nửa đã theo dòng nước trôi xuống đáy bồn.
- Sac, sao lại thế? Rõ ràng là tôi đang rửa gạo mà đổ gạo đi là thế nào,
anh đừng có vu oan cho tôi nhá, có khi cái giá này lỗ thoát nước to quá
nên gạo bị lọt thì sao? – Hoạ Mi tức tối la lên, nhỏ không tin mình lại
làm một cái việc đáng xấu hổ thế.
- Botay, không tin cô thử cho tay xuống dưới bồn vớt lên xem được một nắm to đùng không? – Nhật Duy hít ngụm khí lạnh cố giữ bình tĩnh để không
khỏi đập cho nhỏ một trận.
- Ơ, đúng rồi ở dưới đáy bồn có rất nhiều gạo nha – Hoạ Mi đưa tay xuống
vớt lên đúng được một nắm to đùng thật, nhỏ cảm thấy rất ngạc nhiên.
- Thế có đúng là cô đổ gạo đi không? Chứng cớ rành rành đó lại định cãi
nữa chắc – Nhật Duy liền cốc đầu nhỏ một cái rõ đau cho chừa cái tội đã
sai còn không chịu nhận.
- A, ui da, anh bị điên hả mà tự dưng đi cốc đầu tôi – Hoạ Mi nhăn nhó đưa tay xoa đầu, trừng mắt nhìn Nhật Duy
- Hừ thế là còn nhẹ nhàng đấy chả nhẽ tôi lấy con dao bổ đầu cô ra xem
bên trong có gì chắc sao mà vụng về, hậu đậu thế? – Nhật Duy quắc mắt
- … (Có mỗi công đoạn vo gạo thôi mà cũng đã cãi nhau tơi bời khói lửa ^^)
Đến công đoạn đổ nước vào nồi gạo sao cho thật vừa phải để cơm không bị nát quá, cũng không rắn quá…
- Tuỳ mức độ gạo mà đổ nước sao cho phù hợp, đổ chỉ ngập qua mặt gạo
khoảng gần một đốt ngón tay là đươc. – Nhật Duy kiên nhẫn giảng giải,
mất dần vẻ nhiệt tình lúc đầu.
- Oh, biết rồi, tránh ra để tôi thử làm xem sao – Hoạ Mi bực bội tiến tới chỗ vòi nước.
- Đổ như vậy nhiều quá cơm sẽ bị nát mau đổ bớt ra – Nhật Duy đứng bên cạnh ra lệnh.
- Đầu cô ra đầu đất à, đổ bớt đi chứ ai bảo cô đổ gần hết đâu?
- Nước ngập qua mặt gáo một đốt ngón tay đúng không? – Hoạ Mi bắt đầu thấy nóng mặt cầm cái ruột nồi cơm điện to đùng ấm ức.
- Uh, giờ thử làm đi
- Trời sao lại thành một đốt rưỡi thế này – Hoạ Mi lấy đốt ngón tay mình
đo cảm thấy thừa nước vội la lên, đổ ra sao cho vừa đủ 1 đốt ngón tay.
- Trời đổ thêm thì nhiều hơn một đốt, đổ bớt thì lại ít hơn chỉ có một
nửa đốt ngón tay, không được phải đổ thêm nước mới vừa – Hoạ Mi vừa nói
vừa làm.
- … Nhật Duy đứng bên cạnh mắt hết xanh lại đen, hết đen lại trắng bệch theo mỗi lời nhỏ nói
- Cô ngu nó vừa thôi, một đốt ngón tay chỉ là áng chừng ai bắt cô phải
chính xác tuyệt đối đâu – Nhật Duy hết chịu nổi quát to, khuôn mặt đẹp
hoàn hảo đỏ bừng, cứ tiếp tục kiểu này chắc hắn đập đầu vào tường chết
luôn quá.
- …
Cãi nhau chán chê, loay hoay suốt hơn nửa tiếng cuối cùng Hoạ Mi cũng đã
hoàn thành công việc nấu cơm điện, nhỏ thở phào nhẹ nhõm, còn Nhật Duy
thì muốn khóc ra nước mắt luôn…
Đến việc rán trứng cũng là một thử thách vật vã mà Nhật Duy phải trải qua
khi hướng dẫn Hoạ Mi, phải nói nhỏ ngu ngốc hết thuốc chữa luôn càng dạy nhỏ hắn cũng cảm thấy mình ngu đi, thế có chết dở không. Bởi nhỏ làm
nhục IQ của hắn một cách dã man và tàn bạo, hic hic. Hắn nhớ ngày xưa
khi mình được mami dạy nấu cũng không cực khổ như thế này, nếu mẹ hắn mà sống lại dạy nhỏ một lúc chắc cũng sẽ chết luôn van gay lần nữa mất.
Lấy khăn giấy lau mồ hôi, hắn chậm rãi nói.
- Cầm quả trứng gõ nhẹ vị trí chính giữa lên thành bát, hoặc cầm con dao
sau chém ngang giữa rồi đưa tay tách vỏ ra đổ lòng trắng lẫn đỏ vào
trong chảo thế là xong, cô thấy dễ dàng không? – Nhật Duy làm mẫu
- Biết rồi làm cứ như tôi ngu lắm ý, mở to mắt xem tôi thể hiện đây. –
Hoạ Mi nhanh tay cầm quả trứng gõ mạnh vào thành cái bát để bên cạnh.
- AAAAAAAAAA, help me…
Nhìn quả trứng bị bóp nát trong tay nhày nhụa cả lòng trắng lẫn lòng đỏ bị
bóp tan nan, bốc mùi tanh tanh bắt cả lên mặt Hoạ Mi kinh hoàng kêu
thét, nhìn Nhật Duy cầu cứu…
- Cô…thôi được rồi cô đứng dậy rửa tay đi rồi ta làm lại – Nhật Duy tức
giận tý muốn cầm quả trứng phi thẳng vào mặt nhỏ cho nó đẹp luôn.
- Hic…Hic, thôi tôi không nấu nướng gì nữa đâu, anh tha cho tôi đi – Hoạ Mi vừa rửa tay vừa cười đau khổ.
- Cô muốn chết phải không mà dám giỡn mặt tôi – Nhật Duy nhìn Hoạ Mi bằng ánh mắt lạnh lẽo, nguy hiểm cầm con dao trong tay vung vẩy chỉ cần nhỏ
nói một câu “không” hắn sẽ chém chết nhỏ ngay tức khắc
- Được rồi…tôi tiếp tục nghe lời anh là được chứ gì…đừng tức giận mà…hic – Hoạ Mi sợ hãi khi nhìn thấy con dao thái thức ăn to đùng trong tay Nhật Duy, dễ bị hắn chém chết ngay tại chỗ lắm nếu dám làm trái ý hắn. Trời
ơi, nhỏ sinh ra vốn đâu có năng khiếu nội trợ hay nữ công gia chánh gì
gì chứ sao lại gặp phải đúng tên khắc tinh nguy hiểm giết người không
chớp mắt này. Hoạ Mi thầm khóc thét nức nở…